• 732

Chương 5: Dẫn về nhà.


- Uây, ngươi không sao chứ.

Cuối cùng Phương tuyết Mai phá vỡ sự tĩnh lặng, nhưng lập tức cô cảm thấy hối hận vì chỉ một câu nói ấy như que diêm rơi vào thùng dầu:

- Tỷ tỷ, tỷ định ăn song chùi mép sao. Huhuhu, sao số tôi khổ thế này, suốt 14 năm gìn giữ bị người ta cừơng hành lấy đi, thế mà gặp bọn đểu giả ăn xong rồi chạy. Đã thế còn phá hoại một thiếu niên trong sáng chưa hiểu sự đời. huhu... cha ơi mẹ ơi, sau này sao con còn giám lấy ai nữa, sao con còn có thể trở thành thần bám nữa. Ôi cha ơi mẹ ơi con cái bất hiếu không thể cho cha mẹ cuộc sống sung sướng hạnh phúc, chưa kịp tìm được một nhà giàu có để ăn bám thì đã mất trinh rồi lại còn mất vào bọn sở khanh chuyên đi ăn hiếp con nhà giàu. Huhuhu.... rồi tôi sẽ không thể lấy ai được nữa, thế là thế giới sẽ mất đi một người chồng người cha, một người phụ nữ hoặc nhiều hơn sẽ không có chồng, và thế giới sẽ mất đi vài đứa trẻ và sau vài thế hệ, thế giới sẽ thiếu đi một cơ số người cứ thế thế giới này sẽ lâm vào diệt vong, Và cô chính là nguyên nhân cho tất cả. Cô sẽ trở thành tội nhân cho thiên cổ....

Một lô một lốc các triết lý, các lời kể lể than vãn làm Phương Tuyết Mai hoa cả mắt chóng cả mặt không thể không can thiệp:

- Dừng, dừng lại. Rốt cục người muốn nói gì, tóm gọn trong 20 chữ nếu không...

- Tóm lại là để đề bù cho trinh tiết của tôi, để thế giới khỏi diệt vong cô phải lấy tôi.

Phương Tuyết Mai triệt để không biết nói gì, rõ ràng trong những sự kiện như thế này phải là con gái như nàng than vãn đòi phụ trách nhưng bây giờ nàng lại bị bắt phụ trách bởi những lý lẽ không thể củ chuối hơn được nhưng lại không biết phản bác thế nào :

- Được rồi ngươi không phải nói nữa. Nhà ngươi, bố mẹ ngươi ta sẽ nuôi. Dù ngươi không nói thì ta cũng làm như vậy, chỉ là ta sẽ không lấy ngươi.

- Tại sao?

- Thôi ngươi không phải giả ngây thơ nữa. Vừa rồi nói truyện ta đã xác định ngươi không phải người Song Tu Cốc nhưng ngươi chắc chắn biết Kỳ Dâm Độc trùng đúng không?

- Ừm, Kỳ Dâm Độc trùng gọi tắt là dâm trùng là trong thế giới này một lòai trùng sức chiến đấu cặn bã nhưng lại cực kỳ đáng sợ. Nếu để nó ký sinh trong não phụ nữ sẽ kích thích bản năng nguyên thủy của cô gái đó thôi thúc cô giao phối và người đầu tiên cô kết hợp sẽ quyết định sinh tử của cô. Thậm chí nếu ý chí của cô và phẩm chất của trùng cách nhau một đoạn thì chính cô trở thành con rối của người đàn ông kia, tức ý thức của cô sẽ bị đồng hóa sạch. Nghe nói loài trùng này uy lực phát huy mạnh nhất khi kết hợp với Lưỡng Cực Hóa Công Tán của Song Tu Cốc mà nàng nói.

- Um, ta bị Song Tu Cốc gài bẫy nên dính cả 2 thứ đó, liều mạng chạy ra thì gặp ngươi và thế là... Do đó ngươi chắc chắn phải nằm trong sự kiểm soát của nhà ta nhưng truyện kết hôn là không thể nào.

- Ta hiểu rồi, do sinh tử của nàng gắn liền với ta nên ta phải chịu sự kiểm soát của nàng chứ gì nhưng do thân phận 2 ta cách xa nhau nên không thể lấy nhau do đó ta phải chịu bị giam lỏng chứ gì.

- Tuy sẽ rất ủy khuất cho ngươi nhưng ta đảm bảo sẽ cung cấp đầy đủ để thỏa mãn ngươi, cho ngươi trở thành thần bám, cưới vài người vợ cho ngươi để nối dõi tông đường. Đảm bảo một cuộc sống như đế hoàng.

- Ta từ chối.

- Um ta biết mà... cái gì? Ngươi từ chối? Chẳng lẽ ngươi không tin gia tộc ta không làm được, ngươi yên tâm, diều gì ta đã hứa sẽ làm được,

- Ta biết với sức mạnh của Đại Việt Đế quốc thì làm việc này dễ như ăn cháo nhưng ta vẫn không đồng ý

- Sao ngươi biết ?- Phương Tuyết Mai khẽ biến sắc .

