• 2,329

Chương 270: Hồn Lực Hùng Hậu Xa Xưa


Số từ: 2166
Nguồn : tangthuvien.com , 4vn.eu
Thái cực đồ lại định nuốt sống hắn, trong một sát na đã lớn gấp trăm ngàn lần, toàn bộ thần thức bị che kín.
Thần Nam đã kiệt lực hôn mê, không chống nổi Thần ma đồ.
Đó là một
thế giới
kì dị, không sai, đúng là một thế giới. Người khác nhìn vào chỉ thấy Thái cực đồ rất nhỏ, nhập vừa vào thể nội Thần Nam nhưng không gian nội bộ lại vô cùng rộng lớn, như giới tử nạp tu di, ẩn chứa một thế giới thần dị.
Thần Nam nhỏ xíu như hạt bụi trong không gian vô cùng đó.
Sinh khí và tử khí đồng thời tràn ra, sóng ánh sáng vàng rực như biển gợn tràn lên khiến linh thức của kẻ hôn mê như Thần Nam ấm áp, thoải mái. Mỗi lần sức mạnh màu vàng rút đi, sức mạnh tử vong màu đen tràn tới, phát ra áp lực tà dị đáng sợ khiến hắn có cảm giác đang gánh chịu hai tầng băng hỏa ngàn cân.
Không biết qua bao lâu, hắn mới tỉnh lại, bốn bên trống trải, hư không vô tận, bản thân hắn cơ hồ đang ở trong vũ trụ không gian vĩnh hằng cô tịch.
Ở đây không có ánh sao, không có sinh mệnh, chỉ có một mình hắn cô đơn phiêu lạc tại hư không, thỉnh thoảng kim quang mờ mờ lóe lên cùng tử vong khí tức đen ngòm dậy sóng. Một nơi tà dị cùng cực.
Hắn nhớ rõ mình bị Thần ma đồ nuốt lấy, giờ hướng mắt nhìn xung quanh, thoáng chốc đã hiểu ra, hiện tại mình đang ở trong Thần ma đồ, hóa ra trong đó lại quái dị như vậy.
Không đúng chăng? Không thể trống trải như vậy, Thái cực đồ đã nuốt vào không ít cao thủ đáng sợ, sao lại tĩnh lặng ghê người như vậy.
Hắn tĩnh tâm lại, thoáng chốc cảm giác được một cỗ sức mạnh hùng hậu đang gọi mình, liền phi hành trong không trung vô tận, xuyên qua sinh chi khí tức và tử vong khí tức, lao về nơi sâu nhất của hư không.
Không biết phi hành bao nhiêu vạn dặm, hình như vĩnh viễn không có tận đầu, đến lúc hắn mất kiên nhẫn thì phía trước có một vùng sáng mông lung như ánh đèn soi rọi, chỉ dẫn phương hường.
Đạo hỗn độn thần mang như vầng thái dương sáng rực hư không rộng lớn, hắn tăng tốc, nhanh chóng lao tới.
Lúc đến gần mới nhận ra là một hỗn độn chi môn cao vút.
Hắn hơi do dự, chầm chậm tiến lại, cảm giác rõ ràng sức mạnh như biển lớn từ trong phát ra, luồng đại lực không thể dò nổi.
Sau cùng hắn tiến vào, không hề bị ngăn trở mà thuận lợi xuyên qua.
Đó là một không gian đặc dị, cũng vô biên nhưng không trống trải mà hắn nhìn thấy nhiều thần điện trôi nổi trên không, từng đạo hồn lực từ trong đó phát ra.
Đó là gì?
Đột nhiên toàn bộ thần điện rung chuyển, từ trong vang lên tiếng gầm gào, ngàn vạn hồn phách gào rú.
Từng đạo hồn ảnh nổi lên trên thần điện, mục quang lờ đờ cất tiếng rống lên.
Thần Nam lập tức hiểu ra, đó là…thần ma tàn hồn mai táng tại Thần Ma lăng viên.
Nhất thời hắn ngơ ngẩn, ngần ấy thần ma tàn hồn đều bị nhốt trong này, nhưng đó không phải toàn thể, hắn đi qua trùng trùng điện vũ, nhìn thấy phía trước có một luyện ngục, vô số hồn ảnh gầm gào giãy giụa trong đó.
Hắn vô cùng kinh hãi, trong Thần ma đồ nội thật thái quá quỷ dị.
Hắn dám khẳng định, Thần ma đồ tuy nuốt hắn vào nhưng không có ý thương tổn, đến giờ hắn vẫn hành động tự do, không bị hạn chế như các thần ma hồn ảnh, không bị giữ trong các địa vực đặc thù, hơn nữa các hồn ảnh hiển nhiên đều tàn khuyết.
Xuyên qua luyện ngục, phía trước lại là một nơi vạn hồn vật vã, thần ma tàn hồn ở đó như sa vào bùn lầy, không thể tự thoát ra.
Vượt qua đầm lầy, trước mặt liền xuất hiện một nơi kì dị, trên không lơ lửng một vùng sa mạc, điểm điểm lục quang tỏa sáng trên cát vàng.
Đó là những thân thực vật vô danh, đứng thưa thớt trong sa mạc, từ cách mấy dặm đã nhìn thấy, một cây có một đóa hoa cực lớn bừng nở, trong đó bao lấy một thần ma tàn hồn, chỉ có chiếc đầu thò ra khỏi đóa hoa.
Thần Nam vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy những thần ma này hình như mạnh hơn hẳn các hồn ảnh lúc trước. Đột nhiên hai mắt hắn bắn ra hai đạo thần quang, rễ những cây này có dao động sinh mệnh cực kì rõ rệt, từng giọt nước rơi xuống thấm vào rễ, là Sinh Mệnh nguyên tuyền.
Tuy số lượng rất ít nhưng hắn nhận ra là Sinh Mệnh nguyên tuyền nguyên thủy đang từ từ ngưng tụ.

