Chương 216: Đại chiến tham tướng Diêm Kiêu! Giết nghiêng về một phía
-
Thái Giám Võ Đế
- Cao Điểm Trầm Mặc
- 3751 chữ
- 2019-03-13 04:09:15
Trước khi xảy ra đại chiến, sở Thiên hộ Đông Hán phủ Bách Sắc ngược lại là thời khắc thoải mái nhất, không có chút không khí khẩn trương nào.
Sáu trăm Thiên Ma huyết quân từ nhỏ bị tẩy não, cho nên chưa bao giờ biết cái gì là hồi hộp.
Mà Đỗ Biến thì là đối với một trận chiến này nắm chắc tất thắng.
Huyết Quan Âm bởi vì là fan não tàn của Đỗ Biến, nhìn thấy Đỗ Biến ung dung, nàng cũng liền buông lỏng theo.
Kỷ Âm Âm đóng vai cô bé tám chín tuổi, cho nên giả vờ hoàn toàn không biết hồi hộp là thứ gì?
Duy chỉ có bà chị Quý Phiêu Phiêu, khẩn trương đến không kềm chế được, bất an đi qua lại, đi đem phòng tuyến kiểm tra một lần lại một lần, nhưng mà nàng đã kiểm tra hơn mười lần rồi.
Kiểm tra hết sau phòng tuyến, nàng lại kiểm tra từng bình nhỏ nitroglycerin.
Nhìn thấy Đỗ Biến ôm Kỷ Âm Âm như cũ kể chuyện Tây Du Ký, mà Huyết Quan Âm cũng ngồi chồm hổm ở một bên nghe đến hăng hái bừng bừng, bà chị Quý Phiêu Phiêu thì giận run người, lớn tiếng nói: "Bây giờ lúc nào, các ngươi còn có tâm tình kể, nghe chuyện cổ tích? Nhỡ ra vậy những cái bình nitroglycerin gì đó vô dụng làm sao bây giờ?"
Đỗ Biến cười nói: "Yên tâm đi chị Phiêu Phiêu, ta đã đã làm lấy mẫu điều tra, tỷ số hiệu quả trăm phần trăm."
Quý Phiêu Phiêu nói: "Vậy, vậy vạn nhất nếu lúc đánh giặc lại vô dụng thì sao."
Đỗ Biến không nói gì, chị gái, nếu là như vậy không có cách nào tán gẫu a.
Vừa mới từ nơi này có thể nhìn ra được, kỳ thực tính cách Quý Phiêu Phiêu còn là kế thừa hơn phân nửa Quý Thanh Chủ, đó chính là trong lòng giấu không được chuyện. Đương nhiên nàng và Quý Thanh Chủ không giống ở chỗ, nàng không có cực đoan như Quý Thanh Chủvậy, nội tâm của nàng tràn đầy khoan dung cùng chính nghĩa.
Đỗ Biến cũng không nói lời nào, cứ như vậy giống như cười chế nhạo, lại tràn ngập thân mật nhìn Quý Phiêu Phiêu.
Sau một lát, khuôn mặt Quý Phiêu Phiêu đỏ bừng, hung hăng giậm chân một cái nói: "Ngươi rõ ràng đáng ghét hết sức."
Huyết Quan Âm cũng ở bên cạnh nói: "Chị Phiêu Phiêu, ngươi cũng ngồi xuống nghe đi, nghe Đỗ Biến kể chuyện chơi cũng vui, cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua."
Quý Phiêu Phiêu nói: "Ta không có lòng dạ rảnh rỗi như các ngươi, ta còn muốn nữa kiểm tra một lần, vạn nhất có cái gì cạm bẫy, đó chính là phiền phức vô cùng."
Kỳ thực, thật không có cái gì kiểm tra, Đỗ Biến ngoài khẩn trương trong bình thản, đã đem toàn bộ chuyện nên làm chuẩn bị làm xong tất cả.
