Chương 222: Phật giáo tam đại pháp ấn: Lôi Thuộc Tính
-
Thần Ma Cửu Biến
- Duy Nhất Thiên Tử
- 3078 chữ
- 2020-05-09 07:45:05
Số từ: 3130
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan.vn
Đạo chi cảnh giới kỳ diệu vô cùng, không thể tưởng được Võ tôn thân không kém cỏi bao nhiêu, lại càng không muốn nói sau Võ tôn còn có hai đại cảnh giới nữa.
"Đúng rồi, hai vị tiền bối, Cổ chiến trường này sao lại chia làm ngũ cấp". Trương Hiểu Vũ phát hiện, mình biết càng nhiều thì nghi vấn cũng lại càng nhiều, như cấm chế bao phủ ở thiên không rồi thần bí Thần ma cốc, Cổ chiến trường có Nguyên khí cùng Nguyên giáp, tứ phân ngũ liệt man hoang sơn mạch vv.., nếu không hoàn toàn muốn làm rõ ràng thì toàn bộ đại lục đều lộ ra vẻ thần bí khó lường.
Vân Trung Hạc cùng Pháp Thông lắc đầu, Pháp Thông nói:"Cái này thì chúng ta cũng không rõ ràng, không ai biết lịch sử của Cổ chiến trường mà chỉ biết cách tiến vào Cổ chiến trường, về phần cấp bậc của Cổ chiến trường và thực lực tương ứng của người tiến vào thôi. Nhất cấp Cổ chiến trường có tám cửa vào, tổng cộng có thể đi vào tám mươi người, bất kể ai đã ngoài Võ vương thì đều có cơ hội đi vào, sau này trở thành nơi cho các Võ vương tuổi trẻ đi vào thí luyện.
Nhị cấp Cổ chiến trường có bốn cửa vào, tổng cộng có thể đi vào một trăm mười hai người, kẻ tiến vào thực lực phải ở ngoài Võ hùng, bất quá trong đó có hai cửa không biết vì sao mà nay không mở ra nên chỉ còn có hai cửa vào thôi, theo đó cũng chỉ có năm mươi sáu người có thể đi vào. Bên trong phần lớn đều là trung phẩm Nguyên khí cùng Nguyên giáp, vận khí tốt thì có thể có được cả thượng phẩm Nguyên khí và Nguyên giáp.
Tam cấp Cổ chiến trường có hai cửa vào, tuy rằng chỉ có Võ tông cao thủ là có thể đi vào, bất quá thật sự rất nguy hiểm. Nếu không có Võ tôn cao thủ mang đội thì cơ hồ có thể nói là thập tử vô sinh, bất quá bên trong có không ít thượng phẩm Nguyên khí và còn có cả cực phẩm Nguyên khí hiếm thấy. Kế tiếp là Tứ và Ngũ năm cấp Cổ chiến trường, trong đó có khả năng có cả Thánh khí trong truyền thuyết, cái này thì chúng ta cũng không biết".
Cổ chiến trường này, người đi vào có thể lấy được rất nhiều trang bị tốt, theo đó thực lực có thể gia tăng nhanh, Trương Hiểu Vũ trong lòng thầm nghĩ.
"Còn ba năm nữa là nhị cấp Cổ chiến trường sẽ mở ra, người đại lục chúng ta bình thường đều từ một cửa đi vào, về phần người hải ngoại thì từ một cái cửa khác đi vào. Ngươi trước mắt đã đạt tới cảnh giới của chúng ta nên có thể mang theo hai người đi vào, bất quá hai người kia thực lực phải ở ngoài Võ hùng, nếu không sẽ không chịu nổi áp lực truyền tống mà nổ tan xác ". Vân Trung Hạc nói.
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, hắn tính mang theo Lạc Thi Thi cùng Lý Tú đi vào, tin tưởng ba năm sau các nàng sẽ đạt tới Võ hùng rồi, nếu có thể có được thượng phẩm Nguyên giáp cùng nguyên khí thì thực lực của mình ít nhất sẽ được đề cao gấp đôi, coi như là tiến vào hàng ngũ nhất lưu cao thủ rồi.
