• 1,830

Chương 280: LÀM SAO ANH BIẾT EM SẼ KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM




Thịnh Đường cũng rất muốn biết hôm nay mình đã gặp phải những chuyện gì.

Những giấc mơ đan cài trong giấc mơ liên tục lúc sáng s8ớm, sau khi tỉnh dậy không khác gì mất đi quá nửa sức lực, cả người đều rơi vào trạng thái tinh thần rệu rã.
Thẩm Dao cười xen lẫn chút ganh tỵ:
Quả nhiên nằm trong lòng bạn trai của mình vẫn là an toàn, ngủ cứ gọi là say như ch5ết.

Thịnh Đường cho rằng việc này không liên quan đến chuyện cô nằm trong lòng ai, dường như từ sau khi hang số 0 xảy ra chuyện, cô bắt đầu hoàn toàn không biết gì về tất cả những chuyện xảy ra trong quá trình ngủ của mình cả. Trước kia dù có mệt cách mấy cô cũng chưa bao giờ gặp tình trạng này. Người ta bế cô lên, ngồi xe, về nhà, lên tầng, ít nhiều cũng có chút lắc lư, chòng chành mà, phải không. Nếu là bình thường trong lúc mơ mơ màng màng, cô chắc chắn vẫn phải có ấn tượng.
Buổi chiều khi chuẩn bị đi ra ngoài thì cô nhận được điện thoại của Giang Chấp, anh bảo cô tới Vện Nghiên cứu một chuyến.
Anh đang khuấy tro rạ.
Nghe được câu đó, trong lòng Thịnh Đường sướng rơn. Cô cũng chẳng buồn lau mũi, đứng lên đi ra phía sau lưng anh, vươn dài hai cánh tay ra trước ôm lấy anh, nghiêng đầu nhìn anh:
Có bạn trai thích thật đấy. Ban sáng khi kể lại mọi chuyện với em, em cảm nhận được rõ ràng sự ganh tỵ của Thẩm Dao.

Trong lúc nói, cô cọ cọ mũi lên gáy anh, thế là sạch.
Thịnh Đường đánh mắt nhìn thời gian, cảm thấy đằng nào cũng vẫn kịp giờ, thế là cô tranh thủ rẽ vào Viện Nghiên cứu một chút.
Sau đó, vấn đề đã xuất hiện tại ngay ngã rẽ này.
Giang Chấp ở trong phòng thí nghiệm, sau khi nhìn thấy cô tới liền vẫy tay:
Vào đi.

Khiến Thịnh Đường cảm thấy cực kỳ áy náy với anh, bởi vậy không tránh khỏi việc chủ động thể hiện sự nịnh nọt.
Giang Chấp ngồi ở đó, mặc cho cô treo người lên cơ thể mình như một con lười trên cây vậy, anh vẫn tiếp tục công việc của mình:
Cũng chẳng phải là chuyện gì quá quan trọng, chỉ là muốn nhắc nhở em, khoảng thời gian này cố gắng ít vào hang số 0 thôi.

Thịnh Đường không hiểu, nhìn chằm chằm góc nghiêng của anh.
Bị cô cọ qua cọ lại, trái tim Giang Chấp cũng ngứa ngáy theo, dòng máu trong cơ thể lại sôi sục lên nhanh chóng.
Anh thích sự dựa dẫm mỗi ngày một rõ ràng của cô, không giống như khi mới xác định mối quan hệ, sự thân mật cô dành cho anh hoàn toàn chỉ là khoảng cách của fan hâm mộ và thần tượng. Xem ra phải khơi thông suy nghĩ cố chấp của Thịnh Đường, thi thoảng còn phải dồn ép một chút rồi mới cho cô thời gian thích ứng, dần dần, cô sẽ quen thôi.

Anh gọi em tới đây làm gì vậy?

Thật ra, trong lòng Thịnh Đường lại đang nghĩ tới một chuyện khác.
Chuyện tới gặp bác gái Tiêu tuy rằng cô đã thẳng thắn để nhận được khoan hồng, nhưng Giang Chấp từ đầu tới cuối vẫn chưa tỏ rõ thái độ, giờ ngoảnh đi ngoảnh lại đã sắp tới lúc đi, phản ứng không gật đầu cũng không lắc đầu này của anh ở trong mắt của Thịnh Đường chính là một sự mặc nhận.
Một người bạn trai biết suy nghĩ cho đại cục!
Cô lon ton đi vào, ngồi sụp xuống bên cạnh Giang Chấp, nhỏ bé như một con chim cút vậy, cười trừ:
Bế em lên tầng chắc anh mệt lắm hả? Ngại chết đi được, anh cứ gọi em dậy bắt em tự đi cũng được mà.

Hiếm có dịp Giang Chấp lại dịu dàng như nước. Anh giơ bàn tay đang đeo găng lên, lấy ngón tay chọc chọc vào chóp mũi cô:
Anh thích bế em.

Thế là trên đầu mũi liền xuất hiện thêm một dấu màu trắng.
Hỏi tới chuyện tối qua, Thẩm3 Dao là người chứng kiến.

Chắc là tại cô mệt quá nên ngồi gục ngay bên pho tượng mà ngủ, Giang Chấp đã bế cô về nhà đấy.
Cô ấy miêu tả 9lại tình hình lúc đó cho Thịnh Đường nghe:
Cô không có một chút ấn tượng nào sao?

Thịnh Đường lắc đầu, khi tỉnh dậy cô đã nằm trên giườ6ng của mình rồi.
Đẹp trai thật đấy…

Giang Chấp tiếp tục nói:
Em ngủ say quá rồi, anh đang hoài nghi trước đó em bị hang đá ảnh hưởng.



Ảnh hưởng chắc cũng không vấn đề gì đâu mà. Anh nhìn Kỳ Dư đấy, điên điên khùng khùng, bây giờ chẳng phải cũng ổn thỏa rồi sao?
Thịnh Đường nghĩ rất thoáng:
Với lại, ngủ say như chết thì có gì tệ đâu? Vừa nằm xuống ngủ được ngay là chất lượng tuyệt vời nhất của giấc ngủ đấy.



Nói gì thì nói cũng không phải kiểu ngủ bình thường.
Giang Chấp dừng công việc trong tay lại:
Hơn nữa, Tiểu Thất, em phải hiểu rõ một chuyện, anh chung quy vẫn là một người đàn ông.


Câu nói này nghe cứ…

Thịnh Đường thấy cực kỳ khó hiểu, nếu anh không phải đàn ông, cô thích được sao?

Giang Chấp chậm rãi, từ tốn bổ sung nốt vế còn thiếu trong câu nói của mình:
Không phải lần nào bế em lên giường rồi anh cũng có thể giữ được mình trong sáng. Tiểu Thất, em làm vậy đang tính thử thách khả năng nhẫn nại và sức chịu đựng của anh đấy à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.