Hắn không chỉ chuẩn bị những thứ này, Thiên Ma huyết quân đem tường rào nha môn sở Thiên Hộ đắp thêm cao mấy thước, cũng dầy hơn một thước.
Hai nghìn cân nitroglycerin, cũng bị chia làm ba nghìn phần, bỏ vào mỗi bình nhỏ, hơn nữa đều gắn lên dây dẫn lửa.
Một trăm tên Ma huyết quân mặc áo giáp bí kim, cầm được chiến đao bí kim Thiên, càng là đã sớm làm tốt tất cả chuẩn bị, chỉ chờ được ra lệnh một tiếng thì xông ra chém giết.
Được rồi, bọn họ kỳ thực cũng không có cái gì chuẩn bị tốt, nói cho đúng là bọn họ vĩnh viễn đều chuẩn bị kỹ càng.
Cho nên, lúc này mới có bên trọng sở Thiên hộ một màn vô cùng an nhàn.
Đương nhiên còn có người so với Quý Phiêu Phiêu càng thêm khẩn trương, đó chính là đám người Lâm Khải Niên, Trương Ngọc Luân, đơn giản là hoảng sợ không chịu nổi một ngày, đã quỳ trên mặt đất cầu nguyện.
. . .
Khi《 Tây Du Ký 》 của Đỗ Biến khi đang nói đến Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dày đặc.
Hắn không khỏi kinh ngạc, đại quân của Diêm Kiêu tới nhanh như vậy? Cũng không tệ a.
Đi ra ngoài vừa nhìn, nhìn thấy Mạc Dã mang theo ba trăm tên võ sĩ Tàn Huyết bang đi tới ngoài cửa sở Thiên hộ.
"Đỗ đại nhân, Mạc Dã đặc biệt suất đội tới cứu viện." Mạc Dã khom người nói.
Đỗ Biến kinh ngạc, sau đó thân thể từng đợt nóng lên.
Mạc Dã cùng Đỗ Biến quan hệ kỳ thực rất xa, hắn là con nuôi của Mạc Ảnh, cũng là con nuôi của Khuyển Xá đại sư. Mà Đỗ Biến chỉ bất quá là một người kế thừa tinh thần của Khuyển Xá, đồng thời còn là một người Mạc Ảnh thổ ty giao phó mà thôi.
Mà hắn lúc này dẫn binh tới cứu viện, đã không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hoàn toàn chính là tới đồng sinh cộng tử.
Đỗ Biến biết trận chiến này nhất định thắng, thế nhưng Mạc Dã không biết. Ở trong ánh mắt tất cả mọi người, một trận này Đỗ Biến nhất định phải thua, hoàn toàn là chết không có chỗ chôn, kể cả Mạc Dã cũng là cái nhìn này.
Nhìn thấy ánh mắt Đỗ Biến, Mạc Dã nói: "Xin lỗi đại nhân, ta động viên mọi người, nhưng chỉ có ba trăm con người không sợ chết theo ta đến đây."
Có ba trăm người, đã để cho Đỗ Biến đối với thế lực tàn dư họ Mạc lau mắt mà nhìn.
Gia tộc này còn là rất lợi hại, cho đến lúc này, còn có ba trăm dũng sĩ hoàn toàn không sợ chết.
Tức khắc, Đỗ Biến dang hai cánh tay, nói: "Hôm nay cùng ta say máu chiến đấu, sẽ là huynh đệ của ta."
Sau đó, cửa chính sở Thiên hộmở ra, Mạc Dã suất lĩnh ba trăm tên võ sĩ Tàn Huyết bang đi vào.
Nhưng mà vào lúc này, một tiếng vó ngựa truyền đến, một bóng dáng thanh lệ vô song rất nhanh tiến tới.
"Chậm đã!"
Là cái con nhỏ não tàn Mạc Hàn.
