• 1,696

Chương 138: Bất phân thắng bại: Thần Ma Cửu Biến


Số từ: 3263
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan.vn​
"Đằng Vân Đạo đã có lịch sử hơn sáu vạn năm, kết nối mấy trăm quốc gia Nam Vực, nếu một cái tiểu quốc gia được thành lập thì chuyện phải làm đầu tiên là xây dựng một con đường nối lên Đằng Vân Đạo. Nếu không căn bản không được các quốc gia khác thừa nhận." Lạc Thi Thi giải thích cho Trương Hiểu Vũ.
Con đường thông với mấy trăm quốc gia, diện tích Nam Vực so với diện tích bề mặt địa cầu còn lớn hơn rất nhiều lần, Trương Hiểu Vũ hít một hơi khí lạnh.
Nhìn qua hạp cốc hai bên như bị đao gọt búa chém, Trương Hiểu Vũ dám khẳng định, đây cũng không phải do người thường làm, mà bị Võ giả tu vi kinh người bổ ra. Nếu không thì không thể nào hình thành như vậy được. Sáu vạn năm trước cường giả trên Đại Lục như mây, cao thủ cấp bậc cũng Võ Tông chỉ có thể coi là cường giả bình thường.
"Đồ nhà quê từ nơi nào đến, chớ cản đường." Phía sau vang lên tiếng vó ngựa trận trận, một cái thanh âm kiệt ngạo truyền tới.
Mọi người nhìn lại, là một đám cưỡi Xà Đầu Mã, vài cá nhân trong đó có tu vi thâm bất khả trắc, người vừa mới nói là một thanh niên hông đeo bội đao.
"Xà Đầu Mã! Bọn họ là người của Đấu Chiến Quốc." Lạc Thi Thi nói.
Đấu Chiến Quốc, chắc là một cái thế lực nhị lưu, nhất lưu thế lực đã sớm đến Ngọc Đính Sơn rồi, Trương Hiểu Vũ lớn tiếng nói: "Đằng Vân Đạo rộng như vậy, bọn ta chặn đường các ngươi chỗ nào." Nhân số của bọn họ chỉ có năm mươi mấy người, tạo thành hai cái hàng dài, nhiều nhất là chiếm độ rộng của mười ba mười bốn chiến mã. Mà chiều rộng của Đằng Vân Đạo có thể để ba mươi hai con ngựa đồng thời tiến lên, nếu thoáng nhích qua phải một chút là có thể đi qua dễ dàng.
Thanh niên khinh thường nói: " Hắc Liên Phái chúng ta chưa bao giờ đi hai bên đường, chỉ đi ở giữa."
"Đó là chuyện của Hắc Liên Phái các ngươi, phải chuyện của chúng ta!" Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói.
"Dám hỏi các ngươi là môn phái nào, chẳng lẽ không biết Hắc Liên chúng ta Phái là môn phái nhất lưu ở lãnh thổ phía Nam."
Hoa Minh có Huyền Âm Môn ở một bên đánh bạo, mở miệng cười nhạo nói: "Nhất lưu môn phái đã sớm đến Ngọc Đính Sơn, hình như Hắc Liên Phái các ngươi hơi đặc thù một chút thì phải."
"Làm càn..." Thanh niên giận tím mặt, đang định chửi ầm lên.
"Thanh Sơn, câm mồm." Một vị lão nhân thâm bất khả trắc trong đó mở miệng nói.
Thanh niên hung hăng liếc mọi người, liền không nói thêm gì nữa.
Lão nhân chừng bảy mươi tuổi, đôi môi cực mỏng, đạm mạc nói: "Ta là chưởng môn Hắc Liên Phái, bởi vì có việc chậm trễ nên không kịp tới Ngọc Đính Sơn. Xin các vị nhường đường một chút." Khẩu khí của lão nhân tuy không nặng, nhưng ngạo khí đạm mạc và thái độ cao cao tại thượng càng làm người ta khó chịu hơn thanh niên kia.
"Hừ, Đằng Vân Đạo này là của người trong thiên hạ, tự nhiên chúng ta đi được, làm gì phải nhường đường cho các ngươi." Khí tức của lão nhân hùng hậu kéo dài, so với Lâm Nguyên Nghi còn cao hơn một bậc, Trương Hiểu Vũ lại không sợ chút nào, nguội lạnh nói.
