Chương 420: Đại đế Thái Khang vi hành đến! Tu vi tăng điên cuồng
-
Thái Giám Võ Đế
- Cao Điểm Trầm Mặc
- 3661 chữ
- 2019-03-13 04:09:36
Pháo đài thành chủ Băng Khê!
Ở trước tận thế, tòa pháo đài này là không tồn tại, là vừa xây cách đây không lâu.
Xây dựng pháo đài dùng loại đá đặc biệt, toàn bộ đều bị năng lượng thế giới khác cường hóa sâu sắc, cho nên rất là vững chắc, có thể chống đỡ được hoả lực công kích.
Ở chỗ cao nhất pháo đài màu đen.
Thành chủ Liên Tấn chính xếp bằng ngồi trên đất, vẫn không nhúc nhích.
Bên cạnh một phụ nữ xinh đẹp phẫn nộ run giọng nói: "Vì cái gì mà ông không giết bọn họ? Vì cái gì không giết bọn họ? Con đĩ hèn hạ kia giết con trai của chúng ta, tại sao ông không giết nó để báo thù cho con trai? Ông rõ ràng có thể dễ dàng làm được?"
Thành chủ Liên Tấn nhắm mắt lại, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Bây giờ ông phải đi giết con nhỏ đó, giết cả hai cha con nhà ấy luôn."Mụ đàn bà xinh đẹp nói.
Thành chủ Liên Tấn bỗng nhiên mắt lườm một cái nói: "Đi ra ngoài."
Người đàn bà xinh đẹp giận dữ, nhưng bỗng nhiên biến sắc, vội vàng lui ra ngoài, tiếp đó đem cửa phòng đóng thật chặt.
Sau khi bà ta bỏ đi.
Thành chủ Liên Tấn lập tức quỳ sát xuống đất, đem cái trán dính sát vào nhau trên mặt đất.
Ngay sau đó, không khí tầng cao nhất pháo đài xảy ra bóp méo.
Tiếp đó một hình bóng to lớn tầng tầng lớp lớp xuất hiện ở bên trong, toàn thân người đó đều che phủ ở khôi giáp màu đen bên trong, như là hắc ám quân vương phách khí tuyệt luân, dù cho chỉ chẳng qua là hình bóng, cũng trấn áp khiến cho không ai dám hó hé.
"Tham kiến bệ hạ!"
Cái thân ảnh này chính là đại đế Thái Khang, tuyệt đỉnh cường giả, người che chở hàng triệu người, người thủ hộ trật tự cuối cùng loài người.
"Ta nhận được thư của ngươi, hắn đã tỉnh lại?" Đại đế Thái Khang nói.
Giọng của ông ta rất quái lạ, như là tiếng kim loại cộng hưởng.
Thành chủ Liên Tấn nói: "Đúng vậy, bệ hạ. Đồng thời để hắn ở trong vòng ba tháng phát triển thành thôn làng ngàn người, trong vòng nửa năm cùng hắn quyết đấu!"
Đại đế Thái Khang nói: "Ngươi có thấy là kỳ quái hay không, tại sao lại đưa ra loại chuyện Nghìn lẻ một đêm này làm điều kiện ?"
Thành chủ Liên Tấn nói: "Đúng vậy, bệ hạ."
Đại đế Thái Khang nói: "Ta muốn xem một chút, hắn có phải thật sự có đại khí vận hay không."
Tiếp tục, giọng của đại đế Thái Khang trở nên hùng dũng nói: "Nhưng mà ta không chờ được nửa năm, ta lập tức sẽ đi gặp hắn, ta không chờ được lâu như vậy."
. . .
Sau tận thế, Trương Tiểu Mạn trở thành số ít người may mắn, huyết mạch thức tỉnh biến dị, thành tựu võ đạo cường đại.
Cho nên nàng liền vô số lần từng tưởng tượng, khi tên bạn trai biến thái mối tình đầu kia xuất hiện trước mặt mình, bản thân sẽ đập nhừ tương, tiếp đó một chân giết chết.
Nàng lấy tư cách đạo tặc, mười mấy năm giết người không ít, ngay cả giáo viên của mình đều giết.
Thật không ngờ bây giờ lại mộng đẹp trở thành sự thật, tên sở khanh Đỗ Biến này thực sự xuất hiện ở trước mặt của mình.
