• 732

Chương 187:


Nhưng không ngờ đó không phải tiếng hô duy nhất mà là 2 tiếng hô đồng thời.


Hai thanh âm đồng thời hô to, một trong trẻo, một trầm vang. Mọi người đang trầm tư đều bừng tỉnh.

Ở phía bên kia, 1 mĩ nữ đứng ra tò mò nhìn Dược Phong nói:

- Ngươi nghĩ ra rồi ư.

Dược Phong cười hì hì, nói:

-Đúng vậy,mỹ nữ, ngươi cũng có, lẽ nào ta không có?

Tiểu cung nữ Thúy Vân thấy hai người đồng thời lên tiếng, bèn nói:

-Vị tiểu thư này đại biểu cho Vương tử Cao Ly vương quốc phải không? Không biết xưng hô thế nào.


- Cứ gọi ta là Từ TRường Kim là được rồi.

Vậy xin mời Từ cô nương tiến lên. Còn vị công tử này, ngài đại biểu cho ai? Hay là tự mình thi.

Dược Phong đi lên đài trước, cười nói:

-Ta không đại biểu cho ai cả, ta chính là đại biểu cho ta. Mỹ nữ, nàng nghĩ được biện pháp gì , hay là, nàng tới lên trước đi.



Cô gái đó khẽ gật đầu:

- Cảm ơn ngươi, nếu như thế thì ta sẽ thử trước.

Nàng lấy ra một cái nến đỏ to, cắt đi ba phần tư, sau đó liền đục một lỗ nhỏ ở trên đoạn còn lại dọc theo sợi bấc. Rồi cầm sợi tơ xuyên qua lỗ đó, đợi nến phủ kín lại rồi thì đem ngọn nến có sợi chỉ đó cắt bớt đi.

- Vị tiểu muội muội này, có thể đem cửu khúc ngọc châu lại cho
ta được không?

Từ Trường Kim này mỉm cười với Thúy Vân, hòa ái nói.

Tiểu cung nữ chuyển cửu khúc ngọc châu cho nàng, Từ Trường Kim để lỗ nhỏ của cửu khúc ngọc châu dựng đứng trên mặt đất, cầm sợi tơ đặt vào ngay ngắn ngay miệng lỗ của cửu khúc ngọc châu, chậm rãi đẩy vào. Bên trong viên ngọc khúc khuỷu quanh co, nửa trước của sợi dây kia được bọc trong nến, miễn cưỡng đi vào. Cô nàng cẩn thận tỉ mỉ đốt bất nến, với những chỗ uốn khúc thì hơ thêm một chút, sợi tơ bị đốt nóng trở nên mềm mại, dễ dàng bám dọc theo các đường cong mà từ từ đi vào.

Cô nàng này khéo léo dùng nến lấp kín vừa vặn với sợi tơ, cây nến bị đốt mà mềm ra, dòng sáp từ từ chảy xuống dưới, dẫn theo sợi tơ tiến về phía trước. Nhưng việc này phải phối hợp rất tài tình, nếu chậm một tí thôi thì có thể dẫn đến tình huống nước nến chảy ra che mất các lỗ cong. Từ TRường Kim tâm tư lanh lẹ tay chân khéo léo, nàng căng mắt ra cẩn thận tỉ mỉ xâu sợi tơ, không dám có chút lơ là. Trên cánh mũi xinh xắn của nàng hiện lên những giọt mồ hôi li ti trong sáng như ngọc, trông thật là mỹ lệ.

Thực là một cách làm mộc mạc nhưng rất khéo léo, Dược Phong nhìn thấy thầm cảm khái, biện pháp này đúng là chỉ có sự kiên nhẫn cùng nghị lực của các cô gái như Từ Trường Kim này mới có thể hoàn thành, thay bằng những người khác, chắc chắn là không làm được. Nhưng mà khiến hắn không nói nên lời là tại sao cách này lại giống trong truyện thế. Trùng hợp hay là còn vì nguyên do nào khác. Có lẽ nếu không phải biết trước bộ cực phẩm gia đinh đã bị mua đứt thì có lẽ hắn đã cho rằng cô nàng này đang làm theo sách rồi.Ai, cuôc đời thật lắm eo le mà

Lúc này, sau 1 hồi vật lôn cuối cùng cô nàng đã đi dây được hết viên ngọc. Chỉ là phía trong của viên ngọc đã bị ngọn nến lấp kín, sợi tơ mặc dù đã luồn qua, nhưng không có cách nào kéo dịch chuyển. Tuy thế, không phải người nào cũng có thể tưởng tượng ra nỗi biện pháp này, mọi người trên sân đều không khỏi cực kỳ bội phục trước sự khéo léo và nghị lực của Từ Trường Kim, nhất thời tiếng vỗ tay vang lên như sấm, chúc mừng nàng vượt qua cửa ải đầu.

