• 2,010

Chương 79: Giám khảo chấn động muốn chết, tranh tên đầu bảng


Khoảng cách bút lực của đại thần Đường Bá Hổ thật sự là quá không khiêm tốn a!

Bất quá, điều hắn muốn chính là rực rỡ loá mắt, muốn chính là tư thế nghiền ép không thể chống đỡ, giành được đầu danh.

Thế là, Đỗ Biến ở trong giấc mộng bắt đầu không ngừng đọc thuộc lòng.

Sơ sơ hơn mười lần sau đó, đem phần tuyệt đỉnh bát cổ văn của Đường Bá Hổ đại thần học thuộc làu.

Sau khi tỉnh lại, Đỗ Biến hạ bút như có thần, đem phần bát cổ văn của đại thần Đường Bá Hổ từng giành được giải Nguyên viết ra từng chữ trên bài thi của mình.

Mỗi một chữ, đã đặc biệt tinh mỹ, hoàn toàn là khiến người ta hưởng thụ chữ tiểu giai thể, lại phối hợp với nội dung đỉnh cấp văn chương.

Một bài văn tuyệt đỉnh kinh diễm đã ra đời.

Bài văn giải Nguyên vừa ra, đừng nói Thôi Niên, chính là tất cả các thí sinh tham thi viện lần này, cũng đều bị hạ gục nhanh trở thành đống cặn bã.

Bài văn bát cổ này vừa ra, văn chương của toàn bộ thí sinh còn lại, đã định trước xám xịt không ánh sáng.

Thì chỉ bằng vào một bài văn bát cổ, Đỗ Biến đã sớm vì Trần Bình đạt được thi viện thủ khoa, ai dám ngăn trở cũng là châu chấu đá xe.

. . .

Kế tiếp, Đỗ Biến đề thứ hai của kỳ thi viện.

"Mời lấy sơn, thủy, nhật, nguyệt, xuân, thu sáu chữ làm một bài thơ từ."

Vị học chính đại nhân này ra đề mục vô cùng tùy hứng a, nói như vậy đề bài làm thơ, thường quy định bốn chữ, nhưng mà cái này một đề lại có sáu chữ.

Nói cách khác, một bài thơ từ bên trong phải bao hàm sáu chữ này.

Đương nhiên, cái này có thể vẫn không coi vào đâu, mấu chốt là thi viện bình, yêu cầu làm vậy cũng là thơ ca, hơn nữa còn là tám nói. Nhưng mà vị quan chủ khảo này lại đưa ra cho phép làm từ.

Phải biết rằng, thế giới này cũng không có Tống triều, thơ ca vẫn luôn là chủ lưu, tuy rằng cũng có từ, nhưng lưu hành được cũng không rộng rãi.

Bất quá, vị quan chủ khảo này nếu cho phép làm từ, như vậy vô cùng hiển nhiên hắn đối đáp có điều thiên vị.

Đỗ Biến nhắm mắt lại, bắt đầu suy tư.

A, không đúng, phải là bắt đầu lục soát.

Có bài từ nào ngụ ý sơn, thủy, nhật, nguyệt, xuân, thu sáu chữ thế?

Tức khắc, Đỗ Biến bộ óc sáng ngời, có!

Bất quá thực sự phải làm cách nào copy bài từ à?

Thật sự là quá chênh lệch, quá xuất sắc, quá kinh diễm a.

Có thể nói, bài từ này không thua gì bài văn bát cổ mà đại thần Đường Bá Hổ ngày đó thi hương.

Bởi vì, kẻ viết cái bài từ ở mặt khoa cử cùng thiên phú văn học, so với Đường Bá Hổ đại thần còn muốn trâu bò.

Đường Bá Hổ là thi hương giải Nguyên, mà vị đại thần này trực tiếp chính là trạng nguyên.

Đường Bá Hổ là tài tử nổi tiếng triều Minh, mà vị siêu cấp đại thần thì trực tiếp là toàn bộ đứng đầu tam đại tài tử triều Đại Minh. Toàn bộ triều Đại Minh gần ba trăm năm, đứng đầu tất cả tài tử, hạng vẫn còn rõ khơi khơi, từ chức vị đó, có thể thấy được hắn trâu bò đến mức nào?

Không sai, hắn chính là con của thủ phụ Đại Minh, trạng nguyên năm Gia Tĩnh hai mươi bốn, trạng nguyên, Dương Thận.

