Chương 174:
Dược Phong đẩy cửa bước vào.1 căn phòng đầy khang trang hiện ra trước mặt Dược Phong.
Cả căn phòng có gắn đếm không hết các viên Dạ Minh Châu. Trên sàn trên tường cũng đầy các viên đá quý và khoáng sản hiếm. Cả căn phòng tràn ngập 1 mùi hương thoang thoảng khiến tinh thần người ta cảm thấy sản khoái.
Giữa phòng có 1 bàn làm việc và ở đó Phương Vô Địch đang sử lý các sự vụ của quốc gia. Ông cũng không thèm để ý đến Dược Phong.
Dược Phong thấy thế cũng không thèm để ý. Hắn tự nhiên như ở nhà mà tiến đến bàn trà gần đó. Tự rót cho mình 1 chén tiên trà vừa thưởng thức mấy bức tranh trong căn phòng.
Chán lại nằm ra ghế mà ngủ 1 giấc ngon lành.
Không biết đã qua bao lâu. Bỗng 1 thanh âm vang lên trong tai hắn:
- Tiểu tử được lắm. Ngủ ngon không.
Thanh âm mang theo đấu khí đánh thẳng vào khiến anh chàng tỉnh giấc.
Nhưng Dược Phong cũng không phải dạng vừa đâu, Hắn uể oải thức dậy, mở cặp mắt lèm nhèm nhìn lão:
- Ai bảo lão lâu lắm làm chi. Khiến ta ngủ mất. Lần sau làm nhanh nhanh tý. Thời gian của ta là vàng là bạc a.
Lão á khẩu không trả lời được a. Đối với thằng con rể mất nết ăn cơm trước kẻng này thì Phương Vô địch chỉ muốn đánh hắn 1 trầu a. Nhưng hắn cũng là người giúp vợ lão trở lại a. tuy không bằng lúc xưa nhưng so với hồi Đỗ Phượng Nằm yên giày vò lão bao năm thì đã tốt hơn rất nhiều rồi a.
Vốn lão định dằn mặt thằng con rể cho nó biết lễ phép 1 chút nhưng cũng chẳng ăn thua. Giờ nó với Tuyết Mai con lão đã xác định quan hệ nên lão cũng không thể lấy đó ra dọa Dược Phong được a.
Đúng là không biết nên sử chí với tên tiểu tử này thế nào a.
Đúng lúc đó Dược Phong lại nói:
- Thôi không dông dài nữa. Vợ tôi đâu.
- Ai là vợ ngươi. 2 đứa còn chưa cưới nhau đâu.
- Chuyên sớm muộn thôi, cứ chuẩn bị dần đi là vừa. Cha vợ ạ.
Phương Vô Địch hết cách nhìn Dược Phong rồi nói:
- Nói thật. Nếu không phải ngươi cứu vợ ta thì ta nhất định không gả Tuyết nhi cho 1 kẻ như ngươi đâu.
Dược Phong cũng theo đà mà thở dài 1 hơi;
- Không gả thì tôi cướp. 2 chúng con yêu nhau thật lòng mà
cha
.
Đây là lần đầu tiên lão thấy 1 tên như vậy. nói không cho gả hắn lại tuyên bố luôn là sẽ cướp. Đúng là không thể chịu nổi mà.
Phương Vô địch vô lực mà chuyển vấn đề. Nếu cứ theo vấn đềnày có lẽ hắn đau tim mà chết mất.
- Tuyết nhi không có ở đây. Gần đây có 1 di tích viễn cổ mới được phát hiện .Nó đi kiếm cơ duyên đột phá đấu tông rồi. tiểu tử ngươi cẩn thận không thì bị nó vượt qua đó
Nhưng khiến lão bất ngờ là Dược Phong không nản mà mừng a:
- Quá tốt rồi.Chỉ cần nàng đột phá đấu tông thì về sau ta mới có thể trang bức được chứ. Ha ha… ha.. tin tốt, tin tốt a.
Lão triệt để im lặng rồi. Thằng này đúng là cực phẩm a. con gái lão nói lão còn không tin bây giờ chứng kiến thì lão tin rồi a.
Làm hỏng hết kế hoạch của mình.
- Uy. Còn có Tuyết Nhin còn lọt vào top 5 mỹ nữ của Đấu Phá Đại Lục đó. Người theo đuổi con bé không ít đâu. Trong đó có thằng nhóc Long Ngạo Thiên không tồi đâu. Đã đạt đến ngũ tinh đấu tông rồi. Ngươi Cần thận không thì bị thằng đó nó đá đít đó. Lúc đó khỏi thần bám thần biếc gì nữa nhá./
Đến đây Dược Phong cũng chán cà keo với lão cha vợ này rồi. Hắn huỵch toẹt luôn:
- Thôi nói thật với nhau đi. Từ nãy đến giờ lão luôn muốn đả kích để gây ra ý chí phấn đấu trong ta rốt cục vì mục đích gì. Nói thẳng đi quanh co mệt cả người.
Phương Vô Địch nghe thế cũng biết mình không qua mắt được tên tiểu tử láu cá này nên nói thẳng:
- Nói truyện cùng người thông minh thật đỡ tốn nước miếng. Chà là ta muốn ngươi giúp đế quốc 1 việc.
- Việc gì?