Nàng trực tiếp vọt tới trước cửa sở Thiên hộ, lạnh giọng nói: "Mạc Dã, ngươi dẫn đầu võ sĩ Tàn Huyết bang của ta tới giúp đỡ con chó thiến này, có qua sự đồng ý của ta à? Ngươi là chủ họ Mạc, hay là ta làm chủ?"
Mạc Dã hai đầu gối quỳ xuống nói: "Tiểu thư, Đỗ Biến không phải những người khác, hắn là người ủy thác của mẹ ngài."
"Người ủy thác?" Mạc Hàn lạnh nhạt nói: "Xì, gã đều tự thân khó bảo toàn, còn có thể nâng đỡ ai?"
Tiếp tục, nàng lạnh giọng nói: "Mọi người nghe lệnh, lập tức trở về đường cũ. Sống chết của chó thiến, không có quan hệ gì với chúng ta."
Ba trăm tên võ sĩ Tàn Huyết bang tức khắc có vẻ khó khăn vô cùng.
Đầu tiên, bọn họ là đặc biệt sùng kính Mạc Dã, mấy năm nay vàng bạc Tàn Huyết bang đều dựa vào Mạc Dã trăm cay nghìn đắng làm ra, mà chủ nhân Mạc Hàn chỉ để ý dùng tiền. Cũng chính là Mạc Dã đại nhân đến, mới cải thiện tình trạng quẫn bách của thế lực tàn dư họ Mạc.
Thế nhưng, Mạc Hàn lại là chủ nhân của bọn họ.
Lập tức, hoàn toàn là tình thế khó xử.
Mạc Hàn thấy thế, giơ lên trong tay nhẫn lệnh quốc vương họ Mạc nói: "Các ngươi chẳng lẽ muốn làm phản? Muốn cãi lệnh à?"
Lần này, ba trăm tên võ sĩ Tàn Huyết bang hoàn toàn đã không có đường lui.
Có thể lúc này người đi tìm cái chết, không hề nghi ngờ là rất có huyết khí, cũng là người trung thành nhất, thậm chí là kẻ ngu trung.
Toàn bộ đi qua đau khổ vùng vẫy, ba trăm tên võ sĩ Tàn Huyết bang này hướng Đỗ Biến khom người lạy xuống, thật lâu không có đứng dậy, biểu đạt trong lòng mình hổ thẹn vô hạn.
Đỗ Biến hoàn lễ, cũng cúi lạy thật sâu không có đứng dậy, nói: "Vô phương, tình cảm chân thành của các vị ta đã cảm thụ được. Ta vẫn là câu nói kia, các ngươi vẫn là huynh đệ của ta, những lời này sau đó các ngươi sẽ cảm nhận được phân lượng."
Mạc Hàn lạnh nhạt nói: "Sau đó? Ngươi ngày hôm nay nhất định phải chết, còn nói gì sau đó?"
Sau đó nàng ra lệnh một tiếng nói: "Đi, trở lại."
Mạc Dã chợt cắn răng nói: "Tam tiểu thư, ta đối với Mạc Thị cống hiến cũng đủ nhiều, ta sẽ không trở về."
Mạc Hàn lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn tạo phản."
Mạc Dã bất đắc dĩ cười khổ nói: "Ta "tạo" chỗ nào, "phản" chỗ nào?"
Đúng vậy, hắn tạo" chỗ nào, "phản" chỗ nào? Nếu như không phải hắn đang khổ cực chống đỡ, Mạc Hàn nơi nào có thể thong thả ung dung mơ giấc mơ nữ vương của nàng?
Nếu như gã muốn tạo phản, Mạc Hàn sớm chết mười lần, tuy rằng võ công của nàng cao kinh người.
Mạc Dã phát hiện, người có võ công cao nhất trên cái thế giới này, đều có chỗ thiếu hụt tính cách, có thể chỉ có Quý Phiêu Phiêu ngoại lệ.
Mạc Hàn nhìn chằm chằm Mạc Dã nói: "Ngươi muốn đi theo con chó thiến này đi tìm chết, tùy ngươi. Từ nay về sau, ngươi không còn là người nhà họ Mạc, ngươi bị đuổi."