(Mèo Thầy Mo: Dương Thận là nhân vật chính trị và nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc thời nhà Minh, nguyên quán ở Lư Lăng, Giang Tây, là con của Nội các thủ phụ Dương Đình Hòa, đỗ Trạng nguyên thời Minh Vũ Tông, sau sự kiện Đại lễ nghị bị biếm ra Vân Nam rồi mất, đặt thụy là Văn Hiến. Dương Thận là một trong tam đại tài tử thời Minh cùng với Giải Tấn và Từ Vị)

Mà Đỗ Biến cần bài từ là: 《 Lâm Giang Tiên 》.

Cổn cổn Trường Giang đông thệ thủy

Lãng hoa đào tận anh hùng

Thị phi thành bại chuyển đầu không

Thanh sơn y cựu tại

Kỷ độ tịch dương hồng

Bạch phát ngư tiều giang chử thượng

Quán khán thu nguyệt xuân phong

Nhất hồ trọc tửu hỷ tương phùng

Cổ kim đa thiểu sự

Đô phó tiếu đàm trung

(Bản dịch của Phan Kế Bính:

Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông

Sóng vùi dập hết anh hùng

Được, thua, phải, trái, thoắt thành không

Non xanh nguyên vẻ cũ

Mấy độ bóng tà hồng!

Bạn đầu bạc ngư tiều trên bãi

Đã quen nhìn thu nguyệt xuân phong

Một bầu rượu vui vẻ tương phùng.

Xưa nay bao nhiêu việc

Phó mặc nói cười suông)

Bài từ này, người Trung Quốc hiện đại nghe nhiều nên thuộc, bởi vì nó là ca khúc chủ đề của bộ phim truyền hình 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 (1994).

Bài từ này văn tự sâu thăm thẳm, ý cảnh cao sâu, khi thật không có mấy bài có thể địch nổi.

Cùng bài từ《 Thủy Điều Ca Đầu, Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 của đại thần Tô Thức không phải một loại hình, hơn nữa Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu là văn chương hoa mỹ nghìn năm không gặp, cho nên hai người không thể so sánh được.

Thế nhưng bài từ này cũng một bài khác của đại thần Tô Thức 《 Niệm Nô Kiều, Xích Bích hoài cổ 》, phải là tương xứng.

Một đau thương, một dũng cảm, cảnh giới đã cao xa vô cùng.

Hơn nữa, trong bài từ vừa vặn có sáu chữ quy định trong đề bài: Núi, nước, mặt trời, trăng, xuân, thu.

Không chỉ hoàn mỹ hợp với đề bài, hơn nữa kinh diễm vô cùng.

Cho nên, bài từ này của Đỗ Biến sau khi đi ra, toàn bộ thơ từ của các thí sinh khác, tất cả tan thành mây khói.

Thậm chí khoa trương giải thích một chút, quan chủ khảo nhìn bài từ của Đỗ Biến xong đến phiên thi từ của các thí sinh khác, tuyệt đối vị như nhai sáp, như muốn buồn nôn.

Cái này giống như nhìn mỹ nhân tuyệt sắc như Chu Huệ Mẫn, Lý Giai Hân xong thì nhìn mấy cô gái khác chẳng khác gì dạng phấn son xoàng xĩnh, thực sự mỗi người sẽ như Phượng Tỷ vậy (Là Phượng Tỷ họ La, không phải Vương Hy Phượng a)

(Mèo Thầy Mo: Chu Huệ Mẫn, Lý Giai Hân là nghệ sĩ Hongkong nổi tiếng vào những năm 90. Vương Hy Phượng là nhân vật trong Hồng Lâu Mộng. Còn "hốt gơ" Phượng Tỷ tên thật là La Ngọc Phượng, gây shock trên MXH vì ngoại hình không đẹp nhưng đưa ra một loạt tiêu chí cao siêu tìm bạn trăm năm. Tự tin " 9 tuổi làu thông sách vở, 20 tuổi lên đến đỉnh cao, chỉ số thông minh là 300/300...". Hiện tại, Phượng Tỷ đang làm... nail bên New York - theo thông tin wikipedia -_- )

Hiện tại, kỳ thi này Đỗ Biến không chỉ đơn thuần đoạt giải nhất, mà là sẽ trở thành một truyền thuyết, ở thời gian rất lâu, toàn bộ những tài tử tham gia thi viện, thậm chí thi hương, đều có thể bị lu mờ không chút le lói.

Trần Bình có lẽ là trời sinh tài hoa hơn người, chân chính thiếu niên thiên tài.

Nhưng mà cùng cái bài văn bát cổ này của Đỗ Biến làm, so với những bài thơ từ của hắn, cũng tuyệt đối là không qua được.

Sau khi hoàn tất bài thi, Đỗ Biến cũng không vội mà nộp bài thi, lúc mặt trời xuống núi mới kết thúc thời gian cuộc thi. Hiện tại nộp bài thi, quan chủ khảo liền trực tiếp đọc bài thi của Đỗ Biến, vậy cũng sẽ không tốt.

