Chương 334: Không nghĩ ra tên chương nữa rồi
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1010 chữ
- 2022-02-06 09:29:56
Thịnh Đường quay đầu nhìn Giang Chấp:
Kể chuyện phải sinh động thì mới có người tin mà sư phụ.
Được.
Giang Chấp không nhìn cô nhưn8g góc nghiêng lại hơi hé một nụ cười.
Khương Tấn quan sát thấy hết…
Giang Chấp phóng một ánh mắt qua.
Thịnh Đường cố gắng nuốt chữ
tốt
chưa kịp bật ra ấy xuống, hắng giọng thay đổi sang một cách nói khác:
Phương pháp chăm sóc giống nhau, tóm lại là vô số điều kiện có thể khiến phu nhân biết rõ họ chỉ là ‘sủng nam’ nhưng vẫn không nỡ rời xa, nên thẳng thừng chôn người sống theo.
Cô lượn lờ tới bên hố chôn xác, bấm bụng ngó xuống, nhìn nhanh vào trong.
Đầu ngón tay đó của sư phụ em cực kỳ quý giá đấy. Anh ấy chỉ cần chạm nhẹ là có thể biết được tình hình tổng quát của bích họa.
Thịnh Đường dương dương tự đắc:
Đương nhiên, mắt của sư phụ em cũng độc lắm. Thì đó, đến nắp quan tài còn chưa cần mở ra, anh ấy đã biết được bao nhiêu là chuyện như vậy rồi.
Khương Tấn cảm thấy tình hình của quan tài chính chẳng liên quan gì đến việc mắt Giang Chấp có độc hay không cả.
Chúng ta tiếp tục nói nhé.
Thịnh Đường từ tốn lên tiếng.
Bên này Thịnh Đường hiểu ra, chép miệng mấy tiếng.
Thấy Khương Tấn đang nhìn Giang Chấp chằm chằm, cô gọi một tiếng ngọt ngào:
Thầy Khương?
Khương Tấn sực tỉnh, chỉ tay về phía Giang Chấp:
Sư phụ của em, anh ấy… sao lại có thói quen chạm bằng tay vậy?
Cưng chiều học trò quá rồi đấy.
Như phía bọn họ đ3ây, học trò nào dám ăn nói với thầy như vậy chứ?
Chuyện kể rằng, người trong quan tài chính này xinh đẹp như hoa, lẳng lơ kiều diễm,9 phong lưu trác táng…
Ngừng một chút, cô hỏi Giang Chấp:
Sư phụ à, hình dạng thi thể trong hố khá kỳ lạ đấy…
Giang Chấp chậm rãi buông một câu:
Nếu em biết em bị chôn sống, em sẽ thế nào?
Sự chú ý của anh dường như chỉ tập trung hoàn toàn vào bức tranh quỷ núi. Anh nhìn rất tỉ mỉ, sau khi đeo găng tay vào bèn cẩn thận chạm vào bức tường đá.
… Là một phu nhân, thích nhất là sắc đẹp đàn5 ông. Sau khi giành được chủ quyền trong gia đình thì hàng loạt các thanh niên trai tráng chưa bao giờ ngừng hàng.
Khương Tấn nghĩ thầm trong lòng, từ ngữ kiểu gì đây?
Có điều, con người sở dĩ phong lưu hoặc là vì chưa tìm được tình yêu đích thực, hoặc là vì đã mất đi tình yêu đích thực, từ đó kiếm tìm kẻ thế thân. Cá nhân em nghiêng về hướng thứ hai hơn. Hai quan tài phụ, một trong số đó có thể là người mà vị phu nhân này yêu thương nhất, cho dù chết cũng phải được chôn cất cạnh nhau. Ngoài ra, năm người được chôn theo trong hố chắc hẳn khi còn sống đều là những người mà phu nhân ưng ý, chắc là có điểm chung nào đó với người mà bà ấy yêu thương nhất, ví dụ như diện mạo tương đồng, hoặc ví dụ như tính cách giống nhau, hoặc cũng có thể là sống…
Cô lặp lại một lần nữa, không sót chữ nào.
Khương Tấn nghĩ thầm: Nha đầu này có khi nào đang cố tình t6rêu mình không nhỉ?
Thịnh Đường chắp tay sau lưng, tiếp tục
cáo mượn oai hùm
.
Nhưng Khương Tấn thì sốt ruột phải biết. Anh ấy muốn giục, lại không dám xuống nước, dù sao cũng là một cô gái. Nhưng thấy cô cứ lề mề, anh ấy cũng biết là cô cố tình, đúng là thầy nào trò nấy.
Chuyện kể rằng năm ‘sủng nam’ trai tráng lực lưỡng, đẹp như Phan An ấy sau khi biết mình phải chôn cùng đã muốn bỏ chạy, nhưng cứ thế bị người ta đánh đến tàn phế, không chạy được nữa, còn có người bị chém thẳng thành xác khô… Haizz.
Nghĩ mà Thịnh Đường cũng cảm thấy đau đớn khắp người:
Oán khí này nghĩ cũng đủ biết. Đám người hầu phục vụ phu nhân càng nghĩ càng thấy không ổn, lỡ như oan hồn của bọn họ tìm phu nhân gây phiền phức thì phải làm sao? Thế là bọn họ đã làm bùa gắn vào tượng, theo lời dặn dò của phu nhân, học cách thức của quỷ núi để khống chế linh hồn, cho dù xuống đến âm tào địa phủ cũng phải nghe phu nhân sai khiến.
Nói tới đây, Thịnh Đường buông một tiếng thở dài rồi mới tiếp tục:
Phu nhân lúc này sướng rồi nhưng chủ nhân nam trong nhà thì sao? Cũng có nghĩa là võ tướng đại nhân uy phong lẫm liệt trên bức bích họa kia ấy? Vợ mình khi còn sống đã cắm sừng mình, sau khi chết lại tiếp tục phải nhìn bà ấy phong lưu, sung sướng trong vòng tay của người khác hay sao? Vậy thì không thể, sau khi chết tuyệt đối không thể bị cắm sừng nữa. Thế là ông ta ra lệnh cho tâm phúc âm thầm hành động, bảo tâm phúc sau khi ông ấy chết đi sẽ xây một ngôi chùa trên mộ, mục đích chính là phá giải lá bùa trên tượng. Một là có thể khiến các oan hồn được thoát khỏi đau khổ, tới miền cực lạc, có cơ hội đầu thai, hai là có thể khiến phu nhân của ông ta không còn nam sủng để tiêu khiển sau khi chết…
Logic nghe cũng có vẻ hợp lý ra phết.
Chỉ có điều…
Khương Tấn thật sự rất tò mò, cũng buộc phải bỏ thể diện xuống để hỏi Thịnh Đường…
Đường Đường à, những điều em vừa nói ra… em đã liên tưởng đến bằng cách nào vậy?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.