Chương 81: Bảng vàng đầu danh, làm mất mặt, Thôi Niên tuyệt vọng
-
Thái Giám Võ Đế
- Cao Điểm Trầm Mặc
- 2511 chữ
- 2019-03-13 04:09:01
Trên quảng trường trước cổng trường thi, rất nhiều thí sinh xì xào bàn tán.
"Các ngươi đoán coi lần này ai có thể giành được đầu danh?"
"Đó còn cần phải nói à? Nhất định là Thôi Niên a?"
"Còn Trần Bình thế nào?"
"Trần Bình có vẻ đang bệnh, lúc thi vẫn luôn ngủ, nhất định phải thi rớt, nếu muốn cùng Thôi Niên đoạt đệ nhất? Nằm chiêm bao đi!"
"Thôi Niên năm nay mới mười sáu tuổi a, lại đoạt tiểu tam nguyên, kế tiếp thi hương cũng không nói đùa, thậm chí giải Nguyên cũng có thể. Hơn nữa xuất thân danh môn, tương lai tiền đồ giống như gấm vóc, thật không biết dạng con gái nào mới có thể xứng đôi hắn."
Nghe giọng điệu mọi người tràn ngập hâm mộ đố kị hận thù, lòng Thôi Niên có bao nhiêu sự thoải mái.
Bất quá nghe được câu sau cùng, dạng con gái mới có thể xứng đôi hắn? Tức khắc tim của Thôi Niên loạn nhịp, trong đầu hiện ra gương mặt và bóng dáng của một người con gái!
Hắn chỉ gặp qua cô gái kia một lần, cũng đã mê say nàng, hồn xiêu phách lạ.
Chỉ là thân phận cô gái này quá cao xa, dù là đối với Thôi Niên cũng khó bề tiếp cận, cho nên lúc trước hắn căn bản không dám hy vọng xa vời.
Mà bây giờ gia tộc quyết định bồi dưỡng hắn, ngày hôm nay tiểu tam nguyên, năm sau tham gia thi hương, năm năm sau đó tham gia thi hội.
Tất cả thuận lợi, hai mươi mốt tuổi đậu Tiến sĩ, nếu như có thể đạt nhất giáp, như vậy hắn có thể thì có tư cách hướng cô gái này tỏ tình, có tư cách hướng gia tộc đối phương cầu thân đi?
Bên cạnh các thí sinh đợi bảng điểm, bắt đầu trò chuyện hăng say về đàn bà con gái để làm giảm sự lo lắng khẩn trương.
"Các ngươi đoán xem cô gái nào đẹp nhất thiên hạ này?"
"Đương nhiên là công chúa Ninh Tuyết?"
"Công chúa Ninh Tuyết ta chưa từng thấy qua, thế nhưng quận chúa Ngọc Chân ta đã gặp, vậy đơn giản. . . chỉ cần nhìn thoáng qua, kiếp này trong mắt ngươi cũng không nhét nổi cô gái nào khác vào nữa, dù cho trong mộng cũng không thấy được người xinh đẹp như vậy, quả là cô gái khiến người ta hồn xiêu phách lạc."
Nghe được tên quận chúa Ngọc Chân, Thôi Niên trong lòng liền giận dữ, đây chính là tình nhân trong mộng của hắn. Cao quý như vậy, xinh đẹp như vậy, các ngươi cũng xứng nói lên tên của nàng?
. . .
Khi mấy trăm thư sinh đàm luận quận chúa Ngọc Chân xinh đẹp bao nhiêu, câu đoạt tâm phách người ta, Đỗ Biến vẫn trong hình dạng của Trần Bình ngồi xe đẩy đi đến cửa trường thi.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, mọi người không khỏi kinh ngạc.
"Hắn tới làm cái gì, hôm qua hắn vẫn luôn ngủ, đã định trước thi rớt còn nhìn cái gì?"
Thôi Niên nhìn thấy Đỗ Biến xuất hiện, lập tức đi tới, khinh miệt nhìn khuôn mặt hắn nói: "Trần Bình, ngươi còn chưa có chết? Tốt tốt, còn nhớ rõ đánh cuộc của chúng ta à?"
Đỗ Biến nói: "Đương nhiên nhớ kỹ, ai giành được tên đầu thi viện, đối phương phải dập đầu ba cái thật kêu."
