Chương 314: EM MUỐN RỜI KHỎI ĐÔN HOÀNG
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 903 chữ
- 2022-02-06 09:29:31
Duy chỉ có Thịnh Đường là cúi đầu.
Câu hỏi này thật ra cô mới là người quan tâm nhất. Anh nói cô hãy cho anh một chút thời gian, c8hẳng lẽ trong lòng một chút dự định cũng chưa có? Cô muốn nghe câu trả lời của anh, cũng đồng thời lại sợ hãi phải nghe thấy câu trả lời 3của anh.
Ánh mắt của Giang Chấp lặng lẽ dừng lại một chút trên người Thịnh Đường, anh trả lời câu hỏi của Hồ Tường Thanh:
Mọi ch9uyện vẫn chưa được quyết định.
Lúc trước anh từng nói chính Giáo sư Hồ là người đã gọi đội cứu trợ cứu anh thoát ra ngoài từ sa mạc Gobi đen, anh cũng tự thừa nhận mình đã mắc nợ ân tình của Giáo sư Hồ. Nhưng bây giờ nhìn thái độ của anh, sao nhìn kiểu gì cũng không thấy tới đây để báo ơn mà càng nghe càng giống như trả thù vậy?
Trong chuyện này lẽ nào còn ẩn tình gì khác?
Thịnh Đường còn đang băn khoăn thì nghe thấy Hồ Tường Thanh hỏi cô:
Đường Đường, em dự định tiếp tục làm sao chép nguyên tác hay muốn đi theo học hỏi các nhà khôi phục? Thầy có nghe nói em muốn chuyển sang ngành Sáng tạo văn hóa, ngành này kể ra cũng khá phù hợp với em đấy.
Vì sao chứ?
Thịnh Đường sốt sắng.
Giang Chấp trầm mặc một lát rồi nói:
Bên đó vừa âm u vừa lạnh lẽo, chẳng phải em sợ lạnh sao, đừng qua đó cho khổ sở thêm.
Nhưng mà…
Đường Đường.
Lần này là Giáo sư Hồ lên tiếng:
Giang Chấp nói đúng đấy, lăng mộ đâu phải là nơi một cô gái có thể ở được. Em vẫn nên ở lại Đôn Hoàng, nếu không thầy chẳng biết ăn nói sao với bố mẹ của em cả.
Lòng Thịnh Đường như sóng cuộn biển trào, cô nhớ rằng lúc trước khi mình làm xong xuôi đơn xin, Giáo sư Hồ không hề bày ra thái độ này, ông còn hết lời ngợi khen cô có tinh thần học tập chưa từng thấy.
Cô nói với Giáo sư Hồ: Không, em chỉ đơn thuần tới đó vì Giang Chấp thôi.
Nghe xong câu này, Thịnh Đường bỗng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chưa được quyết định là tố6t, chứng tỏ anh còn đang cân nhắc.
Nhưng Hồ Tường Thanh lại chỉ muốn tìm hiểu cho tới cùng:
Giang Chấp à, em nhìn xem, tình hình5 bây giờ là như vậy. Đối với em, Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng chúng tôi tuyệt đối hoan nghênh, chúng tôi thật lòng hy vọng có thể giữ em ở lại. Khắp Đôn Hoàng này có biết bao nhiêu là hang đá, số lượng nhà khôi phục vốn đã ít ỏi, em…
Chủ ý của Thịnh Đường xưa nay vẫn rất thẳng thắn, cô cười với Giáo sư Hồ:
Thầy không cần phải lo lắng cho em đâu, em sẽ theo Giang… sư phụ của em, anh ấy đi đâu em sẽ theo đó. Hơn nữa, trước đó em đã đăng ký làm thành viên của nhóm đi tới bích họa lăng mộ rồi.
Còn chưa đợi Giáo sư Hồ kịp nói gì, Giang Chấp đã biểu đạt trước:
Không được, em không thể đi được.
Thịnh Đường ngây ra rất lâu, quay đầu nhìn anh:
Đây chẳng phải là chuyện lúc trước đã quyết định xong xuôi rồi sao?
Trước mắt em chỉ muốn trả hết nợ nần còn đang tồn đọng.
Giang Chấp lại một lần nữa ngắt lời của Hồ Tường Thanh.
Thịnh Đường hồ nghi trong lòng.
Không phải vì những lời Giang Chấp nói mà bởi thái độ của anh.
Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.
Giang Chấp nhìn thẳng vào mắt cô, ngữ khí kiên quyết:
Em ở lại Đôn Hoàng, hoặc là theo các nhà khôi phục khác học tập, hoặc chuyển qua làm Sáng tạo văn hóa, sao chép nguyên tác thì đừng làm nữa. Nếu em hỏi ý kiến của anh, anh nghĩ em có thể qua Sáng tạo văn hóa thử xem, thích hợp với em.
Thịnh Đường cứ thế ngẩn người nhìn anh một lúc lâu, bật ra một câu:
Em không.
Giang Chấp thở dài:
Em nghe lời đi.
Thế nên, rõ ràng Giáo sư Hồ đã biết rõ mục đích tới lăng mộ của cô rồi mà còn nói câu này ư?
Cô vẫn muốn tiếp tục tranh cãi với Giang Chấp và Giáo sư Hồ, lúc này Thẩm Dao lên tiếng:
Tôi không có bất kỳ ý kiến nào về sự sắp xếp của tổ chức, đi tới các hang khác hoặc đi nơi khác hỗ trợ kỹ thuật đều được. Tiêu Dã vừa mới từ Tân Cương chạy về, chắc là cũng không muốn lại bôn ba tới một tỉnh khác nữa. Còn xem Kỳ Dư, nếu Kỳ Dư cũng muốn ở lại Đôn Hoàng thì tôi ra ngoài cũng được.
Tiêu Dã mím môi, không nói gì.
Kỳ Dư cúi thấp đầu, móc ngón tay không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Giáo sư Hồ hỏi anh:
Kỳ Dư, ý kiến của em thì sao?
Một lúc lâu sau Kỳ Dư mới ngẩng đầu, nhìn Giáo sư Hồ, ánh mắt phức tạp. Anh ấy nói:
Em… không muốn ra ngoài làm hỗ trợ kỹ thuật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.