• 732

Chương 88: Bắt đầu thi đấu.


Nhìn thấy Dược Phong vẫn cười bình thản. Bạch Hạo oán hận lẩm bẩm:


-Hỗn đản chết tiệt, lúc này đây cho dù là liều mạng ta cũng muốn cho ngươi mất đi cơ hội tranh đoạt là một trong mười người đứng đầu Huyền Vũ Bảng"

Bình thản nhìn Bạch Hạo đang cười đầy âm độc, Dược Phong vuốt vuốt thẻ trúc đang nắm trong tay, trong lòng vẫn chưa có nhiều lắm lo lắng, điêu trùng tiểu kĩ mà thôi.

Sau Dược Phong, lại một người lục tục lấy thẻ thăm, trong đó đối thủ của Ngô Hạo là một gã xếp hạng 65 trên "Huyền Vũ Bảng" cửu tinh Đấu Linh, loại cấp bậc này, ở trên Huyền Vũ Bảng có thể xem là xếp ở vị trí trung đẳng, tuy nói thực lực Ngô Hạo mới vừa đạt tới thất tinh đấu linh, nhưng nếu hắn thật sự toàn lực ứng phó, phần thắng là không nhỏ, mà nhìn bộ dáng hắn đang mỉm cười tủm tỉm, hiển nhiên cũng là do vận khí chính mình mà cảm thấy may mắn.

Lúc sau là một gã dự thi cuối cùng ở trước bao ánh mắt của mọi người cũng đã rút thăm xong, trình tự quyết đấu ở giữa sân phần lớn đã được xác định, trong đó tự nhiên có một ít người thần tình ủ rủ bất đắc dĩ, bởi vì đối thủ của bọn họ, đều là cao thủ đứng hàng đầu trên Huyền Vũ Bảng, trong đó có một gã thực lực đạt tới nhất tinh Đấu vương, vừa lúc Liễu Kình lấy số ngẫu nhiên giống nhau, trong một chốc liền báo ra dãy số, trong khoảnh khắc này sắc mặt người kia trở nên u ám, tuy rằng thực lực của hắn ở trên Huyền Vũ Bảng cũng được tính ở vị trí trung thượng trên bảng, cùng so sánh cường giả Liễu Kình bậc này, phần thắng không thể nghi ngờ là rất thấp, tình hình có thể sẽ không được như ý muốn.

Nhưng thật ra có một chút thú vị về đối thủ của Tử Y, người này trong đoạn thời gian gần đây phong vân ở trên Huyền Vũ Bảng, hơn nữa xem bộ dáng này, tựa hồ là cái loại người chỉ biết bế quan tu luyện và tu luyện, bởi vậy đối với Tử Y, hắn thực ra cũng không hiểu rõ cho lắm, bởi vậy, nhìn thấy đối thủ của chính mình dĩ nhiên là một cái tiểu cô nương, nhất thời nhếch miệng nở nụ cười ngu ngốc, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường nhìn xung quanh, mà nhìn thấy một màn này bọn người Dược Phong có một chút buồn cười, chờ trận đấu bắt đầu thật sự, có lẽ người kia sẽ bật khóc lên làm thiên hôn địa ám.

Ánh mắt Tô Thiên chậm rãi đảo qua toàn trường, nhìn thấy những người dự thi đã được quyết định các cặp thi đấu, lúc này mới khẽ gật đầu, âm thanh già nua nhàn nhạt quanh quẩn toàn trường :

-Một khi đã rút thăm xong, như vậy liền thỉnh chư vị về trước vị trí của chính mình, trận đấu tùy lúc sẽ bắt đầu.

Nói xong, Tô Thiên tiện tay từ cái ống trúc trước mặt rút ra một thẻ thăm bằng trúc, đưa mắt nhìn, thản nhiên nói :

-Số Tám.

Nghe được Tô Thiên đọc lên dãy số, nhất thời trong những người dự thi ở giữa sân, liền có hai người mạnh mẽ phi thân thẳng lên.