"Làm càn, Hắc Liên Phái ta đường đường là nhất lưu môn phái, chưởng môn là Võ Tông cao thủ, các ngươi hiện tại xin lỗi còn kịp." Một người trung niên bên cạnh lão nhân mở miệng quát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Thì ra là Võ Tông cao thủ, khó trách có thể trở thành nhất lưu môn phái, Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói: "Nếu ta đoán không sai thì các ngươi mới vừa tiến vào Võ Tông, khó trách không bì nổi ai, đáng tiếc đại khí và nội tình của nhất lưu môn phái các ngươi còn không học được, so với hạ lưu môn phái không khác gì nhau."
Hàn quang trong mắt lão nhân chợt lóe, hắn dĩ nhiên tức giận, vì hắn tấn chức, nên Hắc Liên Phái mới có thể trở thành môn phái nhất lưu. Vốn là có thể cưỡi phi hành hoang thú đi tới Ngọc Đính Sơn. Nhưng những phi hành hoang thú kia vẫn còn ở trạng thái huấn luyện, phải tới nửa năm nữa mới có thể để đệ tử dùng. Vốn đã khó chịu, lại gặp được bọn Trương Hiểu Vũ không đem Hắc Liên Phái bọn họ để vào mắt, trong nội tâm càng không thoải mái. Hhuống chi bằng thân phận Võ Tông của hắn, dùng lời nói để bảo họ tránh đường đã là hạ mình xuống rồi.
"Hôm nay sẽ dạy cho các ngươi nên làm người như thế nào." Lão nhân âm hàn nói.
"Sao hả, muốn động thủ à, lòng dạ như thế thật không biết ngươi tiến vào Võ Tông như thế nào." Nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn tuôn vào quyền tâm, Trương Hiểu Vũ lạnh lùng nhìn đối phương.
Tựa như lão nhân nghĩ tới điều gì, "Đằng Vân Đạo không nên động thủ, có gan thì đi theo ta." Nói xong thân hình chợt lóe, bay tới một khu vực bằng phẳng ở bên cạnh Đằng Vân Đạo.
Võ Tông cao thủ? Đáy lòng Hoa Minh đã có chút ít sự hối hận lỗ mãng vừa rồi, cường giả cấp bậc loại này không phải Hổ Đao Môn bọn họ có thể đụng vào. May mà đối phương là môn phái Đấu Chiến Quốc, trên cơ bản song phương không có bất kỳ lien hệ nào.
Ánh sáng màu lam trên người phóng đại, Trương Hiểu Vũ đã đem Thiểm Lôi Chiến Giáp gọi ra, thân hình hóa thành một đạo lam mang đuổi theo.
"Không biết sống chết, chưởng môn chính là Võ Tông cường giả, chênh lệch không thể tính bằng lẽ thường." Hắc Liên Phái bên kia đều cho rằng Trương Hiểu Vũ đã điên rồi, vội vàng đi chịu chết, nhưng mà bọn hắn cũng vui vẻ vì được giáo huấn những người này một chút, cho bọn họ biết rõ cái gì là môn phái nhất lưu.
Lạc Thi Thi thấy Trương Hiểu Vũ không sợ chút nào, nhưng đáy lòng cũng rất khẩn trương, vội vàng đi theo.
Không có công phu nói nhảm với Trương Hiểu Vũ, lão nhân vừa lên đã vận dụng bảy thành tu vi, khí lãng cuồn cuộn màu đen vờn quanh thân thể, bàn tay kết ấn đánh một chưởng rangoài.
"Hắc Liên Ấn!"
Khí kình màu đen mãnh liệt cô đọng thành một đóa hoa sen màu đen cực lớn, xoay tròn vọt tới Trương Hiểu Vũ, với uy thế của nó thì người sắt bị đánh trúng cũng phải phấn thân toái cốt.
Có thể đón đỡ công kích toàn lực của Vũ Si mà không bị thương, Trương Hiểu Vũ cảm thấy có thể ngăn trở công kích của đối phương. Đương nhiên cái này cũng có vẻ quá kinh thế hãi tục, hơn nữa vì chưa hề thử thử qua, cũng không đáng đi mạo hiểm. Nên Trương Hiểu Vũ mặc Thiểm Lôi Chiến Giáp giống như một tôn Lôi Thần, đánh ra một quyền đón lấy đóa sen màu đen.
