Chương 122: Thần Ma Cốc ba năm, bên ngoài một tháng: Thần Ma Cửu Biến
-
Thần Ma Cửu Biến
- Duy Nhất Thiên Tử
- 1714 chữ
- 2020-05-09 07:44:13
Số từ: 1752
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan.vn
Giống như đi ra từ một thế giới khác, Trương Hiểu Vũ đứng ở phía trên một ngọn núi.
"Đúng rồi, đây đúng là Cổ Chiến trường!" Ba năm thời gian trôi qua, Trương Hiểu Vũ vẫn nhớ rõ nơi này, đây chính là chỗ Hỏa Kiêu xuất hiện cuối cùng.
Không biết bốn kiện nguyên khí khác bị ai lấy đi, thân hình Trương Hiểu Vũ chợt lóe, bay vút đến không trung, dựa vào trí nhớ đi tới sơn cốc.
Dạ Đại Sơn Phong bị tiêu diệt, mặt đất khe rãnh tung hoành, cả cái sơn cốc bừa bãi một mảnh, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng cũ, Trương Hiểu Vũ không khỏi cảm thán, chiến đấu kịch liệt vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
"Tại sao ngươi lại trở về, Hỏa Kiêu đâu?" Cách đó không xa, ba đạo nhân ảnh bay nhanh đến, đem Trương Hiểu Vũ bao vây vào giữa, một người trong đó hỏi.
Con mắt mở thật to, Trương Hiểu Vũ chỉ chỉ bọn họ, lại chỉ chỉ vào mình, không thể tin nói: "Các ngươi không trở về à, không phải nói là chỉ có thể ở trong Cổ Chiến trường một năm sao?" Ba người kia đúng là người của Đấu Chiến Quốc.
"Ngươi có bệnh rồi! Bây giờ vẫn chưa tới một năm, đúng rồi, Hỏa Kiêu ở nơi nào." Thân phận Hỏa Kiêu cũng không tầm thường, nếu như chết rồi thì rất phiền toái, ba người nhìn chăm chú vào Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ sờ sờ đầu giống như hòa thượng, nghĩ thầm: "Làm sao có thể thế được, rõ ràng đã qua ba năm, sao bọn họ lại nói chưa đến một năm, đến tột cùng là bọn họ bị điên hay là ta đang nằm mơ đây."
"Này, không phải đã trôi qua ba năm rồi sao? Các ngươi có gạt ta hay không."
Trả lời Trương Hiểu Vũ là một quyền, một cước, một thương.
"Mẹ nó hắn tới trêu chọc chúng ta, xử lý hắn, người Thiên La quốc đã giết hai người của chúng ta."
Khí kình khủng bố trong nháy mắt tới người, thân hình Trương Hiểu Vũ xoay tròn, biến ảo thành yêu ma quỷ quái bốn đầu tám tay, đơn giản ngăn trở công kích, hơn nữa trả lại ba quyền kình.
Phanh, phanh, phanh!
Ba người bị quyền kình mênh mông cuồn cuộn đập bay, máu tươi mạnh mẽ phun ra.
Còn chưa hỏi rõ đáp án mình muốn, nên Trương Hiểu Vũ cũng không hạ tử thủ, nếu không lấy thực lực Võ Vương cấp năm của hắn, ba người này không tránh khỏi số phận bị miểu sát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đang muốn bắt lấy một tên hỏi rõ tình huống, thì từ chỗ sâu trong sơn cốc bay tới bốn thân ảnh, không phải bọn người Phong Vô Cực, Mộ Dung Tuyết thì là ai nữa.
Cái này, cái này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trương Hiểu Vũ dần dần bắt đầu hiểu rõ một chút, là do chính mình gặp phải vấn đề, chứ không phải bọn họ, Thần Ma Cốc tà môn lại hiện lên trong đầu hắn một lần nữa.
Phong Vô Cực nhìn nhìn ba người bị thương, sắc mặt ngưng trọng nói: "Một tháng không thấy, lại tiến bộ đến tình trạng như thế, Hỏa Kiêu có phải bị ngươi giết rồi không?"