"Tiểu huynh đệ, đối với tu vi của ngươi ta vẫn rất tò mò, không biết có nên luận bàn một chút không ". Pháp Thông đột nhiên mở miệng nói.
Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói:"Ta đối với tam đại pháp ấn của đại sư cũng muốn tìm hiểu đã lâu, vậy cung kính không bằng tuân mệnh". Đối với võ giả chuyện luận bàn là rất bình thường, nhất là khi đã đạt tới cảnh giới của bọn họ, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì sẽ không cùng người đánh nhau sinh tử, nhiều nhất cũng chỉ luận bàn một chút, thử xem cân lượng nhau thế nào.
Pháp Thông nhẹ nhàng đi vào hư không rồi lớn tiếng nói:"Đều là một chút tiểu kĩ, không đáng nhắc đến, tiểu huynh đệ không cần suy nghĩ".
"Đại sư nói là, vũ kỹ không có nghĩa gì!" Trương Hiểu Vũ đi theo vào hư không, hắn đứng cách Pháp Thông hơn trăm mét nói.
"Tiểu huynh đệ ngộ tính cực cao, đã hiểu được vũ kỹ bất quá chỉ là một cái công cụ mà thôi, khi chúng ta đạt tới một trình độ mới sẽ có một đám vũ kỹ bị đào thải để sau đó lấy được công cụ tốt hơn". Pháp Thông nguyên bản nhìn mặt mũi hiền lành, một bộ cao tăng đắc đạo nhưng giờ phút này theo trận gió thổi, trên người bỗng nhiên toát ra một cỗ khí phách, giống như Như Lai vậy.
Nói xong, Pháp Thông nhướng mày, hữu chưởng trong nháy mắt kết thành một cái Phật môn ấn sau đó hướng về Trương Hiểu Vũ lăng không đè xuống.
"Như sơn ấn!"
Ầm một tiếng, tầng mây thật dày chợt tan đi, theo một ấn này của Pháp Thông, không khí phụ cận Trương Hiểu Vũ đều bị vỡ ra, giống nhau ấn đang đánh tới không phải là một chưởng ấn mà là một tòa núi cao.
Đối mặt với một ấn bá đạo này, Trương Hiểu Vũ mặt không đổi sắc, tay phải vươn ra, điện quang lấp lóe rồi không gian phía trước chợt trở nên ngưng thật sau đó đột nhiên liệt vỡ ra, hồ quang sắc bén chạy đi khắp mọi nơi phủ kín cả hư không.
"Hảo, tiếp đệ nhị chiêu, Đại phật ấn". Ngón giữa tay phải của Pháp Thông gấp khúc lại rồi thêm một chưởng lăng không đánh lại.
Từ phật thủ hào quang màu vàng đại phóng, gió trên hư không cũng bị một chưởng này trụ lại, đồng thời bị trụ còn có thân hình Trương Hiểu Vũ cùng với nguyên lực trong cơ thể.
Đại phật ấn thật là lợi hại có thể định trụ được nguyên lực của ta, Pháp Thông này thực lực so với đám Đầu đà lão tổ thì còn lợi hại hơn mấy lần.
Nguyên lực của Trương Hiểu Vũ thoáng bị kiềm hãm nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, mắt thấy phật thủ màu vàng đánh tới người, tay trái Trương Hiểu Vũ đẩy ra, một khối bông màu trắng như tuyết trong nháy mắt thành hình chặn đỡ phật thủ kia.
Pháp Thông mặt mỉm cười, uy lực của Đại phật ấn không chỉ có điểm này, nó có thể càng biến càng mạnh, so với chi Như sơn ấn thì mạnh hơn rất nhiều.
Quả nhiên, phật thủ màu vàng sau khi bị ngăn trở thì lực đạo càng ngày càng mạnh, bông tuyết màu trắng đã ẩn hiện có vết rạn, thanh âm nứt vỡ tạp sát tạp sát vang lên liên miên không dứt.
