• 1,830

Chương 614: EM CHÍNH LÀ NHÀ CỦA ANH


Sau khi Thịnh Đường vào phòng thì rất ngỡ ngàng.

Cũng may mây đen ở ngoài cửa sổ đã tan bớt đi, có ánh trăng mờ ảo len lỏi8 vào trong. Đến khi ánh mắt thích ứng được với ánh sáng lờ mờ tối trong phòng, cô bèn nương lấy chút ánh sáng này rồi nhìn thấy d3áng vẻ suy sụp của Giang Chấp.
Anh có danh vọng, có địa vi, có vinh quang, có tài hoa, nhưng lại không có người thân.
Một người kiêu ngạo, cố chấp như vậy, âu cũng chỉ để che giấu nỗi lòng khát khao người thân mà thôi.
Sau đó đi vòng đến bên cạnh anh nhìn xem thử, quả nhiên mắt anh đang mở to.
Cô thầm thở dài một tiếng, may mà Tiêu Dã đang bàn bạc phương án với đám Kỳ Dư ở phòng sách, chứ nếu về phòng mà thấy bộ dạng này của Giang Chấp chắc cũng bực hết cả mình.
Cô nói:
Em không đi, em bưng trà giải rượu cho anh.

Tay Giang Chấp siết chặt tay thêm một chút nữa, cô bèn ngồi lên giường.
Không giống như những người trong đội, mọi người có rất nhiều bà con họ hàng. Kể cả là Kỳ Dư, nếu đếm trên đầu ngón tay thì anh ấy cũng có thể liệt kê được một hai người họ hàng xa.
Nhưng mà Giang Chấp có gì?
Nhưng bây giờ nghe Giang Chấp nói như thế, cô chợt hiểu ra, không tìm thấy cũng đồng nghĩa với việc không có tin tức. Có đôi khi, không có tin tức vẫn tốt hơn so với việc có tin tức. Không có tin tức cũng có nghĩa là hi vọng vẫn còn đó.
Thịnh Đường cảm thấy cổ mình ẩm ướt.
Phía sau chỉ còn lại5 một cái bóng vừa dài vừa mờ ảo, trông thật yếu đuối và kiệt quệ. Và cũng có thể bị sẽ nuốt chửng bởi đêm đen trước khi bình minh ló dạng.
Thịnh Đường nhớ từ khi phát hiện ra hài cốt của Giáo sư Tiết Phạn đến bây giờ, dường như anh chưa hề nghỉ ngơi đầy đủ một ngày nào.
Đây không phải là Giang Chấp bình thường mà cô thấy, cũng không phải Giang Chấp mà cô quen biết trong những năm gần đây.
Anh là Fan thần, là một vị thần trong ngành.
Một vị thần trước nay vẫn luôn đứng ở trên cao, được người khác kính trọng ngưỡng mộ, từ trước đến nay anh vẫn luôn là người đàn ông như vậy.
Bây giờ anh nắm chặt cổ tay cô mà không hề để ý đến những ngón tay bị thương. Lòng bàn tay anh lạnh ngắt. Trời nóng như vậy nhưng cô lại cảm thấy tay anh mãi mà không ấm lên được. Tay anh siết chặt đến nỗi khiến cô cảm thấy đau đớn.
Anh nhích lên, ôm cô từ phía sau, chôn mặt vào hõm cổ cô.
Thịnh Đường để mặc cho anh ôm mình giống như chiếc gối ôm hình người. Nhất thời, cô cũng không biết nên nói gì. Cho dù anh không hề nói bất cứ điều gì nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau từ tận sâu trong đáy lòng anh.
Thịnh Đường khẽ run lên, cánh tay bên hông vội vàng siết chặt lại.
Hơi thở nam tính xem lẫn mùi rượu mát lạnh, Thịnh Đường đang nghĩ, tốc độ ngấm của rượu nhanh thật. Dù chỉ ngửi thôi cũng khiến đầu óc cô lâng lâng, quên cả giãy giụa, cam tâm tình nguyện sa vào.
Thịnh Đường giơ tay sờ đầu anh, nhẹ nhàng thì thầm:
Đừng sợ, anh còn có em mà.

Cánh tay đang ôm lấy cô của Giang Chấp nới lỏng ra, anh ngẩng mặt lên. Thịnh Đường thở dài một tiếng, xoay người đối mặt với anh, chạm thẳng vào ánh mắt của anh, vô cùng trịnh trọng lặp lại:
Giang Chấp, trên đời này còn có rất nhiều người quan tâm anh. Anh còn có em, em chính là người nhà của anh. Còn nữa, người nhà của em cũng sẽ là người nhà của anh.

Nhiệt độ cơ thể anh đang từ từ nóng lên, ngay cả ánh mắt cũng giống như ngọn lửa, nhanh chóng thiêu đốt cả hai.

Đừng.
Cô căng thẳng, siết chặt tay, bàn tay giữ lấy tay anh cũng run lên nhè nhẹ,
Anh, anh say rồi.

Anh yên lặng chăm chú nhìn cô, trong đáy mắt dần dần có ánh sáng.
Rất lâu sau, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn:
Đừng đi.

