• 271

Chương 6: Tổ ong


Nếu nó phát hiện hắn, đó là chuyện mất mạng, không đường lui nào khác.

Bỗng dưng con ưng lớn lao nhanh xuống. Hắn chỉ thấy một cái thân ảnh lóe lên từ bụi cỏ, rồi nhìn thấy con ưng đã dùng hai đôi móng vuốt chộp lấy con mồi. Sau đó nó vỗ thật mạnh, bay thẳng tắp lên trời, hướng về phía xa xôi, cuối cùng hóa thành một điểm đen.

Nguyễn Thế Bình tận mắt thấy con mồi bị con ưng lớn kia chộp lấy là con thỏ biến dị vừa rồi nhảy qua trước mặt hắn. Con thỏ biến dị bị hai móng vuốt sắc bén của con ưng biến dị cắm vào sâu trong thân thể, nó liều mạng giãy giụa, nhưng không thể nào thoát thân, chỉ có từng dòng máu thấm ra thân hình.

Da đầu tê dại một hồi, trong lòng Nguyễn Thế Bình xuất hiện do dự, không biết mình có cần tiếp tục đi tới hay không.

Trong rừng rậm, nguy hiểm thật sự quá to lớn. Hơi không chú ý, hắn chắc chắn bỏ mạng dưới nanh vuốt của thú biến dị. Vừa nãy nếu không phải hắn phản ứng nhanh, nói không chắc con mồi bị con ưng biến dị chộp sẽ là hắn.

Ý nghĩ do dự thoáng cái liền qua. Nguyễn Thế Bình biết rõ nếu hắn e ngại cả điểm nhỏ ấy, rồi trốn tránh, cả đời hắn cũng đừng mơ sống sót. Tuy hắn có thể nghĩ mọi cách để an toàn hơn chút, nhưng đó chỉ là phương án kéo dài hơi tàn, lắt léo qua ngày, chứ không phải điều hắn mong muốn.

Hắn – Nguyễn Thế Bình, nếu đã may mắn không chết, đã có được một cơ hội nghịch thiên là cái quân đoàn Terran trong đầu, vậy thì nhất định hắn phải đi trên một con đường nhấp nhô đầy gian khổ, nhưng cũng tất nhiên là con đường thành công!

Niềm tin trong lòng kiên định hơn, Nguyễn Thế Bình bước ra khỏi chỗ núp, tiếp tục đi về phía sâu.

Bỗng nhiên hắn lại nghe được cái gì, tuy rằng nó cũng không rõ ràng lắm. Thoát chết từ lần trước, lần này hắn không chút do dự, vội vã nhào mình vào một bụi cây, che giấu thân mình cẩn thận.

Đang lúc này, một trận tiếng vang
ào ào ào
truyền tới. Tiếp theo có một con thú khổng lồ từ phía xa chạy như điên tới.


Lẽ nào mình bị phát hiện? Không thể nào, khoảng cách xa như vậy, còn bị cây cối che mắt, làm sao con thú biến dị này có thể phát hiện được mình?


Nghĩ là thế, nhưng nhớ tới con ưng biến dị kia, hắn không khỏi đổ mồ hôi hột. Khu rừng rậm rạp với các cây to che trời, thế nhưng con ưng lại có thể nhìn thấy con thỏ bên dưới. Không thể không nói, sau khi biến dị, thị lực con ưng đã càng thêm kinh khủng.

Âm thanh
ào ào
do va chạm cành lá mỗi lúc một gần, theo sau đó là một đám tiếng bước chân
ầm ập
vô cùng gấp gáp.

Nghe tiếng bước chân này, hắn đoán thân hình con thú biến dị này sẽ không nhỏ.

Trong lòng thấp thỏm, Nguyễn Thế Bình cố gắng chen mình vào sâu trong bụi cây. Sau đó nhìn xuyên qua khe hở cành lá, vừa tò mò vừa căng thẳng nhìn về hướng truyền đến tiếng vang.

Ở mấy chục mét đằng trước, một thân cây to bằng miệng tô bị một cái bàn tay to như bánh xe đánh gãy thành hai đoạn. Theo sau là một con gấu lớn hơn chín mét nhảy ra ngoài. Con gấu lớn biến dị này mang theo một vẻ mặt căng thẳng, liên tục hốt hoảng nhìn về phía sau, chạy thục mạng về hướng Nguyễn Thế Bình.