Nòng súng Trương Tiểu Mạn hướng về phía cái trán Đỗ Biến, lạnh giọng nói: "Tên cặn bã, chịu chết đi!"
Đỗ Hiểu chợt xông lại, lưỡi dao sắc bén trong tay bay thẳng đến Trương Tiểu Mạn.
"Vù!"
Trương Tiểu Mạn xuất thủ như điện, bắt được cổ tay Đỗ Hiểu, đôi mắt đẹp rơi vào phía trên gương mặt xinh đẹp của cô, lạnh giọng nói: "Tên cặn bã Đỗ Biến, cô bé nhỏ như vậy, ngươi cũng xuống tay được."
Đỗ Hiểu lớn tiếng nói: "Cô nói mò cái gì, đó là ba của tôi."
Trương Tiểu Mạn kinh ngạc.
Đỗ Biến nhìn khuôn mặt Trương Tiểu Mạn.
Cô gái này rất đẹp, nhất là vóc người siêu cấp bốc lửa, hoàn toàn là cấp ma quỷ, hơn nữa toàn thân cao thấp tràn đầy lực lượng.
Nhưng, nàng là người nào vậy?
Đương nhiên, một giây sau hắn nghĩ tới.
Đàn chị lúc học cấp 3, luyện thể dục, phát dục rất sớm, được xưng là hoa khôi của trường.
Lúc đó Đỗ Biến đi phòng chiếu phim xem mấy bộ phim con heo, đúng ngay lúc đối với thân thể nữ nhân tràn đầy tuyệt đối tò mò, cho nên tự nhiên mà coi trọng vị đàn chị hoa khôi của trường này, ai bảo nàng phát dục được tốt nhất.
Đương nhiên sự tình phía sau cũng không cần nói.
Sau khi Đỗ Biến lột quần nàng, lại nói câu cực kỳ não tàn, mông của chị sao lại thâm như vậy, hơn nữa còn có nhiều dấu sần.
Nói thật, có vài thời điểm nam sinh cấp 3 là rất đáng ghét, nhất là những nam sinh có chút tài hoa hay tự nhận có chút tài đều cứ khăng khăng làm theo ý mình.
Bọn họ hoàn toàn biểu hiện cái tôi cá nhân quá mức, không coi ai ra gì, còn tự cho là có cá tính, cảm thấy rất ngầu.
Ngay lúc đó Đỗ Biến chính là người như vậy, tuyệt đối "hoang tưởng tuổi dậy thì" ().
(Bản gốc ghi Trung Nhị - Chūnibyō là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung - hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong "Trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Thông thường, Chūnibyō thường xảy ra vào tuổi đậy thì, người mắc thường là nam giới. Vì đối tượng thường là học sinh năm hai trung học nên có tên là "Trung nhị" - một từ gọi tắt của Nhật Bản để chỉ học sinh năm hai trung học. Triệu chứng: Có thể sống khép kín hay tách biệt với thế giới bên ngoài, thậm chí tách biệt cả với gia đình. Có thể giao tiếp xã hội kém, nhút nhát. Sợ bị mọi người đối xử như trẻ con. Thường không bị ảnh hưởng bởi xu thế xã hội, đôi khi yêu thích các nền văn hóa ngoại lai một cách thái quá. Tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên, tự cho rằng mình có các năng lực ấy, hoang tưởng rằng mình có sức mạnh vĩ đại nào đó và tin rằng điều đó rất "ngầu", song thực chất mọi người xung quanh sẽ cảm thấy thật thảm hại, không bình thường. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".)
Nhưng mà Đỗ Biến nhận ra mặt cô gái này, nhưng lại là lập tức không nhớ nổi tên của nàng, gọi là Trương cái gì Mạn?
"Ngươi lại không biết ta?" Trương Tiểu Mạn gần như muốn bùng nổ cơn giận.
Khốn nạn người cặn bã, sau khi làm thương tổn ta, thậm chí ngay cả tên ta gọi là gì đều không nhớ rõ.
"Đàn chị lớp 12." Đỗ Biến nói: "Đặc biệt xin lỗi, lúc đó không hiểu chuyện nên làm cô tổn thương."
