Chương 10
-
Tháng Sáu Trời Xanh Lam
- Tâm Văn
- 8593 chữ
- 2020-01-30 05:00:24
Dịch giả: Lạc Bối Bối
NXB Văn Học
Mặc dù ở bên Thiên Lãng, nhưng Vi Lam không quay về căn hộ của anh để ở.
Thiên Lãng thường ngủ đêm ở chỗ cô, sáng hôm sau, nấu xong ăn sáng đợi Vi Lam tỉnh dậy ăn.
Cô đánh răng, rửa mặt xong liền ra khỏi nhà tắm. Anh phết bơ lên bánh mỳ, đưa cho cô nói:
Chuyển về hoa viên Hải Cảng ở cùng anh đi, anh đỡ phải đi lại nhiều
.
Vi Lam cười cười nói:
Chi bằng anh chuyển đến đây
.
Anh nhìn quanh một lượt căn phòng nhỏ cô thuê này, nói:
ở quen phòng rộng rồi, bây giờ ở phòng nhỏ không chịu được
.
Nếu anh yêu em thật thì anh phải học được cách thoả hiệp
. Cô đùa.
Tại sao không phải là em thoả hiệp?
Anh cũng như đang đùa ,
lẽ nào em không yêu anh hay sao?
Miếng bánh mỳ kẹp bơ của Vi Lam dừng lơ lửng trong không khí, cô nhìn anh, không nói gì nữa.
Cuộc thảo luận đã kết thúc, cô vẫn sống ở căn phòng cô thuê, còn anh vẫn ngủ qua đêm tại chỗ cô thuê.
Còn về chuyện trên giường, Thiên Lãng rất tuyệt vời.
Vi Lam không phải là cô gái còn trinh, nhưng trong chuyện làm tình, cô cũng chỉ hiểu lơ mơ. Mặc dù sống chung với Sở Hàm hơn một năm, nhưng trong chuyện này cô không mấy vui vẻ. Thường là lúc Sở Hàm lên đỉnh, cô liền bắt đầu nghĩ sang chuyện khác, cứ cảm giác rằng mình là kẻ thế chỗ Phương Mộ Tình.
Còn Thiên Lãng lại khiến cô cảm nhận được sự sung sướng đến tột độ, tiêu hồn lạc phách. Sự phối hợp ăn ý của cơ thể, dường như họ là người tình của nhau mấy kiếp rồi.
Anh có thể kích thích dục vọng của cô, khiến cô cảm thấy khát khao và nhiệt tình.
Vi Lam hỏi Thiên Lãng:
Ở Australia chắc chắn sống rất thoáng. Anh lên giường với bao nhiêu cô gái rồi?
Anh không trả lời, chỉ cười:
Hiện giờ em chỉ cần hưởng thụ
. Sau đó liền ôm lấy cô đè xuống dưới.
Sau khi tàn cuộc, Vi Lam nằm đè lên người Thiên Lãng, vuốt ve bộ ngực cường tráng của anh nói:
Từ nhỏ em đã thích đàn ông có vai rộng, mỗi lần nhìn thấy bờ vai rộng, lại muốn được ôm. Em cảm thấy nằm trong lòng người đàn ông như thế, chắc chắn sẽ rất ấm áp, rất an toàn
.
Anh im lặng một lát, cầm tay cô lên, đặt trước ngực mình:
Anh rất thích con gái có bộ ngực đầy đặn, chỉ tiếc là…
Ánh mắt cố tình liếc xuống bộ ngực phẳng của cô, giọng có phần tiếc nuối.
Vi Lam hậm hực đẩy tay anh ra, lật ngửa người ra.
Tức rồi à?
Thiên Lãng vỗ vỗ má cô, thong thả ngồi dậy, lê dép vào nhà tắm.
Vi Lam nhìn lên trần nhà, thẫn thờ một hồi lâu.
Cô biết người mình gầy guộc, nhan sắc cũng bình thường, còn Thiên Lãng lại tuyệt vời như vậy, tài mạo song toàn. Một người hoàn mỹ như vậy, làm sao có thể yêu cô thật lòng? Cô không tin mình lại có số sướng như vậy!
Đang thẫn thờ nhìn lên trần nhà, điện thoại liền đổ chuông – là bài hát Sau này mà cô thích nhất.
Người gọi lại là Hứa Thiếu Hàm.
Vi Lam, anh đây, Hứa Thiếu Hàm
. Anh ở đầu bên kia điện thoại rụt rè nói.
Em biết là anh
. Điện thoại của cô hiển thị tên anh,
muộn thế này anh gọi đến có việc gì không?
Anh đã nghĩ kỹ rồi, thế gian này không có người nào là hoàn mỹ cả, anh không nên quá khắt khe với em, càng không nên tự lừa dối mình. Chúng ta… chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không?
Gọi cú điện thoại này, Hứa Thiếu Hàm đã hạ quyết tâm rất lớn, cố gắng thuyết phục mình: Quá khứ của Vi Lam không có nghĩa lý gì đối với anh. Người mà anh biết, anh thích, đều là cô ở thời hiện tại.
Điện thoại hồi lâu không có tiếng nào.
Sau đó, anh nghe thấy tiếng một người đàn ông vọng lại:
Vi Lam, khăn mặt của anh ở đâu?
Anh đợi một chút nhé
. Rồi cô đặt điện thoại xuống. Một lát sau, vọng lên tiếng bước chân.
Vi Lam cầm máy lên:
A lô?
Anh chàng đó là ai vậy?
Hứa Thiếu Hàm rụt rè hỏi.
Cô sững người, một hồi lâu, bình tĩnh nói:
Anh ấy là bạn trai của em
.
Điện thoại liền cắt luôn.
Sau đó em đã học được cách yêu thế nào
Chỉ tiếc rằng anh đã đi xa và chìm vào dòng người
Sau đó cuối cùng trong nước mắt đã hiểu ra rằng
Có những người sau khi để lỡ mất sẽ không trở lại được nữa.
Tình yêu chỉ là thứ gia vị để lấp nỗi cô đơn. Không có ai vì một người mà chờ đợi rất lâu.