"Bông tuyết bạo!" tay trái Trương Hiểu Vũ xoay tròn, bông tuyết màu trắng trước khi hỏng mất đã chủ động bạo liệt ra, kình lực cường đại phát ra giống như một ngọn núi lửa bùng nổ, lập tức đem phật thủ màu vàng đánh nát mà sụp đổ xuống.
Trương Hiểu Vũ ánh mắt lợi hại cất cao giọng nói:"Đại sư, ngài cũng nên tiếp ta một chiêu, Nhất tuyến băng phong " rồi vươn nhất chỉ điểm ra, vô thanh vô tức thân thể Pháp Thông trong nháy mắt đã bị kết thành băng, hóa thành một tòa băng điêu.
Trên đỉnh núi Vân Trung Hạc lộ ra vẻ kinh sắc, Nhất tuyến băng phong này thật bá đạo, ngay cả Pháp Thông đại sư cũng trong nháy mắt bị đóng băng.
Lạc Thi Thi cùng Lý Tú lúc trước thấy Trương Hiểu Vũ rơi xuống hạ phong thì nhíu mày, giờ phút này lại thấy Trương Hiểu Vũ chiếm được thượng phong thì trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Kim cương bất hoại thân, khai!", thời gian một lần hô hấp còn chưa qua thì quanh pháp thân đại sư quang hoa màu vàng đại phóng, trên khối băng cứng rắn đã xuất hiện một cái cái khe màu vàng.
Ba ba ba, khối băng bạo toái từ trên pháp toàn rơi xuống, giờ phút này toàn thân Pháp Thông giống như Lim thân la hán, uy mãnh vô cùng.
Trương Hiểu Vũ nhớ rõ khi đó trong đại tái Chiến quốc thập cao thủ tuổi trẻ thì Kim Liệt hình như cũng tu luyện Kim cương bất hoại thân, chẳng lẽ là theo Phật giáo. Đây chính là công pháp có thể đem thân thể tu luyện đến cảnh giới bất phôi, không hổ là một trong thượng cổ thập đại chân thân.
"Đại sư, để ta tới xem thử độ cứng kim thân của ngươi". Trương Hiểu Vũ không lo lắng mình sẽ làm Pháp Thông bị thương vì Kim cương bất hoại thân của hắn không sai biệt lắm đã đến cảnh giới tối cao rồi.
Điện hoa luân với tốc độ mắt thường không thể nhận ra va chạm vào ngực Pháp Thông đại sư, ầm một tiếng, quang điểm màu vàng cùng điện võng màu lam lấp lóe.
Một cái bạch ấn mờ nhạt được giữ lại, Pháp Thông nhướng mày bội phục nói:"Ngươi công kích rất nhanh, nếu ta chưa đem Kim cương bất hoại thân luyện đến trình độ gần như bất phôi thì vừa rồi ta không có biện pháp ngăn trở nó".
Trương Hiểu Vũ lại bội phục nói:"Chiêu Điện hoa luân này là chiêu công kích tối cường của ta, thế mà vẫn không thể gây thương tổn cho đại sư một chút nào".
Pháp Thông nói:"Chiêu kế tiếp nhé". Dù sao có kim cương bất hoại thân, Pháp Thông trên cơ bản đã ở vào thế bất bại, cho dù là đối mặt với chiêu Nhất tuyến băng phong thì cũng chỉ hơi rơi vào hạ phong chứ không có khả năng bị giết chết, trừ phi là Cự nhân hoàng tự mình xuất thủ.
Trương Hiểu Vũ lắc đầu nói:"Nếu đã muốn kiến thức qua tam đại pháp ấn thì sao có thể bỏ dở nửa chừng chứ? Đại sư, ngài cứ yên tâm ra tay đi! Hiểu Vũ có lòng tin sẽ ngăn trở được chiêu này ".
"Vậy được rồi! Cẩn thận đó". Pháp Thông nghe Trương Hiểu Vũ vừa nói như vậy thì biết đối phương còn có hậu chiêu, cho dù không địch lại thì cũng sẽ không nguye hiểm đến tánh mạng.
"Vạn phật ấn".