Trương Tiểu Mạn bực tức nói: "Bây giờ nói thật xin lỗi? Quá muộn, chết ngay đi!"
Tiếp đó, nàng chợt muốn bóp cò, bắn bể đầu Đỗ Biến.
Thế nhưng. . .
Trái tim tàn nhẫn đã nhiều năm, lại hoàn toàn không đành lòng.
Tại sao có thể như vậy? Nàng cho tới nay đều giết người không chớp mắt a. Hơn nữa ở trong đầu tưởng tượng bao nhiêu lần, muốn đem người cặn bã trước mắt này rút xương, tiếp đó một súng bể đầu.
Hiện tại trực tiếp một súng chấm dứt hắn, đã là đặc biệt nhân từ.
Đỗ Biến nói: "Đàn chị trừ cao một chút, thành thục một chút, thật đúng là không có biến hóa quá lớn."
Thật ra thì vẫn là biến hóa rất lớn, ví như vóc người so với thời cao trung thời bốc lửa nhiều lắm, hơn nữa còn hấp dẫn hơn rất nhiều.
Chỉ bất quá, nàng thực sự có vẻ rất trẻ, nhìn qua tối đa hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mà thôi.
Mà Trương Tiểu Mạn nhìn thấy Đỗ Biến, phát hiện hắn thực sự biến hóa quá lớn.
Quá gầy, người một thước tám, sao còn chưa nặng đến một trăm cân (50kg)? Giống như một trận gió sẽ phải thổi đi.
Không chỉ có như thế, so với thời cao trung càng thêm u buồn, thế nhưng ánh mắt lại ôn hòa rất nhiều, cũng sâu xa rất nhiều.
Hắn hiện nay kém đẹp trai so với thời đó rất nhiều, thực sự gầy yếu, có vẻ quá thảm.
"Thấy ngươi thảm như vậy, tâm lý của ta hả hê hơn." Trương Tiểu Mạn nói: "Ngươi đã đã bi thảm như vậy, vậy hãy để cho ngươi sống tạm qua ngày. Bất quá bây giờ lập tức cút ra ngoài cho ta, cái thôn xóm này bị đạo tặc chúng ta trưng dụng."
Đỗ Hiểu nói: "Cô ơi, cô quen ba cháu à?"
Trương Tiểu Mạn muốn mắng chửi, nhưng là thấy đến gương mặt xinh đẹp của Đỗ Hiểu, đôi mắt tràn ngập ánh sáng mặt trời và lanh lợi, tức khắc trong lòng không nỡ.
Rõ ràng là một cô gái thật đáng yêu tinh khiết, tên Sở Khanh Đỗ Biến này có tài đức gì, lại có con gái như vậy?
"Hừ!" Trương Tiểu Mạn nói: "Biết, dù cho hắn hóa thành tro ta cũng có thể biết."
Đỗ Hiểu nói: "Cô ơi, ba của con trước đây có cái gì đã làm chuyện có lỗi với cô, con thay thế ông ấy xin lỗi cô có được hay không?"
"Không cần!" Trương Tiểu Mạn nói: "Thấy hắn hiện tại tại thảm như vậy, ta dễ chịu hơn rồi, tạm tha cái mạng nhỏ tên này."
Đỗ Hiểu dịu dàng nói: "Chính là đây là nhà của chúng ta, cô muốn đuổi chúng ta đi, con và ba liền không có nhà để về."
Ánh mắt nàng mở rất lớn, tràn đầy tinh khiết cùng vô tội. Cô bé là có thể không phải là muốn không được đuổi đi, mà là muốn đem đám Trương Tiểu Mạn kia lưu lại, cuối cùng ba nàng muốn trong ba tháng đưa cái thôn xóm này phát triển đến một nghìn người.
Trước mắt mấy chục người, có thể hay không thể bỏ qua.
Các ngươi không nhà để về liên quan gì ta!
Trương Tiểu Mạn muốn thốt ra, nhưng thấy ánh mắt Đỗ Hiểu, vẫn là không có nhẫn tâm nói ra.
"Đỗ Biến, ngươi cút ra khỏi phòng này, ta không muốn cùng tên Sở Khanh nhà ngươi cùng dưới một mái hiên." Trương Tiểu Mạn nói.
