• 732

Chương 192:


Dược Phong tiến vào trong đàn ngựa con, chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm mại của một con, quay qua một kỵ sĩ nuôi ngựa ở bên kia:

- Vị đại ca này, mấy con này cùng một loại ngựa trắng, chăm sóc nuôi dưỡng nhất định rất phí công sức phải không?

Kỵ sĩ kia gật gù đáp:

- Mấy con này đều cùng một giống ngựa Đại Uyển, hình thể to lớn, chạy rất nhanh, nuôi nấng phải cực kỳ tỉ mỉ, cách một giờ thì phải cho ăn thức ăn một lần, mà một con ngựa một tàu, tuyệt đối không thể hai ngựa cùng tàu. Hai trăm con ngựa trước mặt này cũng đã đợi những hai giờ, các ngựa con đã đói phải kêu to rồi.

Giống như suy đoán của ta, Dược Phong mỉm cười, đi đến trước mặt mọi người, cao giọng nói:

- Chư vị đại ca, trước tiên đưa thức ăn đến cho mấy con ngựa mẹ này thưởng thức một bữa ngon.

Kỵ sĩ đưa ngựa đến chính là những mã phu chăm sóc đàn ngựa trắng này, nghe xong lời Lâm đại nhân đúng với những suy nghĩ trong lòng, lập tức đưa đến hơn trăm tàu ngựa, đổ thức ăn tốt nhất vào, ngựa mẹ lập tức cúi đầu nhai.

Ngựa con sớm đã đói bụng, vừa thấy có thức ăn mang đến lại không được ăn, liền có chút huyên náo, vung móng đá loạn xạ, cả bầy nhảy nhót rộn cả lên.

Dược Phong gật đầu:

- Các vị đại ca, xin hãy bịt miệng ngựa con bằng hàm thiếc.

Hàm thiếc rọ mõm ngựa là cái lồng từ trúc chế thành, ôm hết miệng ngựa, chính là vật chuyên dụng dùng để phòng khi ngựa la hét hay ăn vụng. Các con tiểu thiên mã thuần chủng của Đại Uyển bị bịt miệng bởi những chiếc hàm thiết này là lần đầu tiên mọi người nghe nói. NhưngDược Phong đã ra lệnh thì bọn kỵ sĩ cũng theo đó mà làm.

Miệng bị khóa chặt, đám ngựa non càng nóng nảy, có mấy con đã không còn nghe theo sự chỉ huy chạy loạn khắp nơi. Chúng nhân bất bình, ngạc nhiên nhìn nhất cử nhất động của Dược Phong, không hiểu hắn muốn làm cái gì.
- Chư vị đại ca, điều ta nói kế tiếp thì các huynh nhất định phải làm theo, rất ngàn vạn lần chớ lơi tay.


Dược Phong nghiêm túc nói:

- Giữ ngựa mẹ để cho bọn chúng đứng yên ở chỗ này, đồng thời cầm lấy roi trong tay các ngươi, quất mạnh mấy cái lên ngựa con, đuổi bọn chúng đi, đuổi càng xa càng tốt.

- Điều này…

Vài tên kỵ sĩ sững sờ, đàn ngựa con này vốn là một tay bọn họ nuôi dưỡng, thậm chí còn tự tay đỡ đẻ, đương nhiên không nỡ xuống tay.

Dược Phong cười nói:

- Không cần phải đánh thật, vậy làm bộ quất vài cái đi. Nhưng mà nhất định phải y như thật, nhất định phải làm cho ngựa con sợ hãi, hiểu rõ chưa?

- Hiểu rõ…!

Vài kỵ sĩ hung hăng vung roi lên, vun vút trên không như tiếng sấm. Đám ngựa con đang nóng nảy không thôi tức khắc bị dọa cho khiếp hãi, kêu hí ầm trời chạy tán loạn.

Bọn kỵ sĩ liên tục hò hét hăm dọa ở phía sau, đuổi ngựa con đi xa gấp, bầy ngựa mẹ vốn đang yên lặng ăn uống lập tức đã trở nên bất an náo động, nhìn đàn ngựa con đang chạy vội ra xa, hí lên từng tràng bi ai, ánh mắt thật là thê lương.


