• 1,830

Chương 338: ĐỌC TRUYỆN MÀ KHÔNG HIỆN HỒN LÀ LƯU MANH


Cuộn tinh đồ này được vẽ màu bằng tay trên nền lụa, dài 1,98 mét, được coi là bức bản đồ thiên văn lâu đời nhất trên thế giới. <8br>
Trước đó vẫn còn nhiều tranh cãi về việc bức tranh vẽ tay này tới từ thời đại nào, về sau qua nghiên cứu chỉ ra rằng, cu3ộn tranh tinh đồ đó được làm vào đầu thời nhà Đường, còn sớm hơn quãng thời gian dự tính lúc trước trên ba trăm năm.

Cô9 đặt chân xuống, mũi chân chống đất ngăn không cho chiếc ghế tiếp tục xoay tròn.

Cô nhìn về phía Giang Chấp:
Anh đã từ6ng nhìn thấy phiên bản tinh đồ ở Đôn Hoàng đó chưa?

Cuộn tinh đồ ấy được phát hiện trong Tàng kinh động, mà phóng tầm mắt nhìn khắp các hang đá Đôn Hoàng thì lại không tìm ra một bức bích họa tinh đồ giống y hệt như vậy.
Nghe xong, Giang Chấp mím môi cười khẽ.
Thịnh Đường thấy vậy, đôi mắt chợt sáng lên lấp lánh như chứa đựng những vì sao, cái miệng trở nên ngọt ngào:
Sư phụ biết phải không ạ?

Thịnh Đường nuốt nước bọt cái ực, nghĩ bụng hồi nhỏ cô cũng thường xuyên theo bố mẹ ra nước ngoài, sao người bố người mẹ của cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đưa cô đi xem những bản bút tích thực nhỉ? Hoặc là chạy hết các sân khấu ca kịch, hoặc là tới Italia xem triển lãm tranh.
Cho dù có tới ngắm bích họa giáo đường, chưa biết chừng lại có duyên gặp mặt Giang Chấp của thời niên thiếu một lần ấy chứ.

Vậy anh cảm thấy nó có giống với bức tinh đồ trên nóc lăng mộ nhà Hán không?
Cô hỏi ra điều mấu chốt.
Anh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô:
Em qua đây, thầy sẽ kể cho em nghe một câu chuyện.

Kể câu chuyện thì Thịnh Đường chắc chắn sẽ thích nghe.
Hai chân cô chống xuống đất, nhích về phía trước, cả người và ghế đều trượt tới trước mặt Giang Chấp.
Nhưng suy đoán của Giang Chấp là điều Thịnh Đường chưa hề nghĩ tới trước đó, cô tò mò:
Nhưng một bức tranh vẽ tay tinh xảo có thể là bản phác ư?


Chỉ là suy đoán, dù sao nó cũng đã hình thành quá lâu đời, không ai dám bảo đảm mục đích thật sự của tác giả khi vẽ tay cuộn tinh đồ, là muốn giữ lại cho hậu thế, hay chỉ tồn tại như một bản phác.
Giang Chấp nói.
Thịnh Đường rùng mình:
Một khi chỉ tồn tại như một bản phác, vậy thì…

Cô nghĩ ra một khả năng.
Giang Chấp nhìn cô, khích lệ cô nói tiếp.
Thịnh Đường tiếp tục sắp xếp lại câu chuyện theo những suy nghĩ hiện ra trong đầu mình, cô hắng giọng:
Thông thường mà nói, bản phác được dùng để làm bích họa, đương nhiên cũng có những bản phác không thể làm được bích họa. Giả sử, cuộn tinh đồ này chính là bản bích họa dự định được khắc lên đá, vậy… bản bích họa giống hệt như bức tinh vân đó đang ở đâu?

