• 1,845

Chương 311: ANH CHÍNH LÀ HÌNH TƯỢNG “VỪA ĐẸP LẠI VỪA THẢM” ĐÂY MÀ


Giang Chấp nói với chủ cửa hàng: Đây là Phi Thiên.

Đồng thời anh cũng giúp ông ấy hoàn thành việc đẽo gọt và lên màu cho đai lụa và vạt váy củ8a Phi Thiên.
Không biết đã bao nhiêu lần anh mơ thấy Đôn Hoàng.
Mơ thấy cảnh tượng Tiết Cố Tiên bảo anh cầm bút vẽ lên.
Về sau, bố của Trình Gia Hủy nói với anh: Trước đó mẹ con dẫn con tới chỗ bác, chính là cảm thấy con rất có thiên phú 5trong ngành khôi phục bích họa. So với việc lãng phí tài năng trời ban của mình vào trong cửa hàng thủ công, chi bằng con qua giúp việc cho bác, cho dù là thân phận học trò hay thân phận người giúp việc, tóm lại, con hãy ở đây với bác.
Kể từ ngày hôm đó, con đường học hành của Giang Chấp đã gắn bó bên cạnh ông Trình, cùng ông ra vào các giáo đường, vương cung đại điện, tu đạo viện, thành cổ, di chỉ… được biết đến rất nhiều bích họa, phù điêu, dù là của người nổi tiếng hay không nổi tiếng, cũng học được phương pháp khôi phục bích họa phương Tây. Cùng lúc ấy, Giang Chấp cũng so sánh kỹ thuật khôi phục bích họa giữa Đông và Tây, nhất là lấy bích họa khô trong quần thể Mogao, Đôn Hoàng để so sánh với bích họa ướt tại các giáo đường phương Tây.
Giang Chấp lên tiếng nói:
Bố của Trình Gia Hủy là ân sư của anh, không có ông ấy sẽ chẳng có anh của ngày hôm nay.
Anh quay mặt qua nhìn cô, nói nhỏ:
Tiểu Thất, anh nói như vậy, em đã hiểu chưa?

Hiểu chứ, ân tình cao hơn trời mà.
Đối với việc này, ông Trình rất ủng hộ anh, cung cấp cho anh một lượng lớn kinh nghiệm thực hành thực tế.
Lần đầu tiên Giang Chấp cầm bút vẽ trong hang đá Đôn Hoàng là năm chín tuổi, lần đầu tiên cầm con dao khôi phục trong di chỉ La Mã cổ là năm mười lăm tuổi. Ai ai cũng nói anh có năng khiếu bẩm sinh, ông Trình cũng cho rằng anh chính là người được sinh ra để theo ngành này.
Khoảng thời gian này, anh cũng đảm nhận chức vụ Cố vấn kỹ thuật và Giám đốc quản lý của Trung tâm Khôi phục Victoria tại Torino, Italia, cho đến tận năm hai mươi bảy tuổi anh bắt đầu làm việc độc lập.
Năm đó, anh chính thức lấy danh nghĩa
Fan
ra mắt mọi người, vừa nghiên cứu cách thức khôi phục bích họa ướt của phương Tây, cũng không quên phân tích bích họa khô của phương Đông, mà đi đầu là bích họa Đôn Hoàng, kiên trì với phương pháp khôi phục cổ đại, về sau danh nổi như cồn.
Cô đã biết anh không phải là một nhân vật tầm thường, kiến thức cũng không thuộc dạng tầm thường, bây giờ được nhìn lại như vậy quả thật không sai. Phóng tầm mắt nhìn đi khắp cả thế giới khôi phục văn vật, e rằng cũng chẳng có mấy người có được kiến thức và trải nghiệm phong phú như anh đâu.
Thật không hổ danh là người đàn ông mà cô sùng bái.
Tới nơi đây, tới nơi mà những cơn ác mộng của anh tập hợp.
Bao năm qua, anh gần như cực kỳ nhạy cảm với hai chữ
Đôn Hoàng
, bài xích và chán ghét, đồng thời lại không nhịn được mà quan tâm tới nó. Nó giống như một dấu ấn được in vào trong xương cốt của anh, mỗi lần nhớ lại rất sợ hãi, cũng không thể đuổi nó đi hẳn được.
Nhưng mà…

