• 1,830

Chương 377: VẬY EM MUỐN HÔN Ở ĐÂU?



Thôi được rồi anh Chấp, sau này chúng ta có thể làm việc khiêm tốn một chút không? Người Đông Bắc có một câu nói chính là: Những gì tặng8 cho bạn thì đừng quá đắc ý, cẩn thận rơi rớt đi mất.


Giang Chấp đáp nhẹ tênh:
Không được, anh rất phiền anh ta.



Phi3ền Khương Tấn? Người ta đã làm gì anh hả?

Tuy rằng trước đó Thịnh Đường gọi anh một tiếng sư phụ, nhưng hai người họ có quan hệ gì, những ai tinh mắt đều có thể nhận ra, chỉ mình Khương Tấn mù hay sao?

Thế nên anh mới hay đốp chát lại anh ấy?

Giang Chấp dằn mạnh từng chữ một:
Đốp chát? Anh thậm chí còn muốn đâm anh ta nữa kìa.

Thịnh Đường lại cảm thấy trái tim lơ lửng như bay lên, cứ bồng bềnh, bồng bềnh. Cô

một tiếng, rồi cố tình hỏi anh:
Hôn vào đâu cơ?

Giang Chấp đang định trả lời thì chợt bật cười, sau đó hỏi ngược lại cô:
Vậy em muốn hôn ở đâu?

Chất giọng của người đàn ông vừa quyến rũ vừa có ý cười, toát ra một sự cố tình, rắp tâm, bỗng trở thành một chiếc móc câu, móc lấy những dòng chảy kích thích đang xông thẳng lên đại não trong cơ thể cô.
Càng ngông nghênh, anh lại càng thích.

Em qua đây.
Anh nói nhẹ nhàng.
Thịnh Đường dựa sát cơ thể về phía trước, ở giữa ngăn cách với anh bằng một chiếc bàn thí nghiệm.
Nghe xong, Thịnh Đường lại thở dài một tiếng, chân thành khuyên nhủ:
Anh Chấp, anh phải hiểu rõ và chấp nhận một sự thật.

Giang Chấp nhìn thẳng vào mắt cô.

Em có hàng tá người theo đuổi, trước kia từng có, bây giờ vẫn có, trong những ngày tháng tương lai chắc chắn vẫn còn không ít.
Thịnh Đường nói một câu hết sức giật mình:
Em xinh đẹp như thế này, lại tài năng như thế này, chủ yếu lại còn là một thiếu nữ trẻ trung tới mức có thể bóp ra nước… Tóm lại, là cả một rổ ưu điểm, dĩ nhiên sẽ hút ong dụ bướm. Thế nên, anh định thù địch với cả thế giới hay sao?

Ngay sau đó cô quay đầu chỉ vào dụng cụ đựng mẫu vật của Giang Chấp.

Thứ có dạng bột… ở trong này trông quen lắm.

Tranh thủ lúc ấy, Giang Chấp hít sâu mấy hơi, làm dịu đi cảm giác căng tức ở dưới bụng. Anh nói:
Không quen được sao, thứ ở trên mặt em đó.

Ánh sáng hừng hực ấy Thịnh Đường cũng đã nhìn thấy, khoảnh khắc va chạm vào đôi mắt anh, cô vội vàng né tránh.
Một giây sau cô cúi người, hôn một cái lên má anh.
Bờ môi cô vẫn còn run rẩy và nóng ran.

Hết cách thôi, để có thể câu được cô gái bé nhỏ này, anh cũng phải hy sinh chút gì chứ, đúng không? Nếu không, biết dựa vào đâu để khiến em một lòng một dạ với anh?

Thịnh Đường mỉm cười xua tay:
Không cần tiền không cần tiền, em cực kỳ dễ nuôi. Anh chỉ cần dựa vào nhan sắc cũng đủ khiến em một lòng một dạ với anh rồi.

Giang Chấp cố tình tỏ ra tỉnh ngộ:
Cái này ổn, đỡ lỗ vốn.

Cuối cùng dừng lại ở một chỗ nào đó.
Khi đột ngột ngước mắt lên, anh thấy tầm mắt của Thịnh Đường cũng rơi vào… một điểm nào đó.
Ánh mắt anh liền tối đi, giống như ẩn chứa hai ngọn lửa hừng hực. Ánh sáng của lửa là không thể che giấu, nó hắt lên gương mặt Thịnh Đường, trượt xuống đôi môi cô, anh khẽ nuốt nước bọt.
Thịnh Đường bặm môi, áp môi mình vào môi anh.
Như vậy còn tạm được…
Giang Chấp có vẻ như muốn
nhìn mơ cho đỡ khát
, định hóa bị động thành chủ động thì nghe thấy Thịnh Đường lên tiếng:
Ấy ấy ấy…

Anh chỉ tay vào chỉ số so sánh cũng như sơ đồ so sánh thành phần trên màn hình máy tính:
Em xem, khu vực màu đỏ chính là thành phần thuốc màu trong miếng mẫu vật lấy trên bích họa, khu màu xanh lam chính là thành phần loại bột mà bà mù họ Vương đưa.