Hắn muốn cùng Thôi Niên đồng thời nộp bài thi, như thế có một sự đối lập, mới có thể đem văn chương Thôi Niên thành không đáng một đồng, rõ ràng là tiêu chuẩn thi từ văn bát cổ cao cỡ nào cũng tuyệt đối bị áp chế không có thiên lý.

Cho nên, Đỗ Biến vừa nằm xuống ngủ, vẫn đem bài thi của mình đặt ở dưới thân không để cho người khác nhìn.

Từ đầu tới đuôi, hắn chân chính giải bài thi thời gian không vượt lên hai khắc đồng hồ.

. . .

Chỉ dùng hơn hai canh giờ, Thôi Niên cũng đem bài văn bát cổ này, còn có thơ ca viết xong.

Lần thi viện, hắn hoàn toàn là tràn đầy tuyệt đối chắc chắn, trăm phần trăm chắc chắn.

Không nói đến Trần Bình hấp hối không làm được văn chương, dù cho thân thể hắn khoẻ mạnh cũng phải thua không thể nghi ngờ.

Bởi vì, hắn Thôi Niên sớm biết đề thi.

Quan chủ khảo học chính đại nhân là em họ của Trấn Nam công tước Tống Khuyết, quả thực không cách nào hối lộ, nhưng là tâm phúc của hắn lại là có thể thu mua.

Mấy nghìn lượng bạc đập xuống, đối phương liền đem chủ nhân bán đi, đem đề thi trộm đi ra.

Sau đó, Thôi thị gia tộc tập kết nhân tài tinh anh nhất, căn cứ cái đề mục này viết ra một phần văn bát cổ tuyệt đối ưu tú bát cổ, tiếp theo viết ra một bài thơ vô cùng xuất sắc, hoàn mỹ đối ứng sáu chữ sơn, thủy, nhật, nguyệt, xuân, thu.

Mặc dù Thôi Niên cảm thấy dù cho không nhờ người khác, dù cho không biết trước đề thi, mình cũng tuyệt đối có thể thắng.

Nhưng sau khi gian lận, vậy càng là một vạn phần trăm có thể thắng, chân chính không có sơ hở. Hơn nữa đề bài thi viện lần này rất khó, đối với hắn lại càng có lợi.

Cho nên trận thi viện này đối với Thôi Niên hắn mà nói, hoàn toàn là vô địch, hoàn toàn là độc cô cầu bại.

Cái gọi là thiếu niên thiên tài Trần Bình muốn cùng hắn một tranh chấp trên dưới, hoàn toàn là tự rước lấy nhục.

Thôi Niên cảm thấy, bản thân cuộc thi lần này văn bát cổ cùng thi ca, không chỉ có có thể giành được tên đầu tiên, hơn nữa có thể nổi danh toàn bộ Quảng Tây hành tỉnh, thậm chí toàn bộ phía nam.

Hắn bắt đầu tưởng tượng, bản thân biến thành tài tử vinh quang nổi tiếng phía nam toàn đế quốc.

Ánh sáng của ta, nhất định có thể che cả Thôi Phu, ta nhất định sẽ biến thành người thừa kế xuất sắc nhất Thôi thị gia tộc.

Trần Bình cặn bã, ngươi lại vẫn muốn cùng ta so sánh, rõ ràng buồn cười đến cực điểm, cuộc thi này dù cho thân thể ngươi không việc gì, vẫn như cũ xách giày cũng không đủ cho ta.

Lúc này, giám thị tuần tra vừa đi tới, dùng môi cất lời: Tên ngu xuẩn kia vẫn nằm ngủ, một chữ không đáp.

Đỗ Biến làm bài trong thời gian quá ngắn, các giám thị bình thường đi qua trước mặt hắn thì hắn đã nằm ngủ mất rồi, cho nên gã cảm giác Đỗ Biến luôn luôn đang ngủ.

"Cái gì thiếu niên thiên tài, chính là phế vật." Thôi Niên khinh thường nói.

Hắn đã thấy, tên đầu bảng thi viện đang vẫy tay, tiểu tam nguyên vinh quang lại đang vẫy tay.

"Thôi Phu cũng thật là không hữu dụng, thậm chí ngay cả một tên bị thiến như Đỗ Biến cũng có thể thua? Tiếp theo, lại xem ta đem tên nghiệt súc Đỗ Biến hành hạ cho thương tích đầy mình." Lòng tin Thôi Niên dâng trào khiến hắn tự cao tự đại.

. . .

Sau hơn một canh giờ, mặt trời chiều ngã về tây, từ từ có người nộp bài thi.