Tình yêu trai gái, ai để lại cho mình một đường lùi, người đó sẽ cười đến cuối cùng. Người khóc đến cuối cùng là kẻ ngốc.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn
. Cô sẽ không làm kẻ ngốc nữa.
Tắt máy di động, Vi Lam nhìn thấy Thiên Lãng vừa tắm xong đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn cô đắm đuối.
Hứa Thiếu Hàm hả?
Anh hỏi.
Thật đúng là một anh chàng thông minh!
Anh ta muốn quay lại với em hả?
Xem ra không thể giấu anh điều gì.
Vi Lam quay đầu, bình thản nói:
Em không đồng ý
.
Vì sao?
Ngựa khôn không nên quay đầu lại ăn cỏ, huống chi là con người?
Có lý
. Thiên Lãng chậm rãi nói,
Tức là không biết, có phải tất cả các loại cỏ, em đều không ăn!
Câu này có nghĩa là gì?
Vi Lam hơi giật mình, quay đầu sang nhìn anh, đôi mắt màu hạt dẻ đó, chỉ thấy hơi cười cười.
Tết, là ngày cả gia đình đoàn tụ.
Tần Tang Ảnh gọi mấy cú điện thoại giục Vi Lam về nhà.
Một mình ăn tết xa nhà, khổ thân lắm. Năm nay cháu cùng Thiên Lãng về nhà đi!
Cùng anh về nhà? Bằng thân phận gì, anh em hay người yêu?
Đương nhiên là người yêu rồi
. Thiên Lãng cười nói,
em không muốn nói chuyện của chúng mình cho ba mẹ biết à?
Chúng ta là anh em
. Cô vẫn lấy cớ đó.
Anh họ Tần, em họ Hạ, anh em gì chứ? Pháp luật quy định anh em không cùng họ không được kết hôn hay sao?
Vi Lam nhìn anh chăm chú, sau đó nói:
Nếu anh đồng ý với em không công khai chuyện của chúng ta thì em sẽ về cùng anh. Nếu không em sẽ ở lại đây một mình
.
Thiên Lãng nhìn cô chằm chằm, cau mày.
Có thể nói cho anh lý do được không?
Anh đã đồng ý với em rằng sẽ cho em thời gian
. Cô cụp mắt xuống.
Anh nhìn cô không chớp mắt, sau đó, thở dài đáp:
Thôi được, tuỳ em!
Hôm quay về thành phố N, đúng vào đêm giao thừa.
Cả nhà ngồi với nhau ăn bữa cơm tất niên.
Thiên Lãng ngồi sát Vi Lam, quan tâm gắp món ăn mà cô thích vào bát cô.
Cả nhà, kể cả Thuỵ Dương cũng nhìn thấy. Đôi mắt đen láy, tròn xoe của cậu mở to, khẽ hỏi Vi Lam:
Chị ơi, chị và anh đang yêu nhau đúng không?
Cô đưa mắt nhìn Hạ Vân Sinh, vội gạt đi:
Dương Dương, đừng nói linh tinh!
Mẹ nói, nếu chị và anh lấy nhau thì không phải đi lấy chồng xa nữa, nhà chúng ta vẫn được ở bên nhau!
Cô sững người, nhìn Tần Tang Ảnh đang ngồi bên ba, trên môi bà nở một nụ cười vui vẻ.
Tần Tang Anh nói với Thiên Lãng rằng hồi học đại học cô học ngành tiền tệ, Tần Tang Ảnh bảo cô ra sân bay đón Thiên Lãng, Tần Tang Ảnh muốn cô và Thiên Lãng cùng ở trên tỉnh thì quan tâm đến nhau, Tần Tang Ảnh bảo họ cùng về nhà ăn tết…
Vi Lam bắt đầu hiểu ra, Tần Tang Ảnh đã biết chuyện của cô và Thiên Lãng, đồng thời đã chờ đợi từ lâu.
Lòng cô rối như tơ vò, đột nhiên cảm thấy không thể nuốt nổi những món ăn ngon trước mắt nữa.
Thiên Lãng tinh ý phát hiện ra vẻ bất thường của Vi Lam, anh lặng lẽ nắm tay cô:
Sao vậy, sắc mặt em rất tệ!
Cô rút tay ra khỏi tay anh, nói:
chắc là ngồi xe lâu quá, thấy hơi cồn cào.
Để cô đi nấu một bát súp mộc nhĩ hạt sen cho cháu ăn
. Tần Tang Ảnh nhiệt tình nói rồi đứng dậy.
Không!
Vi Lam đột nhiên bật dậy, nói lớn một câu:
cô đừng tốt với cháu như thế!
Tất cả mọi người đều giật mình vì hành động bất ngờ này của cô. Sắc mặt Thiên Lãng đều tái đi.
Cô đã ý thức được sự lỡ mồm của mình, nói lí nhí:
Cháu quay về phòng nghỉ một lát là ổn thôi
.
Vi Lam rời phòng ăn chạy lên tầng.
Bước vào phòng mình, đóng cửa lại, khó khăn lắm cô mới giữ cho mình bình tâm trở lại.
Lúc này đây, điện thoại di dộng du dương đổ chuông.
Vi Lam tắt ngay không hề do dự.
Lúc này đây, kể cả là điện thoại của Diêm Vương cũng không nhấc máy.
Chưa đầy ba giây, điện thoại lại réo.
Cô bực bội
a lô
một tiếng.
Lam Lam à, tại sao con không nghe điện thoại của mẹ?
Cô đứng dậy, hít một hơi thật sâu, nói:
Mẹ, con không biết là mẹ gọi
.
Con bây giờ giỏi giang rồi, nên vứt bà già vô tích sự này vào sọt rác rồi!
Mẹ mãi mãi giữ cái giọng oán trách như thế.
Vi Lam cố gắng lấy lại tinh thần nói:
Làm sao có chuyện đó được? Con vừa về, ngày mai con sẽ về thăm mẹ và… ba
.