Quả nhiên Sinh Mệnh nguyên tuyền là tinh hoa của thần ma chi lực.
Hắn cảm thán.
Đoạn hắn tiến vào sâu trong sa mạc, không lâu sau nhìn thấy một đóa hoa cực lớn, lớn hơn nhiều lần đóa lúc trước.
Lúc nhìn thấy chiếc đầu từ đóa hoa thò ra, hắn chấn động, đạo hồn ảnh đó là Tùng Tán Đức Bố, Thái cổ quân vương đầu tiên bị hắn thịt.
Phát hiện này khiến hắn kinh ngạc, Thái Cực Thần Ma đồ quả thậc là thiên bảo thần dị vô cùng.
Hắn cẩn thận quan sát, quang đóa hoa của Tùng Tán Đức Bố đang nhỏ xuống Sinh Mệnh nguyên tuyền, nhìn thật kỹ hắn mới nhận ra mình lầm, thần ma bị bao phủ trong đó hoa không hẳn đơn thuần đang chế tạo Sinh Mệnh nguyên tuyền.
Tuy liên tục có nước nhỏ xuống nhưng nhìn kĩ mới thấy giọt Sinh Mệnh nguyên tuyền nhỏ xuống lại từ rễ cung cấp lên, tựa hồ hình thành vòng tuần hoàn vi diệu.
Thần Nam hít sâu một hơi khí lạnh, những đóa hoa rải rác trong sa mạc tựa hồ không chế tạo Sinh Mệnh nguyên tuyền, Thần ma đồ tịnh không hủy diệt chúng mà đang tiến hành tuần hoàn.

Lẽ nào những thần ma này có chỗ sử dụng đến?
Thần Nam chìm trong nghi hoặc.
Thấy Tùng Tán Đức Bố nhắm tịt mắt, không còn tri giác, hắn nhíu mày, dựa vào bản năng hắn biết những thần ma lác đác trong sa mạc đều cực mạnh, thân phận không tầm thường, do họ đều là những cường giả tuyệt đỉnh nên được đãi ngộ khác hẳn.
Hắn tiếp tục phi hành, nhận ra trong sa mạc vôn tận có mấy đóa không kém hơn Tùng Tán Đức Bố, cánh hoa khổng lồ phát ra sinh mệnh dao động cực mạnh.
Hắn thật sự rúng động, có những đóa hoa này chứng minh họ không hề kém cạnh Tùng Tán Đức Bố, đều là tuyệt đỉnh cường nhân!
Thần ma đồ thật quá tà dị, đúng là một món bảo vật tuyệt đỉnh, năm xưa ngần ấy cường giả gục ngã, bị mai táng tại Thần Ma lăng viên đều bị Thái cực đồ hút mất phần tàn hồn.
Phi hành hơn nửa thời thần, hắn đến chính giữa sa mạc, cảnh tượng khác hẳn, là một vùng xanh om, toàn những thực vật xanh mướt phát ra thần quang xung thiên.
Từ xa nhìn lại, lục quanh như thông với trời cao, dao động sinh mệnh cực mạnh như biển lớn tràn dâng.
Thần Nam không do dự gì tiến thẳng vào vùng lục quang, bên dưới là những thần thụ linh thảo chưa biết tên mọc trên từng thốn đất.
Một con suối trong róc rách chảy, vang lên tiếng động vui tai.
Thần Nam ngẩn người, là --- Sinh Mệnh nguyên tuyền. Cách rất xa hắn đã cảm giác được dao động sinh mạnh ào ạt như biển.
Hắn không nén được tiếng thở dài, con suối mà người đời cục khổ truy tìm lại ở đây.
Vô căn linh tuyền trong truyền thuyết lại ở trong Thần ma đồ.
Nhờ Sinh Mệnh nguyên tuyền mới sinh ra các loại tiên thụ linh thảo thêm phần thần dị, được thần tuyền tưới mát, mỗi ngọn cây, nhành cỏ ở đây đem ra ngoại giới đều là thiên tài địa bảo hiếm thấy.
Thần Nam kinh ngạc, những thần ma trong đóa hoa tại sa mạc bị Sinh Mệnh nguyên tuyền giữ trong một trạng thái đặc thù.
Sau cùng cũng tìm được vô căn chi tuyền, hắn vui mừng khôn xiết, có lẽ Vũ Hinh và Thần gia bát hồn đã có cách giải quyết, đã thấy tia sáng hi vọng.
Xuyên qua thiên tài địa bảo dày đặc, lúc hắn thấy mặt hồ nhỏ do Sinh Mệnh nguyên tuyền tích tụ thành, liền ngơ ngẩn.
Xung quanh mặt hồ rậm rịt cây cối, thần quang màu lục ngút trời, trên tầng không mặt hồ có một nam tử trần trụi bị các loại dây mây bao phủ.
Hắn suýt nữa kêu ầm lên, đó không phải hắn sao? Dáng vẻ, khí chất giống hệt.
Bất quá, Thần Nam bị cấm cố trên tầng không tiểu hồ không còn ý thức, chỉ có dao động năng lượng cực mạnh toát ra.
Trong óc hắn chợt hiện linh quang, hắn từng hấp thụ hồn lực của thái thượng Thần Nam, kích tan sức mạnh của ma tính Thần Nam vào thể nội, nhưng luồng đại lực đó lại không biết bay đi đâu mất…
Thấy nam tử trên không, hắn liền đại ngộ, đó là do hồn lực cực mạnh ngưng tụ thành, không chỉ bao quát hồn lực của cả hai Thần Nam kia mà gồm luôn sức mạnh thời đỉnh cao của hắn.
Sức mạnh đó tan đi, không hề biến mất mà tích tụ lại, bị cấm cố tại đây. Đương nhiên không phải ảo giác, mà là sức mạnh từng thuộc về hắn, cảm giác này hiển hiện vô cùng chân thực.

