• 1,835

Chương 587: Em chính là báu vật thế gian


Điều khiến Thịnh Đường bất ngờ chính là nơi ăn mừng lại ở trong chợ đêm Đôn Hoàng.

Đêm hè, chợ đêm vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiến8g rao hàng hò hét không ngớt như thể cuộc sống nhộp nhịp này chưa bao giờ ngừng lại. Khách du lịch cũng đông, các thiếu nữ mới tới Tây 3Bắc trừ việc dạo phiên chợ sầm uất nhất vùng đất bồi này, ít nhiều trên tóc, cổ tay hay thắt lưng đều có vài sợi ruy băng.

Nhữn9g yếu tố Đôn Hoàng tinh tế đó đã gắn bó chặt chẽ với xu hướng, với cuộc sống.
Dựa theo tính cách của Giang Chấp thì trong công việc sẽ không chuyện kiếm nhà hàng ăn mừng trước. Cho dù muốn liên hoan thật thì cũng phải sau khi bàn bạc rõ ràng tình hình trong hang động với mọi người mới đi.
Với lại một khi liên quan tới hang số 0, anh sẽ không chọn chỗ náo nhiệt như thế này. Đây là nơi khách du lịch tụ tập ăn uống, từ nam tới bắc hạng người nào cũng có, khó tránh khỏi tai vách mạch rừng.
Giang Chấp mỉm cười nhìn Thịnh Đường, có lẽ thấy được thắc mắc trong lòng cô, anh nói:
Phát hiện mới rất đáng ăn mừng, cũng là phần thưởng cho sự vất vả làm việc của mọi người. Tối nay chúng ta không say không về, Tiêu Dã nói đúng, bắt đầu từ mai, chúng ta sẽ bắt đầu hành trình mới.

Cả bàn trừ Giang Chấp đều rất tò mò.
Tiêu Dã vỗ bàn, giọng điệu vô cùng đắc ý:
Đúng thế, rốt cuộc chúng ta đã phát hiện ra một bảo bối, đáng ăn mừng một chầu,

Hai mắt Kỳ Dư sáng lấp lánh:
Thật ư? Mau nói đi.

Chính Trình Tần cũng nói:
Hình như mình chưa từng trông thấy anh ấy vui như thế, nói to tới mức muốn thủng màng nhĩ của mình luôn.

Suốt buổi tiệc Tiêu Dã toàn nói lớn tiếng như thế, cứ như muốn kéo cả thế giới cùng chung vui với anh.
Nhất là khi dê nướng nguyên con được mang lên, rượu đã uống hết, Tiêu Dã cũng bắt đầu lâng lâng.

Khoan đã.
Thịnh Đường có vẻ bình tĩnh hơn Kỳ Dư và Tiêu Dã, cô hỏi:
Ai đề nghị tới đây liên hoan thế?

Tiêu Dã cười cười, hất cằm về phía Giang Chấp:
Cậu ấy.

Điều này khiến Thịnh Đường rất ngạc nhiên.
Giang Chấp mỉm cười, cúi đầu thì thầm bên tai cô:
Giống như em vậy.

Hơi thở ấm áp theo lời nói truyền vào tai, khiến tim cô đập thình thịch. Hô hấp dồn dập một lát, cô bèn hắng giọng rồi ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
Em chính là báu vật thế gian đấy.

Vẫn là nhà hàng bọn họ thường tụ tập liên hoan kia, bởi vì đang mùa đắt khách cho nên chủ tiệm lại bày thêm vài cái bàn ở bên ngoài.
Có cái do chính Thịnh Đường thiết kế.
Khi6 đi qua đám đông tới nhà hàng, Kỳ Dư nói:
Lúc trước anh không quan tâm đến mảng sáng tạo văn hóa, dù sao cũng không cùng hệ thống, cũn5g chẳng dính dáng gì nhau. Từ sau khi Đường Đường nhà ta làm sáng tạo văn hóa, anh cũng chẳng biết tại sao, cứ cảm giác thì ra sáng tạo văn hóa lại nổi tiếng như thế, giống như tất cả mọi người đều quan tâm đến nó vậy.

Thịnh Đường thích nghe lời này, cô cười đáp:
Đó là do anh đang quan tâm đến nó.

Lúc dọn món lên, chủ quán còn nói cho mọi người hay, thịt dê nướng nguyên con chừng mười phút nữa sẽ chín, mọi người cứ ăn uống trước.
Tiêu Dã cầm bình rượu lên nói:
Hôm nay là ngày lành, nào, làm một ly nào. Tối nay ai say trước làm chó.

Kỳ Dư cũng giúp vui, nghe thấy thế vội phụ họa. Thẩm Dao nâng ly cười bảo:
Tối nay công tử Tiêu bộc lộ bản tính rồi.