-Thẻ thăm số tám màu hồng và màu lam lưu lại, những người còn lại rời khỏi sân.

Phất phất tay, Tô Thiên ra lệnh nói.

Theo âm thanh của Tô Thiên vừa dứt, nhất thời mọi người từ sân đi ra, rồi sau đó để lại hai người ở giữa sân.

Hai người lưu lại ở giữa sân cũng là hiểu rõ quy củ, ở ngay sau đó, nhanh chóng ngưng thần, khuôn mặt căng thẳng, đấu khí nhàn nhạt tràn đầy thân hình, đều tự lấy ra vũ khí, ánh mắt bén nhọn nhìn đối thủ của chính mình.

Nhìn chiến ý hừng hực tràn ngập giữa sân, trên khán đài lập tức im lặng, cũng là lại lần nữa vang lên giọng nói khe khẽ, một ít ánh mắt, cũng là tại bên trong nơi này chốc lát trở nên lửa nóng nóng bỏng rất nhiều, Huyền Vũ Bảng đại tái chờ đợi đã lâu rốt cuộc hôm nay đã đến, cuối cùng trận đấu đầu tiên đã sắp bắt đầu.

Dược Phong cùng tam nữ đều trở lại đài cao, cách đó không xa là Diệp Tu ánh mắt giao nhau một chút, rồi mỉm cười gật đầu.

-Hai vị này một vị bài danh thứ 45, một vị bài danh 48, thực lực đều không kém xa lắm, trận chiến chưa bắt đầu nhưng là có chút vô cùng lo lắng, Phương tuyết Mai liếc mắt nhìn hai người ở giữa sân, cười nói.

Dược Phong tùy ý gật gật đầu, thân mình tà tà dựa vào lan can, ánh mắt lười nhác nhìn hai người đứng ở giữa sân.

-Không nghĩ tới đối thủ của Dược Phong ca ca lại là Bạch Hạo

Huân Nhi che miệng khẽ cười nói.

-Chỉ là tên hề mà thôi

Dược Phong khẽ cười nói, thắng Bạch Hạo rất dễ dàng nhưng thắng làm sao mà không cần dùng nhiều sức mới là điều cần suy nghĩ a.

Lúc mấy người nói chuyện với nhau, phía dưới hai người ở giữa sân, đang nhìn lên trên khán đài từng đợt lửa nóng trong tiếng động lớn xôn xao trong tiếng va chạm đột nhiên vang lên, đấu khí mạnh mẽ tiếp xúc lẫn nhau, bộc phát ra từng trận nổ vang trầm thấp, bóng người chợt hiện chợt ẩn, tiếng kim thiết vang lên thanh thúy mang theo hỏa quang không ngừng thoáng hiện, ngay từ đầu chiến đấu đã trực tiếp tiến vào chân chính sống chết với nhau ở bên trong.

Hai người ở giữa sân một vị là đấu khí hỏa thuộc tính, một vị còn lại là mộc thuộc tính đấu khí, tuy nói người sau thực lực hơi mạnh một chút, nhưng bởi vì do đấu khí bị người kia khắc chế, trái lại trước thế công hiểm hóc thì có vẻ ăn không ít khổ, mà vị đấu khí hỏa thuộc tính kia cũng có chút thông minh, hú lên một tiếng trợ uy làm tinh thần hăng hái thêm, triển khai thế công, kình phong nóng cháy liên miên không dứt, đấu khí màu đỏ nhạt giống như một ngọn lửa bốc lên, ở giữa không trung vẽ lên một đường cong, hung hăng bổ xuống đối thủ, nhưng mà, trước thế công hung ác của hắn như vậy, vị đệ tử đấu khí mộc thuộc tính kia, vẫn chưa có chút bấn loạn cùng biến sắc nào, sắc mặt trầm ổn đem công kích trực tiếp hóa giải, tuy rằng nhìn thì như rơi vào thế hạ phong, nhưng vẫn chưa có bị thương nặng