Mẹ cô trầm ngâm một lát, nói:
Lam Lam, mấy năm nay con đừng trách mẹ không chăm sóc con. Con biết là mẹ không có tài cán gì, lực bất tòng tâm. Nhưng năm xưa khi ly hôn với ba con, mẹ được giao nuôi con. Hơn 10 năm nay, tiền nuôi con mẹ không đưa thiếu một xu
.
Con biết rồi
. Nói hay như vậy, không phải là mong về già có con gái để dựa dẫm hay sao! Tính khí mẹ không ra gì, con cái của ba dượng cũng không để tâm đến bà.
Lam Lam à, con lớn rồi, con phải lưu tâm, đừng để mẹ con nhà họ Tần đó giở trò với con!
Mẹ khẽ khàng nói,
Con người của ba con mẹ rất hiểu, rất thâm, không phải người của mình sẽ không tin đâu. Ngoài con và em trai con, Tần Thiên Lãng một xu cũng đừng hòng lấy được!
Vi Lam giật mình, cố làm ra vẻ thoải mái nói:
Mẹ, mẹ không biết à? Kể từ khi ba con bị tai biến, công ty Vân Thiên đều do Thiên Lãng quản lý
.
Đây là chuyện khác. Chẳng qua là ba con chỉ lợi dụng Tần Thiên Lãng thôi, là thằng con hoang danh bất chính ngôn bất thuận, tài sản nhà họ Hạ nếu có chia thì làm sao đến lượt nó được?
Giọng mẹ hạ xuống thấp hơn,
nghe nói ba con đã mời luật sư lập di chúc từ lâu rồi, các tài sản, cổ phiếu, tiền tiết kiệm ngân hàng đứng tên ông ta, con và em trai con mỗi người được hưởng một nửa, còn nhà thì để lại cho Tần Tang Ảnh, Tần Thiên Lãng kể cả là một bát cháo cũng không được chia!!
Ba đã lập di chúc từ lâu rồi ư?
Cô lại giật mình.
Với tình trạng sức khoẻ như hiện nay của ông ta, đương nhiên là phải sớm giải quyết hết những việc hậu sự rồi
.
Vi Lam cười khẩy:
Mẹ, thông tin của mẹ nhanh nhạy thật đấy!
Không phải mẹ vì con đó sao?
Mẹ nói:
Con từ nhỏ tính tình ngang ngạnh, nhìn bề ngoài tưởng tháo vát, thực ra lại rất ngờ nghệch, mẹ sợ con mắc mưu của mẹ con họ Tần!
Cô hậm hực nói:
Con đâu có phải là đứa trẻ lên ba nữa đâu, mắc mưu gì của người ta chứ?
Cái thằng Tần Thiên Lãng đó đẹp trai, đầu óc lại thông minh, từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu đứa con gái bị nó hớp hồn?
Mẹ nói với vẻ ẩn ý sâu xa:
Con đừng chui đầu vào cái bẫy người ta giăng ra, cuối cùng sẽ mất cả chì lẫn chài đấy! Con nên nhớ rằng, đàn ông không thể tin được, càng là những gã miệng nói những lời hoa mĩ, càng không thể tin được! Hồi trẻ vì theo đuổi mẹ mà ba con cũng dùng những lời đường mật, thề thốt đủ điều, khi có được thế, có được tiền liền giở mặt, biến thành gã Trần Thế Mỹ phụ tình! Những điều này khi còn nhỏ con đã được tận mắt chứng kiến…
Mẹ, mẹ đừng nói nữa
. Vi Lam ngắt lời bà,
đầu con đau rồi đây này!
Con cứ suy nghĩ kỹ đi
, mẹ miệng thì nói những điều ghê gớm nhưng trong lòng lại rất tốt,
đừng coi những điều mẹ nói như gió thoảng qua, đến lúc đó khóc cũng không còn kịp nữa!
Đặt điện thoại xuống, Vi Lam cảm thấy đầu hơi đau thật, liền nằm xuống giường, mơ màng ngủ thiếp đi.
Mở mắt ra, trời đã tối lắm rồi.
Phía xa, có tiếng pháo nổ đì đoàng, nhắc cô rằng, hôm nay là 30 tết.
Mở cửa phòng ra, ti vi dưới nhà đang hát múa rầm rộ, xen lẫn cả tiếng cười đùa rộn rã của Thụy Dương.
Mỗi lần đến tết, chỉ có trẻ con là vui nhất.
Hồi còn nhỏ, cô cũng thích tết, có quần áo mới có bánh kẹo, còn có cả tiền mừng tuổi nữa. Còn hiện nay, hoàn toàn không có tâm trạng nào để đón tết.
Sự rộn ràng của người khác, càng khiến mình cảm thấy cô đơn lẻ loi.
Vi Lam cảm thấy miệng hơi khô, muốn xuống bếp rót cốc nước uống. Đi qua phòng Thiên Lãng, loáng thoáng có tiếng nói chuyện vọng ra, khiến cô không kìm được bèn dừng chân lại.
Mẹ, con xin lỗi! Tính khí Vi Lam không tốt, mẹ thông cảm vậy!
Tần Tang Ảnh thở dài thườn thượt:
Bao năm nay dù mẹ đối xử với nó như thế nào, nó vẫn chẳng coi mẹ ra gì, trong mắt nó, mẹ là bà mẹ kế đích thực!
Ai bảo chúng ta lại ở trong địa bàn của nhà họ Hạ? Nhất cử nhất động đều phải dựa dẫm vào người khác, không được làm chủ
.
Con ạ, mẹ biết con ấm ức!
Tần Tang Ảnh quay sang an ủi con trai,
tuy nhiên, con nhất thiết phải học được cách nhẫn nại…
Có những lúc, con thực sự không thể nhịn được nữa, chỉ muốn bỏ đi cho rồi!
Giọng Thiên Lãng nén xuống rất thấp, có phần lạc đi,
mẹ, con ấm ức trong bụng mà không trút được ra…
Thiên Lãng, con đừng làm như thế, nếu không bao nhiêu công lao đổ xuống biển hết!
Thiên Lãng nói:
Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Con sẽ nhịn, hơn 10 năm nay nhịn được rồi, còn sợ không nhịn được một hai ngày nữa ư?