Giang Chấp ngả người về phía sau, khẽ nói:
’Toàn thiên tinh đồ’, trước là ‘Khí tượng tạp chiêm’, sau là ‘Cuốn điện kinh và giải mộng’. Trong số các tinh đồ, có cuốn nhỏ này là quý giá vô cùng. Nhưng em có từng nghĩ là, khi đó cuốn tinh đồ này đã được vẽ như thế nào không? Chẳng lẽ nhìn thẳng lên bầu trời sao và sao chép lại? Hay là, cuộn tinh đồ này chỉ là một bản phác, cũng không khác gì bản phác những bích họa khác của Đôn Hoàng?

Bản phác đối với các nhà khôi phục bích họa Đôn Hoàng là thứ cực kỳ dễ gặp, là phương pháp vẽ lại tranh lên tường sau khi đã vẽ xong mặt tường và nét phác của bích họa, nó còn có tên gọi khác là
bản phổ
.
Nói trắng ra chính là bản vẽ sử dụng trong công tác vẽ bích họa.
Giang Chấp gật đầu.
Nghe thấy vậy, Thịnh Đường chỉ hận khô5ng thể khấu đầu lạy anh, thế này là có khả năng tiên tri biết đường chạy tới bảo tàng Anh một chuyến, hay là…
Suy nghĩ ấy vừa nảy ra thì cô nghe thấy Giang Chấp nói:
Hồi còn rất nhỏ, mẹ từng đưa anh đến đó xem. Về sau khi theo học sư phụ, anh lại đến đó một lần nữa.

Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, cô lại thấy có điểm chưa hiểu.

Từ thời nhà Hán tới thời nhà Đường, tinh tú sẽ có thay đổi, nhưng đâu đến mức biến chuyển từng ngày đúng không? Giống như mười hai chòm sao mà chúng ta hay nói đến, có thể nói là đã được định hình từ năm ngàn năm trước, mười hai cung hoàng đạo gì đó, há chẳng phải các nhà tiên tri thời cổ đại đều thông qua chiêm tinh để tiên đoán tương lai ư? Nếu thay đổi quá lớn thì không còn giá trị tham khảo nữa rồi.

Giang Chấp nói:
Từ thời Hán tới thời Đường có lẽ không thể nói là biến đổi từng ngày, nhưng nếu như còn sớm hơn trước đó thì sao? Ví dụ như vũ trụ hồng hoang, khai thiên lập địa.


Chắc chắn sẽ có thay đổi rồi.
Thịnh Đường không cần suy nghĩ.
Bởi vậy đó, Giang Chấp nói.
Thịnh Đường
ai ya
một tiếng. Cái đầu óc của cô, tinh vân đồ trên đầu lăng mộ nhà Hán sao có thể giống với ở Đôn Hoàng chứ? Thứ họ nhìn thấy bây giờ là lăng mộ nhà Hán, còn cuộn tranh ở phía Đôn Hoàng được vẽ vào đầu thời Đường.
Giang Chấp hài lòng, cánh tay vòng qua ôm lấy eo cô, hít hà mùi hương thoang thoảng từ cơ thể cô.

Sau khi Tàng kinh động được phát hiện, Vương đạo sĩ từng viết một lá thư tay cho triều đình nhà Thanh, báo cáo tình hình tồn tại vô số cổ vật quý giá trong động. Chỉ tiếc là lúc đó Từ Hi không màng tới, hoặc có thể nói là không rảnh để màng tới, tóm lại, khiến cho một lượng lớn cổ vật bị thất lạc ra nước ngoài, trong đó bao gồm cuộn ‘toàn tinh đồ’ ấy. Nhưng lại có lời đồn đại rằng cuộn tinh đồ đó còn chưa hoàn chỉnh, thế nên không thể dùng chữ ‘toàn’ để gọi nó.


Chỉ là một đoạn trong đó?
Thịnh Đường không hiểu.
Thịnh Đường ngẩn ra, một lúc lâu sau mới
Á?
một tiếng.
Giang Chấp nghịch cái ghế của cô đến phát nghiện, lại xoay cô đi một vòng, sau đó giữ lại:
Anh hỏi em, người đầu tiên ở nước ta nghiên cứu thiên văn thiên tượng là ai?

