• 1,830

Chương 619: ĐẾ TUẤN LÀ VỊ THẦN QUYỀN LỰC NHẤT THỜI THƯỢNG CỔ


Hang động bị ngăn cách với thế gian hơn nghìn năm, không có ánh sáng, không có không khí, trở thành một không gian hoàn 8toàn ngưng đọng trong dòng chảy thời gian. Những ký sinh vật hòa lẫn khoáng vật và thuốc màu dính chặt trên bích họa vẫ3n có thể tiếp tục sống sót trong khi không có điều kiện tiên quyết là chủ thể cộng sinh.

Hơn nữa, thuốc màu có9 trộn lẫn máu người nên chúng mới duy trì được sự sống. Ánh sáng sẽ thúc đẩy hoạt động, tiếp theo là dẫn đến ảo ảnh khở6i phát một cách bất ngờ.

Trong cuộc họp, Giang Chấp và mọi người đã suy luận đại khái về quá trình di chuyển và5 diễn biến tâm lý của nhóm trộm động đời thứ nhất.
Giang Chấp nói là
ông ấy
chứ không gọi thẳng tên Tiết Cố Tiên giống như trước đây, cũng không gọi một tiếng bố.
Nhưng mà Thịnh Đường cảm thấy điều này đối với Giang Chấp là một chuyện không dễ dàng gì.
Khả năng mà anh nói, Thịnh Đường cũng đã nghĩ đến, cho nên mới không cố phân tích đầu đuôi ngọn ngành trong buổi họp. Cô gật đầu, nói:
Sau khi bọn trộm phát hiện ra hang số 0, lời đồn về động Tàng Kinh thứ hai chậm rãi lan truyền thì em nghĩ rằng, lời đồn liên quan đến con mắt chính là ám hiệu mà bọn trộm dùng để truyền từ đời này sang đời khác.

Vì vậy ý nghĩa tồn tại ban đầu của bản dập đá không phải để bán cho người khác, mà nó chỉ tương đương với một bản đồ tọa độ. Chỉ có điều sau này sang tay quá nhiều người, người đời sau không biết rõ nên tính chất của nó cũng bị thay đổi.
Một hang động ngủ say nghìn năm, một khi tiếp xúc với không khí và ánh sáng thì có thể tưởng tượng được ký sinh vật sẽ hoạt động mạnh hơn bất cứ lúc nào. Nhóm Giang Chấp đoán rằng bọn trộm đã bị ảnh hưởng, trong lúc hoảng sợ chạy ra khỏi hang đá thì chỉ kịp mang theo bản dập.
Sau đó có lẽ do lòng người tham lam, hoặc là chúng vẫn luôn bị ký sinh vật ảnh hưởng nên tóm lại tên trộm kia lại trở lại hang số 0 lần nữa. Vào rồi tất nhiên không bao giờ có thể ra ngoài được
Anh thở dài một tiếng:
Cũng may.

Anh nói một câu không hề liên quan như vậy làm Thịnh Đường nghe mà đầu óc mơ màng. Đợi mãi cũng không nghe thấy anh nói nốt nửa câu sau, mà lại chờ được Tiêu Dã.
Anh quay về phòng sách lấy tài liệu, vừa thò đầu vào thì thấy hai người đang ôm nhau bèn ôi chao một tiếng:
Tôi nói nghe, giữa ban ngày ban mặt hai người chú ý hình tượng một chút đi chứ. Nhìn thấy cảnh này, hai người nói xem tôi có nên vào hay là không đây?

Nói xong, anh bình thản bước vào, lật tài liệu mà không hề vội vàng hay hoảng hốt chút nào.
Cách này của Tiêu Dã cũng chẳng khơi lên cảm giác xấu hổ của Thịnh Đường. Ngày nào cũng vào hang tiếp xúc với đám đàn ông cẩu thả này, cô quên hai chữ
xấu hổ
viết như thế nào rồi. Nhưng cô cũng chẳng muốn ở lại đây để tạo đề tài buôn chuyện cho Tiêu Dã nên định đẩy Giang Chấp rồi ra ngoài.
Giang Chấp ôm chặt eo cô, không để cho cô thoát ra rồi quay mặt lại nói với Tiêu Dã:
Giữa ban ngày ban mặt tôi ôm bạn gái cũng không được hả?

Sau đó, nhóm Giang Chấp phân tích về bọn trộm thế hệ thứ hai, sống cùng một thời với Tiết Cố Tiên. Kết hợp với lời của lão Tà có thể thấy được, kẻ quay trở lại hang đá có lẽ định liều mạng một lần nữa, mà trong lúc đó, chắc hẳn đồng bọn của gã đã cướp đi
chìa khóa
mở cửa hang.
Vì tiền tài mà chết, núi lở đá đè chết ngay trong hang.
Nhắc đến
chìa khóa
, Thịnh Đường chợt nhớ đến hình ảnh con mắt kia.
Giang Chấp cũng không quên chuyện này, một lần nữa đưa ra nghi vấn.
Thịnh Đường cố gắng nhớ lại thử, nhưng tiếc rằng cô cũng không biết rõ nguyên nhân. Cô chỉ biết trong nhà mình từng có một bức tranh do Thịnh Tử Viêm vẽ, bức tranh đó chỉ một con mắt như vậy. Nếu nói là tranh trừu tượng thì cũng không hẳn vì vẫn có thể nhìn ra con mắt, nhưng nếu nói là vẽ tả thực lại cảm thấy không chi tiết như con mắt thật.

Lúc đó em cảm thấy giống như là con mắt trong vật tổ().
Cô nói với tất cả mọi người.