Cứ như vậy, Mạc Hàn mang theo ba trăm tên võ sĩ Tàn Huyết bang nghênh ngang mà đi, Mạc Dã ở lại bên trong sở Thiên hộ, cùng Đỗ Biến kề vai chiến đấu.
Không biết vì sao, nàng lại không có chỉ trích sự việc Đỗ Biến chiếm đoạt kho báu họ Mạc. Có lẽ là nàng cũng không muốn để cho người khác biết, nàng được chia năm vạn lượng hoàng kim? Nếu là như vậy, nàng lại có vẻ không có não tàn như bề ngoài.
Nhìn bóng lưng Mạc Hàn biến mất, trong lòng Đỗ Biến thậm chí ngay cả tức giận cũng không có. Thế nhưng trong lòng đã hoàn toàn đem người này xóa đi, dù cho hệ thống nói nàng rất quan trọng, Đỗ Biến cũng sẽ không đón nàng biến thành chiến hữu, thậm chí phạm lỗi đến tay của gã, cũng không ngần ngại giết chết.
. . .
"Kéc kéc. . ."
Bình thường chỉ mở một nửa cửa thành, lúc này hoàn toàn mở rộng, binh sĩ giữ cửa thành trực tiếp quỳ rạp dưới đất quát lên: "Cung nghênh đại tướng quân trở về thành."
Tham tướng Bách Sắc Diêm Kiêu, dẫn theo mấy nghìn đại quân, hò hét vào thành.
. . .
Quý Thanh Chủ đứng ở chỗ cao nhất Thanh Long Hội nhìn ra xa.
Đại đệ tử tiến lên phía trước nói: "Đại quân của Diêm Kiêu vào thành."
"Ừ!" Quý Thanh Chủ thản nhiên nói.
Đại đệ tử nói: "Đại chiến sắp bắt đầu."
Quý Thanh Chủ khinh thường nói: "Cái gì đại chiến? Chẳng qua là một con sói dữ đi giết một con chuột mà thôi, còn là một con chuột bị thiến, cái này cũng xứng gọi là đại chiến?"
Đại đệ tử nói: "Thế nhưng sư muội ở bên kia."
Quý Thanh Chủ nói: "Tin rằng Diêm Kiêu còn không dám giết con gái của ta."
Đại đệ tử nói: "Sư muội gân mạch thụ thương, lại chém giết nữa, ta lo lắng hậu quả khó lường."
Quý Thanh Chủ nói: "Nếu nó lựa chọn đi đường này, sẽ phải gánh chịu cái hậu quả kia. Khi cái con cún bị thiến Đỗ Biến chết, nàng có thể suy nghĩ sáng suốt hơn một chút. Dù cho nằm liệt, cũng tốt hơn đi theo bên người cái con cún bị thiến Đỗ Biến."
Đại đệ tử không cách nào nói chuyện nữa.
Tuy rằng gã không đành lòng sư muội Quý Phiêu Phiêu bị thương tổn, thế nhưng đối với một trận chiến này gã cũng là nhìn giống hệt nhau, căn bản không tính là một trận đại chiến, mà là một trận giết chóc, một con sói dữ càn quét một con chuột mà thôi.
. . .
"Sư tôn, đại quân của Diêm Kiêu vào thành."
"Ừ." Lý Đạo Sân nhắm mắt ngồi xuống, ngay cả mắt cũng không có mở.
Người đệ tử kia phẫn nộ rời đi.
Lý Đạo Sân nói: "Còn có chuyện khi con cún thiến Đỗ Biến chết, cũng đừng tới nói cho ta biết, chút chuyện vặt ấy quá vô vị."
Tri phủ Bách Sắc đang luyện tập đả lục thú hí ().
