Chương 57: Tiểu thư gặp rủi ro
-
Thần Ma Cửu Biến
- Duy Nhất Thiên Tử
- 1646 chữ
- 2020-05-09 07:43:29
Số từ: 1683
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan.vn
Tốc độ của ngựa thượng đẳng rất nhanh, đến sáng ngày thứ hai đã chạy được hơn năm trăm dặm đường. Phía trước là một hồ nước chiếm cứ phương viên ngàn dặm, nó gọi là Triêu Dương Hồ. Muốn đi qua thì phải cưỡi thuyền lớn, nếu không phải đi đường vòng, không chỉ xa hơn mấy trăm dăm mà còn có rất nhiều núi lớn ngăn cản.
Bên bờ Triêu Dương Hồ có không ít tòa nhà, đại đa số là tửu lâu, tiệm binh khí, người từ nơi khác tới đây sẽ ăn uống, mua binh khí.v..v rồi mới lên thuyền qua hồ.
Lúc này, một chiếc thuyền đã đủ hành khách, giương buồm ra, một loạt thủy thủ cường tráng tràn ngập hào khí hét lớn, đem móc sắt chìm vào đáy hồ kéo lên boong tàu.
"Đi tửu lâu ăn điểm tâm trước, sau đó qua tiệm binh khí xem có vũ khí thuận tay cho các ngươi không." Vũ khí của Triệu Thành và Triệu Đức trải qua nhiều phen chiến đấu, đã hư hỏng khá nhiều, nhưng hai người vẫn không đổi vũ khí khác, nên Trương Hiểu Vũ mới đề nghị.
Hai người Triệu Thành gật gật đầu.
Sau khi tùy tiện ăn vài món trong tửu lâu, Trương Hiểu Vũ dùng hơn trăm lượng bạc để mua một thanh Ti Tuyết Ngân Thiết Trường Đao cho Triệu Thành, một thanh trường kiếm cho Triệu Đức, sau đó ba người mới lên một chiếc thuyền lớn, trao đổi giá cả với lão bản.
"Ba người sáu mươi hai, ba con ngựa ba mươi lượng." Thuyền trưởng nhìn mọi người và ba con ngựa, mở miệng nói.
Trương Hiểu Vũ móc ra một trăm năm mươi lượng bạc đưa cho đối phương, nói: "Còn thiếu bao nhiêu người nữa mới đủ."
"Cộng thêm các ngươi thì còn thiếu bảy tám người, nhưng có thể đi trước một chút."
Một chiếc thuyền ít nhất cũng có thể chở bốn năm mươi người, đương nhiên có vẻ hơi chật chội, nếu ba mươi người thì mỗi người hai mươi lượng, một chuyến đi mất khoảng ba bốn ngày, lợi nhuận ít nhất bảy tám trăm lượng, thật con mẹ nó biết kiếm tiền, lúc nào mình cũng kiếm một con thuyền để làm ăn, Trương Hiểu Vũ nghĩ.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, rốt cục đã có đủ người, thuyền trưởng hét lớn thủy thủ nâng buồm lái thuyền.
Trương Hiểu Vũ đứng ở trên boong thuyền rộng rãi sạch sẽ, gió hồ mạnh mẽ thổi tới trước mặt, quần áo bồng bềnh, vai gánh một thanh đại kiếm làm cho nhiều người phá lệ chú ý hắn.
"Thanh kiếm kia ít nhất cũng nặng năm mươi cân! Có thể huy động đại kiếm như vậy, thực lực ít nhất là Võ giả cấp sáu, nói không chừng là Võ Sư." Một số hành khách trên boong thuyền chú ý tới Trương Hiểu Vũ, xì xào bàn tán.
"Ta mới Võ giả cấp ba, không biết năm nào tháng nào mới có thể đạt tới Võ Sư." Một ít hành khách tuổi nhỏ hâm mộ nói.
Một vị lão giả cảm khái nói: "Thừa dịp tuổi trẻ phấn đấu nhiều một chút, ngươi xem thực lực của những thủy thủ kia đều hơn Võ giả cấp ba, người không trải qua chiến đấu rất khó tiến bộ, đừng giống ta, lúc trẻ ham chơi để bây giờ chỉ có thể sống bằng tiền dành dụm."
Nghe lão già nói xong, tuyệt đại bộ phân mọi người chú ý tới ba mươi thủy thủ ở hai bên boong tàu, ánh mắt sắc bén của họ y như dao găm đâm vào người.
Nhìn ra mặt hồ trắng xoá phía trước, tâm tình của Trương Hiểu Vũ rất tốt, hắn có dự cảm rất mạnh mẽ, đi qua hồ này thì cuộc sống nhân sinh của hắn sẽ không giống lúc trước nữa.
Ở kiếp trước, nam nhân nào không có mộng tưởng làm anh hùng, đương nhiên, bởi vì hoàn cảnh và áp lực cuộc sống không cho phép, nên những giấc mộng đó dần dần bị phai mờ, cuối cùng đa số đều trở thành một người bình thường. Mỗi ngày đi làm, lấy tiền lương cố định. Có lẽ ngẫu nhiên sẽ nhớ lại lý tưởng lúc tuổi còn trẻ, cười cười vài tiếng, rồi lại theo thói quen mà tiếp tục sống.
"Thuyền trưởng, phía trước có một chiếc thuyền nhỏ tới gần." Một tên thủy thủ đi vào buồng nhỏ trên tàu báo cáo.
Vị thuyền trưởng có làn da hơi ngăm đen, tỉnh táo nói: "Chuẩn bị công kích, nghe lệnh của ta." Nói xong đi ra khỏi buồng nhỏ.
