• 1,830

Chương 349: KHỔ QUÁ ĐI MẤT


Cho dù bản thân thật sự phải chịu đủ giày vò, anh cũng không nỡ để Tiểu Thất cho một người ngoài chăm sóc. Dù sao người t8a cũng không biết rõ về cô, lỡ chăm sóc không chu đáo thì phải làm sao?

Huống hồ…

Giang Chấp nuốt nước b3ọt cái ực, cảm thấy cổ họng như đang bốc khói vậy, nóng ran, khô khốc…

Cậu tưởng tôi thích ôm cậu đấy à? Shit! Mẹ kiếp, cậu nửa đêm nửa hôm phát sốt, cứ luôn miệng kêu lạnh, tôi còn có thể giương mắt nhìn cậu đông cứng lại như một đứa ngốc à?


Thế cởi áo ra làm gì?


Trước đây cậu chưa từng bị sốt à? Da thịt áp vào da thịt là có tác dụng nhất!

Tiêu Dã, cậu được lắm!
Suy nghĩ đó vào khoảnh khắc này đang xoay chuyển trong đầu óc Giang Chấp.
Hình như những lời Tiêu Dã nói cũng rất có lý. Cách một lớp quần áo hình như thật sự thiếu đi chút gì đó. Giang Chấp tự nói với bản thân như thế này trong lòng: Bộ quần áo này của mình mỏng manh quá, còn bị Đường Tiểu Thất giằng quá giằng lại như thế này kiểu gì cũng rách, tới lúc đó anh lại phải lãng phí thời gian đi mua…
Một giây sau, Thịnh Đường ôm siết lấy anh như một con bạch tuộc.
Trước đó có một lớp áo thì thôi, giờ không còn lớp áo ấy nữa, cô vừa ôm vừa siết lại càng không có gì trở ngại. Giang Chấp nằm cứng đờ trên giường một lúc lâu, ngắm nhìn cô gái đang len lỏi trong vòng tay mình.
Điều anh suy nghĩ trong lòng là: Lỡ như cô vẫn còn lạnh thì… Vậy phải chăng cũng nên cởi cả áo của cô ra nhỉ.
Nhớ lại lúc trước…
Một buổi bình minh nắng chưa chiếu quá gắt gao ấy…
Anh, cùng với Tiêu Dã, đều để trần một nửa người mà…
Bây giờ đi ra nước ngoài, cậu ấy muốn dùng diện mạo như Phan An này của mình để chinh phục các cô gái ngoại quốc, nhưng vẫn chỉ để cho họ chỉ có thể đứng ngắm nhìn từ xa chứ không được tiếp cận. Nói một cách khác chính là chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới, cho họ thèm tới chết thì thôi…
Kết quả, tối hôm đó chơi bời thái quá, bị ướt lạnh từ đầu tới chân vì cơn mưa lớn. Lúc đó Giang Chấp đã làm liên tục ba đến bốn hôm không chợp mắt, lại bị cảm lạnh, nửa đêm cứ thế sốt cao.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, anh chỉ biết Tiêu Dã đã chăm sóc cho anh.



Tiêu Dã cảm thấy mình có cả một bụng đạo lý, bèn tiếp tục nói:
Tối nay mà cậu còn sốt nữa, mẹ kiếp, tôi sẽ cởi trần cả người ra để ôm cậu, sưởi ấm cho cậu!

Giang Chấp chửi rủa một câu: Shit! Cút đi!
Đó còn là lúc Tiêu Dã đang làm cộng sự ở nước ngoài. Cậu ấy nhiệt tình hiếu khách. Lần đầu tới, cậu ấy đắc ý vô cùng, mời không ít bạn bè đến quán bar chơi bời.
Khi ấy anh chê ồn không muốn đi cho lắm, vả lại anh cũng có phần xem thường thái độ đắc ý bừa bãi của Tiêu Dã, chính là kiểu có chút tiền không biết phải tiêu vào đâu.
Nhưng Tiêu Dã không định bỏ qua mà sống chết kéo anh theo, còn chém gió với anh là mình được bao nhiêu cô gái chào đón, ở trong nước có bao nhiêu, bao nhiêu cô gái trẻ nhào về phía cậu ấy, cậu ấy đều là kiểu dù có số đào hoa nhưng vẫn giữ mình trong sạch vậy.
Hôm sau tỉnh dậy, Giang Chấp phát hiện mình được Tiêu Dã ôm vào trong lòng, hơn nữa Tiêu Dã còn ở trần nửa người…
Điều đáng sợ hơn nữa là.
Cảnh tượng này còn bị một em gái sáng sớm tới đưa đồ ăn sáng bắt gặp. Cô ấy òa lên khóc nức nở, chỉ tay vào Giang Chấp và điên cuồng chửi bới: Cuối cùng em cũng hiểu vì sao anh luôn tảng lờ mọi tâm ý của em rồi…
Giang Chấp thật lòng muốn giải thích, không phải vì sợ người ta hiểu lầm, đơn thuần chỉ muốn lấy lại thanh danh cho bản thân.
Cuộc chiến thanh danh bắt đầu nổ ra từ đó…

Mẹ kiếp, cậu ôm tôi làm gì hả?

Lúc này…5 tự nhiên nhớ đến cậu ấy thật là lỗi vô cùng.
Không phải là nhớ nhung.
Là nhớ tới Tiêu Dã cũng đã từng
làm một chuyện
với anh…
Suy nghĩ ấy rục rịch phá lồng như một thú lớn hung dữ.
Cũng may, cô gái trong lòng không còn động đậy nữa.
Giang Chấp cúi đầu.
Quan trọng hơn là, đâu phải cô chưa từng nhìn thấy anh để trần nửa người, đâu có phải là… cởi hết đâu.
Quan trọng hơn nữa là, anh thật sự suy nghĩ cho bệnh tình của cô, đâu thể cứ nằm nghe cô rên lạnh mãi được.
Giang Chấp
lôi
Thịnh Đường ra khỏi áo phông của mình, đang định ngồi dậy thì hông lại bị cô ôm chặt. Cô dính thẳng vào người anh. Hết cách, anh chỉ có thể nằm cởi áo phông trong tư thế này.
Nhưng mà!
Giày vò đó mà vẫn vui s9ướng!
Đường Tiểu Thất ở trong lòng có vẻ như muốn làm căng đến rách áo anh, cứ uốn éo ngọ nguậy không yên như mộ6t con rắn. Giang Chấp cúi đầu nhìn cô ngoáy qua ngoáy lại, không hiểu sao lại bỗng dưng nhớ về Tiêu Dã.
Trông cô ngủ rất bình yên, không còn kêu lạnh cũng không còn run lẩy bẩy.

Cứ ôm cô như thế phải tới nửa tiếng đồng hồ, Giang Chấp lại đo nhiệt độ cơ thể cô thêm một lần nữa. Vẫn chưa hoàn toàn trở về mốc bình thường, nhưng cũng may cô không còn kêu rên nói khó chịu nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.