Ba người bị thương đều có thực lực nhị cấp Võ Vương, lại bị Trương Hiểu Vũ đánh bại dễ dàng, còn có vẻ nương tay nữa, không thể không làm cho Phong Vô Cực kiêng kị.
Sau khi ổn định tâm tình, Trương Hiểu Vũ nói: "Ngươi xác định mới qua một tháng."
Phong Vô Cực kỳ quái nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ, "Xem ra ngươi tu luyện đã quên cả thời gian." Hắn cho rằng Trương Hiểu Vũ tìm được một thánh địa tu luyện, nên thực lực mới có thể tiến bộ mạnh mẽ trong thời gian ngắn.
Lúc này Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nhìn Trương Hiểu Vũ, nói: "Không thể để cho hắn đi, nếu không hắn tụ tập cùng một chỗ với bọn người Thiên La quốc, sẽ rất bất lợi cho chúng ta."
Mọi chuyện xảy ra theo hướng Trương Hiểu Vũ không thể tưởng tượng được, hắn cũng âm thầm cao hứng, vốn còn tưởng phải ngây ngốc ở chỗ này vài chục năm, xem ra hoàn toàn là một chuyện vui đùa
Mỉm cười nhìn thoáng qua đám người Đấu Chiến Quốc, Trương Hiểu Vũ nói: "Cám ơn các ngươi, nhưng mà ta muốn đi các ngươi cũng không lưu được ta." Tốc độ có đôi khi chính là thực lực, bất kể là tấn công hay là lùi lại, đều nằm ở trong tay mình.
"Hừ, để cho ta nhìn xem ngươi có thực lực gì mà giết được Hỏa Kiêu, Thủy Trảm Ba." Công kích Trương Hiểu Vũ đầu tiên là trung niên mặt trắng, lúc trước đại chiến chính là hắn chặn Tôn Hổ mạnh nhất Thiên La quốc.
Thủy nguyên khí trong không khí ngưng kết thành một đao khí cong cong, dài tới mấy chục thước, chém về hướng Trương Hiểu Vũ.
Một cái Phách Không Quyền đánh trúng đao khí, lại không thể phá hủy toàn bộ, nguyên khí phóng thích ra bằng chiêu thức quả nhiên mạnh hơn một nửa so với tình huống bình thường. Trương Hiểu Vũ lại đánh ra một Phách Không Quyền bảy thành thực lực mới triệt tiêu hết đao khí của đối phương.
"Tri Chu Trảm!" Trung niên mặt trắng huy vũ cánh tay, trong nháy mắt như biến thành tám cánh tay, bốn đạo đao khí cong cong chất chồng cùng một chỗ, giống như một con nhện trong suốt cực lớn xa xa bao phủ Trương Hiểu Vũ.
"Phá Thiên Kính!"
Một đạo mâu ảnh từ bên cạnh vọt đến, xuyên qua trung tâm của Tri Chu Trảm.
Keng keng đùng, điểm thăng bằng bị phá hủy, Tri Chu Trảm không cần người khác công kích, đã tự động tan rã, hóa thành thủy nguyên khí thuần túy.
"Hiểu Vũ, hơn một tháng nay ngươi đi nơi nào vậy, không có việc gì chứ?" Bọn người Lý Dục đuổi đến nơi, người vừa mới ra tay là Tôn Hổ.
Tâm tình Trương Hiểu Vũ rất vui sướng nói: "Có việc, bất quá là một việc vô cùng thú vị." Chuyện Thần Ma Cốc Trương Hiểu Vũ cũng không có ý định nói ra, có một số việc giấu trong lòng sẽ tốt hơn nhiều.
Tôn Hổ nắm lấy Cuồng Phong Mâu nói với trung niên mặt trắng: "Lưu Cao, có muốn tái chiến một hồi không?"
Lưu Cao hừ lạnh nói: "Chúng ta bảy người, các ngươi sáu người, nhìn thế nào cũng là chúng ta chiếm thượng phong."