Nhìn cái cảnh có sức đánh mạnh vào thị giác này, trái tim Nguyễn Thế Bình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hắn trở nên căng thẳng hơn.

May mà con quái vật khổng lồ này không có xông tới lùm cây hắn đang ẩn núp, nếu không sợ rằng sẽ trở thành món quà ý nghĩa sau cùng của đời hắn.

Dựa vào tia sáng yếu ớt trong rừng cây tăm tối, Nguyễn Thế Bình cẩn thận quan sát con gấu lớn.

Đầu to gần bằng nửa cái đầu xe tải hạng nặng, đôi mắt lớn như cái bóng đèn. Bên ngoài thân thể béo tốt là một lớp da lông dày màu nâu đậm. Lớp lông này bóng loáng, hình như không thấm nước, độ đẹp mắt có thể so với tơ lụa loại 1.

Nhưng mà Nguyễn Thế Bình hắn giật mình nhận ra con gấu khổng lồ này lại đang chạy trốn. Nó vừa chạy vừa thỉnh thoảng đưa chân trước lên miệng, rồi liếm một phát. Nhìn cái vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ của nó, hắn thấy nó nào giống quái vật, giống như một đứa bé ăn vụng kẹo que hơn.

Nguyễn Thế Bình trừng to hai mắt, dùng hết thị lực nhìn về phía đôi chân trước của con gấu. Hắn thấy một lớp chất lỏng sền sệt màu vàng. Dù ở cách rất xa nhưng hắn vẫn ngửi được một tia vị ngọt truyền tới.

Là mật ong!

Trong nháy mắt não hắn phản ứng lại, xem ra con gấu tham ăn này đã ăn vụng mật ong, sau đó bị đàn ong đuổi giết, vì vậy mới liều mạng chạy trốn.

Phải là một đàn ong to lớn cỡ nào mới khiến một con gấu khổng lồ như vậy chạy trốn?

Một con gấu to như dã thú thời tiền sử đều bị đuổi chạy thục mạng, đàn ong này cũng quá kinh khủng.

Ào ào ào.

Mấy giây sau, gấu lớn biến dị một đường phá hư đi qua bên cạnh hắn, những nơi nó đi qua chỉ để lại mớ hỗn độn.

Nguyễn Thế Bình không dám đứng dậy đi ra, trái lại, hắn càng cẩn thận hít thở nhỏ nhẹ.

Ong ong ong.

Khi gấu lớn rời đi chừng hơn một phút rưỡi, một tiếng nổ vang rền tràn ngập một vùng từ phương xa truyền tới.

Sau đó Nguyễn Thế Bình nhìn thấy một đám mây đen to lớn từ cành lá trên mười mấy mét bay về phía này. Những tiếng vỗ cánh dày đặc nghe như một nhóm máy bay chiến đấu ầm ầm phi tới.

Lúc đàn ong tiến tới gần, hắn nhận ra đây là bầy ong mật.

Từng con, từng con có hơn một mét ba, số lượng lớn đến mức trong thời gian ngắn Nguyễn Thế Bình cũng không rõ có bao nhiêu. Thế nhưng đoán chừng ít nhất cũng có cả trăm con.

Một luồng sức mạnh kinh khủng gồm ít nhất một trăm con ong mật dài hơn một mét ba, con gấu lớn kia bỏ chạy trối chết cũng là điều hiển nhiên. Nếu bị đàn ong đuổi kịp, một đàn xông lên, con gấu không chết thì cũng hấp hối.

Trên móng vuốt của gấu lớn có mật ong, hương vị nó thoang thoảng bay ra, đàn ong có ống chích ghê rợn này theo đó đuổi theo, nhanh chóng xẹt qua trên đầu Nguyễn Thế Bình.

Chỉ chốc sau khu rừng lại khôi phục yên tĩnh.

Khi xác nhận đã không còn nguy hiểm gì, Nguyễn Thế Bình mới cẩn thận bò từ lùm cây ra ngoài. Hắn nhìn hướng gấu lớn và đàn ong đi xa, không biết phải nói cái gì. Rừng rậm quả nhiên tràn ngập các loại nguy hiểm không biết. Nếu như hắn giáp mặt con gấu lớn hay đàn ong mật nọ, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.