Cả đám nói chuyện rôm rả, tuy Thịnh Đường cũng nâng ly nhưng trong lòng rất khó hiểu.
Những lời khi nãy của Giang Chấp hay không chê vào đâu được, nhưng sao là lạ chỗ nào ấy, tính anh đâu phải kiểu bỏ công việc sang một bên mà chơi bời trước đâu nhỉ? Thường không lôi cả đám bọn họ vào hang động kiểm tra đã may lắm rồi.
Cả Tiêu Dã nữa, bình thường tính anh cởi mở nhưng hễ liên quan tới công việc thì rất đáng tin cậy, liệu tối nay có xởi lởi quá không?
Đúng dịp nhà hàng đông khác, tuy Tiêu Dã may mắn kiếm được bàn lớn nhưng mấy bàn xung quanh đều kín chỗ nên rất ồn ào khiến cho Tiêu Dã phải lớn giọng nói chuyện.
Thịnh Đường thấy Tiêu Dã vui vẻ như thế, không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
Đã phát hiện thứ chúng ta đang tìm sao?

Bất cứ khi nào ở bên ngoài, nhất là lúc đông người, bọn họ sẽ không nhắc tới mấy chữ hang số 0, dù sao tình hình của hang động vẫn được giữ bí mật, cho nên Thịnh Đường mới hỏi khó hiểu như thế, cả nhóm Sáu Viên Thịt Băm đều hiểu ẩn ý trong đó.

Thiết kế thêm vài mẫu đồ đôi đi, Thịnh đại thần.

Thịnh Đường cúi đầu liếc nhìn, mười ngón tay lồng vào nhau, lòng bàn tay áp sát nhau khiến cô nhớ lại lúc đứng trên băng hai năm trước, anh cũng nắm tay cô đi chậm rãi như thế này. Tuyết rơi lất phất bao phủ mọi thứ, giống như cả thế giới chỉ còn mỗi cô và anh.
Cô cũng không rụt tay lại, vờ thản nhiên.
Phàm là vật tốt đều có một không hai.

Nhưng lại chọc bàn đối diện khó chịu, một gã cao lớn thô kệch trong số đó gào về phía họ:
Có thể be bé cái mồm được không hả?

Thịnh Đường không muốn gây rắc rối, cô toan xin lỗi thì nghe Tiêu Dã đốp lại:
Ông đây nói lớn tiếng như thế đấy! Sao hả? Bộ nhà hàng này do mày mở à?

Trình Tần ngồi cạnh Tiêu Dã thấy thế bèn kéo tay anh.
Chủ quán cười ha ha hỏi:
Ồ, có chuyện gì khiến mọi người vui đến thế à?

Tiêu Dã kéo tay chủ quán nói:
Có bước tiến trong công việc, nói xem đây có phải chuyện đáng ăn mừng không?


Đúng thế, đúng thế, chúc mừng nhé.

Do bọn họ là khách quen nên chủ quán cũng hào phóng, tặng vài món đặc biệt, còn dặn họ đừng gọi thêm nữa, tuy nhiều người nhưng gọi nhiều ăn không hết thì phí.
Mọi người rối rít cảm ơn.
Xem ra Tiêu Dã vui thật, anh nói với chủ quán.
Mang rượu lên! Loại nào đắt thì cứ mang lên!

Tiêu Dã đưa Trình Tần và Thẩm Dao tới từ lâu.
Một phần dê nướng nguyên con đang quay trên lò, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thịt dê thơm phức, gợi cơn thèm ăn của bọn họ. Không cần nói, đây chắc chắn là tác phẩm của Tiêu Dã.
Sau khi mọi người vào bàn, Tiêu Dã nói:
Tối nay vui thật, chúng ta hãy ăn uống thỏa thê một bữa nào, từ mai trở đi sẽ bắt đầu một hành trình mới.


Tất nhiên rồi, em đang làm công việc đó mà.

Thịnh Đường nghe vậy thì thấy ấm cả lòng.
Chợ đêm đông người, Giang Chấp vô thức nắm lấy tay cô cười bảo.
Ai ngờ bàn đối diện cũng nóng tính, nghe vậy thì đập bàn đứng dậy, chỉ vào Tiêu Dã mà mắng:
Mày muốn ăn đòn đúng không?
Ngoài gã thì còn hai người nữa, tất cả đều đứng dậy.

Tiêu Dã chửi thề một tiếng, nét mặt thay đổi, một chai rượu ném qua.
Chán sống rồi à?


Cảnh tượng tiếp theo đúng là... bàn ăn lộn xộn, khung cảnh nhốn nháo, tiếng hét vang lên khắp nơi.

Giang Chấp đẩy ba người Thịnh Đường, Trình Tần và Thẩm Dao sang một bên rồi dặn Kỳ Dư bảo vệ họ, không được tham gia. Ngay sau đó, chỉ thấy Tiêu Dã, La Chiếm, Giang Chấp đánh nhau với ba người kia...

Suy nghĩ đầu tiên khi Thịnh Đường phản ứng lại chính là xông lên trước, nhưng bị Kỳ Dư giữ chặt.
Con gái con đứa như em ở yên đây!


Trình Tần không phải kiểu người có thể đứng yên, huống hồ còn là người quen đánh nhau, cô hất tay Kỳ Dư ra,
Chẳng lẽ trơ mắt đứng nhìn họ bị đánh à?


Thẩm Dao không biết đánh nhau, trông thấy cảnh này thì sợ đến đờ người ra, cô ấy run run hỏi.
Tiêu Dã với La Chiếm... chẳng phải hai người họ biết đánh nhau sao? Sao lại...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.