• 1,835

Chương 598: CHÍNH ÔNG ĐÃ NIÊM PHONG SƠN MÔN LẠI


Mở sơn môn đồng nghĩa với việc thay đổi toàn bộ cấu trúc hành lang, hơn nữa còn phải nghiên cứu phương án cụ thể để di chuy8ển sơn môn mà không bị tổn hao gì. Giang Chấp hành động rất nhanh, ngay hôm sau đã báo cáo tình hình ở hang số 0 cho nội V3iện, đồng thời đính kèm ảnh chụp sơn môn, dĩ nhiên cũng bao gồm tình hình của cái bóng.

Giáo sư Hồ rất xem trọng c9huyện này, cho nên đã vội vàng chạy tới ký túc xá Sáu Viên Thịt Bằm ngay khi làm xong nghiên cứu ở trong Viện. Cuộc họp lầ6n này rất lâu, bắt đầu từ giữa trưa tới lúc trăng lên.

Một khi sơn môn mở ra tương đương đối mặt với một hang động5 mới, hơn nữa lại nằm dưới lòng đất. Suy cho cùng chẳng ai biết rõ có thứ gì trong đó, có lẽ sẽ phát hiện ra lượng lớn tuyệt thế trân bảo như động Tàng Kinh, cũng có lẽ đã bị trộm sạch từ lâu như ngôi mộ bích họa của Lâu Lan, hoặc có lẽ bên trong tiềm tàng một mối nguy hiểm rất lớn.
Giang Chấp nhìn lướt qua những người đang có mặt.
Còn mọi người thì sao? Có ý kiến gì không?

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ không có ý kiến gì, đồng thời cam kết rằng, bất kể như thế nào cũng hoàn thành việc khai quật và bảo vệ hang động ẩn.
Sau khi họp xong cũng gần mười giờ đêm, trừ việc chuẩn bị vào hang thì mọi người chỉ ăn chút đồ ăn. Trình Tần không thể tham gia, nhưng thấy bọn họ gióng trống khua chiên như thế thì không vững tâm, cô nhỏ giọng hỏi Tiêu Dã.
Có phải rất nguy hiểm không? Có muốn em gọi xe cứu thương hay xe cảnh sát trước không?

Cả phòng chìm vào im lặng.
Trời nóng thế này, nhưng người trong phòng lại cảm thấy lạnh lẽo chưa từng có.
Cuối cùng, chính Giang Chấp lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng. Lúc này, hiển nhiên anh đã khống chế được cảm xúc của mình.
Giáo sư Hồ, em muốn mở sơn môn ngay tối nay.

Cô định về phòng lấy túi thì Giang Chấp đã nắm lấy cổ tay cô kéo lại rồi ôm lấy cô.
Cô không giãy giụa.
Anh cũng không lên tiếng, tựa cằm vào đầu cô, chỉ lẳng lặng ôm cô vào lòng.
Trên sa mạc nổi gió khiến cát lướt trên mặt đất, như thể đang thì thầm...

