Chương 101: Bạo động.
Nham thạch nóng chảy trong lúc quay cuồng, giống như có cái gì đó sắp phá nước mà ra, một lúc lâu sau, nham thạch nóng chảy quay cuồng đột nhiên trở nên yên tĩnh trở lại, nhưng mà, nhưng ánh mắt Tô Thiên chưa bởi vậy mà thả lỏng, hắn cảm giác được rõ ràng, luồng năng lượng cuồng bạo kia, khoảng cách so với mặt ngoài nham thạch nóng chảy càng ngày càng gần.
-Phốc!
Mặt ngoài nham thạch nóng chảy bình tĩnh đột nhiên nhấc lên một trận sóng ba đào, bay vụt qua nham thạch nóng chảy, một con "hỏa mãng" nhìn không thấy toàn thân, thân thể gần như trong suốt, đầu khổng lồ ước chừng có khoảng một trượng, cả người ẩn có vô hình ngọn lửa thẩm thấu ra, xuyên phá nham thạch nóng chảy, mà vây xung quanh là năng lượng rít gào chấn động không ngừng, xuất hiện trong ánh mắt ngưng trọng của Tô Thiên.
-Kỷ!
Phá ra nham thạch nóng chảy, hỏa mãng khổng lồ dữ tợn trong suốt nhìn không thấy cuối, giống như bị nhốt ngàn năm, giơ lên đầu thật lớn, "âm ba" sắc nhọn đủ để chấn bạo đương trường thân thể của một gã đấu linh tầm thường, cấp tốc khuếch tán ra.
Theo luồng âm ba kia khuếch tán, thế giới nham thạch nóng chảy giống như bị đầu nhập vào vô số bom , tiếng gầm rú trầm thấp không ngừng vang lên, nham thạch nóng chảy bạo bắn, ngọn lửa chung quanh cuồng phun.
Sau lúc gần như điên cuồng phát tiết, con hỏa mãng khổng lồ trong suốt, giống như là cảm ứng được phía trên mặt đất có người nhìn chăm chú , trong giây lát nâng cái đầu thật lớn lên, đồng tử tam giác mênh mông ngọn lửa vô hình, gắt gao tập trung tại của thâm động chỗ trên người Tô Thiên!
Thân thể bị hỏa mảng trong suốt phóng nhãn tập trung, tô thiên nhất thời cảm thấy được thân thể chợt lạnh, bộ dáng kia, giống như toàn bộ thân thể bị đối phương nhìn thấu từ trong ra ngoài .
"Xà tràng" tập trung Tô Thiên, vẻn vẹn sau nháy mắt, linh trí thôi thúc nó nhận ra lão già này là đối thủ, lập tức một luồng năng lượng cực kỳ khủng bố dao động, đột nhiên theo trong thân thể cao lớn kia bốc lên, kia luồng năng lượng cuồng bạo và hỗn loạn đến mức cho dù là Tô Thiên đều cảm thấy có chút trái tim băng giá.
-Kỷ!
Lại là một luồng sóng âm cuồng bạo bén nhọn bạo dũng mà ra, thân thể cao lớn hỏa mãng vô hình vỗ mạnh một cái lên nham thạch nóng chảy, nhất thời, thân hình rất to lớn ước chừng gần hai ba mươi trượng, giống như một cái tia chớp vô hình, mang theo nhiệt độ nóng cháy và với năng lượng cuồng bạo, vượt qua thâm động, vọt mạnh lên!
-Nguy rồi, súc sinh này đánh vào chỗ "xung yếu" của phong ấn !
hỏa mãng vô hình hành động làm cho Tô Thiên biến sắc, mũi chân khẻ điểm, thân hình như là tia chớp rời khỏi lồng năng lượng ra bên ngoài, trong tay ấn kết mạnh mẽ vừa động, chỉ thấy tại chỗ cửa thâm động, năng lượng chợt "bạo dũng", cuối cùng hình thành một cái lồng năng lượng màu sắc nhàn nhạt phong ấn lại cái của thâm động!
Ở trong tay ấn kết kết động chốc lát, một tiếng quát giống như lôi đình, đột nhiên từ trong miệng Tô Thiên truyền ra, cuối cùng chậm rãi vang vọng lên trên bầu trời của Luyện Khí tháp và toàn bộ nội viện.
-Tất cả trưởng lão lập tức chạy tới trong tháp, toàn bộ đệ tử rời khỏi Luyện Khí tháp ngoài khoảng cách trăm mét!
Nghe được tiếng quát lôi đình vang vọng ở trên bầu trời, toàn bộ nội viện, thời khắc này đều hoàn toàn yên tĩnh lại.
Học sinh vội vàng chạy ra khỏi tháp xem có truyện gì. Các trưởng lão thì bay lên.
- Kết trận.
Tô thiên bay ra ngoài vội nói.
Theo hiệu lệnh. Các trưởng lão vội thơ 1 traanh pháp mà kết trận. Trấn áp thứ trong tháp.
- Gàoooooooo……….
Tiếng kêu không cam lòng vang vọng lên. Tiếng đụng không ngừng nhưng vẫn chưa đủ để phá được trận pháp. Chỉ thấy các trưởng lão cắn răng mà gia trì phong ấn. cuộc chiến dằng co suốt cả canh giờ con quái vật mới không cam lòng mà rút lui.