Con gái Đỗ Hiểu còn muốn nói gì nữa.
Đỗ Biến cười cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Cuối cùng phòng ở đây rất nhiều, không có cần thiết nổi đóa nhất thời, huống hồ hắn đối với đàn chị này vẫn có một chút áy náy.
. . .
Kế tiếp, đám Trương Tiểu Mạn liền nhóm lửa nướng thịt ăn.
Đỗ Biến cùng con gái sang phòng bên cạnh thì thầm.
"Ba, có phải ba từng làm tổn thương tình cảm của cô này phải không?" Đôi mắt to của Đỗ Hiểu tràn ngập tò mò.
Đỗ Biến đáp: "Khi còn bé không hiểu chuyện."
Đỗ Hiểu nói: "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ba hãy nói cho con biết đi."
Đỗ Biến nói: "Bé con hỏi thăm nhiều như vậy làm gì, tóm lại sau này con gặp phải cái loại con trai dáng dấp rất tuấn tú, vừa vui tính vừa có vẻ u buồn, lại tàn khốc, hoặc là cách xa xa, hoặc là tát một phát cho nó ngã xuống đất, tóm lại nghìn vạn lần không nên thích người cặn bã như vậy."
Đỗ Hiểu nói: "Ba nhất định sau khi gặp mẹ, mới biến thành một người đàn ông tốt."
Đỗ Biến nói: "Dù cho sau khi gặp mẹ con, ba cũng không thể xếp vào đàn ông tốt."
"Ba chính là người đàn ông tốt nhất, đây là mẹ nói cho con biết." Đỗ Hiểu nói: "Ở lúc còn rất nhỏ, mẹ liền thường xuyên kể cho con về ba, nói ba có bao nhiêu lãng mạn, dịu dàng thế nào, là người đàn ông tốt nhất trên thế giới."
Chuyện Đỗ Biến lạc lối, Nhâm Dạ Tiểu từ đầu tới đuôi đều chưa nói với Hiểu Hiểu, nàng muốn để Đỗ Biến ở trong lòng Hiểu Hiểu lưu lại hình tượng một người cha hoàn mỹ.
Tiếp tục, Đỗ Hiểu chớp mắt nói: "Ba, bà cô bên ngoài kia rất lợi hại, đám người dưới tay cô ấy cũng rất lợi hại, ba muốn giữ lại bọn họ phải không?"
Nhóm người kia cũng là đạo tặc, trên tay tràn đầy nợ máu, không có một người đèn cạn dầu. Nhưng giống như ở dưới sự hướng dẫn Trương Tiểu Mạn, vẫn tương đối đi đúng đường.
Chí ít, những nam đạo tặc mặc dù đối với Đỗ Hiểu xinh đẹp vô cùng sửng sốt, nhưng lại là không nói ra ngôn ngữ khó nghe nào.
Cho nên lưu lại những người này, là một sức chiến đấu không nhỏ.
"Ba, xem con nè." Đỗ Hiểu nói.
Tiếp đó nàng đi ra ngoài, đi tới Trương Tiểu Mạn lửa trại đôi trong đó, hô: "Cô ơi, bụng con đói lắm, con có thể sử dụng những trái cây biến đổi gen đổi một miếng thịt với cô được không?"
Gương mặt xinh đẹp Trương Tiểu Mạn hơi rũ, tiếp đó vừa che mặt đưa qua một miếng thịt đã nướng xong.
Nhưng mà vào lúc này!
"A. . ."
Bỗng nhiên, trong đêm đen truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
"Phantom Razor tới rồi! Phantom Razor tới rồi!"
Ngay sau đó, hình bóng một con quái vật như chớp xông vào, đại khai sát giới!
Thủ hạ của Trương Tiểu Mạn chính là tám mươi mấy người, gần như trong nháy mắt đã bị giết hơn mười người.
Con quái vật này thực sự quá nhanh, lực lượng thực sự quá lớn. Những Võ Sĩ Đạo Tặc đối mặt nó căn bản là không còn sức đánh trả chút nào.
"Pằng pằng pằng pằng. . ."
Trương Tiểu Mạn cầm lấy một nhánh súng trường Gauss, hướng về phía Phantom Razor này ra sức khai hoả.
