Chương 94: Ngọc Liên Công Chúa: Kim Xà Kiếm
-
Thần Ma Cửu Biến
- Duy Nhất Thiên Tử
- 1753 chữ
- 2020-05-09 07:43:47
Số từ: 1782
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan.vn
Trên sàn nhà bị chà xát ra một vết lún thật dài, Tôn Phóng quỳ một gối xuống mặt đất, trong miệng không ngừng ho ra máu, Lạc Hà Trảm mặc dù bá đạo dị thường, nhưng lấy tu vi của hắn chỉ nắm giữ ba bốn phần hỏa hậu, tự nhiên không bì kịp Trương Hiểu Vũ đã nắm giữ Phong Lôi Chưởng thuần thục.
Người này cũng không thể khinh thường! Trương Hiểu Vũ lui ra phía sau một bước, sàn nhà dưới lòng bàn chân bị giẫm ra một vết thật sâu.
Xoa xoa miệng đầy máu tươi, Tôn Phóng chậm rãi đứng lên, trong con mắt hiện ra màu tím kỳ dị, trống rỗng sắc bén, bị hắn nhìn chằm chằm giống như toàn bộ bí mật đều bị nhìn thấy, sinh ra sợ hãi khó hiểu: "Là ngươi ép ta." Tôn Phóng lộ ra dáng tươi cười khát máu.
Tôn Nguyệt Hương thầm kêu không ổn, Tử Hà Thần Công có thể nổi danh hàng đầu trong địa cấp trung thừa công pháp, tự nhiên không chỉ vì lực công kích bá đạo, mà là vì trong đó có một vũ kỹ phụ thuộc: Tử Đồng.
Tử khí theo kinh mạch quán chú vào trong ánh mắt, có thể làm cho con mắt có thể chứng kiến những thứ rất nhỏ, như chỗ năng lượng bạc nhược yếu kém hỗ, quỹ tích ra tay, những thứ này dưới Tử Đồng đều không cách nào che dấu, lẩn trốn, đương nhiên bởi vì Tử Đồng cực kỳ hao tổn nguyên lực, tâm lực và thể lực, nếu như trong thời gian ngắn không cách nào giải quyết đối phương, không cần người khác ra tay chính mình sẽ ngã xuống.
"Dừng tay! Cho dù dùng tới Tử Đồng ngươi cũng không phải đối thủ của hắn." Một thanh âm từ ngoài cửa sổ truyền vào, sau đó một đạo bóng trắng loáng cái tiến đến, chỗ trống trải của lầu hai xuất hiện một đầu báo tuyết, trên báo tuyết có ngồi một vị nữ tử thân hình uyển chuyển thon dài, trên mặt che một tầng lụa mỏng, như ẩn như hiện.
Tôn Nguyệt Hương không phục nói: "Làm sao có thể."
Ngọc Liên Công Chúa Tiêu Linh, dò xét đối phương khoảng cách gần như vậy, Trương Hiểu Vũ không thể không thừa nhận đối phương là một nữ tử tao nhã tuyệt đại, đơn thuần khí chất thì so với Lạc Thi Thi cũng muốn hơn một chút, không biết tam đại mĩ nữ xướng danh cùng nàng của Thiên La Quốc là ai.
Tiêu Linh thản nhiên nói: "Mặc dù Tử Đồng có thể chứng kiến chỗ bạc nhược yếu kém của đối phương, nhưng phải dựa trên thân thể linh mẫn và ý thức chiến đấu, nếu không chỉ là vớt trăng dưới nước, công dã tràng mà thôi."
Thân hình Tôn Phóng chấn động, trong ấn tượng dưỡng phụ cũng đã từng nói với hắn nói như thế.