Oanh, sóng xung kích cực lớn lưu lại một hố lớn sâu mấy chục thước trên mặt đất, một số người tới gần trực tiếp bị thổi bay ra ngoài, rơi xuống đất đến choáng váng.
Ồ, có thể ngăn một kích bảy thành thực lực của ta, lão nhân kinh nghi một tiếng, lập tức đem tu vi tăng lên tới chín thành, đánh ra Hắc Liên Ấn một lần nữa.
Lần này Hắc Liên Ấn lớn chừng sườn núi của một tòa núi nhỏ, cuồng phong khi nó xoay tròn nổi lên bốn phía, mang theo tiếng xé gió cực lớn đánh tới Trương Hiểu Vũ.
Võ Tông chính là Võ Tông, cho dù là Võ Tông kém cỏi nhất cũng mạnh hơn Võ Hùng đỉnh phong rất nhiều, công kích của Vũ Si đã đạt tới tình trạng Võ Hùng đỉnh phong, nhưng so với công kích của lão nhân yếu hơn đến ba phần, hơn nữa nhìn bộ dáng đối phương còn chưa hề xuất toàn lực.
Không điều động nguyên lực, Trương Hiểu Vũ hít sâu một hơi, da thịt y như ngọc thạch vô hình bành trướng vài phân, ẩn ẩn có lưu quang hiện lên bên trong, lực lượng vô cùng vô tận lấ ngực làm trung tâm tỏa ra tứ chi bát mạch, giờ khắc này, Trương Hiểu Vũ cảm thấy mình chính là được thần, một vị thần không gì đỡ được.
Rống lên một tiếng trầm thấp, Trương Hiểu Vũ nhấc nắm tay như ngọc thạch lên, trực tiếp đánh lên tới đóa sen màu đen.
Sóng xung kích màu đen bành trướng, trong nháy mắt đã đem hố sâu mấy chục thước khuếch trương lên trăm mét, nhưng nơi Trương Hiểu Vũ đứng lại hoàn toàn vô sự. Y như một cái bến tàu bên bờ biển.
Cổ quái, không đúng, lão nhân dù có ngu ngốc cũng nhìn ra Trương Hiểu Vũ không phải Võ Vương cấp nămbình thường, nếu là Võ Vương cấp năm bình thường thì đã bỏ mạng từ công kích đầu tiên rồi. Không thể nào như hiện tại được, bây giờ Trương Hiểu Vũ còn chưa rơi xuống hạ phong nữa.
Tuyệt đại bộ phân người của Hắc Liên Phái há to mồm nhìn Trương Hiểu Vũ, thật sự không dám tưởng tượng Trương Hiểu Vũ lại tiếp được hai chiêu của chưởng môn mà không chết.
Ánh mắt Hoa Minh lập loè ánh sáng, có thể đánh nhau với Võ Tông cường giả mà vào thế hạ phong, chẳng lẽ đối phương tu luyện một loại bí pháp. Nếu không thì sao có thể vượt cấp chiến đấu, hơn nữa lần thứ hai so với lần thứ nhất càng hoang đường. Bất kể như thế nào, Hoa Minh cũng hạ quyết tâm giao hảo cùng với Trương Hiểu Vũ, dù không có chỗ gì hay hắn cũng không quan tâm.
"Nhận chưởng tiếp theo không chết, lão phu tha cho ngươi một mạng." Thân hình lão nhân trôi nổi ở giữa không trung, hai tay lấy tốc độ mắt thường không thể nhận ra được kết vô số ấn quyết, một cỗ nguyên khí dần dần chấn động mãnh liệt, cuối cùng nhộn nhạo như nước gợn.
Căn bản không lo lắng tiếp không tiếp được, Trương Hiểu Vũ đứng vững trên mặt đất, thân hình cao một mét chín thon dài cao ngất, mái tóc dài bay múa.
"Hắc Liên Ấn áo nghĩa: Thiên Vương."
Chỉ thấy lần này xuất hiện là một tòa cự đại hắc liên, phía trên hắc liên có ngồi một thân hình cự nhân mơ hồ, bí mật mang theo xu thế gần như thiên uy đánh xuống.
Mặt đất bị nứt thành từng khối, hai tay Trương Hiểu Vũ bành trướng ước chừng ba phần, mạnh mẽ chống chọi hắc liên cự nhân.