Lần này vào hang động cũng không thấy cái bóng đâu, hơn nữa đã tìm thấy vị trí của sơn môn nên không cần phí công chờ đợi.
Năng lực quan sát đến dường này khiến mọi người rất kinh ngạc, đồng thời cảm thấy lạnh sống lưng, điều này còn khiến người khác sợ hãi tuyệt vọng hơn suy đoán ban nãy.
Thịnh Đường ngồi bên cạnh Giang Chấp, tuy cô không ngước lên nhìn anh nhưng do quá gần, cho nên cô có thể nghe ra cảm xúc ẩn giấu bên trong lời nói của anh, chính là cảm giác kìm nén khó thở.
Mà quả thật cô cũng thấy khó thở, lời nói của Giang Chấp giống như sợi dây thừng quấn quanh cổ cô. Trong đầu thấp thoáng hình ảnh: Trong đêm giông bão, Giáo sư Tiết Phạn ngắm nhìn sa mạc Gobi hoang vắng lần cuối, rồi từ biệt thế gian này, trở về hang số 0 một cách kiên quyết. Sau khi vào trong hang động ẩn, ông đã niêm phong sơn môn từ trong ra ngoài, quyết định cùng sống chết với hang động còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình.
Sau đêm mưa ấy, trên đời đã không còn người tên Tiết Phạn nữa, mặc cho Viện Nghiên cứu hay Giang Chấp đã bỏ công tìm kiếm nhiều năm như thế, vậy thì ông có thể ở đâu? Bây giờ ngẫm lại, chuyện ông ở trong hang động ẩn gần như là sự thật.
Nghĩ thế, lòng Thịnh Đường thắt lại.
Lúc cô vô thức nắm lấy tay Giang Chấp mới giật mình phát hiện ngón tay anh lạnh băng. Người đàn ông thạo phục chế theo phương pháp cổ này xem trọng nhất là độ ấm và xúc cảm của bàn tay.
Giang Chấp vẫn nhìn chằm chằm vào sơn môn, chẳng biết anh có nghe thấy lời Thẩm Dao không nhưng Thịnh Đường nghĩ, diện tích hang động lớn như thế, ai nói gì cũng có thể nghe được.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe La Chiếm kích động thốt lên:
Sơn môn mở ra rồi!

Mọi người rất kinh ngạc, vội bước lên phía trước.
Đối với chuyện mở sơn môn, La Chiếm đã nhanh chóng đưa ra phương án đối phó, là một chuyên gia am hiểu cấu trúc địa hình vùng núi, làm sao mở sơn môn lại không khiến cấu trúc sụp đổ là chuyện anh có thể xử lý.
Về phần sơn môn kia...
Giáo sư Hồ cứ chần chừ không nói tới vấn đề này, Giang Chấp lại lên tiếng.

Sơn môn này không phải có từ xưa, qua hai lần quan sát thì có thể khẳng định, sau khi cổ nhân niêm phong hang động chỉ chừa lỗ khóa lớn cỡ bàn tay, vị trí hang động ẩn rất bí mật cho nên mục đích là không để thế giới bên ngoài phát hiện ra. Vậy sơn môn kia do người khác làm ra sau này.

Nói tới đây, ánh mắt anh hơi tối lại.
Những người khác đều biết rõ, nhất là Giáo sư Hồ, ông hít sâu một hơi rồi nói với giọng khô khốc.
Rất có thể do Giáo sư Tiết đã làm ra chăng?

Lúc La Chiếm dùng máy móc mở khe đá sơn môn từng chút một thì Tiêu Dã đang quan sát lỗ khóa lớn cỡ lòng bàn tay kia, rồi chỉ vào bộ xương trên bức bích họa.
Bàn tay của nó hướng xuống. Thực tế nó đã nói cho ta biết hang động ẩn nằm ở đâu từ lâu rồi, chẳng qua chúng ta không suy nghĩ theo hướng kia. Cho nên lúc ấy do chúng ta nghĩ quá phức tạp.


Cũng chưa chắc.
Thẩm Dao nói khẽ.
Trên bức bích họa xuất hiện bộ xương, nói không chừng chỉ là gợi ý.
Nói rồi, cô nhìn về phía sơn môn.
Thịnh Đường đứng bên cạnh nghe rất rõ, trong lòng giật mình.
Ở bên kia, Thịnh Đường rót nước cho Giang Chấp, hỏi.
Anh không sao chứ?

Giang Chấp cầm lấy ly nước, sẵn tiện xoa đầu cô.
Có chứ, em tính an ủi anh như thế nào?

Thịnh Đường nghẹn họng, câu này...
Cả sơn môn đã được dời đi, vết cắt gọn gàng, không làm hư bức bích họa bên trên, thực tế cũng tương đương với việc lấy toàn bộ bích họa, chẳng qua đằng sau bức tường này còn ẩn chứa một bí mật lớn hơn.
Một luồng gió lạnh lẽo đến lỗ chân lông run lên thổi ra.
Giang Chấp cầm đèn pha chiếu vào, đối diện là một bức tường, ở giữa là lối đi chỉ vừa một nguời đi vào, trông rất giống ống khói. Anh bèn soi đèn lên bên trên, bị chặn rồi nên không có đường.
Tiêu Dã dở khóc dở cười nói.
Yên tâm đi, anh đây còn phải chọn đối tượng cho em, nhìn em kết hôn nữa mà, mạng anh dài lắm.