…
Vi Lam không thể nghe tiếp được nữa. Cô chỉ cảm thấy đầu đang nổ tung.
Nhịn? Anh nhịn cái gì? Không nhịn được khi ở bên cô ư? Hay là không nhịn được rõ ràng là không yêu cô, nhưng lại phải giả vờ nói chuyện tình yêu với cô?
Hóa ra, từ đầu đến cuối, cô đều là kẻ ngốc, kẻ ngờ nghệch bị người khác đùa cợt.
Cô chậm rãi quay người, đi vào phòng mình.
Mặc dù chỉ có mấy bước chân, nhưng lại dài tựa như một đời.
Trái tim Vi Lam lại rơi xuống vùng tối tăm lạnh lẽo.
Rốt cục cô đã làm sai điều gì? Tại sao mỗi người đàn ông mà cô muốn thật lòng yêu thương, đều mang lại cho cô sự tổn thương và lừa dối?
Thiên Lãng gõ cửa phòng cô, đã là nửa đêm về sáng rồi.
Cô không muốn mở cửa, nói:
Muộn lắm rồi, có chuyện gì để mai nói đi
.
Nếu em không mở cửa, anh sẽ giở lại trò cũ, đập cửa em ra!
Vi Lam biết anh nói là làm, đành miễn cưỡng ra mở cửa.
Nghỉ ngơi lâu như thế rồi, em đã khá hơn chút nào chưa?
Anh đứng ở hành lang, nhìn cô, tỏ vẻ rất quan tâm.
Tần Thiên Lãng, hôm nay mới phát hiện ra, hóa ra anh là kẻ giả tạo đến vậy!
Được, để tôi cùng diễn kịch với anh! Thử xem xem, cuối cùng kẻ nào sẽ mất cả chì lẫn chài?
Đầu vẫn còn hơi đau
, cô nũng nịu nói:
ai bảo anh lái xe nhanh như vậy?
Anh đã khống chế tốc độ tới mức chậm nhất rồi!
Anh cười,
Từ trước tới giờ em có bao giờ say xe đâu, tại sao lớn rồi lại thành ra tiểu thư như vậy?
Không có chuyện gì là suốt đời không bao giờ thay đổi, kể cả là chuyện tình cảm
.
Nhìn ánh mắt dần dần lạnh lùng của cô, nụ cười trên môi Thiên Lãng vụt tắt.
Em vẫn không tin anh à?
Tại sao em phải tin anh?
Cô ngửa đầu lên, nhìn anh,
thế gian này có rất nhiều gã đàn ông là cao thủ lừa tình! Bọn họ lừa dối tình cảm của phụ nữ, không bao giờ yêu thương thật lòng…
Vi Lam!
Anh túm chặt hai cánh tay của cô, trong ngực dâng trào một cảm giác mãnh liệt,
anh sẽ không thế! Anh mãi mãi sẽ không như thế… Em hãy tin anh!
Nói đùa! Có ai tự thừa nhận mình là kẻ lừa đảo?
Ánh đèn trong phòng hắt ra, chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh, đôi môi gợi cảm, ánh mắt dịu dàng.
Cô bất chợt lùi ra sau, quay mặt đi:
Thiên Lãng, từ lâu em vẫn suy nghĩ, có lẽ anh không yêu em thật lòng, chỉ là không chịu được khi em bị kẻ khác cướp đi. Hoặc khả năng lớn hơn là để trả thù, vì em đã từng hãm hại anh, vì thế anh phải phản công lại, để em thuần phục dưới chân anh, lấy chân đá một cái, dùng phương thức này để giành lại lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của anh
!
Mặt Thiên Lãng tái nhợt. Anh nghiến răng, lạnh lùng nhìn cô nói:
Hạ Vi Lam, anh nghi ngờ em không hề có tim gan!
Sau đó, anh buông cô ra, đi về phòng mình mà không quay đầu lại, đóng cửa rất mạnh.
Rầm…
Tự nhiên Vi Lam lại cảm thấy có điều gì đó bất an khó tả.
Câu nói cuối cùng đó, cô có thể nghe thấy sự phẫn nộ trong giọng nói của anh, cũng có thể nghe thấy sự buồn tủi và yếu đuối trong câu nói của anh.
Rốt cục là anh thật lòng, hay là đang diễn kịch?
Rõ ràng là biết không thể tin được đàn ông, lòng cô vẫn rối như tơ vò vì câu nói của anh.
20
Đêm 30, rất nhiều người có thói quen đợi đón giao thừa.
Giờ Tí vừa đến, tiếng pháo nổ không nghỉ phút nào, gần gần xa xa, hòa thành một chuỗi.
Vi Lam gối đầu lên gối lắng nghe, tiếng pháo nổ trong đêm tối lạnh lẽo này.
Tết, tết. Một năm cũ đã qua đi, một năm mới vẫn phải sống.
Cô không có ý định đợi đến giao thừa, chỉ có điều không thể ngủ. Liền khoác áo ngồi dậy, bước ra ban công.
Bầu trời xanh thẫm, chỉ có mấy ngôi sao nằm rải rác, giống như tâm trạng u ám lúc này của cô.
Tiếng pháo dần dần lắng xuống, trời đất lại trở về với sự tĩnh lặng.
Trên ban công, gió đêm lạnh giá. Cô kéo chặt chiếc áo ngủ, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối bời, đang định quay về phòng, đột nhiên bên tai có tiếng đàn violon vọng lại, nhẹ nhàng, chậm rãi, là bài Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài đó.
Giai điệu này hòa vào màn đêm, lan tỏa trong không khí, khiến người ta không có nơi nào để trốn, không thể né tránh. Trong đêm tối như thế này, u buồn và da diết biết bao.
Vi Lam thẫn thờ lắng nghe, không thể bước đi được nữa, mặc cho giai điệu đó dâng lên như thủy triều, nhấn chìm trái tim cô.