Ầm ầm, một đám mây hình nấm màu đen cực lớn bay lên, thấy tình thế không ổn mọi người vội vàng lui về phía sau hơn trăm thước, trong lòng sợ hãi nhìn về tràng cảnh như Địa ngục ở phía trước.
Thiểm Lôi Chiến Giáp nghiền nát trong nháy mắt, rút vào đan điền Trương Hiểu Vũ, vô số kình khí nện lên trên da thịt lõa lồ, phát ra tiếng đánh bang bang thanh thúy.
Chờ đám mây hình nấm tán đi, tròng mắt của lão nhân trừng được thật to, làm sao có thể như thế, ta đã ra hết toàn lực mà vẫn không thể nào thương hắn.
Lấy một kiện quần áo mới từ trong nguyên giới ra mặc lên người, Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói: "Không biết có còn muốn đánh tiếp hay không, ta tùy thời phụng bồi." Kỳ thật đối phương không thể nào làm hắn bị thương, hắn không thể pháp làm đối phương bị thương. Thứ Thần Ma Cửu Biến cường hóa là thân thể, không làm cho công kích của hắn trở nên biến thái, uy lực nhiều nhất là lớn hơn Thất Thương Quyền một chút mà thôi.
"Hừ hừ, không thể tưởng được các hạ thâm tàng bất lộ, lĩnh giáo." Thân hình lão nhân rơi xuống mặt đất, nói.
Trương Hiểu Vũ nói: "Thâm tàng bất lộ cũng không dám, đa tạ chỉ giáo."
"Chúng ta đi!" Lão nhân biết rõ đánh tiếp không nhất định có thể thắng ngay, ngược lại sẽ trì hoãn càng nhiều thời gian.
"Đại bá, cứ buông tha bọn họ như vậy ư?" Thanh niên không cam lòng.
Lão nhân nói: "Hiện tại chạy tới Ngọc Đính Sơn quan trọng hơn, chuyện khác phải đợi Tông Môn Đại Hội kết thúc mới tính." Chênh lệch lớn nhất giữa Võ Tông và Võ Vương chẳng những là thực lực, mà còn có sự hùng hậu của nguyên lực, tuy hắn tự tin có thể đánh bại Trương Hiểu Vũ, nhưng không phải hiện tại.
Chiến một trận với chưởng môn Hắc Liên Phái đã cho Trương Hiểu Vũ tin tưởng, đồng thời cũng cho hắn biết vấn đề hiện nay đang gặp phải. Phải có công kích cường đại để tương xứng phòng ngự của hắn. Đương nhiên, đây chỉ là với Trương Hiểu Vũ, đối với những người khác thì Trương Hiểu Vũ chỉ là Võ Vương cấp năm, lại có thực lực đấu với đỉnh phong Võ Hùng đã không thể tưởng tượng được.
Ngọc Ấn Sơn Mạch, Ngọc Đính Sơn.
Lúc này, Ngọc Đính Sơn đã được bố trí gần như hoàn tất, hơn một ngàn bàn ghế lớn bài trí dựa theo hai nhóm, phía trên đầu tự nhiên là chỗ hai vị nhất lưu môn phái, dưới một chút là nhất lưu môn phái vị trí, tiếp theo là nhị lưu môn phái, tam lưu môn phái.
Dưới núi có trăm tên Võ giả thủ vệ ở lối vào, mỗi môn phái đi lên núi phải đưa ra thư mời và chứng minh môn phái.
"Đấu Chiến Quốc Nhất Phẩm Đường đến!"
"Đại Thân quốc Đại Đao Môn đến!"
"..."
Rất nhiều môn phái bắt đầu lên núi, các môn phái cũng không mang nhiêu người, chỉ khoảng chừng hai ba người gì đó. Đương nhiên tất cả đều là tinh anh, tu vi rất cao.
"Các ngươi là môn phái nào! Thư mời." Thủ vệ không mang theo chút cảm tình nào nói.
Lạc Thi Thi đưa thư mời lên: "Chúng ta là Thiên La quốc Huyền Âm Môn, tại hạ là môn chủ đời thứ năm của Huyền Âm Môn."
"Là nữ nhân!" Mấy môn phái ở gần đó quăng ánh mắt cổ quái tới.