Việc này không thể làm khó Thịnh Đường, dù sao đây cũng là kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa.

Gần thêm chút.
Giang Chấp uể oải nói:
Tiểu Thất, mông em dính chặt vào ghế rồi à?

Thịnh Đường là người thông minh đến mức nào. Cô lập tức hiểu ra ý đồ của Giang Chấp. Cô không nói không rằng, đứng lên khỏi ghế, một cánh tay khoác qua cổ anh, cả người theo đà rơi vào lòng anh.
Cô nghiêng đầu hỏi anh:
Gần chưa?

Nhưng trông Giang Chấp có vẻ không thỏa mãn cho lắm. Anh hơi nhướng mày:
Lại gần thêm chút nữa.

… Còn chưa đủ gần ư?
Thịnh Đường lại kéo ghế nhích thêm ra trước mặt anh.

Cam Đức nước Tề và Thạch Thẩm nước Ngụy, tác phẩm hợp tác chung giữa hai người họ có tên là ‘Cam Thạch tinh kinh’, cũng là tác phẩm thiên văn sớm nhất trên thế giới…

Giang Chấp vui vẻ:
Chẳng trách thi đỗ vào trường với điểm thành tích cao nhất, kiến thức của em cũng chắc lắm.

Dĩ nhiên…

Chỉ có thể nói giống, chứ không phải.
Giang Chấp trả lời.
Câu nói này Thịnh Đường không hiểu.
Giang Chấp ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi cô:
Em cảm thấy bầu trời sao của thời cổ đại liệu có thể giống bây giờ không?

Thịnh Đường siêu đắc ý.
Nhưng Giang Chấp lập tức đổi giọng:
Nhưng điều em nói là có lịch sử để căn cứ, Trung Quốc ở thời nguyên thủy, cổ đại đã có những thầy phép nhìn lên trời tế bái. Em bảo phải những người này còn sớm hơn cả Cam Đức, Thạch Thẩm?

Thịnh Đường nghĩ một chút rồi gật đầu, cũng đúng.
Bản phác đã rất thịnh hành từ thời nhà Đường, có rất nhiều bản phác sơ bộ được làm ra những họa sư giỏi, hình tượng nhân vật sinh động, phối cảnh hoàn chỉnh, tỉ mỉ, trình độ nghệ thuật rất cao.
Đừng nói hồi đó rất nhiều học trò lấy bản phác làm bản mẫu để học tập, cho dù là thời hiện đại bây giờ, có nhiều bản phác bích họa được lưu giữ lại cũng là căn cứ quan trọng cho việc khôi phục bích họa.
Ví dụ như bản vẽ giấy năm pho tượng Phật được khai quật trong Tàng kinh động chính là điển hình cho các loại bản phác bằng giấy, mực, đường kim châm huyệt.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã cảm thấy Giang Chấp là đại diện cho sự uyên bác, tinh tường mọi thứ. Tối nay, sau khi từ lăng mộ nhà Hán đi lên, suy nghĩ này của cô lại càng thêm mãnh liệt.
Nhìn người đàn ông mà cô yêu quý xem, anh có nhiều ý tưởng biết bao, một câu chuyện khó bịa như vậy anh cũng nghĩ ra được.
Nhìn thấy cô như vậy, Giang Chấp bỗng dưng muốn trêu ghẹo.
Nhưng không đúng, cuộn tinh đồ ấy trước sau đều có nội dung mà.

Giang Chấp nói:
Nói chính xác thì chỉ vẽ một đoạn trong đó, không thể coi là vẽ hoàn chỉnh.


Thịnh Đường sửng sốt:
Nhưng xét về nội dung, trên đó đã ghi chú vị trí của 1339 ngôi sao đấy.



Không thể nào đủ được.
Giang Chấp mỉm cười:
Giống như ban nãy anh đã nói, vũ trụ hồng hoang, khai thiên lập địa, tính cả những thứ này thì không chỉ có những ngôi sao ấy. Nếu có không gian nào đó bên ngoài Ngân Hà, thì sẽ là biển sao vô tận.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.