Giai điệu hớp hồn người khác này vọng ra từ phòng Thiên Lãng. Lúc thì nó nhẹ nhàng rộn rã, lúc lại buồn bã ai oán, lúc thì lại da diết thiết tha, lúc lại như đang thổn thức tâm sự. Khi khúc nhạc bước vào cao trào, Chúc Anh Đài thề dù phải chết cũng không chịu khuất phục, chung thủy với tình yêu, đến đoạn khóc trước linh cữu đi vào mộ, người cô không đủ sức nhúc nhích nữa, không kìm được nước mắt trào ra.
Trong gió đêm lạnh giá, cô không thể thuyết phục được mình đi ra, cứ đứng thẫn thờ trên ban công vậy…
Khúc nhạc kết thúc từ bao giờ, Vi Lam hoàn toàn không hay biết, tâm hồn của cô dường như cũng hóa thành bướm và bay theo Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài, chỉ để lại một nỗi thê lương, chua xót thấu tim.
Từ thời còn là học sinh, mỗi lần trong lòng không vui, Thiên Lãng đều thích chơi bài này.
Còn cô mỗi lần đều bị giai điệu tuyệt vời và buồn bã của nó làm cho cảm động. Có lẽ, cái khiến cô cảm động không phải là bản thân khúc nhạc, mà là mối tình chân thành nhất giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Mối tình chân thành nhất là gì? Trong vở kịch Mẫu đơn đình, Thang Hiển Tổ nói, không biết tình yêu xuất hiện từ bao giờ, da diết sâu sắc, sinh có thể tử, tử có thể sinh. Mối tình chân thành nhất, thật sự có thể chết vì người đó! Giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Có nhiều lúc Vi Lam nghĩ, nếu mình là Chúc Anh Đài, cũng sẽ chết vì Lương Sơn Bá. Tuy nhiên, có lẽ cô sẽ mãi mãi không có cơ hội này, cô không gặp người đàn ông chân thành như Lương Sơn Bá, còn cô cũng không thể giữ tình cảm chân thành nhất.
Chính vì thế hiện tại cô vẫn đang sống.
Cho dù thế nào, sống vẫn tốt hơn chết.
Vật vã một đêm, khi mọi người đều đã dậy, Vi Lam mới ngủ thiếp đi.
Gần trưa, cô chui từ trong chăn ra, tết mái tóc dài thành hai bím, buộc vào sợi nơ màu hồng tía, tóc mai trên trán chải gọn gàng, trông rất ngây thơ.
Vi Lam mặc xong quần áo liền đứng dậy, ra nhà tắm rửa mặt, vừa mở cửa phòng ra, liền giật mình.
Thiên Lãng đứng ở hành lang, gần như đứng sát vào cửa. Cô suýt nữa thì đâm vào lòng anh.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn anh, nét mặt vô cảm.
Xin chào
. Anh nhìn cô gật gật đầu, vẻ mặt cười cười,
chúc mừng năm mới!
Anh đứng ở đây là để chúc tết em ư?
Cuối cùng cô cũng đã chịu mở miệng.
Đáng lẽ là em phải chúc tết anh chứ?
Anh cười với vẻ ranh mãnh,
em nhỏ hơn anh
.
Nhưng Vi Lam vẫn phát hiện ra quầng mắt anh hơi thâm, đầu tóc rối bù, chắc là cũng mất ngủ cả đêm.
Thế thì anh phải lì xì cho em, hoặc tặng quà năm mới
.
Quà? Dĩ nhiên là phải có rồi, chỉ có điều không biết em có thích hay không
, nói rồi, anh kéo cô vào lòng, hôn cô một cách cuồng nhiệt và mãnh liệt.
Cái hôn mãnh liệt đó khiến Vi Lãm không thể kháng cự, không kìm chế được cô liền nồng nhiệt đáp lại anh, nồng nhiệt vòng tay ôm lấy cổ anh. Cô thực sự không có cách nào để từ chối nụ hôn và vòng tay của anh, thậm chí lại có một nỗi khát khao khó tả với cơ thể anh. Điều khiến cô cảm thấy chơi vơi là, chỉ có Thiên Lãng mới là người khiến cô sa đọa như vậy.
Trước khi khống chế được tâm hồn, anh đã kiểm soát một cách thành công cơ thể cô.
Vi Lam cảm thấy người lâng lâng, dường như đang cưỡi mây về gió. Cô ú ớ trong miệng nói:
Em chưa đánh răng
.
Anh không chê em mồm hôi đâu
. Anh hơi cười cười nói, dùng hai tay đỡ cằm cô, hôn cô càng nồng nhiệt hơn.
Họ ghì siết vào nhau. Vi Lam nghe thấy tiếng rên rỉ hòa lẫn với tiếng thở hổn hển, âm thanh mờ ám này khiến cô giật mình.
Bất ngờ đẩy mạnh anh ra, cô nhìn xung quanh nói:
Mọi người đâu hết rồi? Nếu để họ nhìn thấy ngại biết bao!
Mẹ đưa Dương Dương đi chúc tết rồi. Ba đang nghỉ trong phòng
. Thiên Lãng hậm hực nói:
Vi Lam, tại sao phải lén lén lút lút như vậy? Dường như đã làm việc gì mờ ám lắm
.
Thiên Lãng, anh dám nói ở bên em, không có mục đích gì mờ ám hay sao?
Vi Lam kìm lại không nói ra câu đó, chỉ nói một câu:
Không phải anh nói em không có tim gan đó sao? Tại sao vẫn còn nói chuyện với em?
Đúng là anh không muốn nói chuyện với em, nhưng không có cách nào khác, anh đã không thể xa em được nữa!
Không thể xa em hay là không thể xa được tài sản và thế lực của nhà họ Hạ?
Vi Lam không có đủ can đảm để hỏi tiếp, trước mặt Thiên Lãng, cô cũng giống như Hứa Thiếu Hàm, thà tự lừa dối mình, cũng không dám hỏi ra sự thật.
Sự thật, có những lúc giống như một con dao, sẽ tùng xẻo bạn máu me nhầy nhụa, thương tích đầy mình.
Sau tết, quay về tỉnh, cuộc sống của hai người vẫn không có gì thay đổi.
Vi Lam vẫn cứ để mặc, không nói gì đến chuyện đám cưới, cũng không muốn công khai với mọi người. Mối quan hệ vừa là anh em lại vừa là người yêu này lại khiến cô cảm thấy an toàn.