Trương Hiểu Vũ nghe vậy thoáng kinh ngạc, nhìn mọi người, thấy thiếu Đặng Hỏa, Vạn Trác Minh còn có La Nguyên Phách, hỏi: "Trong chúng ta có người chết à?"
Tiêu Linh trầm trọng gật gật đầu, "Một tháng này gần như vài ngày đại chiến một hồi, đối phương đã chết hai người, chúng ta chết ba người, bây giờ đang ở hạ phong."
Mi mắt buông xuống, Trương Hiểu Vũ cảm thán trong nội tâm, ba Võ Vương cao thủ cứ chết đi như vậy, Vạn Trác Minh và La Nguyên Phách trong đó cũng còn trẻ như vậy, nếu như không chết thì tương lai nhất định là Võ Hùng cường giả, được vạn người kính ngưỡng. Đáng tiếc người chết như đèn tắt, khi còn sống dù huy hoàng thế nào đi nữa, thì sau khi chết tất cả cũng trở thành vô ích, qua vài năm sẽ chẳng có ai nhớ tới bọn họ.
"Cái này cũng không nhất định, Trương Hiểu Vũ trước mắt đã là Võ Vương cấp năm, thực lực đại trướng, trừ ngươi ra không còn ai có thể ngăn trở hắn." Tôn Hổ cũng là Võ Vương cấp năm, nên tự nhiên có thể cảm nhận được chấn động nguyên lực của Trương Hiểu Vũ.
Cái gì! Được Tôn Hổ nhắc nhở, bọn người Tiêu Linh, Dạ Trường Phong mới kinh ngạc nhìn qua Trương Hiểu Vũ, trong một tháng thăng liền ba cấp, điều này cũng có chút quái dị.
Trương Hiểu Vũ cười khổ một tiếng, giải thích nói: "Ta vào được một thánh địa tu luyện, nguyên khí bên trong dày đặc hơn bên ngoài mấy chục lần, nhưng mà lúc đi ra có chút khó khăn."
Mọi người gật gật đầu, đương nhiên khẳng định trong đáy lòng biết rõ chỗ tốt Trương Hiểu Vũ tìm được không chỉ có như vậy, nếu không thì cho dù nguyên khí có nồng đậm thế nào cũng không có khả năng làm hắn thoáng cái tấn cấp đến Võ Vương cấp năm. Chỉ là người khác không có nghĩa vụ nói cho bọn hắn biết tất cả, bọn hắn tự nhiên cũng thức thời không có hỏi tiếp nữa.
Cấp năm Võ Vương, sắc mặt bọn người Đấu Chiến Quốc Phong Vô Cực cũng không quá tốt, thực lực Trương Hiểu Vũ vốn đã rất mạnh, trên cơ bản là tương đương với bọn họ, hiện tại chẳng những mặc nguyên giáp trên người, mà thực lực còn đột nhiên tăng mạnh, thoáng cái biến thành Võ Vương cấp năm. Trong bọn họ ngoại trừ Lưu Cao ra thì thật không có người nào có thể ngăn trở Trương Hiểu Vũ. Nếu như bỏ mặc Trương Hiểu Vũ thì, chỉ sợ mấy người yếu nhược trong bọn họ sẽ chạy không khỏi đòn sát thủ của Trương Hiểu Vũ, chờ Trương Hiểu Vũ giết bọn họ rồi lại liên thủ với đám Tôn Hổ, cán cân thắng lợi sẽ hoàn toàn thiên về phía Thiên La quốc.
Mộ Dung Tuyết mặt không biến sắc, khuôn mặt mỹ lệ mỉm cười: "Tiếp tục chiến đấu đều không có lợi với bên nào cả, vì sao chúng ta không ngừng lại?"
Tiêu Liệt châm chọc nói: "Bây giờ là chúng ta chiếm thượng phong, cho nên ngươi mới có thể nói như vậy."
Ánh mắt Kim Liệt híp lại, "Giết chết toàn bộ chúng ta, bên các ngươi cũng không sống quá hai người."