Nhưng mà, hoàn toàn không có ích lợi gì.
Đầu tiên tốc độ quái vật này quá nhanh, căn bản không cách nào ngắm bắn. Thứ nhì da nó quá cứng, đạn súng trường Gauss đều bắn không thủng.
Hơn nữa Trương Tiểu Mạn nổ súng với nó, ngược lại hoàn toàn chọc giận quái vật này, nó bỏ qua tàn sát đối với những người khác, điên cuồng xông về Trương Tiểu Mạn.
Gần như trong nháy mắt, liền nhào tới trước mặt Trương Tiểu Mạn, quơ móng vuốt sắc bén, trực tiếp sẽ phải phá hỏng đầu của nàng.
Trương Tiểu Mạn trong lòng tuyệt vọng, cùng đợi tử vong đến, thậm chí nhắm hai mắt lại, không đành lòng thấy khuôn mặt xinh đẹp của bản thân bị hủy, tuy rằng chính nàng hoàn toàn nhìn không thấy.
Nhưng mà. . .
Nàng nhắm mắt lại ước chừng một lúc lâu, cái chết cũng không có đến.
Không khỏi mở mắt,
Tức khắc gặp được khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của con quái vật này.
Đây hoàn toàn là sinh vật chưa từng thấy qua, Trương Tiểu Mạn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của nó.
Nhưng mà nó hiện tại hoàn toàn bị cứng cả người, căn bản không cách nào hoạt động. Móng vuốt của nó cách khuôn mặt Trương Tiểu Mạn, cũng chỉ có không đến hai tấc.
Con mắt đáng sợ, còn tràn đầy quang mang tàn nhẫn chém giết.
Xung quanh tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ, hoàn toàn không dám tin tưởng nhìn một màn trước mắt này.
Đỗ Biến từ trong tay một chiến binh đạo tặc lấy ra một khẩu súng, đem nòng súng nhét vào trong miệngđộng vật đột biến Phantom Razor, trực tiếp đưa vào bên trong cổ họng nó, chợt nổ súng!
"Pằng!"
Quái vật Phantom Razor vô cùng cường đại, cứ như vậy dễ dàng bị giết chết.
Nó lực lớn vô hạn, tốc độ cực nhanh, vỏ ngoài cứng vô cùng, thế nhưng nội tạng còn là vô cùng yếu ớt, dễ dàng có thể bị đánh nát.
. . .
Đôi mắt đẹp Trương Tiểu Mạn trợn to đến mức tận cùng.
Vừa rồi hết chuyện này đến tột cùng là làm sao xảy ra? Đỗ Biến làm sao làm được?
Tử thần Phantom Razor, lại bị đông cứng cả người?
Đỗ Biến lại cứu mình?!
Loại này bản lĩnh làm cứng cả người, thật sự là để cho người ta kinh ngạc.
"Ngày hôm nay anh đã cứu mạng ta, từ nay về sau hai chúng ta sòng phẳng." Trương Tiểu Mạn nói: "Chúng ta tối hôm nay ở nhờ một đêm tại đây, ngày mai sẽ ra đi!"
Tiếp đó, nàng lạnh che cái mặt rời khỏi.
"Đem toàn bộ thi thể thiêu hủy, đỡ phải để thi biến." Trương Tiểu Mạn hạ lệnh.
Tiếp đó, nàng trực tiếp về đến phòng, đem cửa phòng đóng lại, một mình chiếm đoạt cả phòng.
Sau khi tiến vào phòng, nàng mới hoàn toàn không che giấu vẻ mặt của mình.
Vốn tưởng rằng bản thân Đỗ Biến thê thảm chán nản, thật không ngờ vẫn còn có thủ đoạn lợi hại như vậy, hơn nữa lại từ Phantom Razor cứu mình?
Người mà bản thân hận nhất, trở thành ân nhân cứu mạng?!
Từ nay về sau, tuyệt đối không thể gặp lại, sáng sớm ngày mai nhất định phải lập tức rời khỏi.
. . .
Bên trong một căn phòng khác!
Đỗ Biến tại trong cơ thể con Phantom Razor tìm thật lâu, cuối cùng ở bên trong trái tim tìm được một năng lượng tinh thể.