Sự cô đơn và phiêu bạt kéo dài, cô cũng không phải chưa từng nghĩ đến, gối đầu lên cánh tay một người đàn ông, thiên hoang địa lão.
Chỉ có điều người đàn ông này, chưa bao giờ là Tần Thiên Lãng.
Ngày ngày sống với nhau, cùng với sự trôi qua của thời gian, cô dần dần đã đem lòng yêu cặp lông mày rậm của anh, yêu đôi mắt sâu thẳm của anh, yêu bờ ngực ấm áp chắc chắn của anh, yêu đôi vai có thể nương tựa của anh, nhưng lại không hạ được quyết tâm, gửi gắm cuộc đời mình cho anh.
Thiên Lãng không cầu hôn với cô nữa, nhưng vẻ trầm tư trong mắt lại hiện rõ.
Để xoa dịu bầu không khí, Ngày Valentine, Vi Lam tỏ ra hồ hởi, vui vẻ chuyện trò với anh về những chuyện của công ty Vân Thiên, đồng thời mua loại bánh ngọt mà anh thích ăn nhất về.
Mặc dù nét mặt Thiên Lãng tỏ ra bất ngờ và vui mừng, sự hóm hỉnh của anh, sự quan tâm của anh, vẫn như ngày trước. Tuy nhiên nửa đêm Vi Lam tỉnh dậy, nhìn thấy anh đứng một mình trước cửa sổ, thở dài một tiếng trong đêm tối, bán đứng mọi niềm vui mà anh cố gắng tạo ra.
Nghe thấy tiếng thở dài này, cô lại cảm thấy thắt tim, bản thân cũng không biết tại sao lại như vậy.
Hôm nay, Vi Lam nghỉ phép, cô đeo tạp dề, đích thân vào bếp.
Thiên Lãng hết giờ làm việc đến chỗ cô, nhìn cô bận rộn, rau xanh thịt cá bầy đầy bàn, liền cười nói:
Em có làm được không?
Cô đẩy anh vào ghế sofa, nói:
Anh Tần, anh hãy kiên nhẫn chờ đợi, yên tâm hưởng thụ đi!
Thiên Lãng dựa vào lưng ghế sofa, lấy ra một tờ báo, hờ hững giở ra xem.
Chiếc điện thoại đặt trên tràng kỷ của Vi Lam đột nhiên đổ chuông.
Anh bấm nút nghe nhưng lại thấy không ổn, không nên tự ý nghe điện thoại của cô.
Đầu bên kia là tiếng của con gái:
Hạ Vi Lam à? Tớ là Phương Mộ Tình, tớ và Sở Hàm đã về rồi!
Cô gái nói rất nhanh, giọng ngọt ngào, tỏ rõ vẻ vui mừng và khoe khoang.
Anh sững người một lát, mới nói:
Xin lỗi, Vi Lam đang trong bếp. Để anh gọi cô ấy vào nghe điện thoại
.
Không cần đâu, xin anh chuyển lời giúp em rằng, chủ nhật tuần này em và Sở Hàm tổ chức tiệc đính hôn, tại khách sạn Hoa Kiều, mời cô ấy nhất định phải đến tham gia!
Nói xong đối phương liền tắt máy.
Thiên Lãng vào bếp, Vi Lam đang chặt xương sườn, anh tường thuật lại:
Có một cô bé tên là Phương Mộ Tình gọi điện thoại nói với em rằng, cô ấy và Sở Hàm sẽ tổ chức tiệc đính hôn vào chủ nhật tuần này tại khách sạn Hoa Kiều, mời em đến dự
.
Cánh tay phải của Vi Lam run lên, dao chặt xuống ngón tay, máu tươi chảy ra.
Thiên Lãng không quan tâm đến việc ai đính hôn, chỉ quan tâm đến ngón tay chảy máu của cô.
Tại sao em lại không cẩn thận như vậy?
Anh tỏ ra rất bực, vội tìm miếng băng băng vào vết thương cho cô.
Phương Mộ Tình… cô ấy đính hôn với Sở Hàm thật ư? Vi Lam đầu óc rối bời, thẫn thờ hỏi.
Trong điện thoại cô ấy nói như vậy
. Thiên Lãng cau mày,
Phương Mộ Tình là…
Cô ấy là bạn học đại học của em, bọn em ở cùng phòng với nhau, từng là cô bạn thân nhất
.
Nhưng cũng là tình địch… Cuối cùng cô ấy và Sở Hàm đã đính hôn rồi!
Thiên Lãng nhìn Vi Lam bằng ánh mắt chăm chú, sắc mặt cô như tảng băng hồi lâu không tan ra, dường như trong lòng đang phải chịu đựng một nỗi đau và nỗi xót xa tê tái.
háng 3, là tháng mưa nhiều nhất trong năm của thành phố này.
Vi Lam nằm trên giường, mặc dù không nghe thấy tiếng mưa rơi, nhưng lại biết rất rõ rằng, ngoài cửa sổ, mưa đang lất phất bay.
Ba năm trước, cũng là một đêm mưa như thế này. Sở Hàm trong tình trạng say rượu đè cô xuống giường, khi anh đưa vào trong, cô cảm thấy đau xé da xé thịt.
Cô nghe thấy anh gọi tên Phương Mộ Tình, cô không khóc, chỉ ra sức cắn chặt môi mình.
Vi Lam không thể quên Sở Hàm, giống như tất cả các cô gái đều không thể quên được đêm làm tình đầu tiên của mình. Ký ức hòa trộn giữa máu và sự đau đớn đó, là miếng bông vàng chôn trong tim cô.
Giống như vị bác sĩ đó nói, lâu ngày sinh đau, là chuyện không thể có cách nào.
Đây lại là một đêm không chợp mắt…
Hôm sau đi làm, Vi Lam ở trong tình trạng như người mất hồn.
Cô gọi lại cho Phương Mộ Tình. Nhưng gọi mười mấy lần đều không thông máy.