- Ngươi cũng biết là mỗi đế quốc đều có 1 thương đoàn trực thuộc vào hoàng tộc.
- Đúng thì sao.
- Ngươi biết thì tốt rồi. Tình hình của thương đoàn Bắc Linh của hòang thất mấy năm gần đây không tốt. Ngươi cũng biết cùng cực bắc này là nghèo nàn nhất. Mặt hàng đặc sản chủ yếu chỉ là khoáng sản mà thôi. Chúng ta lại không có những thợ rền đỉnh cấp tọa trấn nên các món hàng hay bị ép giá. Mấy năm lại gần đây lại càng thê thảm. Thậm chí năm ngoái hoàng thất lại phải bù lỗ cho thương đoàn a.Mà chúng ta lại không có người đủ sức quản lý và lãnh đạo cả thương đoàn đi lên a…
- Nói tóm lại là lão muốn ta đưa thương đoàn đi lên. Chí ít là không lỗ đúng không?
- Không… Đúng.
Phương Vô địch cuối cùng cũng gật đầu. Lúc đầu hắn muốn đả kích Dược Phong. Để anh chàng có ý chí phấn đấu. Rồi lấy danh nghĩ nhà vua cho hắn làm chỉ thương đoàn với nhưng điều kiện mê người. Nhưng vế sau chưa kịp thực hiện thì bị Dược Phong bóc phốt a. Cho nên hắn mới phải nói thật.
Phương Vô Địch đánh là vào mấy cái đồ vật kỳ quái Dược Phong mang theo a. Game do Phương Tuyết Mai mang về ông cùng rất nhiều đấu đế khác nghiên cứu rất kỹ càng để làm chiêu bài cho thương đoàn nhưng mà không thể mô phỏng được a.
Khi nghe tin Dược Phong chưa chết. Phương Vô Địch chợt nảy ra ý này. Và chế định 1 kế hoạch hoàn hỏa để đưa anh chàng vào tròng. Nhưng cuối cùng thất bại a.
Lão khẽ thở dài 1 hơi. Là võ giả ai lại muốn tốn công đi quả lý 1 đoàn buôn cơ chứ. Hơn nưa còn là 1 thiên tài a. Thời gian đó đi luyện còn thoải mái hơn.
Nếu là ông khi biết chân tướng cũng sẽ không bao giờ tham gia a.
Thấy Dược Phong nghĩ lâu như vậy. Phương Vô địch thở dài. Theo ông thì Dược Phong là không muốn làm củ nhưng lại ngại mặt mũi của ông a. Đường đường là 1 đại đế đi nhờ mà mình từ chối thì./….
Đang lúc Phương Vô Đich định giải cứu cho Dược Phong thì anh chàng thoát ra khỏi tình huống khó sử này thì Dược Phong ngửng đầu lên nói:
- Được, ta đồng ý. Nhưng ta có điều kiện.
- Ta biết mà, ngươi đồng ý… Không sai… Cái gì ngươi đồng ý?
- Đúng thế nhưng ta có điều kiện.
- Đồng ý là tốt rồi. Điều kiện có thể bàn mà. Nói đi.
- Ta muốn toàn quyền điều hành.
- Đó là tất nhiên.
- Ông cứ soạn cho ta 1 xác lệnh để tránh những tình huống bất thường.
Được rồi.
- Còn gì nữa không.
- Ta muốn vốn.
- Bao nhiêu.
- 100 triệu tử kim .
- Quá nhiều. Chỉ 10 triệu thôi.
- 70 triệu.
- 50 triệu. đó là kết cuối.
- Thành giao.
- Còn gì nữa không.
- Còn 1 điều cuối cùng. Ta muốn 70% tiền lãi.
- Cái gì. Tiểu tử ngươi đừng hòng giở trò sư tử ngoạm. 30 % là giá cuối.
- 60% nếu không không bàn nữa.
- 50%. Tiểu tử ngươi nên biết điều đi.
- Thành giao nhưng có đồ ta cần ta sẽ lấy mà không báo.
- Được thành giao.
Cuối cùng sau 1 hồi cò kè mặc cả. Cả 2 người đều đi đến được tiếng nói chung. Cả 2 đều hài lòng với kết quả mà mình đạt được.
Dược Phong sẽ toàn quyền quản lý cũng như phát triển Bắc Linh thương đoàn. Hoặc có thể nói là làm chủ cả thương đoàn. Đế quốc sẽ không can thệp nhưng thương đoàn phải nộp 50% lợi nhuận cho đế quốc.
Ngoài ra đế quốc sẽ chi 50 triệu tử kim tệ để làm vốn. Trong vòng 2 năm nếu không thấy có lãi thì Dược Phong phải trả lại cho đế quốc 50 triệu.
Nếu có lãi thì 50 triệu sẽ được trả dần trong 5 năm.
Đối với kết quả đàm phán này cả 2 bên đêu có lợi.
Điều này khiến Phương Vô Địch cười mãi không thôi. Không ngờ lại có thể lừa tên này giúp lão giái quyết được 1 vấn đề lớn a. Đã thế nếu sau 2 năm không lãi thì cũng coi như lão chả mất gì và lại đi tìm 1 người mới thôi.
Nhưng cười người chớ vội cười lâu. Lão không biết vì quyết định hôm nay mà sau này lão phải hối hận không thôi a