Trên mặt hồ phía trước, một con thuyền nhỏ lướt như bay mà đến, trên đầu thuyền đứng một vị trung niên gầy gò, đang liều mạng huy động mái chèo.
"Người nào." Thuyền trưởng quát lạnh một tiếng.
Trung niên gầy gò nói: "Tiểu thư nhà ta bị thương, cần phải có chỗ để nghỉ ngơi trị liệu, sẽ có bạc cho ngươi."
Thuyền trưởng chần chờ một chút rồi mới nói: "Để cho ta nhìn tiểu thư nhà ngươi."
Gầy gò trung niên nói: "Được rồi!" Nói xong lách thân thể qua, lộ ra một nữ tử trẻ tuổi nằm trên thuyền nhỏ, nàng ước chừng hai mươi tuổi, dung mạo vô cùng mỹ lệ nhưng sắc mặt lại tái nhợt.
"Lên đây đi!" Thuyền trưởng thấy không có gì nguy hiểm, nhẹ gật đầu.
Trương Hiểu Vũ ánh mắt như điện, quét qua trung niên gầy gò một chút, âm thầm cả kinh, ít nhất Đại Võ Sư cấp sáu, người này có địa vị gì đây. Mặc dù Đằng Vân Đại Lục là thế giới võ giả, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành Đại Võ Sư, chỉ có người của đại gia tộc hoặc là một số ít người thường xuyên chiến đấu mới có thể trở thành Đại Võ Sư. Một Đại Võ Sư đi ra ngoài có được rất nhiều ưu đãi. Ở Đằng Vân Đại Lục đã thuộc về hàng ngũ cao thủ, coi như là một thành chủ cũng không có quyền lợi khống chế bọn họ.
Trung niên gầy gò ôm nữ tử trẻ tuổi kia nhảy lên boong tàu, nhìn quanh một vòng, tựa như đang quan sát xem có nguy hiểm tồn tại hay không, ánh mắt quét đến người Trương Hiểu Vũ, đồng tử co rụt lại.
Trương Hiểu Vũ bất quá mười bảy tuổi, ở Đằng Vân Đại Lục chỉ có thể coi là thiếu niên, vẫn chưa phải thanh niên, với tuổi này mà trở thành Đại Võ Sư thì chỉ có thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung, mà thiên tài không phải nơi nào cũng có thể sinh ra. Mỗi một thiên tài vừa xuất thế, tất nhiên dang tiếng sẽ được lan truyền, được mọi người kính ngưỡng, một ít thế lực lớn hoặc phía chính phủ tất nhiên sẽ cực lực lôi kéo, dù sao đó cũng có thể là những cường giả Võ Hùng, thậm chí Võ Tông trong tương lai.
Ánh mắt hai người liếc nhau một cái, rồi mau chóng dời đi.
Lấy ra một trăm lượng bạc từ trong túi tiền, trung niên gầy gò ném cho thuyền trưởng nói: "Cho ta một cái phòng, tiểu thư nhà ta cần lập tức trị liệu."
Thuyền trưởng nhận được bạc, gật gật đầu đối nói với thủy thủ bên cạnh: "An bài một gian phòng sạch sẽ cho hắn."
Trung niên gầy gò đi vào một căn phòng dưới khoang thuyền, hành khách chung quanh nhẹ giọng nghị luận: "Cô gái này thật xinh đẹp, sao lại bị thương như thế?" .
"Ta thấy tám phần là gặp hải tặc, may mắn trốn thoát được."
Một chút phong ba ngang qua, sự chú ý của mọi người dời đi rất nhanh, tụ tập một chỗ thảo luận vài chủ đề linh tinh.
Nửa canh giờ đi qua, cửa khoang thuyền chợt mở ra, trung niên gầy gò từ bên trong đi ra, đi tới chỗ của Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ hiếu kỳ nhìn hắn, không biết hắn muốn gì.
"Vị tiểu huynh đệ này, có chuyện cần ngươi hỗ trợ, xin ngươi nghe một chút." Gầy gò trung niên thành khẩn nói.
"Chuyện gì!"
"Ngươi là một Đại Võ Sư đi!" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, đẳng cấp của đối phương còn cao hơn hắn, có thể nhìn ra thực lực của hắn cũng không kỳ lạ.
Tuy trung niên gầy gò đã sớm nhìn ra, nhưng nghe được chính miệng Trương Hiểu Vũ thừa nhận vẫn thập phần khiếp sợ, sau khi ổn định tâm tình mới mở miệng nói: "Tiểu thư nhà ta bị nội thương nghiêm trọng, trong cơ thể còn sót lại một cỗ nguyên lực cường đại, cần có người hỗ trợ để loại trừ, không biết tiểu huynh đệ có chịu hỗ trợ không, đương nhiên ta sẽ dành thù lao một ngàn lượng cho tiểu huynh đệ."
"Loại trừ nguyên lực? Thực lực ngươi ít nhất là Đại Võ Sư cấp sáu, nếu như ngươi cũng không loại trừ được thì ta làm được gì chứ." Trương Hiểu Vũ nghi ngờ nói.
Sắc mặt trung niên gầy gò trầm trọng nói: "Người đả thương nàng là Võ Vương, năng lực của ta không đủ, ta cần tiểu huynh đệ hợp lực với ta."
Võ Vương cao thủ, vị tiểu thư này đắc tội người nào, nhưng nhớ tới mình cũng bị Võ Vương cao thủ đuổi giết qua, hơn nữa không chỉ một lần. Chỉ có điều thể chất của mình đặc thù, lại có Hắc Ma Thủ ngăn trở nguyên lực của đối phương xâm nhập, nên cũng chưa bị thương giống tiểu thư này lần nào.