Chương 3: Chịu trách nhiệm
-Ta muốn nói là... Tỷ phải chịu trách nhiệm với ta đó. huhuhu......
Dược Phong nắm tay Phương Tuyết Mai bù lu bù loa khóc lóc van nài. Phương Tuyết Mai triệt để choáng rồi, ngồi ngơ ngác không biết nối thế nào, mãi mới rặn ra được một câu:
- Chịu trách nhiệm? chịu trách nhiệm gí?
- Tất nhiên là chịu trách nhiệm cho trinh tiết của ta rồi huhuhu... hôm qua là lần đầu của ta mà bị tỉ tàn phá không thương tiếc làm cho đệ bóng ma tâm lý, sợ rằng không dám gần phụ nữ nữa, cho nên tỷ nhất định phải chịu trách nhiệm, phải chăm sóc bao nuôi ta cho đến khi vết thương tâm lý khỏi hẳn mới thôi. Lại cồn phải bồi thường cho trinh tiết của ta. Của con gái là ngàn vàng thì của con trai còng quý hơn chắc phải ức kim mới tạm được. Lại còn...
- Ngươi thật muốn ta chịu trách nhiệm?
Phương Tuyết Mai không tin vào tai mình hỏi lại, là công chúa của Đại Việt đế quốc lại sở hữu vẻ đẹp bậc nhất đại lục, có biết bao nhiêu thanh niên quý tộc theo đuổi thế mà bây giờ lại có người sau khi cướp mất trinh tiết lại còn bắt nàng chịu trách nhiệm. Thật là truyện lạ nhất năm.
- Không phải tỷ thì là ai, chẳng lẽ tỷ định ăn xong chạy làng à. Nói trước ta không phải trai bao nên tỷ phải phụ trách ta cả đời. Lần đầu quý giá của ta bị cô bạo ngược cướp đi không thương tiếc thế mà cô định ăn xong chạy làng à? Không có cửa đâu! May mà tối qua tôi có đặt máy quay để quay lại giây phút quan trọng của cuộc đời, bây giờ có cơ hội dùng đến rồi. Đây cô xem hành vi tàn bạo của cô đêm qua đi. Nó đã làm thế giới mất đi một người đàn ông ngây thơ trong sáng đấy.
Nói rồi, Dược Phong lấy tử trong áo ra một thứ công cụ kỳ quái đưa cho Tuyết Mai. Loay hoay một hồi không biết dùng làm sao, cuối cùng Dược Phong thở dài một hơi giằng lấy cái máy trong tay nàng. Nhìn khuân mặt đỏ bừng vì tức và xấu hổ, Dược Phong cố nến tiếng cười nói:
- Xin lỗi, quên ở thế giới này không có công nghệ cao. Chờ tý ta thao tác rồi cho cô xem.
Nói rồi Dược Phong ấn ấn vào thân máy, bông nhiên từ trong may vang lên tiếng của hắn:
- Vị tỷ tỷ này từ từ đã, có thể đúng là ta cứu tỷ từ dưới sông lên nhưng tỷ không cần lấy thân báo đáp đâu.
- Tỷ tỷ, đệ còn là xử nam mong tỷ nhẹ tay cho.
Phương Tuyết Mai nhòm vào trong máy. Quang cảnh trong đó làm nàng không tin vào vào mắt mình. Vốn dĩ nàng nghĩ rằng là Dược Phong thấy mình bị trúng xuân dược nên dâm tính nổi lên rồi ấy ấy mình nhưng trong hình rõ ràng là mình vừa thấy hắn là nhẩy xổ vào đè lên hắn ròi... Trong camera( đến đây ai cũng biết là cái gì nên mình để là camera) bắt đầu vang ra nhưng tiếng rên rỉ. Phương Tuyết Mai đổ mặt vội lấy tay che mắt lại nhưng lại không kìm nén được tính tò mò mà.... Đúng lúc ấy Dược Phong đóng máy lại cất đi, đàng hoàng chững chạc nói:
- Từ chứng cứ cho thấy rõ ràng cô đã bạo hành tôi do đó cô phải có trách nhiệm bồi thường tổn thất tinh thần, tổn thất về trinh tiết, tổn thất về thân thể.blabla....Tóm lại- Với một khuân mặt không thể đểu cáng hơn được nữa- Nàng phải bao nuôi ta cả đời.
Phương Tuyết Mai triệt để im lặng rồi. Gặp được cực phẩm như thế này không biết có phải ông trời đang trêu nàng không, thật là , vừa thoát khỏi nanh sói lại vào ngay miệng cọp. Hít một hơi để bình tâm lại, nàng nói:
- Không cần ngươi kêu gào thì mệnh ta cũng nằm trong tay nhà ngươi rồi cần gì phải giả tạo như vậy.
- Không không không. Phải nói là ta phụ thuộc vào tỷ mới đúng chứ. tỷ là người ta sẽ ăn bám mà, cho nên phải nói là mệnh ta cũng nằm trong tay tỷ chứ.
- Thôi ngươi không cần đóng giả nữa, có bao nhiêu người của các ngươi quanh đây thì gọi ra hết đi. Bọn Song tu Cốc rõ ràng đã có dâm trùng khống chế ta lại còn giở trò quỷ này ra nữa. Chẳng lẽ sợ ta tự sát. Hừ dù chế thì Phương Tuyết Mai ta cũng không để bọn mi đạt được mong muốn đâu. Chuẩn bị chờ chết đi.
Nói rồi nàng vận công tư baọ.
................
PS: LIÊU PTM CÓ CHẾT. CHƯƠNG SAU SẼ RÕ.