Chương 345: MỘT LÁ BÙA
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 836 chữ
- 2022-02-06 09:30:06
Giang Chấp vẫn luôn cảm thấy về phương diện nữ giới, anh chống đỡ được khá tốt, nhưng ngay lúc này đây lại cảm thấy… Ừm, anh có chút suy nghĩ 8lệch lạc chắc cũng là phản ứng nên có của một người đàn ông bình thường thôi nhỉ?
Anh ngậm một miếng cháo, muốn mạnh mẽ cạy miệng cô 3ra nhưng lại không đành lòng.
Anh ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, Giang Chấp chẳng hiểu tại sao bỗng dưng lại nuốt nước bọt c9ái ực, hô hấp trở nên gấp gáp…
Kể từ ngày quyết định sẽ bày tỏ tình cảm với cô, anh đã nghĩ tới dáng vẻ háo sắc từ sáng tới tối của cô, kiểu gì khi đè ngược anh xuống cũng phải có sức chiến đấu như một vị
vương giả
chứ, phải không? Kết quả cô chỉ là
rank Đồng
, sức chiến đấu tệ hại khủng khiếp.
Bản thân cô còn không tự biết lượng sức, dám chắc cô nghĩ có một người bạn trai cũng chỉ như có một món đồ trang trí, khi nào tâm trạng vui vẻ thì tiến tới ôm dăm ba cái, còn những lúc khác, những hành động mập mờ giữa những người đang yêu như chủ động hôn hít hoàn toàn không cần nghĩ đến. Nếu anh không chịu tích cực, e ràng cô sẽ nghĩ yêu đương chỉ là nắm tay, trò chuyện tâm sự…
Chẳng trách hôm đó khi Trình Tần biết hai người họ đã đến với nhau, cô ấy còn đặc biệt chạy tới hỏi anh có phải thật hay không?
Nhưng sau này ngẫm đi ngẫm lại, ngữ khí của Trình Tần lúc nói câu này là hoàn toàn nghiêm túc, giống như nói về chuyện tình cảm vậy.
Vậy mà Giang Chấp lại chỉ nghĩ tới…
Chưa từng ăn thịt heo, lẽ nào cũng chưa từng nhìn thấy heo chạy ư?!
Miếng cháo cứ thế… bị anh… tự nuốt xuống!
Nhưng anh vẫn không nỡ rời môi ra.
Chỉ cảm t6hấy cô gái trong lòng mình mềm muốn chết.
Yêu đương lẽ nào còn có thể làm giả? Chắc chắn là thật rồi.
Nghe thấy vậy, Trình Tần đã nói với anh: Vậy… sau này anh thật sự cần dạy dỗ cô ấy, nhất định phải kiên nhẫn một chút.
Lúc đó anh nghe câu nói này tựa hồ lòng không gợn sóng, một mực cho rằng Trình Tần muốn anh dạy Thịnh Đường một số kiến thức chuyên môn, nên đã đáp đại một câu: Đương nhiên.
Tự mắng mình xong, anh lại tự tìm một đường lùi cho mình: Cũng không thể tự nói mình như vậy được? Cô là người con gái anh thích, sau khi rung động và nảy sinh tình cảm, muốn động chân động tay một chút cũng là chuyện hết sức bình thường. Đâu phải anh chưa thể hiện rõ tình cảm của mình dành cho cô, vả lại…
… Vả lại.
Anh cố gắng tự tìm lý do cho chính mình: Bây giờ càng ngày anh càng cảm thấy Tiểu Thất rất thiếu nhạy bén trong chuyện tình cảm, chính là mẫu người chỉ giỏi nói ngoài miệng điển hình, dám suy nghĩ tưởng tượng xa xôi, cũng dám ngông cuồng nói bằng miệng, chỉ có điều so với hành động thực tế thì cách xa cả mét.
Bàn tay đang giữ gáy cô của Giang Chấp vô thức dùng sức hơn một chút, từng giây từng phút đ5ều kích động muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Sau khi sực tỉnh, anh mới buông cô ra.
Anh mạnh mẽ mắng bản thân một câu: Khốn kiếp! Mày còn là con người không?
…
Quả nhiên, nha đầu Đường Tiểu Thất hoàn toàn chưa từng quan sát xem con heo chạy ra sao!
Thế nên, giây phút này đây mọi thứ trong đầu Giang Chấp đang xoay mòng mòng, chẳng qua anh đang khiên cưỡng tìm ra một lý do hành vi ban nãy của mình: Anh bị nhịn!
Giang Chấp cúi đầu xuống nhìn một Thịnh Đường ở trong vòng tay mình.
Cô cứ dựa vào người anh như thế, gương mặt to bằng bàn tay hơi ngước lên, khi nhắm mắt đôi hàng mi trông càng dày hơn. Gương mặt anh chỉ cần thấp xuống thêm một chút nữa là có thể hôn cô rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn không muốn tự chụp cho mình cái mũ cầm thú, nên quyết định thử thêm một lần nữa.
Lần này anh đã giữ được, cũng đã mớm được vào trong cho cô.
Nhưng chẳng bao lâu sau, nước cháo đã men theo khóe miệng chảy ra ngoài...
Nhìn thấy vậy, cổ họng Giang Chấp lại thắt vào, lồng ngực nóng rẫy khó chịu.
Anh đặt Thịnh Đường nằm xuống nghiêm chỉnh.
Anh đặt lại bát cháo lên mặt bàn!
Mấy tình tiết trong phim truyền hình toàn chỉ lừa phỉnh người ta thôi, biết chưa!
Mẹ kiếp, làm mấy việc này thật khó quá đi mất!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.