Thôi Niên tràn ngập tự đắc mà nộp bài thi.

Đỗ Biến giả vờ mặt mũi u ám, hấp hối đi nộp bài thi.

Cổng trường thi, Thôi Niên ngẩng đầu đứng ở trước mặt Đỗ Biến, ngạo mạn lạnh giọng nói: Trần Bình, không nên quên đánh cuộc của chúng ta, ngày mai lại dán bảng to, ngươi tối hôm nay có thể nghìn vạn lần không nên chết đi, tối thiểu đến khi ngày mai thấy ta làm thủ khoa thi viện, hạ ta quỳ dập đầu sau đó hãy chết.

Đỗ Biến không nói gì, chẳng qua là lộ ra một nụ cười có vẻ cổ quái: Hì hì.

. . .

Buổi tối, học chính đại nhân tỉnh Quảng Tây, cũng đồng thời là quan chủ khảo thi viện kỳ này, bắt đầu mang theo vài tên phó giám khảo bắt đầu chấm bài thi.

Tổng cộng năm phó giám khảo, ba người được Thôi thị gia tộc thu mua, không chỉ nhớ kỹ ở chữ Thôi Niên, vẫn có thể nhớ kỹ ký hiệu đặc biệt phía trên bài thi của hắn.

Một lúc lâu sau!

Một giám khảo trong đó cuối cùng duyệt đến bài thi của Thôi Niên bài thi, một cái thì nhận ra được, lại làm bộ không biết, sau đó chợt vỗ bàn một cái, quát to: "Hay, cực kỳ ngoạn mục, cực kỳ ngoạn mục!"

Tức khắc bên cạnh vài tên giám khảo cũng xông tới, nhìn bài Thôi Niên, sau đó đồng thời khen ngợi không ngớt.

"Văn hay, văn hay."

"Cái này sát đề, rõ ràng tuyệt không thể tả a."

"Lúc này đây học chính đại nhân ra đề bài khó như thế, ta vốn tưởng rằng lại không có bài thi xuất sắc, thật không ngờ thí sinh sát đề, văn tự, nội dung, nội hàm, dĩ nhiên là xuất sắc như vậy, hay tuyệt."

"Đúng vậy, đúng vậy, văn chương như thế không chỉ nói ở thi viện không thấy nhiều, dù cho ở thi hương, thậm chí là thi hội đã không mấy khi gặp. Dùng văn chương như vậy dựa vào cử nhân, đoạt giải Nguyên đã đủ tư cách."

"Còn có thơ hắn, càng là bài hay vài thập niên không gặp a. Biết tận dụng sáu chữ sơn, thủy, mặt trời, trăng , xuân, thu, quả thực khiến người ta đọc say mê a."

"Đúng, đúng, đúng, thí sinh này nhất định phải làm thủ khoa đầu bảng, bằng không ta rõ ràng ngồi không ăn bám."

Mấy vị phó giám khảo tất cả đồng thanh, sẽ phải đem bài thi của Thôi Niên phần làm đầu danh thi viện.

Quan chủ khảo Ngô Ba Thạch tức khắc hiếu kỳ nói: "Phải không? Đem cho ta xem."

Mà lúc này, phó giám khảo cao tuổi chính trực khác vừa đọc bài thi của Đỗ Biến (Trần Bình).

Hôm nay chấm bài thi, hắn thực sự có chút buồn ngủ, bởi vì đề bài quá khó khăn, cho nên hơn một ngàn thí sinh đã thi không còn màu mè gì a.

Sau khi cầm lấy bài thi Đỗ Biến (Trần Bình), sẽ phải đọc lướt nhanh như gió mà chấm bài thi.

Nhưng mà, vừa vặn mười mấy giây sau, vị phó giám khảo cao tuổi này tức khắc hoàn toàn sợ ngây người, da đầu từng cơn tê dại, toàn thân rợn cả tóc gáy.

Thí sinh, thí sinh này là ai vậy?

Dĩ nhiên. . . Dĩ nhiên viết ra án văn như vậy. . . Rực rỡ loá mắt, ánh sáng vạn trượng, chấn động nhân tâm.

Quảng Tây lúc nào ra một thiên tài như vậy a?

Cái này, cái này nếu không cho hắn điểm đầu bảng, tất cả những người ở đây sẽ trở thành tội nhân lịch sử ở tỉnh Quảng Tây này.
. . .

Chú thích của Bánh: Lạy xin phiếu đề cử, mục tiêu ngày hôm nay 3000 phiếu, hiện nay còn kém hơn tám trăm tờ, các vị quan to giúp ta giúp một tay, khấu tạ!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thái Giám Võ Đế.