Nó không giống như là một viên đá quý, ngược lại như là một năng lượng trạng thái cố định, thậm chí còn ở hơi hơi lưu động.
Đỗ Biến đem khối tinh thể năng lượng này cầm ở lòng bàn tay, tiếp đó nhắm mắt lại thi triển Hấp Tinh Đại Pháp.
Tức khắc, một cổ lực lượng cường đại chợt tràn vào trong cơ thể Đỗ Biến.
Cổ lực lượng này rất kỳ quái, không giống như là Đỗ Biến lúc trước thôn phệ nội lực huyền khí, mà là lực lượng càng thêm thuần túy.
Nó dũng mãnh vào trong cơ thể Đỗ Biến, tản vào tứ chi bách hài, điên cuồng cải tạo xương cốt, gân mạch cùng cơ bắp của Đỗ Biến.
Tức khắc, xương cốt của cùng gân mạch Đỗ Biến trở nên cứng cỏi.
Sức mạnh của hắn, gần như bùng nổ tăng lên, tính nhanh nhẹn cũng tăng vùn vụt!
Mà cùng lúc đó, khối pha lê này trong lòng bàn tay hắn càng ngày càng nhỏ!
"Ầm ầm ầm. . ."
Đỗ Biến vốn thân thể khô gầy, vốn bắp thịt teo tóp, dần dần trở nên đầy đặn.
Khuôn mặt vốn gầy gò, cũng biến thành đầy đặn cương nghị.
Vóc dáng vốn gầy yếu của hắn, cũng dần dần khôi phục bình thường.
Từ một đàn ông có vẻ bệnh hoạn, một lần nữa thần thái toả sáng, biến trở về người đàn ông tuấn mỹ hấp dẫn.
Không chỉ có như thế, xương cốt, gân mạch của hắn, phát ra từng đợt âm thanh lách cách như đậu rang.
Tu vi võ đạo của hắn, tiếp tục điên cuồng bạo tăng.
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Trương Tiểu Mạn mang theo bảy mươi người còn sót lại sắp rời đi.
"Cô ơi, cô ở lại có được hay không?" Đỗ Hiểu lôi kéo tay Trương Tiểu Mạn giữ lại nói: "Thôn chúng ta rất lớn, đủ cho mọi người an bình sinh sống."
Trương Tiểu Mạn nhìn mặt mũi đẹp đẽ của Đỗ Hiểu, lắc đầu nói: "Cô không có khả năng ở lại!"
Tiếp đó, nàng không quay đầu lại chút nào mà đi.
Đỗ Hiểu không khỏi hô lên: "Ba ơi mau ra đây, cô Trương Tiểu Mạn phải đi, ba mau giữ cô ấy lại!"
Đỗ Biến đẩy cửa, đi ra.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, tức khắc mắt Đỗ Hiểu sáng lên, nhìn ba mình mà sững sờ.
Trong một đêm, ba mình lại trở nên đẹp trai như vậy?
Trương Tiểu Mạn nhìn thấy hình dạng Đỗ Biến, cũng không khỏi chợt giật mình.
Hôm qua Đỗ Biến vẫn là hình dạng bi thảm tàn tạ, ngày hôm nay thế nào trở nên đẹp trai bức người như thế?
Thậm chí so với thời điểm lên cấp 3 trung học còn có sức hấp dẫn hơn nhiều.
Thế nhưng, Trương Tiểu Mạn vẫn đi.
Đi ra mấy chục mét, nàng bỗng nhiên xoay người hướng Đỗ Hiểu trông lại, lộ ra ánh mắt suy tư, nói: "Con gái, nếu như không có nhớ lầm, ta dường như gặp qua mẹ của con!"
Cũng chính là vào lúc này.
Cả vùng bỗng nhiên bắt đầu run rẩy! Vô số hình bóng, như thủy triều hướng thôn vùng Lan Hồ chỗ Đỗ Biến vọt tới, dường như là thiên quân vạn mã.
. . .
Chú thích của Bánh: Phần 2 đưa lên, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, cảm ơn mọi người!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Ta có nên đổi tóm tắt câu chuyện thành như vầy không? =)) Nam chủ quá cặn bã, vì thế bị một hệ thống đẩy sang dị giới đào tạo lại tư cách, đầu tiên cho làm thái giám =))