(Cái này thật sự không biết Bánh đang đề cập gì, bởi vì nếu tính tích lục thú/lục súc tranh công thì đó là sáu con trâu, chó, ngựa, dê, gà, và heo. Nhưng vì có chữ "hí" phía sau nên không rõ có phải đề cập đến game "Điểu Thú Hí Họa Chế Tác Ky" có xuất xứ từ tranh "Chiến Quốc Điểu Thú Hí Họa" của Nhật không? Thế nhưng, Điểu Thú Hí Họa của Nhật đề cập đến... 16 nhân vật lừng lẫy thời Chiến Quốc: Oda Nobunaga (chim quyên), Hideyoshi Yoshinori (khỉ nhỏ), Toyotomi Hideyori (tinh tinh), Tokugawa Ieyasu (ly miêu), Akechi Mitsuhide (thỏ), Ishida Mitsunari (ưng), Shibata Katsuie (quỷ), Takeda Shingen (hổ) hoặc Uesugi Kenshin (rồng cái), Date Masamune(rồng chột mắt), Kuroda Yoshitaka (cừu) hoặc Kuroda Nagamasa (cừu nhỏ), Shizugatake no Shichihonyari (ngựa/hổ/điêu), Tōdō Takatora (hổ), Matsunaga Hisahide (nhện), Sanada Yukimura (hươu),Yamamoto Kansuke (chim gõ kiến), Shimizu Muneharu (hạc). Mấy nhân vật này chắc sẽ không xuất hiện ở thế giới này. Bởi vì hồi chục chương trước, có vụ Lý Văn Hủy bảo thái giám thân cận hoàng đế tập Bát Cầm Hí - một loại võ dưỡng sinh ở thế giới + tình trạng bệnh tùm lum nên gõ nhầm chữ của Bánh nên khả năng định gõ Bát Cầm Hí hay Lục Cầm Hí mà bị sai thành Lục Thú Hí. Như vậy thì có 2 khả năng: Một là tri phủ Bách Sắc đang tập bài quyền dưỡng sinh nào đó, hai là đang vẽ tranh về sáu loài vật)
Sư gia bước sang nói: "Đại nhân, đại quân của Diêm Kiêu vào thành, hướng về sở Thiên hộ."
Tri phủ Bách Sắc tiếp tục đả lục thú hí, gật đầu một cái nói: "Biết rồi, cuộc nháo kịch này cũng nên kết thúc. Thấy rõ chưa, thuần phục ở triều đình chính là cái kết cục này, con người vẫn là kẻ thức thời là người tài giỏi."
Sư gia đáp: "Đúng, đúng, đúng!"
. . .
Con gái Thiên Đạo hội chủ Lý Lăng Ngự, lại một lần nữa cưỡi ngựa đi qua sở Thiên hộ Đông Hán của Đỗ Biến. Lần này ả cũng không nói gì, trực tiếp làm một động tác cắt yết hầu, sau đó rời đi, cũng không có dừng lại chỉ chốc lát.
Sau nửa canh giờ!
Đại quân của Diêm Kiêu đến!
Không phải năm ngàn, mà là sáu ngàn!
Sở Thiên hộ Đông Hán tuy rằng rách nát, nhưng dầu gì cũng là một nha môn, cho nên chung quanh còn là vô cùng trống trải, thậm chí trước sau đều chẳng có vật cản.
Mà bây giờ, lại có vẻ rất chi là chật chội.
Sáu ngàn đại quân Diêm Kiêu, gần như tràn ngập ở khắp mọi ngõ ngách.
Đen đông nghịt, giống như một loạt kiến đen, bao vây một miếng thịt xương.
Như là thủy triều đen, bao vây đá san hô yếu ớt.
Diện tích của sáu ngàn đại quân này dàn ra, là gấp mấy lần sở Thiên hộ Đông Hán.
Năm mươi đạo cụ nỏ khổng lồ, mười chín đài máy bắn đá, dàn thành hàng ngang.
Mỗi một binh sĩ, đều có cung nỏ, chiến đao, khôi giáp tốt nhất.