Trước đó Thịnh Đường đã từng cùng Giang Chấp và Tiêu Dã học qua về biểu đồ so sánh thuốc màu, thế nên vừa nhìn ra chút vấn đề, cô đã bàng hoàng:
Nhiều phần chồng lên nhau như vậy sao? Nhưng, sự khác biệt của những phần không chồng lên nhau lại khá lớn.

Giống như khoảnh khắc nước và lửa chạm vào nhau, một khoảng hòa trộn rất lớn ở chính giữa có thể trong khoảnh khắc sản sinh hình thái vật chật mới, sau đó lại lao về các hướng khác nhau.
Giang Chấp dừng tay, ngước mắt nhìn cô…

Bởi vì anh ta có ý đồ với em.

<9br>
Anh ấy có ý đồ với em?
Giọng Thịnh Đường cao vút lên.
Giang Chấp bỏ cái ống trong tay xuống, thấy dáng vẻ này của cô, anh v6ốn dĩ đã nghĩ với EQ siêu thấp của cô, kiểu gì cũng sẽ ngụy biện hộ cho Khương Tấn, vậy thì anh sẽ phải
battle
với cô một trận ra trò.5 Khương Tấn bên ngoài trông có vẻ là một người chính trực, đàng hoàng, nhưng chưa nói đến việc con mắt cứ thi thoảng lại đặt lên người cô, anh ta còn thường xuyên tỏ ra mình là người nhiệt tình trước mặt cô. Coi anh là không khí đấy à?
Sự nhiệt tình đong đầy trong lồng ngực Giang Chấp ít nhiều bị đè nén, nhưng anh lại thở phào nhẹ nhõm không lý do. Anh nghĩ nếu cứ tiếp tục, anh thật sự không biết liệu có thể kìm nén được sự bộc phát muốn đè cô xuống bàn hay không.
Nhưng thơm một cái lên má lại hơi hời hợt rồi.

Hôn lại.
Anh buông một câu:
Đừng qua loa.


Đi qua bên cạnh anh.
Giang Chấp một tay cầm dụng cụ đựng mẫu vật, một tay cầm ống nghiệm:
Anh không còn tay để kéo em, em tự chủ động, tích cực một chút đi.

Thịnh Đường vòng qua bàn thí nghiệm, đi tới trước mặt anh, cười hỏi:
Tích cực chủ động chuyện gì chứ?


Hôn anh.

Đầu tiên, đôi đồng tử của cô dừng lại trên bờ môi mỏng của anh, sau đó tới yết hầu gợi cảm, rồi xuống tới vòm ngực rắn chắc… Rồi lại men theo đường rãnh giữa hai bên ngực hướng xuống dưới…
Xuống dưới…
Giang Chấp tóm được ánh mắt của cô, cũng nhìn xuống… nhìn xuống theo tầm nhìn của cô.
Nghe xong, Giang Chấp cảm thấy gò má mình ê ẩm không sao chịu nổi:
Đường Tiểu Thất, em cậy anh thích em nên mới đắc ý như vậy chứ gì.

Đổi lại là một cô gái khác, nếu dám nói câu này trước mặt anh, anh đã sớm đá người ta ra ngoài và không bao giờ qua lại nữa rồi.
Kiểu như Đường Tiểu Thất… tự luyến tới mức không còn chút thể diện nào, vậy mà anh vẫn… tin vào mấy lời quái quỷ của cô một cách thần kỳ.
Thịnh Đường mím môi cười, hoàn toàn không giấu giếm chút tâm tư nào:
Đúng vậy, em cứ cậy anh thích em đấy.

Thôi được rồi.
Anh chấp nhận.

Loại bột vẽ lên mặt Thịnh Đường qua giám định thì có chứa thành phần nhụy hoa của một loài thực vật nào đó, nói tóm lại là một loài thực vật.
Giang Chấp thận trọng lấy thành phần trong mẫu vật ra, làm so sánh số liệu các thành phần trong bột.
Thịnh Đường kinh ngạc:
Em còn tưởng lần trước anh dùng hết để bôi lên mặt em rồi.


Một sản phẩm dưỡng da có giá hơn mười ngàn tệ, anh cũng phải giữ lại một chút còn nghiên cứu chứ.

Thịnh Đường giơ tay xoay mặt anh lại:
Nghe anh nói như vậy, em thấy áy náy rồi, em cảm thấy anh cũng đâu có nhiều tiền, mà toàn tiêu cho em hết.

Giang Chấp gật đầu, thận trọng điều chỉnh máy móc.
Thuốc màu trong bức tranh quỷ núi chứa vật chất có xương động vật, hàm lượng tế bào thực vật không nhiều. Trong loại bột mà bà mù họ Vương đưa cũng có hàm lượng vật chất xương động vật và tế bào thực vật, chỉ có điều phần xương động vật lại khá ít, phần tế bào thực vật chiếm phần nhiều hơn. Nhưng có một điều thú vị là, số liệu tổng hợp của hai nhóm xương động vật và tế bào thực vật này lại trùng khớp, nói cách khác nó là cùng một loại.


Nghe xong, Thịnh Đường vô cùng nghi hoặc, cô chỉ tay vào một hướng khác của đường số liệu:
Nhưng chỗ này lại có điểm khác biệt…



Thế nên…
Giang Chấp bật cười:
Đây là một loại vật chất, một thứ có hai hình thái.



Hả?



Không hiểu chứ gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.