Từ mĩ nữ ngượng nghịu mỉm cười, khom người chào tiểu cung nữ Thúy Vân:

- Thật xấu hổ, mặc dù xuyên qua rồi, nhưng sợi tơ không thể kéo ra, làm cho người thêm phiền toái.

Thúy Vân vội nói:

- Vị tỷ tỷ này, sợi tơ đã xuyên qua rồi, lẽ dĩ nhiên sẽ tính là qua cửa.

Từ Trường Kim mỉm cười, nói với Dược Phong:

- Đến lượt ngươi rồi

Tiểu cung nữ Thúy Vân đã sớm đốt nến, hơ chảy những chỗ tắc bên trong các lỗ cong, đợi viên ngọc nguội lại, lại dùng nước rót qua lỗ nhỏ. Những hạt nước nhỏ ra từng giọt, chứng tỏ bên trong đã không còn chỗ tắc, mới đưa viên ngọc cho Dược Phong.

Dược Phong rút ra một ống trúc hẹp dài từ trong ngực, cười nói:

- Công cụ mà ta dùng có lẽ có hơi chút đặc biệt, hai vị cô nương không phải sợ đâu.

Hắn mở ống trúc ra, ở bên trong bò ra một con kiến nhỏ xíu, làm cho Thúy Vân hơi hoảng sợ kêu "a" một tiếng, còn đôi mắt xinh đẹp của Từ Trường Kim khẽ nhấp nháy, nhìn hắn nghi hoặc.

Đây chính là con kiến mà Dược Phong vừa bắt được ở 1 khu vực gần đây. Y như hắn dự kiến, quanh đây có tổ kiến a. 1 nơi thiên địa linh khí như thế này mà tự nhiên tồn tại 1 tổ kiến thế này thì thật là bất thường. Vì vậy Dược Phong càng tự tin vào phán đoán của mình.

Và anh chàng chỉ cần làm y như trong truyện thôi. Dược Phong lấy ra một sợi tơ, cẩn thận tinh tế buộc vào ngang lưng con kiến, lại đặt cửu khúc ngọc châu ở cố định trên bàn, bôi một ít mật ong ở phía bên kia. Từ Trường Kim kêu lên một tiếng, trên gương mặt lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc tột cùng.

Sau khi xem xét hương thơm của mật ong kia có đủ phát tán xa không, Dược Phong đặt con kiến ở chính giữa cửa lỗ ngọc, ngửi thấy được mùi của mật ngọt, nó dễ dàng tìm hướng mà đi, sau thoáng chốc đã xuyên qua lỗ ngọc.

Mọi người nhìn không ngừng chớp mắt:

-Như vậy đã xong ư? Nếu nói ngẫu nhiên phương pháp của Từ Trường Kim khó mà bắt chước được, thì cái phương pháp kia của Dược Phong quả chỉ thích hợp cho đứa trẻ ba tuổi dùng. Con mẹ nó quá đơn giản đi, tiểu tử này làm sao nghĩ ra vậy?
Từ Trường Kim nhìn Dược Phong, hiếu kỳ nói.

- Ngươi sao có thể nghĩ ra 1 cách hay như vậy?

Dược Phong cười bí hiểm:

- Nếu nàng tối này đến phòng ta có lẽ ta sẽ chỉ cho.

- Biến thái.

Cô nàng xấu hổ khẽ gắt 1 cái rồi quay người đi

Lúc này dọng của Tiểu cung nữ Thúy Vân lại vang lên để tuyên bố.

- Cửa 1 vòng 1. Có Cao Ly cùng vị Dược công tử đoán đúng. VÀ bây giờ là đề mục số 2.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Bám.