A…
Hắn kích động gầm lên khí nhìn thấy hi vọng trở lại mạnh mẽ như xưa.
Trầm tịch mười mấy năm, lê thân tàn phế chịu khổ, nếm trải đủ nhưng chua cay đắng ngọt của nhân thế, sau cùng hắn cũng thấy con đường sáng quay về.
Hồi lâu sau hắn mới bình tĩnh nổi, không vội lỗ mãng hành động, hồn lực mạnh như thế bị cấm cố tại đây, đương nhiên không thể muốn là thả ngay được.
Hắn bay lên không, lấy phương thiên họa kích từ nội thiên địa ra, tuy không còn sức mạnh nhưng tuyệt thế hung binh này vẫn chịu khống chế của hắn, sinh ra cảm giác huyết mạch tương liên.
Lưỡi kích sắc lẹm chém lên lớp dây mây vây quanh nam tử trên không, tức thì lớp dây mây xanh biếc bắn ra thần quang sáng lóa, bùng lên dao động sinh mệnh hùng hậu, hất phương thiên họa kích ra, khiến hắn không thể lại gần.
Hắn vô cùng kinh hãi, mấy gốc thần đằng này tà dị quá mức, mạnh đến không tin nổi.
Thần Nam do hồn lực ngưng tụ thành treo lơ lửng trên cao trăm trượng, đám dây mây mọc bên bờ hồ cũng vươn lên trăm trượng, vây chặt hắn vào trong.

Chết tiệt, đám thầm đằng này được Sinh Mệnh nguyên tuyền tiếp cho sức mạnh vô tận, khó lòng chặt đứt.
Thần Nam nhíu mày, muốn thả hồn lực hùng hậu của mình, xem ra không dễ.
Sau cùng hắn xuất ra sức mạnh thời gian, trong phạm vi ba trượng, hắn khống chế được sức mạnh bản nguyên của thời không, định dùng sức mạnh bá đạo đó phá tan dây mây, thả hồn lực ra.
Nhưng hắn phát giác, sức mạnh bản nguyên của thời không tuy mạnh vẫn không chống nổi Sinh Mệnh nguyên tuyền không ngừng được tăng cường. Đám dây mây bắn ra thần quang xung thiên.
Cùng lúc, hắn thấy tàn hồn bị nhốt cũng lóe lên thần quang màu lục. Đó…hắn kinh ngạc, sự tình phức tạp hơn nhiều tưởng tượng, không đơn thuần là cấm cố, mà thần đằng đang đưa sinh mệnh chi năng vào tàn hồn.
Là gì vậy nhỉ? Thần Nam hoài nghi, tàn hồn như một quả còn xanh, đợi năng lượng không ngừng bồi bổ, liệu có xảy ra tình huống
dưa chín cuống rụng
chăng? (hàm ý giả thay thật.)
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Mộ 2.