Con mắt
chính là mấu chốt để mở cửa hang, trừ khi mở một lối đi khác, giống như là ý định chuyển hướng sang con đường rừng phòng hộ của tên trộm bị bắt trước đó. Tìm được
con mắt
để mở cửa động thì sẽ tìm được bảo vật,
hạnh phúc
trong lời đồn nghĩa là về mặt tiền bạc.
Vì vậy không phải Tiết Cố Tiên ngẫu nhiên tiếp nhận hang số 0 mà do ông ấy đã nghe được lời đồn từ lâu, chỉ có điều tín ngưỡng với Đôn Hoàng luôn ở trong lòng ông. Còn với Mạc Họa, chắc chắn bà sẽ ghi tạc trong lòng những điều mà người đàn ông mình từng mến mộ đã nói.
Không đợi cô suy nghĩ xong, Giang Chấp giơ tay kéo cô lại gần, sau đó nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Bà không nói ai là người đã kể lời đồn này cho bà, bà cũng không rõ vì sao có lời đồn như thế.
Năm đó Thịnh Đường vẫn còn nhỏ, lúc nghe xong, trừ việc cảm thấy Đôn Hoàng rất bí ẩn ra thì còn nghĩ rằng nếu một ngày nào đó cô tìm được con mắt này trong sa mạc, liệu rằng niềm hạnh phúc vô bờ sẽ đến với cô chăng?

Sau này, bức tranh vẽ con mắt đó lại không thấy tăm hơn đâu nữa.
Thịnh Đường khẽ nói.
Tựa như là Mạc Họa không còn quan tâm đến Đôn Hoàng nữa nên từ đó bức tranh kia cũng không còn nằm trong tầm mắt của bà ấy nữa. Mạc Họa nói có một người họ hàng xa nhờ Thịnh Tử Viêm vẽ một bức tranh, nể tình mối quan hệ với đối phương, bà tiện tay đưa luôn bức tranh con mắt cho người ta.

Có sẵn đấy, đỡ phiền bố con phải vẽ thêm.
Lúc đấy Mạc Họa nói như vậy.
Có thể thấy rằng, Mạc Họa đã buông bỏ được
con mắt.

Nhưng trong lòng Thịnh Đường vẫn luôn nhớ tới nó, đến mức sau này lại hết lòng muốn tới Đôn Hoàng.
Hòn đá kia không có nhiều giá trị tham khảo, hơn nữa sau khi bọn họ quan sát hòn đá nhiều lần thì kết luận lại nó chỉ có tác dụng dùng để mở cửa hang.
Sau cuộc họp, Giang Chấp giữ Thịnh Đường lại, bí mật nói với cô:
Có khả năng người đã kể cho dì nghe lời đồn về con mắt chính là ông ấy.

() Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định.
Hình ảnh con mắt rất đặc biệt, cô nghe Thịnh Tử Viêm nói, đấy là thứ mà mẹ cô rất quan tâm, mà sự si mê của bà với Đôn Hoàng cũng bắt nguồn từ con mắt này. Sau này cô cũng có hỏi Mạc Họa về chuyện liên quan đến con mắt, Mạc Họa không nói chi tiết mà chỉ trả lời vài câu qua loa.
Mạc Họa nói rằng có người từng kể cho bà nghe về một lời đồn, nói rằng có một con mắt được chôn sâu dưới lòng đất trên sa mạc mênh mông ở Đôn Hoàng, nếu tìm được con mắt này thì hạnh phúc sẽ đến với người đó.
Vào thời kỳ đó, đất nước đang hỗn loạn, toàn bộ hang đá Đôn Hoàng đều thuộc tình trạng không có người quản lý, đa số hang động đều bị vùi lấp dưới cát vàng. Nhiều đường hầm bị bom đạn chiến tranh phá hủy, cửa hang không được che chắn nên dẫn đến tình trạng bích họa phải hứng chịu bão cát trong thời gian dài. Thậm chí còn xói mòn cả quốc bảo là động Tàng Kinh.
Sau đó, hang đá Đôn Hoàng bị trồi lên, rất nhiều bích họa bị cướp đi, tượng màu cũng bị trộm.
Số phận hang đá Mogao thời Ngụy mà còn như vậy, bọn trộm hang có kinh nghiệm đương nhiên sẽ không buông tha cho đống bảo vật được cất giấu ở Đôn Hoàng. Hang số 0 bị phát hiện, bọn trộm tìm được lối đi vào hang. Nhưng vì vừa phải nhớ kỹ lối đi vào lại vừa phải bảo đảm cảnh cửa bí mật không bị người khác phát hiện, tên cầm đầu bọn trộm đã tiến hành sao chép lại vị trí xung quanh lối vào.
Tiêu Dã rút tài liệu ra, một tay giơ lên làm dáng đầu hàng:
Được chứ, tôi đâu dám trêu cậu. Thần Đế Tuấn, tiểu tiên lui ạ, xin ngài bớt giận.


Từ khi khai quật hang số 0, địa vị của Giang Chấp trong Viện Nghiên cứu lại được đẩy lên cao hơn trước nữa. Theo cách nói của Tiêu Dã, trước đây Giang Chấp là thượng thần, còn bây giờ thì khác, anh là người quý nhất trong nội viện, một sự tồn tại lộng lẫy giống hệt như thần Đế Tuấn.

Sau đó La Chiếm lại được một phen bổ túc kiến thức thời viễn cổ với Thẩm Dao:
Đế Tuấn là vị thần quyền lực nhất thời thượng cổ đúng chứ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.