Chương 10: Uyên ương bạc mệnh.
Huyết tinh bắn ra nhuốm đầy đất, bắn thẳng lên mặt vị ưng giả đấu tông. Lạnh lùng rút tay theo thói quen hắn liếm máu dính trên tay nhìn vào cái xác trên đất nói:
- Trách thì trách ngươi là chủ ký sinh nếu không chắc không chết thảm như vậy.
- HAHAHAHA........
- Ngươi cười cái gì, sợ chết xuống đó không cười được nên bây giờ cười cho đã à?
- Ta cười ngươi sắp chết mà không biết.
- CÁi gì? Hừ hồ ngôn lọan ngữ, sắp chết đến nơi còn dẫy dụa.
Bỗng hắn dừng lại, cảm giác đau đớn làm mặt hắn biến sắc:
- Ngươi hạ độc từ bao giờ.
- Máu ta chính là độc, vốn dĩ xuất hiện đấu tông ta đã hết hi vọng chỉ còn chiêu đòng quy vũ tận này thôi. Tiếc rằng ngươi quá ngu xuẩn để trúng kế. Nào cùng ta xuống dưới đi. Độc đã vào cơ thể thì dù đấu tôn cũng chết thôi,
- TA KHÔNG CAM LÒNG, TA KHÔNG CAM LÒNG.
Sau khi hô câu kinh điển của kẻ phản diện vị ưng giả đấu tông ngã xuống, tiếp theo là
Dược Phong
- Rầm
- KHÔNG ÔNG............... DƯỢC PHONG.
Sau một phen ngỡ ngàng, Phương Tuyết Mai hét lên một tiếng thấu tâm, vội lao đến ôm lấy cơ thể đầy máu của Dược Phong:
- Ngươi không thể chết, ngươi không thể chết. Tỉnh lại cho ta TỈNH LẠI CHO TA.
- Ta chưa đi nàng gào kinh thế
- Ngươi không chết, quá tốt rồi.
-Mạng ta lớn lắm, chưa thành thần bám sao ta chết được...khụ khụ khăc...đừng khóc.. xấu lắm...nàng cười lên như lúc ăn cơm ta xem được không... lúc đó nàng thật đẹp
- Ta cười ta cười, ngươi phải tỉnh táo nhìn ta cười biết không.- Phương Tuyết Mai cười trong nước mắt
- Haha..khụ khụ... nàng cười trông xấu quá.Ta có điều này muốn nói ....KHỤ KHỤ..
- Chàng không phải nói gì cả
- Ta phải nói. Binh lính của nàng.... chắc chỉ một lúc nữa đến nàng sẽ... đến thôi... tấm huy hiêu tránh ảnh hưởng của.....trận pháp ta chuẩn bị đủ rồi....khi họ đến lập tức đi đi không nên nán lại... chỗ này không an toàn... khụ khụ... tiến vào chỗ của ta.. cách vào ta cũng chôn ở đó... chí ít đấu tôn sẽ không vào được ... Nếu kế hoạch bắt nàng thất bại.... bọn chúng sẽ từ bỏ quấy nhiễu thôi... và cha nàng chắc đến ngay thôi... đến lúc đó nàng sẽ an toàn. Bây giờ...ta buồn ngủ quá... ta ngủ chút đây....nàng không phải lo đâu...
- Không, ngươi không thể ngủ. Ngươi thức ta sẽ cho ngươi cơ hội tán ta, ngươi phải thức ngươi không thể ngủ....huhu....
- Đừng khóc không sẽ thành cô gái xấu xí đấy. Cười lên nào, nàng cười lên trông đẹp lắm. Yên tâm ta chỉ ngủ chút thôi tỉnh dậy ta muốn thấy nàng chào đón ta bắng một nụ cười. Hứa nha
- Ta hứa, chỉ cần ngươi không ngủ việc gì ta cũng hứa với ngươi. Ta xin ngươi Dược Phong đừng ngủ
- Ta....lạnh..quá.... Tuyết Mai......nếu ......có ..kiếp...sau...ta...nhất....định sẽ còn....ăn
bám nàng....chờ....ta...nhé....
Nói xong, tay chân mềm nhũn đứt hơi bỏ mình. Lại một thanh niên anh hùng cưú mỹ nhân mà bỏ mạng
- Không Dược Phong ngươi không thể chết ngươi không thể chết. Chỉ cần ngươi sống ta sẽ lấy ngươi ta sẽ yêu ngươi sẽ bao nuôi ngươi cả đời. TỈNH LẠI ĐI DƯỢC PHONG............HUHU
(MAIN ĐÃ ĐI CÂU TRUYỆN TIẾP TỤC)
........................
Một lúc sau, cuối cùng binh lính và cận vệ của Phương Tuyết Mai chạy đến. Hiện ra trước mắt họ là hình ảnh cô công chúa nổi tiếng cao ngạo lạnh lùng đang ôm thi thể một người đàn ông mà khóc tức tưởi. Tuy rất kinh ngạc nhưng họ cũng rất thức thời để chỗ cho đôi uyên ương bạc mênh. Khóc một lúc, Phương Tuyết Mai vẫn ôm lấy thi thể của Dược Phong, cất dọng nói đầy lạnh lẽo:
- Tiểu Đào đâu.
- Có nô tỳ.
- Giết tất cả bọn cẩu tặc Song Tu Cốc cho ta.
- Tuân mệnh.
Một tràng huyết tinh hiện ra, phàm là người trên quảng trường đều bị giết sạch
- Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta. Trong đầu Phương Tuyết Mai còn dâm trùng nếu muốn cô ta sống không được giết ta- Đó là lời của tiện công tử trước khi chết dưới kiếm của Phương Tuyết Mai
Cuối cùng chỉ còn mỗi vị thành chủ, khó khăn đứng nhìn chằm chằm Phương Tuyết Mai. Hắn cười như điên:
- Không ngờ lần này ta lại thua. Nhưng ta không thua ngươi mà thua dưới tay con kiến hôi đại đấu sư HAHAHA....
- NGƯƠI CHẾT ĐI. XUỐNG ĐỊA NGỤC CÙNG TA. HAHAHA
Nói rồi hắn thiêu đốt tinh huyết tung đòn liều chết quyết tử với Phương Tuyết Mai . Sự việc diễn ra quá ngạc nhiên ,khi định thần lại, Cả 2 đã ngã xuống đất. Tên thành chủ lập tức đoạn hơi bỏ mình để lại Phương Tuyết Mai đang hấp hối:
- Không ngờ ta đến cùng chàng sớm thế. Đợi ta Dược Phong.
Nói rồi nàng chìm vào bóng tối.
- CÔNG CHÚA! KHÔNG.
- Tuyết Mai....
...........
MAIN VÀ NỮ CHÍNH ĐÃ CHẾT, CÂU CHUYÊN LIỆU ĐÃ KẾT THÚC?