Thôi Niên nói: "Lúc người dập đầu lạy ta, đừng quên kêu Yêm đảng hại nước hại dân, người người ca thán. Đỗ Biến vô sỉ hạ lưu, trời tru đất diệt."
Đỗ Biến nói: "Cũng có thể ngươi hướng ta dập đầu, đồng thời hô to Thôi Phinh Đình hoang dâm vô sỉ, ai cũng có thể làm chồng."
"Ha ha ha ha ha, ngươi nằm chiêm bao đi. . . ." Thôi Niên để sát vào bên tai Đỗ Biến, hạ giọng nói: "Chết đã đến nơi còn cãi bướng, dù cho mặt trời mọc từ hướng tây, ngày hôm nay bất luận kẻ nào cũng đoạt không nổi vị trí tên đầu bảng của ta."
Sau đó, hắn trực tiếp móc ra từ cam kết hôm qua ký nói: "Các vị đồng niên, đây là đây là ta hôm qua cùng Trần Bình ký kết đánh cuộc. Sở dĩ ký tên đánh cuộc, tuyệt đối không phải là vì giận dỗi, mà là thay mặt chúng ta người đọc sách muốn lên án Yêm đảng vô sỉ công khai. Đã qua một tháng thi đấu tam đại học viện, Yêm đảng nghịch tặc Đỗ Biến dùng thủ đoạn bậy bạ không thể cho ai biết thắng thư viện Ly Giang của ta, ta chính là muốn ở bất kỳ trường hợp nào tiết lộ bộ mặt vô sỉ của hắn."
Lời này vừa ra, trận cá cược giữa Thôi Niên cùng Trần Bình tức khắc trở nên cao thượng hơn, dường như là vì toàn bộ người đọc sách mà phát ra tiếng lòng, thay mặt người đọc sách hướng Yêm đảng khai chiến.
"Mời hơn một nghìn vị học trò ở đây làm chứng cho chúng ta." Thôi Niên nói.
"Tốt, chúng ta làm chứng." Đám thư sinh vây xem không sợ náo nhiệt lớn, đều hưởng ứng.
Thôi Niên nhìn Đỗ Biến (Trần Bình) cười lạnh nói: "Trần Bình, hơn một nghìn con mắt nhìn vào, ngươi muốn chống chế cũng không được. Đến khi danh sách đưa ra, ngươi liền hướng ta quỳ xuống dập đầu, biến thành hoả lực của ta ta hướng Yêm đảng khai chiến đi, biến thành ta công cụ của giẫm lên Đỗ Biến đi."
. . .
Mặt trời dần dần lên cao.
Lập tức sẽ phải đưa danh sách, đám người bắt đầu xao động.
Duy chỉ có Thôi Niên nửa điểm cũng không khẩn trương, chỉ có vô cùng hưng phấn, kích động!
Thời khắc vinh quang tuộc về hắn, sắp tới, sắp tới rồi!
"Bảng ra kìa, bảng ra kìa. . ."
Bỗng nhiên, tiếng người xao động.
Đám người như là thủy triều mà vùng lên.
Quả nhiên, mấy binh sĩ trường thi cầm mấy tấm bảng đỏ thẩm đi tới, đang định dán lên.
Thôi Niên không chỉ không đi phía trước, ngược lại liền xoay người sang chỗ khác.
Hắn mới không cần nhìn bảng danh sách, nguyên nhân căn bản không cần nhìn, lần này tên của hắn lên đầu không sai đi đâu được, hắn chỉ cần vểnh tai, đợi người ta cùng nhau hô lên tên của hắn, sau đó hắn hưởng thụ vinh quang là được.
"Ai! Ở loại địa phương này, vô địch cũng là một dạng hiu quạnh a." Thôi Niên trong lòng thở dài.
Đỗ Biến cũng không có nhìn bảng, bởi vì hắn cũng biết, lần này tên đầu bảng đã định.
Cho nên, ở bên rìa quảng trường chỉ có hai người Đỗ Biến cùng Thôi Niên lẻ loi.
Thôi Niên tràn ngập châm biếm nhòn Đỗ Biến nói: "Bắt đầu chuẩn bị đi, hướng ta quỳ xuống, đồng thời hô to, Yêm đảng hại nước hại dân người người ca thán, Đỗ Biến hạ lưu vô sỉ trời tru đất diệt."
Tiếp tục, Thôi Niên bắt đầu đếm ngược: Ba, hai, một. . .