Trước đây hắn cảm thấy mình giết zombies mỗi lúc một dễ dàng, hắn còn đắc chí, cảm thấy mình hẳn có thể đi ngang nhiều địa phương. Song giờ hắn nhận ra ở giữa thế giới rộng lớn này, so sánh cùng đám thú biến dị, hắn không tính là cái sợi lông gì.

Lắc đầu một cái, hắn không có bị gấu lớn và đàn ong làm vỡ mật, ngược lại ý chí càng thêm sôi sục. Ấy là vì hắn biết mình đã lựa chọn đúng, ở thời điểm tận thế ban đầu đúng là thời gian gom góp năng lượng tốt nhất. Thử hỏi nếu thời gian dài hơn, con gấu chín mét kia có trưởng thành thành con gấu mấy chục mét không? Nếu như thời gian để con gấu nọ trưởng thành rất dài, vậy còn đàn ong thì sao? Một vài tuần sau, đàn của chúng không lên được một ngàn con thì cũng có mấy trăm chứ? Đối mặt với trăm con ong một mét ba kia còn khó thoát chết, gặp mấy trăm con mà nói… Nguyễn Thế Bình không cho rằng hắn có chút hi vọng nhỏ nhoi nào.

Nguyễn Thế Bình đang muốn tiến lên thì trên mặt hắn bỗng sững sờ. Hắn chợt ngừng lại, trên mặt lại treo nụ cười. Hắn liền điều chỉnh phương hướng, nhìn con đường gấu lớn vừa đi qua, nhanh chóng đi ngược lại.

Hắn đã nghĩ đến. Nếu đàn ong mật đuổi giết con gấu lớn, vậy còn tổ ong thì sao? Ở nơi đó còn có bao nhiêu ong mật biến dị trông coi? Giờ phút này Nguyễn Thế Bình muốn liều một lần. Hắn không để ý đến mật ong, hắn không muốn bị đàn ong đuổi giết, hắn chỉ quan tâm đến nhộng. Với hắn, những con nhộng yếu ớt không sức chống cự là miếng mồi có sức dụ dỗ to lớn.

Điều quan trọng nhất khi sinh tồn là quyết định. Quyết định sai, bạn phải trả giá bằng mạng sống. Quyết định đúng, đó là bước ngoặt thay đổi cuộc đời. Gan nhỏ chết đói, gan to ăn no. Nhìn tổng năng lượng đã gần 300, hắn quyết tâm liều một lần.

Trong rừng cây cỏ rậm rạp, dưới tình huống bình thường, rất khó chạy với tốc độ nhanh nhất. May thay có con đường do gấu lớn mở, Nguyễn Thế Bình theo con đường nhỏ tạm thời này tiến về phía trước, tốc độ cũng không chậm.

Vừa chạy về phía trước, hai tai hắn vừa cẩn thận nghe động tĩnh phía sau, phòng ngừa đàn ong trở về.

Gần như là đi dọc theo một đường thẳng, khi hắn tiến thêm khoảng sáu trăm mét, con đường do gấu lớn mở bỗng đến phần cuối. Một cái cây khô có đường kính chừng mười mét gãy ở gần gốc, phần trên ngã xuống mặt đất, tạo thành hình chữ V ngược xuất hiện trước mắt Nguyễn Thế Bình.

Vì cái cây to này ngã xuống, nó cũng kéo theo vài cây khác, khiến cho xung quanh nơi này khá thoáng.

Đứng sau một bụi rậm, Nguyễn Thế Bình cố gắng nhìn về ngay chỗ gãy của cái cây. Nơi đó có một tổ ong to khoảng sáu chục mét treo cao, cách mặt đất chừng nửa mét. Gần đó có mấy con ong mật biến dị đang bay tới bay lui quanh tổ ong. Dưới mặt đất có một phần tổ ong bị rơi xuống, mật ong vàng óng tràn ra đầy đất. Trong cái phần rơi này là đám nhộng mập ú liên tục nhúc nhích thân mình, tính ra cũng hơn chục con.

Nhìn vài con ong mật biến dị liên tục bay lượn xung quanh tổ ong, Nguyễn Thế Bình hơi trầm ngâm rồi có một kế hoạch.
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Terran - Tranh Bá Vũ Trụ.