Sáu ngàn tên lính, tay cầm cung tên, ở vào trạng thái nửa giương cung.
Mà sáu trăm tên võ sĩ Đông Hán của Đỗ Biến, lẻ loi mà canh giữ ở trên tường rào, có vẻ rất chi là yếu kém, giống như dùng bùn đất xây dựng đê đập, sóng to một phát sẽ đổ sụp.
Nói chung, quân đội dưới trướng Diêm Kiêu, có thể còn tinh nhuệ hơn đại quân triều đình.
Diêm Kiêu cưỡi ở trên chiến mã, không hề hô to quát lớn, không có bất kỳ tuyên ngôn trước trận chiến, cũng không nói lời kiểu như đem Đỗ Biến bằm thây vạn đoạn các loại.
Bởi vì, không cần thiết chút nào, một kẻ lập tức sẽ bị chém tận giết tuyệt, bằm thây vạn đoạn, ngươi nói gã làm cái gì.
Một đôi mắt sói của gã chẳng qua là lạnh lùng nhìn chằm chằm trong sở Thiên hộ Đông Hán.
gã đang chờ đợi, đợi tất cả máy bắn đá lắp ráp hoàn tất, toàn bộ nỏ khổng lồ lắp ráp hoàn tất.
Sau đó, trực tiếp tiến hành đánh một trận hủy diệt.
Ở một khắc đồng hồ, đem toàn bộ sở Thiên hộ Đông Hán hóa thành phế tích, đem mọi người bên trong đập thành thịt nát.
"Báo, toàn bộ máy bắn đá, trang bị hoàn tất."
"Toàn bộ nỏ khổng lồ, trang bị hoàn tất!"
Diêm Kiêu ánh mắt co rụt lại, lạnh giọng nói: "Nhét đạn vào, chuẩn bị công kích!"
Nhưng mà. . .
Đỗ Biến ở bên trong trực tiếp hạ lệnh: "Áo giáp bí kim đội xung phong, xuất kích! Phá hủy toàn bộ máy bắn đá, toàn bộ nỏ khổng lồ của kẻ địch."
"Vâng!" Kỷ Đại đáp.
Sau đó, một đội xung phong trăm người thần bí, hắc ám, như là lợi kiếm xông ra ngoài.
Tức khắc, đại quân dưới trướng Diêm Kiêu liền giật mình.
Cái quỷ gì?
Điên rồi sao?
Ngươi, ngươi lại chủ động xuất kích?
Hơn nữa thì phái một trăm tên chủ động xuất kích?
Đây quả thực thị mất trí a!
"Cung tên nhắm vào, bắn chết toàn bộ!"
Tức khắc, chí ít ba nghìn binh sĩ giương cung tên nhắm vào đội xung phong một trăm tên áo giáp bí kim, Diêm Kiêu cảm thấy chỉ cần dưới mưa tên này, một trăm người này sẽ trực tiếp bị bắn chết thành con nhím.
"Vù vù vù. . ."
Mưa tên đông nghịt rơi xuống, hung mãnh mà hướng một trăm tên đội xung phong bắn chết.
Thình thịch rầm. . .
Tất cả mũi tên toàn bộ gãy đoạn, bay ra.
Đội xung phong một trăm tên này chẳng những không có bị bắn chết một người, ngược lại ngay cả một chút trầy trụa cũng không có.
Rất nhanh, đội xung phong tiến đến phá máy bắn đá.
Mấy trăm tên binh sĩ Diêm Kiêu lập tức rút ra chiến đao, chuẩn bị nghênh địch, bảo vệ máy bắn đá.
"Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt. . ." Đội xung phong áo giáp bí kim chém lia lịa, chém lia lịa.
Không có bất kỳ phòng ngự, tùy ý đao kiếm địch nhân chém vào trên người của mình, không chỉ không bị thương, ngay cả vết chém trên khôi giáp cũng không có.