Bắt đầu dán bảng vàng, Thôi Niên vểnh tai lắng nghe tên của mình.
Tức khắc, trong đám người truyền đến từng tiếng xì xầm.
"Ngày hôm đó, cái này. . . Điều này sao có thể?"
"Trần Bình không phải ngủ say à? Hắn. . . Hắn làm sao có thể giành được tên đầu a?"
Thanh âm này như là như gió chui vào bên trong lỗ tai Thôi Niên, tức khắc thân thể hắn bị sốc, thân thể trong nháy mắt lạnh lẽo.
Đây nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác, nghe lầm, nghe lầm. . .
Kế tiếp, giọng của những kẻ sau đó trong đám kêu tên Trần Bình càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Thôi Niên bắt đầu cảm giác sợ hãi, hắn cuối cùng không thể ngừng quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, tên đầu trên bảng vàng viết hai chữ: Trần Bình
Tức khắc, Thôi Niên chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối sầm, cả người triệt để lạnh lẽo.
Toàn thân hình như đã đều bị xụi lơ, như bị đông cứng chuyển động vậy, động một cái cũng không thể. Trước mắt từng cơn hoa mắt, thân thể bắt đầu từng cơn run rẩy, hình như đứng thẳng không được.
Hắn đầu tiên là cảm giác có gì đó sai lầm cùng không chân thật, sau đó cảm giác được không cách nào hô hấp.
Sơ sơ mấy phút sau đó, hắn mới có thể phát ra tiếng nói: "Không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng, trận này cuộc thi có làm rối kỉ cương, có làm rối kỉ cương, không công bằng, không công bằng, ta muốn lên báo tuần phủ đại nhân, triệt để tra tới cùng!"
Lời này hô lên sau đó, Thôi Niên hình như khôi phục sinh lực, hình như lại thấy được hy vọng, hét lớn: "Chúng ta muốn xem bài thi, cho chúng ta muốn xem bài thi, cuộc thi bất công, có gian lận, có gian lận. . ."
Lời này vừa ra, mấy trăm tên thí sinh ồn ào theo.
Theo Thôi Niên, chỉ cần mình không phải giành được đầu danh, đó chính là có gian lận
Mà ở thí sinh khác, chỉ cần bọn họ thi rớt, đó chính là có làm rối kỉ cương.
"Học chính đại nhân ra, học chính đại nhân ra. . ." Thôi Niên hô to, những người khác cũng theo hô to.
Quả nhiên, học chính đại nhân kiêm lần này thi viện quan chủ khảo Ngô Tam Thạch đi ra, không nói hai lời, vung tay lên nói: "Đem bản sao mười bài thi đứng đầu lần này thi viện tất cả dán lên đi, cho mọi người cùng đọc."
Sau đó, hơn mười binh sĩ đem bản sao mười bài thi hay nhất tất cả dính vào trên vách tường.
Tức khắc, một đám người nhào lên nhìn, tất cả mọi người đang đọc bài thi của Đỗ Biến (Trần Bình).
Vừa vặn mấy phút sau, toàn bộ tiếng kêu gian lận ngừng lại, thay vào đó là tiếng thở dài vô cùng kinh diễm, tràn ngập ca ngợi khiếp sợ.
"Văn bát cổ tuyệt đỉnh như vậy, thơ từ tuyệt diệu như vậy, Trần Bình giành được hạng nhất, quả là xứng đáng."
"Đúng vậy, văn bát cổ và thơ từ như thế nếu không không thể giành được đầu danh, vậy chính là sỉ nhục Quảng Tây chúng ta."
"Văn bát cổ và thơ từ của Thôi Niên một mình coi như tốt vô cùng, nhưng nếu cùng Trần Bình đặt chung một chỗ, đơn giản là tục không chịu được, khó coi."
"Trần Bình quả nhiên là thiếu niên thiên tài a, chân chính tiểu tam nguyên a, Thôi Niên vẫn muốn cùng Trần Bình so sánh, hoàn toàn là không biết tự lượng sức mình, tự rước lấy nhục, xem hai bài thi này, hoàn toàn không cùng một cấp bậc a."
Nghe đến mấy lời này, Thôi Niên quả thực muốn bùng nổ cơn giận, hắn tuyệt đối không tin mình thất bại, văn bát cổ và thơ từ của hắn chính là hơn mười cử nhân cùng tiến sĩ tinh anh làm được, hắn đã sớm biết đề bài.