Kỳ thật nữ nhân làm chưởng môn cũng không phải là việc cái đại sự gì, trong môn phái nhất lưu ở lãnh thổ phía Nam cũng chỉ có một nữ chưởng môn, tu vi đạt đến tứ cấp Võ Tông, trong các Võ Tông cũng là nhân vật lợi hại. Nhưng nữ chưởng môn trẻ như Lạc Thi Thi lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Xuy!! Bất quá là một Võ Vương cấp hai, Huyền Âm Môn này thật đúng là rác rưởi." Thân phận Võ Vương ở trong một trấn hoặc một tòa thành thị đều rất nổi tiếng, nhưng ở Tông Môn Đại Hội không thiếu nhất chính là Võ Vương. Cho dù là chưởng môn tam lưu môn phái chót nhất cũng có thể là Võ Vương, nếu không có thì chính là dọa người.
Sắc mặt Lạc Thi Thi có chút trắng bệch, đúng như lời bọn họ, nàng cũng tự nhận là thực lực hiện tại căn bản không xứng với thân phận môn chủ này, huống chi nàng còn là đại biểu cho Huyền Âm Môn.
Trương Hiểu Vũ vỗ vỗ bả vai nàng, nói: "Lên đi! Lần sau lại đến, bọn họ cả tư cách nói chuyện với ngươi cũng không có, bây giờ tuổi ngươi còn trẻ."
Lạc Thi Thi gật gật đầu, trong nội tâm âm thầm thề, nhất định phải hảo hảo tu luyện, ít nhất không cần được làm thanh danh Huyền Âm Môn yếu đi.
Lên đỉnh núi, tầm mắt đột ngột trở nên rộng lớn, nhìn qua hơn một ngàn bàn ghế sắp xếp theo thứ tự phía trước, tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ hào khí khó nói lên lời.
Là hào hùng, là quyền lực, còn có mị lực leo lên đỉnh phong.
"Nắm quyền thiên hạ, say nằm trên đầu gối mỹ nhân, nhân sinh cuộc sống đạt đến nước này coi như không uổng cuộc đời!" Trương Hiểu Vũ chợt nhớ tới một câu ở kiếp trước, so với tâm tình hiện tại của hắn phi thường chuẩn xác.
"Chỗ ngồi của các ngươi ở bên này." Lên núi, có người đi tới đem bọn họ dẫn tới chỗ ngồi.
Một môn phái chỉ có ba chỗ ngồi, những người khác phải đứng ở phía sau.
Trương Hiểu Vũ ngồi ở bên trái Lạc Thi Thi, hiện tại chưởng môn nhất lưu môn phái và nhất lưu môn phái đều chưa tới.
"Mộc Không trưởng lão, không biết Đầu Đà Lão Tổ này đã đạt đến cảnh giới gì!" Nhân vật chủ yếu đều chưa xuất hiện, đại hội tự nhiên sẽ không bắt đầu, Trương Hiểu Vũ uống một ngụm trà ở trên bàn, hỏi.
Mộc Không nói: "Đầu Đà Lão Tổ là một trong Lục Đại Võ Tông, năm nay đã hơn một trăm năm mươi tuổi, luận tu vi thuần túy thì chỉ sợ là người đứng đầu. Nhưng tới cấp độ của họ thì tu vi cũng không phải trọng yếu nhất, cảnh giới mới thực sự quan trọng. Giống như Dạ Chi Hoàng vậy, tuổi chỉ hơn sáu mươi, tu vi mới chỉ là Võ Tông cấp bốn, nhưng cảnh giới của hắn đã đạt tới đỉnh cao của Võ Tông - Khuy Đạo."
"Khuy Đạo!" Trương Hiểu Vũ hiếu kỳ nói: "Cảnh giới này là như thế nào."
"Ý của Khuy Đạo chính là đã có thể chứng kiến đạo tồn tại, mà đạo là mấu chốt để Võ Tông bước vào Võ Tôn. Nói cụ thể hơn chính là sự nhận thức đối với pháp tắc. Ví dụ như ngươi tu luyện công pháp lôi thuộc tính, tất nhiên sẽ hiểu lôi thuộc tính. Nếu như ngươi có thể sờ đến một tia pháp tắc cơ bản của lôi thuộc tính thì coi như đã bước vào cảnh giới Khuy Đạo. Nếu hoàn toàn nắm giữ pháp tắc, tu vi đầy đủ thì ngươi sẽ trở thành Võ Tôn cường giả."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Ma Cửu Biến.