Kể cả gọi được rồi, cũng không biết sẽ phải nói gì. Chúc mừng họ ư? Bản thân cô cũng cảm thấy giả tạo.
Đang định thôi thì điện thoại lại vang lên.
Hạ Vi Lam, cậu tìm tớ à?
Là tiếng của Phương Mộ Tình, vẫn ngọt ngào, toát lên vẻ tự tin vốn có của cô.
Ờ, Phương Mộ Tình…
Vi Lam lẩm bẩm cái tên này, rất chua chát, rất chậm rãi,
chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện được không?
Đối phương im lặng một lát, nói:
Được, tớ cũng đang muốn gặp cậu đây
.
Thế thì thế này nhé, 9 giờ tối, đến quán bar Firebird Heaven
.
Phương Mộ Tình vui vẻ đồng ý.
Đây không phải là cuộc gặp gỡ vui vẻ, Vi Lam đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý.
Cô đến quán bar Firebird Heaven từ rất sớm, gọi một cốc soda. Cô không muốn uống rượu, hôm nay phải giữ đầu óc cho tỉnh táo.
Rất nhanh, Phương Mộ Tình đã xuất hiện.
Cô không thể không thừa nhận, Phương Mộ Tình vẫn rất xinh đẹp, thậm chí còn có sức quyến rũ hơn cả ba năm về trước.
Phương Mộ Tình thời đại học, gương mặt non nớt, mặc dù xinh đẹp dễ thương, nhưng không có khí chất gì, còn hiện nay, trông cô rất sang trọng, nho nhã, cô bước đi duyên dáng, khiến nhiều anh chàng phải nhìn theo.
Đợi cô ngồi xuống, Vi Lam hỏi:
Cậu uống gì?
Bluelover
. Phương Mộ Tình nhìn cốc nước trước mặt cô, hỏi:
Cậu vẫn thích uống nước soda à?
Vi Lam gật đầu với tâm trạng phức tạp.
Cậu còn nhớ không? Tôi đã từng hỏi cậu tại sao không uống nước hoa quả, cậu nói loại nước nhẹ nhàng hơi chua này, uống vào có cảm giác ngấm vào cổ họng rất mát, nó sẽ khiến cậu cảm thấy bình thản
.
Phương Mộ Tình lạnh lùng nhìn cô, gằn giọng nói:
Hồi đó tôi không hiểu, sau này mới biết, trong lòng cậu có một bóng ma, nó dày vò khiến không giây phút nào cậu được yên bình
.
Đúng lúc nhân viên phục vụ mang
Bluelover
đến, cô tiếp tục nói:
Hạ Vi Lam, cậu không thấy cái tên Bluelover rất hợp với cậu ư? Bề ngoài dịu dàng không có gì là ghê gớm, nhưng trong lòng lại nham hiểm thâm độc, chẳng biết khi nào sẽ đâm người ta một nhát dao
.
Trước sự châm biếm, giễu cợt của Phương Mộ Tình, Vi Lam không thể thanh minh được gì, dù sao thì năm xưa người sai là mình. Chỉ có điều, mấy năm rồi mà cô vẫn còn oán hận như vậy.
Phương Mộ Tình, cậu đồng ý đính hôn với Sở Hàm chứng tỏ cậu đã tha thứ cho anh ấy, chấp nhận anh ấy. Tại sao cậu lại không tha thứ được cho tôi?
Cậu muốn tôi tha thứ cho cậu
, Phương Mộ Tình nhếch mép với vẻ giễu cợt,
sau đó lương tâm không bị cắn rứt nữa, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, yên tâm bắt đầu cuộc sống mới của cậu?
Cô rút từ trong hộp ra một điếu thuốc lá More rít một hơi thật lâu, chậm rãi nhả khói.
Vi Lam ngồi ở đó, người cứng đờ.
Cô ấy là Phương Mộ Tình ư? Cô gái trước mặt mình này, và Phương Mộ Tình trong ký ức, ngoài việc có chung một gương mặt, tất cả nhưng cái khác như cách nói, ánh mắt, phong thái đều lạ lẫm biết bao.
Ngày trước cô ấy là một cô gái ngoan ngoãn trong sáng, vậy mà giờ đây đã học được cách hút thuốc rồi ư?
Trong ký ức của Vi Lam, Phương Mộ Tình trong sáng và kiêu ngạo, giống như một nàng công chúa lớn lên trong bộ phim Đồng thoại sao nguyệt.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà mình ghen thầm với cô ấy ngày xưa.
Ghen ư?
Đột nhiên cô nhớ lại, cuộc nói chuyện giữa mình và Phương Mộ Tình ba năm về trước, trước lúc chia tay.
Hạ Vi Lam, cậu yêu sở Hàm thật không? Hay là vì trả thù tôi?
Cậu nói gì cơ? Tôi trả thù cậu?
Đúng vậy, tôi đã phát hiện ra rằng, thực ra cậu luôn ghen với tôi. Có gia đình ấm áp, có dung nhan xinh xắn, được mọi người chú ý, còn có tình yêu ngọt ngào nữa… Tôi cái gì cũng có, còn cậu gần như là chẳng có gì cả!
…
Không, cô không ghen với Phương Mộ Tình, tất cả những điều này đều xuất phát từ tình yêu đối với Sở Hàm.
Phía đối diện, Phương Mộ Tình đang nhìn mình bằng ánh mắt giễu cợt.
Vi Lam thấy toàn thân lạnh cóng.
Cậu biết rồi đấy
, cô nói,
cậu và Sở Hàm về nước để đính hôn, là để khoe khoang và ra oai với tôi! Cậu đã giành lại được Sở Hàm, gì phải làm như vậy?
Hạ Vi Lam, cậu nói đơn giản nhỉ? Có những chuyện nếu không đích thân trải qua sẽ không cảm nhận được nỗi đau xé ruột xé gan đó! Cậu và Sở Hàm đã từng là người mà tôi thân nhất, tin tưởng nhất, kết quả cả hai người đã cùng lúc phản bội tôi! Sở Hàm nói, tất cả những chuyện này đều vì cậu mà xảy ra. Đêm hôm đó, cậu đã tranh thủ lúc anh ấy say rượu để dụ dỗ anh ấy lên giường! Năm xưa tôi coi cậu là bạn thân nhất của mình, cậu lại đi cướp tình yêu của người khác, đẩy tôi từ thiên đường xuống địa ngục
.