Pháp Thông vừa đánh ra, trong thiên địa nơi nơi đều là phật thủ màu vàng, giống như là có vô số Pháp Thông từ các hướng hướng đánh về Trương Hiểu Vũ một chưởng, căn bản là chắn không thể chắn, phá không thể phá.
Trương Hiểu Vũ nhướng mày mà chưa vội ra chiêu, nhìn vô số phật ấn màu vàng này hắn suy nghĩ, Vạn phật ấn và Đại phật ấn hẳn là có liên hệ với nhau, nếu để vô số Đại phật ấn đánh lên người thì xác thực là có khả năng đánh hắn chết nhưng trong Vạn phật ấn, mỗi một phật thủ màu vàng không thể có uy lực như Đại phật ấn được, nếu không thì cũng quá nghịch thiên rồi.
Quả nhiên, lực đạo trên mỗi phật ấn tuy rằng rất lớn nhưng so với Đại phật ấn thì kém hơn không ít, đại khái tương đương với bảy thành uy lực. Nếu những người khác đụng tới chiêu này thì khả năng là đều thúc thủ vô sách mà bị đánh chết nhưng đối với Trương Hiểu Vũ mà nói thì cũng không có gì, lấy thân thể hắn hoàn toàn có thể chống đỡ được loại công kích này.
Thấy Trương Hiểu Vũ mỉm cười nhìn mình, Pháp Thông cũng cười nói:"Lão nạp đã quên, thân thể tiểu huynh đệ cũng đã gần như bất phôi nên Vạn phật ấn tự nhiên là không có hiệu quả".
Vân Trung Hạc ở phía dưới sang sảng nói:"Thật phấn khích, xem hai vị luận bàn thật đúng là nhiệt huyết sôi trào, ngay cả ta cũng nhịn không được".
Pháp Thông nói:"Ngươi tu luyện khí thuộc tính nguyên lực nên có thể thay đổi cả áp suất không khí, so với ta còn lợi hại hơn".
Trương Hiểu Vũ kinh ngạc nói:"Vân tiền bối, thuộc tính này của ngài có hiệu quả gì, không bằng thi triển một chút cho ta kiến thức đi". Trên thế giới này, thuộc tính có ngàn vạn, rất nhiều thứ thuộc tính kỳ quái khó hiểu, Trương Hiểu Vũ đang muốn kiến thức một chút nên tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Vân Trung Hạc nghe vậy thì nói:"Vậy ngươi cẩn thận", nói xong tay phải mở ra, trong lòng bàn tay Vân Trung Hạc xuất hiện một cái màng khí trong suốt sau đó hấp lên một khối tảng đá mà ném vào.
Bằng mắt thường có thể thấy được, tảng đá sau khi rơi vào trong thì bị áp súc nén lại, từ đầu còn to cỡ đầu người nhưng sau đó dần nhỏ đi thành cỡ ngón tay, cuối cùng chỉ còn lại có một chút.
Trương Hiểu Vũ hít sâu một ngụm khí lạnh, Khí nguyên lực này quả nhiên là mạnh mẽ, có thể đem một hòn đá to bằng đầu người áp súc trăm ngàn lần, nếu vứt người vào thì phỏng chừng sẽ trực tiếp bị áp súc thành một khối huyết cầu.
Vân Trung Hạc tiện tay cầm trong tay khí màng kia ném ra ngoài, hư không phía ngoài nhất thời rung lên, tiếng nổ mãnh liệt khiến dòng khí so với đao khí còn sắc bén hơn bắn ra xung quanh khiến tầng mây bị phá thành từng mảnh nhỏ.
Trương Hiểu Vũ nói:"Vân tiền bối, Khí nguyên lực này cũng quá biến thái rồi!"
"So với Khí nguyên lực của ta thì còn nhiều loại nguyên lực khác lợi hại hơn không biết bao nhiêu, về sau ngươi nhất định có thể thấy được. Bất quá chỉ cần có ngộ tính, cơ duyên thì một nguyên lực bình thường cũng có thể phát huy ra uy lực rất lớn, như cái Nhất tuyến băng phong kia của ngươi cũng phi thường lợi hại, hộ thể nguyên lực không thể chắn được, người có tu vi cảnh giới tương đương cùng ngươi căn bản là ngay cả lực hoàn thủ cũng không có". Vân Trung Hạc lắc lắc đầu nói.