Trận chiến đấu trong sân, ở bên trong trong viện cũng miễn cưỡng tính làm chiến đấu ở đẳng cấp cao, bởi vậy, nhiều nhóm người quan khán chung quanh trên khán đài, đều là nhìn không dời mắt, ánh mắt như có cũng như không có dừng lại ở phía trên hai đạo nhân ảnh, tiếng hò hét phấn chấn, những tiếng hô to khản cả giọng vang lên không ngớt quanh quẩn xung quanh quảng trường.

Nhưng mà, trong sân chiến đấu tuy rằng đối với đệ tử trên khán đài có chút phấn khích, nhưng là không đúng so với bọn người Dược Phong, điều đó làm cho bọn có thể khe khẽ gật đầu mà thôi, dù sao thực lực bất đồng, tự nhiên ánh mắt cũng hoàn toàn khác đi, đối với sự tình như vậy dĩ nhiên là không cùng cấp độ.

-Đệ tử đấu khí hỏa thuộc tính kia, tất phải thua.

Dược Phong lười nhác liếc mắt nhìn chiến đấu trong sân, bỗng nhiên mở miệng nói.

Lời nói lập tức nhận được sự đồng ý của tam nữ. Hỏa thuộc tính cố nhiên có tính công kích mạnh mẽ, nhưng về lâu dài thì không thắng được, đối thủ của hắn kinh nghiệm chiến đấu rõ ràng so với hắn là phong phú hơn, hiểu được tránh né cùng kéo dài thời gian, mộc thuộc tính đấu khí tuy rằng lực công kích so với hỏa thuộc tính đấu khí yếu hơn, nhưng thắng là ở về lâu về dài, hơn nữa còn có thể tự chữa thương thế. Nếu là cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện, đệ tử đấu khí hỏa thuộc tính thế công càng về cuối càng đuối sức, nhưng cục diện của hai đối thủ này, cũng đang hòa nhau, xem tình huống này, chỉ sợ trong vòng mười phút đã phân thắng bại rõ ràng

Y như đoán trước quả thật chính xác, ngay ở phút thứ tám, trận chiến giữa sân đang vô cùng khốc liệt rồi đột nhiên … biến cố xảy ra, đệ tử đấu khí mộc thuộc tính trước luôn bị động phòng thủ, trong giây lát bộc phát ra công kích cực kỳ sắc bén, đấu khí xanh nhạt trong tay giống như dải lụa quanh co bạo bắn ra, cuối cùng nhanh như chớp xuyên qua phòng ngự của đối thủ, nện thật mạnh ở phía trên ngực, nhất thời đệ tử đấu khi hỏa thuộc tính kia sắc mặt tái nhợt, một ngụm máu tươi từ khóe môi chảy xuống, thân thể còn lại bị văng ra khỏi sân, đợi đến khi thân đứng lên được, cũng là nghe được tràng vỗ tay nổ vang xung quanh toàn trường, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.

-Trận đấu đầu tiên, Lữ Bố thắng!

Trên đài cao Tô Thiên nhàn nhạt tuyên bố kết quả tỷ thí, loại này thực không được tính là trận đấu quyết liệt, đối với hắn mà nói, căn bản là giống như tiểu hài tử bình thường, cũng không có bao nhiêu tán thưởng.

Nhiều tràng vỗ tay vang lên, Tô Thiên hờ hững dựa lưng vào ghế, lại lần nữa từ trong ống trúc rút ra một thẻ trúc, nao nao, đột nhiên bật cười, đối với vài vị trưởng lão bên cạnh mỉm cười nói:

-Xem ra chúng ta có thể một hồi xem trận đấu thú vị.

-Trận đấu thứ hai, số hai mươi tám.