Tử Đồng, có vẻ giống với Bạch nhãn trong bộ manga Naruto, nhưng mà so với Bạch nhãn, Tửu Đồng vẫn chỉ là con nít. Bạch Nhãn được xưng có thị giác ba trăm năm mươi chín độ, có thể chứng kiến vật thể ở rất xa, gần như tương đương với dụng cụ dò xét nhiệt năng. Nhưng mà thế giới này đối với Trương Hiểu Vũ mà nói vẫn chỉ là một góc băng sơn, sau này xuất hiện đồng vũ kỹ so với Bạch nhãn càng trâu hơn cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc chuyện. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
"Bên ngoài sân thi đấu Hoàng gia mặc dù không cấm đánh nhau, nhưng mà phá hư của công cần bồi thường gấp đôi." Toàn bộ Vệ thành đều thuộc về hoàng tộc, mà trong lúc diễn ra thanh niên đại tái, Tiêu Linh sẽ tạm thời phụ trách trật tự của cả vệ thành.
Nói xong những lời này, Tiêu Linh hướng Trương Hiểu Vũ nói: "Thực lực ngươi không tệ, nếu như đây còn không phải toàn lực của ngươi, thì trùng kích hạng bảy cũng có hi vọng." Sáu hạng đầu tiên tự nhiên đều là Võ Vương cao thủ, Tiêu Linh không cho rằng Trương Hiểu Vũ có thực lực đánh bại Võ Vương.
"Đa tạ công chúa cất nhắc!" Trương Hiểu Vũ không có phản bác, tất cả đều có thể thấy rõ ràng khi thi đấu, hiện tại nhiều lời vô ích.
"Về phần ngươi," Tiêu Linh tựa như biết rõ thân phận Lạc Thi Thi: "Ở vệ trong thành không có có ai dám hướng ngươi động thủ, cho dù là Ô Lương Vũ cũng không được."
Tôn Nguyệt Hương hừ lạnh một tiếng, thầm nói: "Chưa chắc đâu! Ô Lương Vũ chính là cao thủ Võ Hùng." Mặc dù khinh thường Huyền Âm Môn, nhưng mà thực lực của Ô Lương Vũ là thật, không có ai dám coi thường, cho dù là phụ thân Tôn Nguyệt Hương, chưởng môn Tôn Kiếm Tử Hà Kiếm Phái cũng không dám phát ngôn bừa bãi có thể thắng Ô Lương Vũ.
Ha ha, tiểu cô nương này cho rằng thế lực hoàng tộc là bất tài sao, nếu như ngay cả một cường giả Võ Hùng cũng không ngăn được, Thiên La Quốc đã sớm đại loạn, nơi nào còn có cục diện bình định như hiện tại. Trương Hiểu Vũ mặc dù không trải qua những thứ này, nhưng không ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy.
Tiêu Linh liếc qua Tôn Nguyệt Hương, trong giọng nói ẩn hàm ngạo khí nhàn nhạt, đương nhiên loại ngạo khí này là do sống ở địa vị cao tự hình thành, so với ngạo khí ngang ngược của Tôn Nguyệt Hương hoàn toàn không cùng một tầng.
"Quả thật thực lực Ô Lương Vũ ở trong mười đại cao thủ Thiên La Quốc bài danh thứ bảy, nhưng chớ quên, đệ nhất cao thủ còn ở trong hoàng thành."
Tôn Nguyệt Hương nghe vậy trì trệ, thầm mình tại sao quên lão quái vật ở trong hoàng thành, người này ở sáu mươi năm trước đã vang danh cả Thiên La Quốc, lúc ấy thế lực một người không thua Huyền Âm Môn, Tử Hà kiếm phái, cường giả đại môn phái Huyết Thủ Môn. Sáu mươi năm trôi qua, mặc dù hắn chưa từng tham gia Thiên La Quốc cao thủ đại tái, nhưng vẫn được xưng là Thiên La Quốc đệ nhất cao thủ.
Tôn Phóng tán đi Tử Đồng, có chút suy yếu nói: "Xá muội không hiểu chuyện, mong công chúa đừng so đo." Loại tình huống này, Tôn Phóng vui mừng đi ra làm người hoà giải.
Tiêu Linh có chút nhíu mày, ánh mắt đối phương làm cho nàng không rất ưa.
