Chương 69: Cô làm vậy gọi là đã được voi còn đòi tiên
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 851 chữ
- 2022-02-04 05:29:32
Lẽ nào…
Nội tâm của Thịnh Đường bỗng dưng nhảy nhót, cô cũng không so đo hành vi cường đạo của anh nữa. Cô ngồi xuống đối diện 8anh:
Khách khí như vậy làm gì chứ…
Nói rồi, cô giơ tay với lấy chiếc thẻ ngân hàng.
Tôi không quen dùng mấy phần mềm đó.
Giang Chấp từ tốn ngắt ngang dự tính của cô:
Hơn nữa, cô thật sự quyết định không đi cùng tôi đúng không? Tiểu Thất à, ở lại đây chưa chắc đã nhàn nhã đâu.
Câu nói này chợt nghe liền phát hiện có vài phần uy hiếp bên trong. Dường như anh đang có ý muốn nói: Cô ngẫm đi, ngẫm cho kỹ vào… Thịnh Đường bắt đầu cân nhắc nặng nhẹ, thiệt hơn trong lòng.
Thịnh Đường rụ6t tay về, khoanh hai cánh tay trước ngực, ra hiệu anh nói đi.
Giang Chấp đặt con Tia Sét Xanh đang bò trên chân mình sang bên 5cạnh, nhìn cô:
Thử trình bày với tôi xem, vì sao cô không muốn đi công tác?
Bởi vậy, cô phải đi làm hướng dẫn viên.
Giang Chấp mỉm cười, ngả người dựa ra sau ghế:
Cô quen thuộc Bắc Kinh, còn tôi thì không.
Thịnh Đường cười tủm tỉm:
Em sẽ lập tức cài đặt một phần mềm hướng dẫn du lịch vào trong điện thoại của thầy.
Giang Chấp đổ người về phía trước, chống tay lên cằm nhìn cô:
Con người tôi ấy à, có một tật. Khi tới một nơi xa lạ sẽ rất muốn tìm ai đó để trò chuyện. Không còn cách nào khác, không nói chuyện sẽ rất lo lắng. Thế nên cô ở lại đây cũng được thôi, mỗi tối bật videocall lên nói chuyện với tôi.
Thịnh Đường trợn tròn mắt lên nhìn anh ta, không khác gì đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh. Rất lâu sau cô mới nói:
Giang Chấp, anh quả nhiên đủ thâm độc.
Lòng cô nặng trĩu xuống:
Tôi theo anh đi cũng được, anh trả tiền tôi trước đã!
Dù sao cả thẻ ngân hàng cũng mang qua đây rồi.
Thịnh Đường nhìn thấy quá nửa cơ thể của Tia Sét Xanh đang lắc lư chao đảo bên mép ghế, một đôi chân ngắn cũn vẫn đang liều mạng khuơ khuơ lên trên. Cô nói:
Không muốn đi, mệt, Bắc Kinh lại nóng như vậy.
Quan trọng hơn là, đã có Thẩm Dao đi theo rồi, cô còn đi làm cái gì?
Anh quả thực đã xem thường chút hờn dỗi của cô rồi. Khi anh từ trong phòng làm việc đi ra nhìn, va ly hành lý lúc trước như thế nào lúc sau vẫn để nguyên vị trí cũ. Cô nhóc này hoàn toàn không giúp anh thu dọn, sắp xếp. Hơn nữa, còn không thấy người đâu.
Xem ra đã coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai.
Giang Chấp thong dong, nhàn tản quan sát cô, những lời còn lại để cô tự suy nghĩ.
Thịnh Đường quả thực đã suy nghĩ rất nhập tâm. Công việc của bản thân nhất định vẫn phải làm, còn có thể có việc nặng gì khác? Nhưng cũng chưa chắc là việc nặng, anh dám nói như vậy nhất định là dám chắc đó là việc cô không muốn làm…
Giang Chấp nhìn theo hướng cô nhìn, thấy Tia Sét Xanh quá cực nhọc bèn nhấc tay, đặt nó nằm yên ổn lên ghế. Anh quay về:
Có nóng cách mấy cũng không thể oi ả bằng Đôn Hoàng được. Cứ coi như một chuyến đi thả lỏng bản thân, du lịch mấy hôm.
Nghe xong, Thịnh Đường không nhịn được, bật cười khanh khách:
Thầy Giang, lẽ nào thầy không biết em tốt nghiệp trường nào? Tất cả các phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Kinh tôi nhắm mắt lại cũng có thể thuộc nằm lòng.
Hết cách thôi.
Giang Chấp làm mặt nghiêm túc:
Người không vì mình, trời chu đất diệt.
Thịnh Đường cảm thấy cả cuộc đời này mình coi như sống hoài sống phí rồi. Cô tự nhân mình là người mặt rất dày, không ngờ anh vẫn còn vô liêm sỉ hơn cả cô.
Một giây sau, tay của cô bị Giang Chấp g3iữ chặt lại.
Thịnh Đường có cảm giác trái tim như bị bỏng bởi lòng bàn tay của anh.
Cô muốn rút tay về nhưng không đượ9c như ý nguyện.
Đừng vội. Đường Tiểu Thất, nói chuyện đi.
Nói xong câu này, Giang Chấp mới buông tay.
Dọn dẹp nhà cửa cho anh? Hay là chăm sóc Tia Sét Xanh?
Cô hoàn toàn có thể ứng phó.
Giang Chấp thu tay về, ngồi thẳng dậy:
Thế mới nói người hiểu đồ đệ nhất chỉ có sư phụ.
Anh đẩy thẻ ngân hàng và di động ra trước mặt cô:
Cô cài đặt thẻ ngân hàng giúp tôi một chút, trả lại cô là được chứ gì.
Ông trời ơi, người này nhảy ra từ khe tảng đá phải không? Hay vừa mới xuyên không từ vạn cổ hồng hoang tới đây?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.