• 732

Chương 55: Trò truyện.


Bên trong cổ tháp rộng mở, một mảnh sương đạm màu trắng lượn lờ. Chỗ bên cạnh sương trắng, một thân ảnh già nua vững vàng đứng nơi đó nhưng lại mang theo vài phần hô hấp dồn dập.

Lúc này, thần sắc liễu trưởng lão cấp tốc biến ảo. Khi thì rung động, khi thì kinh hỉ, nhìn qua có chút phấn khích. Mà đạo bào trên thân thể cũng bị đốt cháy hơn phân nửa. Đầu tóc bù xù, mơ hồ bốc lên mùi xú khí. Nhìn từ trên xuống dưới, Liễu trưởng lão, một nhân vật có địa vị không hề thấp tại nội viện, nhưng nhìn qua lại có phần chật vật.

Cùng lúc ấy bên trong đại sảnh, các nhóm học sinh cũ vì tránh né hỏa diễm chạy ra khỏi phạm vi hỏa diễm cũng đã hồi phục lại tin thần. Nhưng mà, vừa đem ánh mắt nhìn về hướng xảy ra vụ nổ, đập vào mắt họ là thân ảnh chật vật của Liễu trưởng lão, lập tức tinh thần vừa mới lấy lại liền trở nên ngốc trệ.

Có thể trở thành Nội viện thủ tịch trưởng lão, đối với thực lực bản thân có yêu cầu nghiêm khắc. Bởi vậy, các trưởng lão bên trong tháp, không ai là không có thực lực cực kì cường hãn.

Tại bên trong nội viện, mặc dù có một số ít người thiên tài tuyệt thế trải qua khổ tu, thực lực có thể cùng một số trưởng lão so sánh. Nhưng mà những người đó tuyệt đối là "phượng mao lân giác
tồn tại. Hơn nữa ai cũng có thâm niên ở bên trong tu luyện bốn, năm năm mới có được thành tựu như vậy. Vậy mà bây giờ, Liễu trưởng lão lại bị một gã tân sinh vừa vào nội viện không được 2 tháng làm cho chật vật như thế.

Vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt Băng Ngưng kéo dài ước chừng một phút đồng hồ sau mới dần dần thu liễm lại. Con ngươi quét về hướng sương trắng đang lượn lờ. Nguyên lai ánh mắt lãnh đạm hiện thời còn mang thêm vài phần kì dị với tân sinh kia, quả thực có ý tứ.

- Khụ


Cổ tháp đang trong vòng im lặng bị tiếng ho khan đánh vỡ. Liễu trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm vào mảng sương trắng đang lượn lờ, chợt cúi đầu vỗ vỗ bộ quần áo đã bị đốt rách rưới khẽ cười nói:

- Khá lắm tiểu tử,. không ngờ ngươi có thứ này có thứ này. Thật là tên được trời cao chiếu cố. Loại vật này, các trưởng lão bên trong tháp không một ai là không thèm muốn.

Lời nói của Liễu trưởng lão, các học viên cũ bên trong tháp tất nhiên là nghe mà không hiểu gì. Bất quá có thể sỡ hữa một đồ vậy gì đó, Tên tân sinh này dường như có thứ đồ vật thần bí gì đó mà ngay cả các trưởng lão cũng muốn tìm.

Khẽ huy tay áo bào, Liễu trưởng lão đen mặt đất trần ngập sương trắng mờ mờ thổi tan. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trong màn sương truyền ra. Điều này làm cho Liễu trưởng lão dừng lại động tác, ánh mắt chăm chú nhìn vào bên trong màn sương mờ.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên quanh quẩn trong cổ tháp. Mọi người trước sau đem ánh mắt hướng về phía tiếng bước chân truyền ra. Bất kể như thế nào, lúc trước Dược Phong bộc lộ ra thực lực mạnh mẽ đã đủ đển bọn họ đem thân phận tân sinh quên mất. Mặc dù bọn họ không biết được rằng, phần lực lượng này không phải tùy Dược Phong điều khiển, mà là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa ngẫu nhiên bùng phát khả năng hộ chủ. Tuy rằng Nếu muốn Dược Phong tự mình dẫn đạo Thanh Liên Địa Tâm Hỏa bùng nổ ra lực lượng có thể bức Liễu trưởng lão thành bộ dáng chật vật như vậy là cũng có thể chắc đến 9 phần 10 a.

Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần dội truyền đến từ bên trong lớp sương trắng, một thân ảnh mơ hồ hiện ra. Bóng người một chân bước ra khỏi làn sương mờ, xuất hiện dưới ánh mắt của mọi người.

Một thanh niên thân mang hắc bào, lưng đeo cái bao kiếm có cái chuôi kì lạ mà nó còn muốn cao hơn thân,. Nhíu mày, ánh mắt chậm rãi đảo qua đám người chung quanh. Mà mấy tên hoc viên cũ chạm đến ánh mắt kia, chỉ trừ một số ít người có thực lực không kém ra, phần lớn những người khác bị vụ nổ làm cho kinh sợ mà hơi có chút né tránh. Thấy thế Dược Phong thở 1 hơi thật dài, vốn muốn điệu thấp a nhưng không ngờ lại gây ra oanh động rồi. Hazzz…. Ưu tú quá cũng khổ.

- Chậc chậc, dĩ nhiên là bằng vào lực lượng của mình tự có thể tỉnh lại từ trong tâm hỏa thiêu đốt. Tiểu tử, qua nhiều năm như vậy ngươi là đệ nhất nhân đó!

Nhìn Dược Phong trạng thái đã hồi phục lại, Liễu trưởng lão ngẩn ra, chợt thở dài nói.

- Ngài là?

Nhìn lão giả có hình tượng cực kì chật vật, Dược Phong có chút nghi hoặc mở miệng hỏi.

- Ha ha, ta là thủ hộ trưởng lão của Luyện Khí tháp tầng thứ nhất. Ngươi có thể gọi ta là Liễu trưởng lão.

Liễu trưởng lão lại cười nói, trong lời nói hoàn toàn không có nghiêm khắc khiển trách như đối đãi với các học viên cũ. Dược Phong được đãi ngộ như thế liền làm cho chung quanh các học viên cũ thầm mắng. Tại Luyện Khí tháp, thậm chí là toàn bộ nội viện, các trưởng lão đều có thân phận cực cao. Ở trong này, lời nói của bọn họ không một học viên nào dám vi phạm. Đương nhiên là trừ một số ít học viên vĩ đại ở ngoài. Bởi vì, số ít học viên vĩ đại ấy cũng có cơ hội có được chức vị ngang hàng bọn họ. Bên trong nội viện này mặc dù bọn họ là trưởng lão nhưng sau này cũng phải mượn sưc các cường giả vào cùng một trận doanh.

Dù sao, các trưởng lão bên trong nội viện cũng không thực sự cùng một phe phái. Địa phương nào thì cũng đều không thể thiếu được tranh đấu. Có lẽ vì quyền, có lẽ vì lợi, có lẽ vì một số đồ vật gì đó.

- A, ngài là Liễu trưởng lão?

Dược Phong nhìn hình tượng của Liễu trưởng lão không khỏi có chút kinh ngạc hỏi. Hắn còn tưởng rằng là lão quét rác đâu.

- Ách

-Không cẩn thận khống chế hỏa diễm để xảy ra điểm sự cố.

Bị người khởi xướng vô tâm hỏi như vậy, Liễu trưởng lão lông mi không khỏi run run vài cái, chợt cười gượng lắc đầu. Lão thật ra cũng không hoài nghi Dược Phong giả ngu. Lúc trước Dược Phong bạo phát ra hỏa diễm khủng bố, mặc dù cực kì kinh khủng, nhưng trong con mắt của người cả đời chơi hỏa như lão cũng biết được "vật kia" là tự chủ phản kích mà thôi. Sự việc cũng không liên quan đến Dược Phong.

- Ngươi mới vào nội viện được 1 thời gian ngắn chắc còn chưa quen hết nội quy quy định nơi đây. Chờ có thời gian rảnh ta chỉ cho.

Liễu trưởng lão hào phóng nói.
-
- Ách, thế thì cảm ơn trưởng lão

Dược Phong cảm ơn lấy lệ. Phải biết để âm bọn lão đại hắn đã học thuộc và tìm hiểu tất cả lỗ thủng trong quy định của học viện. Sợ rằng người sáng lập ra học viện còn không thuộc bằng hắn. Như ở 1 đất nước thì người ra luật còn có khi không hiểu bằng người luật sư ý. Tất nhiên người ta có ý tốt mình vẫn phải tiếp thu a.


- Không có việc gì. Đó cũng là trách nhiệm của ta.