"Thanh Niên Cao Thủ Đại Tái sắp tới, có chuyện gì khi đó nói sau, hiện tại cho dù đánh thắng cũng không được nhắc tới." Tiêu Linh vỗ nhẹ đầu báo tuyết một chút, báo tuyết ưu nhã mau lẹ nhảy ra khỏi lầu hai, tốc độ cực nhanh hiện lên một bóng trắng, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động.
Có chút ghen ghét nhìn thoáng qua bóng lưng Tiêu Linh, Tôn Nguyệt Hương quay đầu hung hăng liếc Trương Hiểu Vũ lếc, hung ác nói: "Hy vọng ngươi ở trong đại tái không nên đụng đến Vạn sư huynh của ta." Vạn Trác Minh mới tiến vào Võ Vương không bao lâu, cần gấp một đầu hoang thú cấp ba đỉnh phong để bồi dưỡng mặt mũi, khi bắt đầu đấu mới có thể chạy tới, nếu không cục diện hôm nay cũng không như thế, Tôn Nguyệt Hương thầm suy nghĩ.
Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói: "Ta rất mong Vạn sư huynh của ngươi trở về, hy vọng hắn tài giỏi giống như ngươi nói." Võ Vương bình thường hắn thật đúng là không để vào mắt, cũng chỉ có bọn người Lý Dục mới làm cho hắn kiêng kị, dù sao Hoàng Kim Quyền áo nghĩa: Đại Diệt Không thật sự quá cường đại, Trương Hiểu Vũ không nắm chắc có thể đối phó được.
"Cuồng vọng!" Tôn Nguyệt Hương khinh thường, một cái Đại Võ Sư đỉnh phong muốn đánh bại Võ Vương, nói chuyện hoang đường viển vông cũng không gì hơn cái này.
Không có để ý Tôn Nguyệt Hương như thế nào, Trương Hiểu Vũ tìm một bàn trống ngồi xuống, chuẩn bị dùng cơm.
Đương nhiên, tuổi trẻ tuấn kiệt Kim Quang Quận Thành bên này tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Trương Hiểu Vũ, nguyên một đám đã chạy tới nói: "Trương Hiểu Vũ, chúc mừng, Ngọc Liên Công Chúa cũng nói ngươi có hi vọng xếp hạng bảy, nhất định có thể thành công, đến lúc đó đừng quên mời ta uống chén rượu." Lúc này bất hòa lôi kéo làm quen Trương Hiểu Vũ, về sau chờ Trương Hiểu Vũ thành danh chỉ sợ không có cơ hội.
"Nhất định!" Người ta hảo ý đến chúc, Trương Hiểu Vũ cũng sẽ không không bán mặt mũi.
"Ca ca ta là bằng hữu Hoa Tuấn Kiệt, ngươi đã từng gặp chưa?"
"Muội muội của ta là một mỹ nữ trong Kim Quang Quận Thành, nàng đã từng gặp ngươi, nói ngươi rất có ý tứ, không biết ngươi có thời gian gặp mặt nàng một chút không?"
Các loại thanh âm loạn thất bát tao tràn ngập ở bên tai bọn người Trương Hiểu Vũ, làm cho Lạc Thi Thi có chút không kiên nhẫn, bạn trai nàng là Trương Hiểu Vũ, chẳng lẽ những người này nhìn không ra, lập tức nhíu mày.
Trương Hiểu Vũ cười khổ nói: "Các vị, chúng ta bây giờ muốn dùng cơm, sau này hãy nói đi!"
Mọi người nghe vậy, lúc này mới không cam lòng muốn rời đi, trở lại vị trí của mình.
Người nổi tiếng cũng không phải chuyện tốt! Mỗi ngày những người muốn lôi kéo làm quen xếp thành hàng, không biết Lý Dục có cảm giác như vậy hay không, nhưng mà nhớ tới Lý Dục lãnh khốc, chắc những người này cũng không dám lại gần.
Tôn Nguyệt Hương xem thường nói: "Hừ, một đám ếch ngồi đáy giếng, chưa thấy qua cao thủ."
Tôn Phóng cũng oán hận trừng mắt nhìn Trương Hiểu Vũ, bị hắn làm mất mặt trước nhiều người như vậy, có cơ hội nhất định trả lễ lại cho hắn.