Sau khi hai tiếng này lọt vào tai, Thịnh Đường cảm thấy trái tim mình như thể vừa bị bàn tay của ai đó tàn nhẫn bóp chặt một cái, vừa đau đớn lại vừa yếu ớt.
Có một lần cô xuống phòng bếp lấy nước uống, nhìn thấy có ánh sáng hắt ra từ phòng sách. Giang Chấp ở trong phòng, trên bàn trải đầy đồ dùng của Giáo sư Tiết Phạn, trong đó có cả chiếc túi đựng dụng cụ chuyên dụng của ông ấy.
Anh tỉ mỉ xem xét con dao khắc đang cầm trong tay rồi lại giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, nhìn rất chăm chú.
Thịnh Đường không hề xa lạ gì với các vật dụng trong chiếc túi đựng dụng cụ kia, trên mỗi đồ vật đều có khắc chữ
Phạn
.
Cô bước lên trước, khẽ khàng đặt trà giải rượu lên tủ đầu giường.

Anh có đau đầu không? Em nấu một ít trà giải rượu, anh uống nhé?
Thịnh Đường nhẹ nhàng hỏi anh.
Giang Chấp không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía bên ngoài cửa sổ, giống như không hề nghe thấy giọng nói của cô. Thịnh Đường nương theo ánh trăng để quan sát anh, cô cũng không rõ anh đang say hay là đã tỉnh.
Cô giật mình nhảy dựng lên.
Trong khoảnh khắc quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh, Thịnh Đường chợt cảm thấy lòng mình xao động.
Trông anh có vẻ mệt mỏi hơn dự đoán, so với trạng thái tinh thần vẫn luôn căng dây cót suố9t mấy ngày nay thì lúc này, khi chìm trong bóng đêm, anh giống như quả bóng đã bị xì hơi hoàn toàn. Sống lưng không còn thẳng tắp6 nữa, cơ thể co lại làm ổ ở đầu giường.
Bóng đêm tựa như quái vật có thể nuốt chửng lấy anh.
Tiêu Dã nói có nhiều lần anh ấy nghe thấy tiếng trằn trọc của Giang Chấp ở giường đối diện, sau đó thấy anh xuống giường đi ra khỏi phòng, sang phòng sách đến tận lúc mặt trời mọc.
Thịnh Đường cũng đã từng thấy tình trạng này của anh.
Rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân về sự buồn phiền trong lòng mình.
Trong điện thoại Mạc Họa có nói, tóm lại tìm được là tốt rồi, ít nhất sẽ khiến người ta hết hi vọng. Những năm qua, Giang Chấp vẫn luôn tìm kiếm Giáo sư Tiết Phạn. Tất cả mọi người đều cảm thấy rằng tìm một người thì phải có tin tức về người đó thì mới có thể yên tâm được, ngay cả cô cũng thấy như vậy.
Cánh tay bên hông cô siết chặt lại, Thịnh Đường cảm thấy như mình sắp bị anh siết đến ngạt thở. Anh lẩm bẩm, giọng nói nghe rất nghẹn ngào:
Anh thà rằng không tìm được ông ấy, ít nhất còn có hi vọng…

Thịnh Đường khẽ giật mình.
Giang Chấp yên lặng một lúc lâu, sau đó cô nghe có giọng nói vang lên, nặng nề và cực kỳ buồn bã:
Tiểu Thất, anh không còn người thân nào trên đời này nữa.

Ngực Thịnh Đường như bị thứ gì đó đâm vào một nhát, đau đến suýt ngạt thở.
Trông anh không giống đang say, ánh mắt rất tỉnh táo nhưng rõ ràng lại tràn đầy vẻ lúng túng và bất lực. Sáng hôm nay, lúc Giang Chấp tự làm xước da trên cằm, cô cũng đã nhìn thấy ánh mắt lúng túng y như thế này khi anh đứng nhìn máu trên dao cạo và ngón tay của mình.
Ngay lúc này, Thịnh Đường lại cảm nhận rõ ràng được nỗi cô đơn, thậm chí là sự khủng hoảng của anh.
Anh vẫn cứ ngồi vậy ôm cô.
Thịnh Đường nhẹ nhàng nói:
Anh cần phải nghỉ ngơi đầy đủ.

Cô nghĩ khả năng sau rất thấp, tửu lượng của anh kém thế, còn chẳng so được với cô. Mới một chén thôi đã bị người ta khiêng vào phòng, vậy nên hẳn bây giờ vẫn đang choáng váng nhỉ?
Thịnh Đường quay lưng định đi ra thì thấy cổ tay mình bị Giang Chấp giữ lấy.
Nụ hôn từ triền miên đến mãnh liệt, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, sau đó bị Giang Chấp đè lên giường.
Lúc tay của người đàn ông vén quần áo lên thăm dò vào bên trong, cô giật mình, bắt lấy cánh tay anh theo phản xạ.
Nhưng, bởi vì câu nói này của Giang Chấp.
Lúc này, cô mới ý thức được quả thực đúng là vậy, anh không còn người thân nào nữa, không còn bất cứ một người thân cùng chung huyết thống nào. Khi hài cốt của Giáo sư Tiết Phạn được tìm thấy, chút hi vọng cuối cùng còn sót lại của anh cũng đã tan biến.
Xin hãy bớt đau buồn sao?
Nhiều năm qua đi, anh là người hiểu rõ ý nghĩa của câu bớt đau buồn hơn bất cứ ai trên đời, nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ thản nhiên chấp nhận khi thực sự phải đối mặt với ngày này.
Tim cô đau đến run rẩy, anh đang khóc sao?
Anh giống như một đứa trẻ lạc đường, hoảng loạn lại không biết phải làm gì.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.