Ở trong sân, Lộc Phàm cũng biến sắc, nhìn nụ cười kia của Dược Phong, ngây người ngơ ngác cả nửa ngày rồi mới lẩm bẩm nói:

- Đột Quyết chúng ta mà có người này, đủ đáng giá bằng mười vạn hùng sư!

A Sử Lạc cả kinh:

- Đáng giá bằng mười vạn hùng sư ư? Ngươi nói chính là tiểu tử này sao sao? Lộc Phàm, điều này sao có thể? Hắn có giải được mấy đề, sao có lợi hại như thế?

Lộc Phàm cười khổ:

- Ta cũng không muốn tin, chỉ chúng ta không phải đối đầu với hắn mà thôi.

- Quay lại rồi, quay lại rồi…!

Giữa đám người vang lên một tràng kinh hô, chỉ thấy xa xa một trăm ngựa con tung vó chạy như điên, phía sau là mấy kỵ sĩ đuổi theo. Ngựa con bị kinh khiếp, nhắm đàn ngựa mẹ chạy vào, trăm con ngựa mẹ đồng loạt cuồng hí rung trời.

Trăm ngựa con đã vọt tới trong bầy ngựa mẹ, liền nhanh chóng tự tiện tìm được một con ngựa mẹ, kêu to không ngừng, nỗi hoảng sợ vẫn còn vương trong mắt, tựa như khát khao được an ủi. Trăm ngựa mẹ, trăm ngựa con đã nhanh chóng được ghép đúng.

Ngựa mẹ cố sức dùng miệng kéo chiếc hàm thiếc trên cái mõm các ngựa con. Chứng kiến cảnh đám ngựa chăm chút cho con nhỏ, Dược Phong hít một hơi dài:

- Tình mẫu tử bẩm sinh, ai có thể chia lìa…?! Cùng tàu tranh chấp ư? Người không bằng ngựa…! Các vị đại ca, mau tháo những hàm thiếc kia đi.

Bọn kỵ sĩ tháo ra cho lũ ngựa con, đồng thời mở đế móng ngựa ra, thì trong những cái đế móng ngựa kia đều viết rõ số thứ tự, một mẹ một con, từ đầu đến cuối không sai chút nào.

Từ Trường Kim ngơ ngác, nghe xong lời nói của Dược Phong, cũng không biết trong lòng là cái tư vị gì, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, lầm bẩm nói:

- Cùng tàu đấu đá, người không bằng ngựa… Ngài nói rất đúng, ngài rốt cuộc là một người thế nào đây?

Tiếng hoan hô lại như sấm vang lên âm vang không dứt

- Lâm đại nhân đã đáp được đề này rồi. A Sử Lạc đại nhân , ngài có ý kiến gì không?

A Sử Lạc lắc đầu nhận thua, tiểu cung nữ Thúy Vân mỉm cười rồi nói tiếp:

- Dược Công tử đã trả lời cả ba đề, vương tử Cao Ly cùng sứ thần Đột Quyết đều trả lời được một. Và công tử 1. Và người được vào.


- Khoan đã!

Bỗng 1 tiếng nói vang lên khiến mọi người không khỏi nhìn về phía đó. Chỉ thấy Dược Phong uể oải đứng lên nói:

- Để cuối ta làm không phải cho ta mà là cho vương tử cao ly. Do đó ngươi công bố lại đo.

- Cái này! Cái này!!!!


Cung nữ Thúy Vân nhất thời do dự vì đây là không đúng luật đi. Bỗng lúc đóm dọng của Cầm lại vang lên:

- Do dự cái gì. Luật có cấm làm hộ đâu. Do đó ghi lại đi.

Thúy Vân chỉ có thể nhẹ thở 1 hơi nói:

Thôi được rồi. Vậy vòng 1 này Dược Công tử hoàn thành 2 đề, , vương tử Cao Ly 2 đề, sứ thần Đột Quyết trả lời được một. Và công tử 1. Và người được vào vòng trong gồm có Dược Công tử và vương tử cao ly.


Đáp án được công bố trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
-
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Bám.