Trình Tần hết nói nổi.
Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.

Tiêu Dã vui vẻ đáp.
Đây là lời thật lòng của anh, anh phải lo cho em đâu ra đó mới dám gặp chuyện không may.

Tất cả những người có mặt đều im lặng.
Nhưng Giang Chấp lắc đầu nói.
Không, lúc Tiết Cố Tiên phát hiện ra hang ẩn thì sơn môn này đã có rồi, cho nên mới xuất hiện tin đồn về hang trong hang, thậm chí việc tìm thấy bản dập còn sớm hơn cả Tiết Cô Tiên.

Đến đây, anh dừng lại rồi khàn giọng nói thêm một câu.
Chẳng qua, chính Tiết Cố Tiên đã niêm phong sơn môn lại.

Giáo sư Hồ cân nhắc một lát, rồi quay đầu nhìn anh.
Cần nhờ giúp đỡ từ bên ngoài không?


Không cần, phương án của La Chiếm rất cụ thể, đội chúng em làm theo không thành vấn đề, vả lại hang số 0 vốn dĩ do chúng em phụ trách.
Thái độ của Giang Chấp rất quả quyết.
Giáo sư Hồ thấy anh kiên quyết như thế thì đồng ý. Ông cũng biết với tính của Giang Chấp, anh tuyệt đối không bao giờ chấp nhận sự can thiệp từ bên ngoài, chẳng qua là linh hồn của cả đội, ông chỉ sợ một khi anh vào hang động ẩn lại hành động cảm tính.
Mọi thứ đều không xác định, dẫu sao năm đó Tiết Phạn từng nói có hang động ẩn, nhưng ông không báo cáo chi tiết tình hình của hang ẩn.
Xét từ chuyện Tiết Phạn mất tích, chắc hẳn năm đó ông chưa kịp báo cáo lên trên, bởi vậy chỉ có mỗi bản phác thảo.
Bản phác thảo từng bị Viện xem là đồ bịa ra, nay sắp được kiểm chứng.
Nhìn xuống dưới thì thông đường, từ trên xuống đưới, không phải là thang dài tới đáy mà chỉ là một khối đá đan xen vào nhau. Đây là con đường duy nhất có thể đi tới hang động ẩn dưới lòng đất.

La Chiếm toan thả thang xuống thì bị Giang Chấp ngăn lại. Ý anh là xuống xem xét tình hình trước, làm theo cách vào hang hiện có, hơn nữa anh đã đo chiều dài và bề ngang của núi đá, nếu giẫm lên cũng không thành vấn đề.

Giang Chấp dẫn đầu, kế tiếp là Kỳ Dư, Thịnh Đường và Thẩm Dao, Tiêu Dã đi cuối. La Chiếm tạm thời đứng canh sơn môn để tiếp ứng. Cùng lúc đó, trên người Giang Chấp đã buộc ba sợi dây thừng, một sợi dùng trong trường hợp khẩn cấp, một dây phụ nối với những người đi sau, còn sợi thứ ba thì nối với La Chiếm, trên dây còn gắn chuông.

Bọn họ từ từ di chuyển xuống dưới, thông đạo không sâu lắm, chẳng mấy chốc thì đèn pha đã chiếu tới đáy, hẳn hang động ẩn mở rộng sang hai bên.

Đương lúc Giang Chấp ghi chép tình hình bốn vách tường thì nghe Thịnh Đường kêu lên một tiếng.

Từ phía dưới, một thứ gì đó giống như sương mù dày đặc bất thình lình bốc lên, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã nuốt chửng bọn họ.

Lúc này bọn họ mới phát hiện màn sương dày kia chính là mấy thứ nhỏ xíu như côn trùng. Kỳ Dư kinh hãi, kêu lên.
Phi Thiên chảy máu! Chảy máu rồi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.