Các trưởng lão mới thở dài 1 hơi. Có người do lao lực quá nhiều không duy trì được cánh mà ngồi thằng xuống đất:
Tuy đã ngăn chặn được nhưng sắc mặt của Đại trưởng lão lại vô cùng nghiêm trọng.
- Các học sinh mau trở về tu luyện. Luyện khí tháp giai đoạn này sẽ bế quan cấm học sinh lại gần. Top 100 về chuẩn bị 1 tháng sau đi học viện chiến. giải tán.
Nói rồi quay sang các trưởng lão:
- Trong giai đoạn này mọi người nhất thiết phải giới nghiêm. Canh chừng. Ta sẽ cố liên hệ viện trưởng. nó đã phát triển đến giai đoạn này thì chúng ta không thể kiểm soát được nữa. giờ ai về vị trí nấy.
Thế là đám người lập tức tản đi. Trong đó Dược Phong thì ngoái lại nhìn, mắt lóe sáng:
- Không ngờ nó phát triển nhanh như thế. Ta cũng phải chuẩn bị tốt cũng được. Hắn Vẫn Lạc Tâm Viêm, ngươi là của ta.
Một tháng nhanh chóng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này. Dược Phong sinh hoạt khá là phong phú. Sáng thì dạy tứ nữ Cầm kỳ thi họa. Còn Huấn nhi thì dạy múa.
Số là trong lúc nhàm chán. Dược Phong tức cảnh sinh tình vẽ cho tứ nữ mỗi người 1 bức họa. Sau đó dưới yêu cầu của Huấn Nhi. Hắn thổi một khúc nhạc còn Huấn Nhi thì múa.
Đây chính là thứ 2 người học được ở 1 phần mộ nơi mà Dược Phong lấy được Chân long phượng quả. Nơi đấy là phần mộ của 1 cặp chân long chân phượng yêu nhau nhưng bị 2 nhà cấm cản bị truy sát cuối cùng sông ở cái mộ này, tinh huyết ngưng tụ thành chân long phượng quả. Chân long đã hình thần câu diệt chỉ còn mỗi vị chân phượng Khinh Tuyết là còn có chút thần hồn leo lắt nơi mộ. Do 1 lần tình cờ mà Huấn nhi cùng Dược Phong lạc vào ngôi mộ này gặp Khinh Tuyết.
Do thích 2 tiểu hài tử dễ thương mà truyền nghề cho bọn chúng. Chính là vũ đạo cùng cầm, kỳ thi họa. Nhưng tất nhiên nó đều không đơn giản. Vũ có thể múa cho người yêu xem có thể múa lấy mạng địch. Cầm có thể đánh ra tiếng đàn hay mà cũng có thể dùng sóng âm giết người ngàn dặm. Thi có thể dùng chữ giết địch. Họa có thể vẽ ra vật sống dùng đó giết đich và kỳ càng thâm ảo, phải là chiến trận sư mới chân chính phát huy tác dụng.
Huấn nhi thì theo học kỳ cùng vũ. Chỉ học 1 năm nhưng kỳ nghệ có thể đánh bằng với lão cha, vũ thì đến lão cha cũng phải thất thần chốc lát. Dùng để ám sát thì vô đối.
Còn Dược Phong thì theo học cầm kỳ thi họa. Hắn phải theo học tận 4 năm. Tất nhiên là mỗi ngày chỉ học 1 ít. Nhưng trong 4 năm đó hắn có sự tiến bộ vượt bậc. Kỳ bại lão cha. Cầm chấn kinh Khinh Tuyết. Tiếng đàn của hắn như có ma lực khiến người ta không khỏi trầm mê. Chỉ tiếc hắn thiên phú về thi và họa cũng không suất sắc bằng 2 thứ trên nhưng cũng sánh được với các đại danh hào rồi. Nhưng 2 thứ đấy hắn cũng ít dùng vì uy lực cũng không cao lắm. Ít nhất bây giờ không cao lắm.
Nghe xong tứ nữ hứng thú đòi học. Thế là Dược Phong và Huấn nhi đã dậy.
Về Vũ đạo cả 3 người đều có thiên phú a. Chỉ 1 chốc là đã nắm được cơ bản.
Về cần kỳ thi họa thì mỗi người 1 vẻ. Phương Tuyết Mai thì thích kỳ đạo. Chỉ 1 thời gian mà nàng đã chống choi được thế công của Huấn Nhi a. Tuy cũng thua nhưng đã rất tốt rồi. Lạc Thần thì lại thích thi cùng họa a. Chỉ trong 1 tháng mà nàng đã có thể 7 bước làm thơ, vẽ đẹp gần bằng Dược Phong khiến hắn không khỏi cảm thán. Cuối cùng là Thanh Lân lại thích âm luật a. Tiến bộ không khỏi làm Dược Phong líu lưỡi. Chỉ thấy khi nàng hát là đã có chim chóc đến mua vui. Chỉ sợ sẽ nhan h chóng đến cấp bậc vạn thú cùng hòa a.
Tất nhiên trong 1 tháng này Dược Phong cũng không bỏ bê tu luyện. Trong 1 tháng này hắn đã đột phá thành công cửu tinh đấu linh a. Chỉ sợ sau đợt học viện chiến sẽ nhất cử đột phá đấu vương. Thật đáng mong chờ a.
…………….