Chỉ cần là vàng rồi sẽ có ngày tỏa sáng mà.
Trong lòng cô vẫn kiêng dè Trình Gia Hủy.
Sau đó, anh đã yên lặng ngồi nhìn pho tượng Phi Thiên đó rất lâu.
Khi mẹ của Trình Gia Hủy tìm tới nơi, anh đang ở trong3 cửa hàng giúp mọi người dán lớp giáp cho tượng gỗ, kim loại quẹt qua ngón tay, máu đỏ chảy ròng ròng. Trình Gia Hủy sợ hãi đến bật khóc, bà Trình ch9ẳng nói chẳng rằng lập tức kéo anh dậy bỏ đi, vừa đi vừa răn dạy anh: Con mới có mấy tuổi đã ra ngoài làm thuê? Con như vậy bảo bác sau này gặp mẹ co6n biết ăn nói thế nào?
Thịnh Đường cắn môi, lòng chua lè.
Giang Chấp giơ tay lên xoa đầu cô, vỗ nhẹ nhàng, dịu dàng từng cái một:
Con người anh không thích mắc nợ, anh đã mắc nợ nhà họ Trình thế nên có thể trả thì sẽ trả. Anh nợ Giáo sư Hồ, thế nên anh đã tới Đôn Hoàng.

Nhớ lại những lời Tiêu Dã giới thiệu về hai người họ trước đó, lòng cô cảm thấy tắc nghẹn lại. Lúc đó họ vẫn chưa xác nhận là bạn trai bạn gái nên cô không dám suy nghĩ nhiều, bây giờ thì khác. Giờ anh là bạn trai của cô, cho dù đối phương là người có quan hệ
ơn nghĩa cao hơn trời
với anh thì giành giật người của cô là không được.
Nụ cười bên môi Giang Chấp từ đầu tới cuối vẫn có gì đó chua chát:
Cho dù là một miếng vàng, vậy thì cũng phải gặp được người đào vàng mới được chứ.

Sau khi nghe toàn bộ trải nghiệm quá khứ của Giang Chấp, ban đầu cảm xúc của Thịnh Đường là đau lòng, sau đó là thương xót, chính là cảm giác hận không thể xuyên không trở về quá khứ quen biết anh, đưa anh về nhà, tận tình chăm sóc vậy. Nhưng tới cuối cùng, cô lại mắt tròn mắt dẹt, ngưỡng mộ như nhìn lên một ngọn núi cao.
Hóa ra Fan thần của cô chính là hình tượng
vừa đẹp lại vừa thảm
ở trong truyền thuyết.
Anh mơ thấy Tiết Cố Tiên nói: Kiên trì với kỹ thuật khôi phục truyền thống là sự kính trọng lớn nhất dành cho bản thân cổ vật…
Mơ thấy Tiết Cố Tiên nói: Lúc nào tâm trạng không tốt thì đừng khôi phục bích họa…
Năm mười sáu tuổi, Giang Chấp chính thức nhận bố của Trình Gia Hủy làm sư phụ. Mà cũng chính năm đó, ngoài việc tiến sâu thêm một bước trong công việc khôi phục các di sản văn hóa, anh còn cùng bố của Trình Gia Hủy tiếp nhận công việc khôi phục tác phẩm
Bữa ăn tối cuối cùng
, trở thành thành viên nhỏ tuổi nhất trong ekip của dự án đó.
Năm đó hai mươi ba tuổi, Giang Chấp nhận được học vị thạc sĩ của Viện Nghiên cứu Khôi phục trung ương La Mã. Từ đó về sau, càng ngày có càng nhiều các các tác phẩm nổi tiếng, các bức bích họa được qua tay anh khôi phục.
Mơ thấy Tiết Cố Tiên nói: Phần bị khởi giáp trên bích họa cho dù chỉ to bằng hạt gạo cũng không thể đánh mất…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.