Thanh âm Tô Thiên vừa dứt, một đạo thân ảnh đột ngột bay lên đài, người tới là một vị nam tử, vẻ mặt vô cùng kiêu căng cùng cao ngạo, là người gần đây nổi bật thậm chí vượt qua Dược Phong, hắn là người ở ngoài Huyền Vũ Bảng, sau đó trực tiếp đi một đường liền đứng thứ ba mươi ba trên Huyền Vũ Bảng, hơn nữa người này còn phát ra những lời quá cuồng ngôn, nếu là cho hắn thời gian năm ngày, tất nhiên ngay cả mấy người xếp trên hắn, cũng phải bại dưới tay hắn, như thế có không ít người bội phục hào khí của hắn. Tất nhiên chân chính cao thủ không ai để ý cả.

Nam tử ở trên đài không lâu, một đạo thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp xuất hiện ở dưới ánh mắt mọi người, một tiểu cô nương toàn thân áo trắng ở trong ánh mắt bọn người Dược Phong cười trộm, chậm rãi đi lên đài.

-Ha ha, nữ oa oa, yên tâm đi, ta sẽ lưu thủ!

Nhìn tiểu cô nương áo trắng, nam tử không nhịn được cười nói, hắn tựa hồ như thấy được phong quang của mình.

Đối với âm thanh cuồng tiếu của nam tử, trên đài cao, bọn người Diệp Tu, Liễu Kình lau mồ hôi lạnh trên trán.

Tên này thật đáng thương!

Tiếng cười của nam tử trực tiếp làm cho một số người hiểu chuyện trên đài cao mặt trầm xuống, quay mắt về nhìn Tử Y. Cho dù là bọn Liễu Kình, Diệp Tu dốc toàn lực ứng phó khi đối mặt với Tử Y cũng không có khả năng bảo trì một nửa phần thắng. Mà vị "anh hùng " của chúng ta khi nói xong cũng nhận thấy được chung quanh ánh mắt nhìn mình có chút không đúng nhưng lại không biết nguyên nhân chính xác, khuôn mặt đang nở nụ cuời thoáng cứng lại . ánh mắt cẩn thận quét qua quét lại trên người Tử Y, nhưng với chút thực lực của hắn làm sao có thể nhìn rõ hư thực ,trong mắt hắn Tử Y chỉ là một tiểu la lị trong cơ thể cũng không có đấu khí mạnh mẽ lưu động, bộ dáng thì ôn nhu nhu nhược, dường như không thể chịu nổi một kích. Duới từng đạo ánh mắt kì dị, Tử Y rốt cục cũng đi vào giữa sân, dùng đôi mắt to tròn đen nhánh liếc nhìn nam tử đối diện mang theo một tia rất ư là tà dị .Mười ngón tay đan vào nhau khẽ nhấn một cái, nhất thời tiếng khớp va vào nhau vang lên tiếng lách cách rồi nàng ngẩng đầu nhìn về phía trưởng lão Tô Thiên nói:

- Uy, ông lão, có thể bắt đầu rồi chứ?

Lời này nói ra, lập tức cả tràng thi đấu vốn đang náo nhiệt trở nên lặng thinh. Một ít người biết rõ thân phận của Tử Y thì khen thầm còn lại thì thần tình dại ra, mặt đần thối, trong nội viện này cũng có kẻ dám nói chuyện như vậy với đại trưởng lão ? kể cả đối thủ của Tử Y cũng nằm trong số đó , mồm há to có thể nhét vừa một quả trứng vịt.

Trên đài , Tô trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu , đối với tiểu la lị nghịch ngợm này ngài cũng không có lấy một chút biện pháp,chỉ sợ trong nôi viện không ai có biện pháp a. tất nhiên ngoại trừ Dược Phong.

Ánh mắt liếc liếc về mấy vị trưởng lão đang cười trộm bên cạnh, cuối cùng đành phải phất tay nói :

- Bắt đầu đi , nhớ rõ không được đả thương tính mạng người khác.

Cuộc đấu thứ 2 bắt đầu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Bám.