Cái này. . . Có thể là áo giáp bí kim chân chính đao thương bất nhập.
Hơn nữa, từ đầu đến chân toàn bộ bao trùm. Dù cho mắt, cũng dùng tinh thạch khảm nạm.
Ngắn ngủi hai phút, phòng tuyến trận địa mấy trăm tên lính thủ hộ xe bắn đá hoàn toàn bị đục lỗ, đội xung phong áo giáp bí kim của Đỗ Biến nhảy vào trong trận xe bắn đá.
Huy động chiến đao màu đen trong tay.
"Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt. . ."
Chiến đao vô địch!
Mặc kệ một mảnh gỗ dày cỡ nào, đều có thể trực tiếp chặt đứt.
Ngắn ngủi nửa phút, mười tám đài máy bắn đá bị phá hủy toàn bộ.
Lại qua một phút, tất cả nỏ lớn bị phá hủy toàn bộ.
Trong toàn bộ quá trình, kẻ địch luôn luôn không ngừng giương cung, bắn tên
Kẻ địch xông lên đánh lén liên tục không ngừng.
Nhưng mà, hết thảy đều là vô dụng. Đội xung phong áo giáp bí kim của Đỗ Biến, không có dừng lại chút nào, chẳng qua là giơ tay chém xuống, giơ tay chém xuống.
Không phải Đỗ Biến lợi hại, không phải phải chờ tới máy bắn đá lắp đặt hoàn tất, cự nỏ lắp đặt hoàn tất mới đến phá hủy, là vì đây là thời điểm phá hoại dễ dàng nhất.
Diêm Kiêu thực sự bị một màn trước mắt này làm cho ngây người!
Cái này. . . Đây là quân đội kiểu gì a?
Đây là cái gì áo giáp a?
Ngay sau đó, gã ngược lại dâng lên lòng tham lam vô đôi, lạnh lùng nói: "Xông lên, đem đám chó thiến hắc giáp này giết chết, cướp giật khôi giáp."
Quân địch như thủy triều hướng cái này một trăm tên đội xung phong bí kim khôi giápvọt tới, đưa bọn họ bao vây quanh.
Nhưng mà. . .
Chỉ nửa phút, vòng vây đã bị xé rách.
Đồng dạng chỉ có một thành ngữ.
Giơ tay chém xuống! Một phía giết hại!
"Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt. . ."
Mỗi một đao tiếp nữa, toàn bộ chết không toàn thây, mỗi một đao hạ xuống, toàn bộ chém thành hai khúc.
Bởi vì, cái này là chiến đao bí kim.
Tại đây một trăm nhân lực khí hao hết lúc trước, căn bản không nửa tên địch.
Đối mặt đội xung phong một trăm tên này khôi giáp bí kim, chỉ có kỵ binh xung phong nghiền ép mới có hiệu quả, nhưng mà cái chỗ này, kỵ binh đã chạy không nổi, khắp nơi đều là quân đội Diêm Kiêu.
Một trăm tên đội xung phong dễ dàng tuôn ra vòng vây, trở lại bên trong sở Thiên hộ, canh giữ ở nơi cửa chính.
Viền mắt Diêm Kiêu muốn nứt ra, hét lớn: "Toàn quân xuất kích, đạp bằng sở Thiên Hộ, giết sạch chó thiến!"
Đỗ Biến một hồi cười nhạt lẩm bẩm: "Diêm Kiêu, tai họa của ngươi mới chính thức bắt đầu!"
"Phóng!"
Tay gã nhẹ nhàng vung lên.
Tức khắc, một trăm cái chai chứa nitroglycerin bay ra.
Đây không phải là cái chai!
Cái này là tử thần!
Cái này là kẻ thu hoạch mạng người tới từ địa ngục!
"Ầm ẩm ầm. . ." Đóa hoa thần chết nở rộ!
. . .
Chú thích của Bánh: Chương thứ nhất đưa lên, lạy xin vé tháng, lạy xin hỗ trợ.