Liễu trưởng lão khoát tay, ánh mắt chuyển hướng đến các học viên đang vây xem chung quanh, khuôn mặt tươi cười trầm xuống, quát

:- Còn đứng sờ sờ ở đây làm gì? Còn không mau đi tu luyện? Nếu là đã tu luyện đủ rồi đang rảnh rỗi, ta có thể giúp các ngươi thai đổi một vài vị trí.

Nghe tiếng quát của Liễu trưởng lão. Chung quanh học viên vội vàng lắc đầu sau đó nhanh chóng chạy về các hướng bên trong cổ tháp. Sợ là tới chậm thật sự sẽ bị người khác đem chỗ tốt mà mình vất vả mới có được đem cho người khác.

Nhìn mấy tên học viên cũ từng dương dương trước mặt tân sinh tại trong tay Liễu trưởng lão lại nghe lời giống như dê con, Dược Phong không khỏi có chút buồn cười. Nhưng mà tuy rằng buồn cười, địa vị của Liễu trưởng lão trong lòng Dược Phong cũng nặng thêm rất nhiều. Nếu không có nắm thực quyền trong nội viện, mấy học viên cũ kiêu ngạo chắc chắn không thể phục tùng như thế.

- Ha ha, mấy tên thỏ tử đó đều rất có ngạo khí, không nghiêm khác một chút là căn bản không để ý tới ai.

Đem đám người chung quanh đuổi đi, Liễu trưởng lão cười nói với Dược Phong.

Dược Phong mỉm cười, cũng không có phát biểu cái gì.

- Đến đây, tiểu tử, ta giới thiệu cho ngươi một người.

Liễu trưởng lão đảo mắt qua bảo tháp, sau đó lôi một tay Dược Phong tiến đến chỗ một vị nữ tử mang một thân ngân y. Xem bộ dáng đúng là Băng Ngưng, người có tư cách tiến vào Luyện Khí tháp tầng sáu.

Vị này chính la Băng Ngưng, đi vào nội viện đã được ba năm. Tính ra chính là học tỉ của ngươi. Ha hả, nàng thực lực khỏi phải bàn. Hơn nữa ở bên trong nội viện còn tổ chức một chi thế lực có thực lực không kém tên là " Băng vực", tại bên trong nội viện cũng là có rất ít thế lực dám trêu chọc.

Đi tới trước mặt Ngân y nữ tử, Liễu trưởng lão cười giới thiệu.

- A?

- May sao ta thông minh đã dịch dung trước khi đi nếu không gặp khách hàng quen này thì 8 9 phần là lộ a. Ai đẹp trai quá cũng là tội

Trong lòng khẽ than một tiếng nhưng trên mặt Dược Phong không biểu hiện ra bất cứ cái gì,vươn tay ra cười nói:

- Xin chào! Băng Ngưng học tỉ.


Nhìn Dược Phong đối với Băng Ngưng vươn tay ra Liễu trưởng lão ở một bên không khỏi cười khổ. Lão rõ ràng hiểu được tính tình của nàng. Cái này băng thanh ngọc khiết nữ tử, xưa nay đối với việc va chạm da thịt với nam nhân rất có điểm chán ghét. Ngay cả thời điểm cùng nam nhân chiến đấu cũng đều sử dụng đấu khí đem mình chặt chẽ bao bọc. Cũng làm cho người ta thực sự nói không nên lời.

Nhưng mà còn không đợi Liễu trưởng lão ngăn trở. Cái vị nữ tử gọi là Băng Ngưng kia chỉ thoáng chần chờ một chút. Một đoạn cổ tay như ngọc từ trong tay áo màu bạc đưa ra, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Liễu trưởng lão, nhẹ nhàng cùng bàn tay Dược Phong nắm lại với nhau. Môi hồng hé mở, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng tuyết truyền ra.

-Xin chào!

Bên trong cổ tháp, khi một số ánh mắt từ các nơi nhìn đến, thấy hai người bàn tay nắm cùng một chỗ đều là ngẩn ra. Trong mắt hiện ra một mảnh ghen tị nóng bỏng rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía hắc bào nam tử kia.

Sau đó nàng nói:

- Ta đã từng gặp ngươi chưa nhỉ. Nhìn thấy bóng lưng của ngươi quen quen

- Học tỷ nói đùa, chắc nàng thấy ta đang làm tạp dịch để lấy tích phân a. Mãi mới kiếm đủ nên ta hôm nay lựa chon bế quan đột phá a.

Băng Ngưng khẽ gật đầu không nói nữa. Còn Dược Phong thì thầm mướt mả mồ hôi lạnh vì cái giác quan thứ 6 nhạy bén của phụ nữ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Bám.