Đối với Nhất tuyến băng phong, Trương Hiểu Vũ tự nhiên là thập phần kiêu ngạo, lực phá hoại của nó tuy rằng không theo kịp Điện hoa luân nhưng luận về hiệu quả thì cũng là việc nhân đức không nhường ai, nếu thực lực đối thủ kém hơn một chút thì sẽ không có cơ hội phản kích.
Ở Phù vân sơn mạch ngây người hơn một tuần, trong thời gian này, Võ gia huynh đệ và Vân Linh Nhi hết lòng địa chủ đưa ba người Trương Hiểu Vũ đông du tây cuồng, cơ hồ là đi hết cả các danh thắng trong vòng mấy ngàn dặm quanh đó. Đám Trương Hiểu Vũ cũng bởi vậy mà cảm nhận được người trẻ tuổi nên khoái hoạt, tiêu diêu tự tại, vô câu vô thúc.
Sau khi rời Đông vực, ba người lập tức chạy về hướng Nam vực phi hành đi. Thời gian lặng lẽ trôi qua được bốn tháng, phía sau núi Huyền Âm Môn, Trương Hiểu Vũ đang dốc lòng nghiên cứu trận pháp, qua hơn nửa tháng cân nhắc hắn đã thoáng có một ít ý nghĩ.
Trận pháp xét đến cùng cũng là cách vận dụng thiên địa nguyên khí hoặc là nguyên lực, nếu nói đến kinh mạch trong cơ thể người thì cũng vậy, hệ thống kinh mạch kỳ thật cũng là một đám trận pháp đơn giản mà các huyệt đạo trọng yếu tương đương với mắt trận trong trận pháp.
Bất quá muốn bố trí trận pháp thành công thì trước tiên phải có được hồn lực, bởi vì chỉ có hồn lực mới có thể giúp trận pháp vận chuyển được. Cái này giống như việc tại bờ sông đào một con mương nước, để dẫn nước sông chảy về phía nào thì cần có hồn lực tác động tạo ra sự khởi dẫn.
Xuất ra mười chín khối hạ phẩm nguyên thạch, Trương Hiểu Vũ sắp xếp trên một khối cự thạch bằng phẳng, cuối cùng hình thành một cái đồ án trận pháp phong cách cổ xưa với diện tích ước chừng một thước. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hồn lực ngưng tụ thành một tia, Trương Hiểu Vũ rất nhanh đem mười chín khối hạ phẩm nguyên thạch nối liên tiếp vào nhau, khi hồn lực va chạm vào một khối hạ phẩm nguyên thạch cuối cùng, đây cũng chính là mắt trận tối trọng yếu của trận pháp này thì tất cả nguyên thạch đều tản mát ra quang mang nhàn nhạt tựa như sống lại vậy.
Đương nhiên, cái này còn chưa có xong, việc khởi động trận pháp bước cuối cùng là phải đem mỗi loại thuộc tính Nguyên khí trong nguyên thạch khai thông ra, để chúng dựa theo sự dẫn đường của hồn lực mà tuần hoàn không thôi. Mà một người có thuộc tính nguyên lực dạng gì thì cho hắn chỉ có thể bố trí loại trận pháp có thuộc tính này, bởi vì một loại thuộc tính nguyên lực chỉ có thể khai thông ra loại thuộc tính nguyên khí đó. Hiện tại Trương Hiểu Vũ đang vận dụng Phong nguyên lực nên hiển nhiên trận pháp này là Phong thuộc tính trận pháp.
Vù vù, trận pháp vừa hình thành được một chốc thì quang mang trên nguyên thạch lại biến mất, từ bề ngoài mà xem thì căn bản nhìn không ra cái gì khác thường nhưng trong phạm vi một thước mà trận pháp bao phủ, Trương Hiểu Vũ lại cảm giác được một trận gió nhu hòa thanh lương thổi qua và tuần hoàn không thôi.