Thật vất vả chen đến trong đám người, Thôi Niên liền hướng mắt về bài thi của Đỗ Biến (Trần Bình) mà đọc.
Mấy phút sau. . .
Hắn triệt để tuyệt vọng.
Hắn tuy rằng tự phụ, nhưng tuyệt đối không ngốc, quan điểm vẫn phải có.
Bài thi của Trần Bình căn bản cũng không phải là thắng Thôi Niên, mà là hoàn toàn nghiền ép giết thật nhanh, đôi bên căn bản cũng không phải cùng một cấp bậc.
Hắn thực sự đặc biệt ngạc nhiên, gã Trần Bình này mặc dù có giỏi, nhưng không đến mức thiên tài đến nước này a?
Văn bát cổ như vậy, thơ từ như vậy, dù cho đi Nam Kinh tham gia thi hương cũng đủ giành được đệ nhất a?
Lúc này, vô biên vô tận đau khổ, vô biên vô tận bóng tối cùng tuyệt vọng cuộn trào mãnh liệt kéo tới, để cho hắn thực sự đứng không yên.
Thua triệt để như vậy, thương tích đầy mình.
Lúc này, Đỗ Biến phe phẩy đẩy xe qua đây, toàn bộ thí sinh đã vì hắn nhường ra một con đường, để cho Đỗ Biến đi tới trước mặt Thôi Niên.
Đỗ Biến cười nhạt nói: "Thôi Niên, phải thực hiện đánh cuộc, hướng ta quỳ xuống dập đầu ba xuống, đồng thời hô to, Thôi Phinh Đình hoang dâm vô sỉ, ai cũng có thể làm chồng!"
Tức khắc, khuôn mặt Thôi Niên co giật một hồi.
Hắn chưa từng có nghĩ tới thua, bây giờ lại thực sự thua.
Một khi hắn hướng Trần Bình quỳ xuống, đồng thời hô lên Thôi Phinh Đình ai cũng có thể làm chồng, tiền đồ của hắn ở gia tộc sẽ phá hủy.
Cho nên, Thôi Niên rất nhanh khôi phục lý trí, lạnh lùng nói: "Vô vị đến cực điểm."
Tiếp tục, hắn trực tiếp sẽ phải che mặt rời đi.
Đỗ Biến nói: "Ngươi đây muốn bội ước à?"
Thôi Niên nói: "Đánh cuộc vô sỉ hoang đường như vậy, làm nhục người trí thức, dù cho hủy thì đã có sao? Trần Bình ngươi sao lại vì Đỗ Biến nói chuyện, thừa nhận bị Yêm đảng thu mua biến thành chó săn, vậy chính là kẻ địch của người đọc sách."
Tiếp tục, Thôi Niên liều mạng ra bên ngoài chen, một bên lạnh lùng nói: "Trần Bình, ngươi ta nếu ngày sau gặp lại, ngươi vì Yêm đảng vẽ đường cho hươu chạy, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."
Thí sinh bên cạnh nhìn thấy Thôi Niên vô sỉ như vậy, tức khắc ngăn hắn không cho rời khỏi nói: "Chịu thua đi, chịu thua đi."
Thôi Niên sắc mặt phát lạnh nói: "Các ngươi dám cản ta? Lẽ nào các ngươi cũng bị Yêm đảng thu mua, muốn trở thành kẻ thù người đọc sácha?"
Lời này vừa ra, thì không người nào dám cản Thôi Niên.
Thế là Thôi Niên có thể chuồn đi được.
Thế nhưng vào lúc này, bên ngoài vang lên một chất giọng gợi cảm mê người không gì sánh được.
Thanh âm này khiến người ta vừa nghe, cả đời cũng không quên được.
"Chịu thua đi, thanh niên Thôi gia lập tức hướng sang vị thư sinh này dập đầu thực hiện đánh cuộc, bằng không ta không ngại đem ngươi cũng thay đổi thành Yêm đảng."
Học chính Ngô Tam Thạch nghe được giọng này, lập tức quỳ xuống nói: "Bái kiến quận chúa Ngọc Chân."
Cô gái vừa đến là viên minh châu phía nam đế quốc, con gái của Trấn Nam công Tống Khuyết, được hoàng hậu nhận làm nghĩa nữ, hoàng đế sắc phong quận chúa Ngọc Chân.
Cũng chính là tình nhân trong mộng của Thôi Niên.