• 1,830

Chương 592: Mau đến mà xem bọn trộm


Trình Tần đánh giá Tiêu Dã. Nghĩ lại cảnh anh chỉ mới đấm một cú mà đã khiến người ta ngã văng, cú thứ hai thì rụng răng c8hảy máu mũi, cú thứ ba thì bất tỉnh nhân sự luôn, làm gì giống vẻ bị đánh đến mức nằm co rúm trên giường hệt như đã liệt 3nửa người tối hôm qua nữa? Trong lòng cô chợt hiểu đại khái.

Thấy Tiêu Dã còn muốn nói gì đó, cô giơ tay làm độn9g tác tạm dừng.

Cô cầm gối đựa che lại tất cả nguồn có thể phát ra ánh sáng ở trong phòng, sau đó kéo rèm cửa lại6. Hành động của Trình Tần khiến đầu óc Tiêu Dã mơ hồ, anh đi theo phía sau cô nhỏ giọng hỏi:
Em muốn lấy thân báo đáp ơn5 cứu mạng của anh thì cũng không cần che kín như bưng vậy đâu, chúng ta đều là thanh niên thời đại mới, có làm chuyện này cũng đâu cần phải giấu giếm.

Suy cho cùng quả thật cũng phải cảm ơn Tiêu Dã.
Điều mà cô sợ cũng chính là điều mà Tiêu Dã đang sợ. Anh cầm lấy chiếc camera, bóp nát nó trong tay mình, sau đó thọc mạnh vào đầu cô:
Cho em xử lý này, sao em ngốc thế?


Em có chuẩn bị trước khi đến mà.
Đầu của Trình Tần bị chọt đau điếng, cô nhe răng trợn mắt đẩy tay anh ra.

Im miệng.
Trình Tần xác định lại một lần nữa xem thử rèm cửa có lọt ánh sáng không, sau đó mới quan sát cẩn thận trong phòng.
Sau khi mắt đã thích ứng với bóng tối, quả thật đã phát hiện ra mánh khóe.
Trên bức tranh ở đầu giường có một tia sáng yếu ớt mơ hồ.
Trình Tần không vội vàng bước đến chỗ đó mà đứng lại quan sát thêm một lát, sau khi chắc chắn trong căn phòng này chỉ có một chỗ có ánh sáng lóe lên thì mới bước tới kéo rèm cửa ra.
Khi căn phòng sáng bừng trở lại, Trình Tần cất bước tới đầu giường, giơ tay mò mẫm bức tranh treo đầu giường lấy ta được một thứ gì đó nhỏ nhỏ. Tiêu Dã ghé lên nhìn thử bèn kêu lên:
Được lắm Khúc Phong, còn dùng tới cả camera lỗ kim nữa cơ đấy.

Lại thêm góc quay của camera hướng thẳng vào giường, tất cả đã rõ ràng, Tiêu Dã cười lạnh:
Thằng hèn hạ.


Nói ai là vò mẻ vậy?
Trình Tần la lên với anh.
Tiêu Dã cũng vội vàng làm động tác xin lỗi ngay:
Đúng là thối mồm, ý anh không phải vậy, anh chỉ quan tâm tới em thôi.


Em chỉ muốn biết mấy kẻ đó có phải là người mà gã tìm tới không, nếu gã dám nhận thì giữ lại chứng cứ sẽ có càng nhiều bằng chứng buộc tội hơn.
Trình Tần nói đến đây thì bắt đầu tính sổ với Tiêu Dã:
Hơn nữa, làm sao mà anh tìm được tới đây? Làm sao biết Khúc Phong đang ở Đôn Hoàng? Còn nữa, em thấy năng lực chiến đấu của anh bây giờ không cùng đẳng cấp với lúc bị ăn đòn đâu, cậu chủ Tiêu nói gì đi chứ!


Gã thường dùng mánh này, đoán được.

Mặc dù Trình Tần nói như vậy nhưng thực tế trong giây phút mò được camera, cô vẫn cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt. Vừa nãy Khúc Phong cố tình đè cô ra giường, một khi kế hoạch thành công thì trong tay gã lại có thêm một con bài.
May mà cô không rơi vào cái vòng luẩn quẩn này.

Anh hai của em á, với cái đầu thông minh, mối quan hệ trải rộng khắp nơi này của anh mà muốn theo dõi Khúc Phong há chẳng phải dễ như trở bàn tay à? Đừng nói nơi mà gã tới mà ngay cả chuyện một ngày gã đi toilet mấy lần, người của anh cũng có thể điều tra ra được.

Tiêu Dã vừa nói vừa đi lên phía trước, dùng mũi chân đá Khúc Phong mấy cái, thấy gã không có dấu hiệu tỉnh lại thì lấy dây gai trong chiếc túi mang theo ra:
Tới đây giúp anh một tay đi.

Trình Tần sững sờ, chuyện này…

Em chuẩn bị cái gì?
Tiêu Dã chẳng hề nể nang.

Bình xịt hơi cay, gậy chích điện, hơn nữa em đánh nhau khá lắm đấy, tranh thủ chút thời gian tự vệ cho mình cũng không phải chuyện khó, còn cả bút ghi âm…


Em mang theo bút ghi âm rồi định làm vò mẻ không sợ sứt lưu lại chứng cứ hả?
Tiêu Dã không vui:
Lại còn tranh thủ thời gian tự vệ, nói gì thì nói em cũng chỉ là một cô gái, gã có gầy còm teo tóp thế nào đi nữa cũng là một gã đàn ông, nếu nhân lúc em chưa sẵn sàng đánh em bất tỉnh nhân sự thì có phải đúng ý gã chưa!

Cô chần chừ một lúc rồi vẫn bước lên, giúp Tiêu Dã nhấc Khúc Phong lên ghế, sau đó dùng dây thừng cột chặt gã ta lại.


Về phần vì sao anh có thể tự do ra vào khách sạn ấy à…
Tiêu Dã lại tiếp tục chủ đề vừa nãy, còn cố ý kéo dài giọng, tiện tay mở va li mà Khúc Phong mang theo:
Bà chủ khách sạn này là dì cả của anh.


Trình Tần nghẹn lời mất một lúc, dì cả?
Chưa bao giờ nghe anh nói mình có người bà con nào như vậy đấy.


Tiêu Dã cười với vẻ mặt rất đắc ý:
Anh đây lăn lộn ở Đôn Hoàng nhiều năm như thế, nhận thêm một người dì cũng đâu phải việc gì khó khăn.


Được lắm…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.