- Ta không phải mù tám lệnh bài của hoàng tộc Đại Việt ta vẫn nhận ra.

Sắc mặt hơi hòa hoãn một chút nhưng nàng vẫn kỳ quái hỏi:

- Ngươi đã biết vậy sao vẫn từ chối. Chả phải nếu đáp ứng ngươi sẽ thực hiện được nguyện vọng thần bám của mình sao.

- Lý do thì nhiều lắm. Thứ nhất Đại Việt Đế quốc chưa đủ trình để ta trở thành thần bám.

- Ngươi nói cái gì.

- Bình tĩnh đi, tuy rằng Đại Việt đế quốc ở đấu phá đại lục này là số một số 2 nhưng so với cả vũ trụ chả là gì cả. Tuy rặng ta sẽ ăn bám vào đó nhưng đó chỉ là bước đầu để ta trở thành thần bám thôi. Nếu không sao có thể vượt qua vua ăn bám được.

- Ai là vua ăn bám.

- Tất nhiên là bố ta rồi.

Phương Tuyết Mai không biết nói gì luôn, hóa ra là nhà có truyền thống ăn bám cao quý a. Lúc ấy dọng của Dược Phong lại vang lên:

- Thứ 2 thần bám tuy dựa vào nhà vợ nhưng nêú không có tự do thì còn làm cái rắm ý.

- Thứ 3 tuyên ngôn của gia đình ta là người phụ nữ đã ngủ cùng mình thì chắc chắn phải lấy về cho mình dù dùng bất cứ thủ đoạn nào. Cho dù là phụ nữ đã có chồng hay góa phụ thì chỉ cần một lần thì cho dù có giết chồng cô ấy cũng phải cưới về nhà. Đằng này nàng chủ động hành hạ ta cả đêm, cướp trinh của ta thì làm sao ta có thể tha cho nàng được.

- Ngươi....

- Và còn điều cuối cùng nữa, nàng nghĩ gì mà với tu vi đấu vương của mình mà dính trùng hoàng nhưng vẫn thoải mái nói truyện tự vẫn như vậy.

- Ngươi nói là.......- Phương Tuyết Mai sững sờ run run hỏi, trong mắt lóe lên tia hi vọng.

- ừm. Đêm qua trong khi bị nàng hiếp một lúc ta cảm thấy bất bình thương nên khám cho nàng một phát. May mà ta phát hiện kịp thời nếu không đêm qua nàng đã "làm" nhiều quá mà chết rồi.

Nói rồi Dược Phong lấy từ trong túi ra một cái lọ. Nhìn kỹ sẽ thấy trong đó có một con bọ khá to nằm ru rú trong một góc. Thảy cáu lọ như ném một cục rác, Dược Phong nói:

- Đấy cho nàng, muốn làm gì thì làm.

- Ngươi làm sao có thể?- Săm soi cái lọ tuyết Mai không dấu được vẻ ngạc nhiên hỏi

- Nếu bình thường thì cho dù đấu thần mới có thể lấy được trùng hoàng ra được vì nó đã gắn chắc với não bộ chủ ký sinh rồi nhưng ta chỉ cần điểm huyệt một phát là lôi ra dễ dàng thôi. Thế nào chồng tương lai của nàng lợi hại không.

- Thủ đoạn của ngươi thật quỷ dị nhưng ta vẫn chưa đồng ý nên bỏ cách sưng hô ấy đi.

- Nàng vẫn chưa đông ý sao?

- Tất nhiên nhưng nếu ngươi đến Đại Việt ta biết đâu ta sẽ yêu ngươi thì sao.

- Nói vậy là nhất quyết không chiu trách nhiệm với tôi bây giờ đúng không.

- Không.

- Cô chắc chắn chứ.

- Chắc chắn- Phương Tuyết Mai quyết định bằng mọi cách phải kéo Dược Phong vào Đại Việt, tuy rằng cảnh giới hơi thấp nhưng thủ đoạn quỷ dị ấy là điều đất nước của nàng đang cần. do đó từ chối nhưng để ra một tia hi vọng là cách nàng đang làm, còn về sau có yêu không là truyện khác. Đáng tiếc nàng đánh giá sai Dược Phong.

- Xem ra ta phải sử dụng biện pháp cuối cùng thôi.- Mặt Dược Phong lúc này trở nên trầm thấp, môi hơi nhếch lên một nụ cười thâm hiểm.

- Ngươi muốn làm gì- Nàng cảm thấy hơi sờ sợ

- Tất nhiên là đưa cô về nhà ta rồi hê hê

- Không, KHÔNG MUỐN.
...............

PS: MAIN MUỐN LÀM GÌ ĐÂY, CHÁP SAU SẼ RÕ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Bám.