Vi Lam không nhịn được nữa bèn ngắt lời cô:
Nếu giữa cậu và Sở Hàm không có vấn đề gì, làm sao tôi có thể thừa cơ mà xen vào được? Nếu Sở Hàm không chung thủy, lập trường không vững vàng, làm sao tôi có thể dụ dỗ được anh ấy?
Phương Mộ Tình cười khẩy nói:
Hạ Vi Lam, đây chỉ là những lời để cậu rửa tội cho mình mà thôi! Năm xưa cậu không từ thủ đoạn, bày mưu lập kế, không phải là vì muốn giành được tình yêu của Sở Thừa hay sao? Tôi nói cho cậu biết, Sở Hàm không yêu cậu một ngày nào, từ đầu đến cuối anh ấy chỉ yêu một mình tôi mà thôi! Chúng tôi chuẩn bị đính hôn, sau đó sang Mỹ làm đám cưới…
Mồ hôi lấm tấm trên trán cô, tim cô đau nhói, gắng gượng nói:
Cậu nói những điều này ra để làm gì? Tôi cũng có người yêu rồi, anh ấy rất tốt với tôi. Sở Hàm yêu ai, các cậu đính hôn hay kết hôn thì có liên quan gì đến tôi?
Vậy ư?
Phương Mộ Tinh hứ một tiếng,
bạn trai của cậu chắc là không biết chuyện của cậu đúng không? Không biết cậu ỉ ổi như vậy, sa đọa như vậy. Không phải là tôi nguyền rủa cậu đâu, Hạ Vi Lam ạ! E rằng trên thế gian này không có người đàn ông nào độ lượng như thế đâu! Anh ta yêu cậu thật ư? Có thể chỉ bị vẻ bề ngoài trong trắng như thiên thần của cậu mê hoặc thôi? Thời gian trôi qua, cuối cùng anh ta sẽ nhận ra bộ mặt thật của cậu, đến ngày đó, anh ta cũng sẽ như Sở Hàm bỏ cậu mà đi!
Cậu câm miệng ngay đi, Phương Mộ Tình!
Bị chạm vào nỗi đau, cuối cùng Vi Lam đã bột phát. Cô không thể tránh khỏi việc nghĩ đến Hứa Thiếu Hàm.
Tôi còn không hiểu cậu ư? Cậu chưa quên Sở Hàm!
Phương Mộ Tình ngồi yên, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng,
3 năm rồi, số điện thoại di động của cậu không hề thay đổi! Ngay cả căn phòng mà cậu đang ở hiện nay, chính là căn phòng mà hồi cậu và Sở Hàm thuê để sống chung. Cậu vẫn còn tình cảm với anh ấy!
Vi Lam nhắm mắt lại, một cảm giác đau đớn từ lồng ngực dâng lên, khiến cô không thể thở được.
Lúc mở mắt ra, Phương Mộ Tình đã vứt một tấm thiệp mời đính hôn ra trước mặt cô:
Tiệc đính hôn hôm chủ nhật, nếu cậu không muốn tham gia thì không cần phải đến!
Tấm thiệp đó, không phải là loại giấy in bình thường, mà là bằng giấy lụa, rất đẹp. Trong mắt Vi Lam, nó giống với tờ giấy thách thức hơn!
Yên tâm, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ. Thời đại học chúng ta đã hẹn với nhau rằng, bất kể là ai kết hôn, người kia đều buộc phải tham gia, tặng họ lời chúc!
Năm xưa, đúng là họ đã có sự giao kèo này. Phương Mộ Tình mở to đôi mắt, nhún nhún vai:
Hy vọng đến lúc đó cậu không sai hẹn!
Nói xong, cô đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng đi ra.
Vi Lam lại không nhúc nhích, nhìn vào tấm thiệp trước mắt. Hai chữ
Sở Hàm
này vẫn đâm vào mắt cô đau nhói.
Firebird Heaven
, đây là nơi mà trước đây cô và Sở Hàm thường xuyên lui tới.
Anh luôn ngồi đối diện với cô, vừa uống rượu, vừa không ngớt lời kể cho cô nghe chuyện giữa anh và Phương Mộ Tình. Anh giỏi giang đẹp trai như vậy, lại có nhiều nỗi buồn và điều phiền não đến vậy.
Anh không biết, cô gái ngồi đối diện này đang yêu anh, muốn làm cho anh không cau mày nữa, muốn tạo ra niềm vui ấm áp cho anh.
Sau đó, cuối cùng anh đã biết, nhưng lại không cảm động, mà lại lợi dụng cô để cứu vãn tình yêu giữa anh và Phương Mộ Tình.
Loại đàn ông thối tha này, cho không ta cũng chẳng cần, để lại cho Phương Mộ Tình từ từ tận hưởng!
Vi Lam hậm hực nói, gọi nhân viên phục vụ mang một chai rượu vang đến.
Tối hôm đó, cô uống rượu không ngừng.
Tửu lượng của Vi Lam không kém, có không ít đàn ông không phải là đối thủ của cô. Cô tưởng rằng dù mình uống thế nào cũng sẽ không say.
Lần này thì sai rồi. Cô say rồi, và say bất tỉnh nhân sự.
Không biết từ bao giờ, đám người trong quán bar đã giải tán hết rồi.
Một nhân viên phục vụ bước đến trước bàn cô, nói:
chị ơi, chuẩn bị đóng cửa rồi!
Vi Lam ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, cười hi hi nói:
Đánh dê gì, dê cái hay dê đực?
Nhân viên phục vụ biết được rằng cô đã say, hỏi:
Chị có thể nói cho em biết, nhà chị ở đâu được không
Em sẽ gọi một chiếc taxi đưa chị về nhà
.
Về nhà?
Cô mơ màng lắc đầu,
không, tôi chưa bao giờ có nhà cả! Tôi là một đứa trẻ lang thang!
Nhân viên phục vụ đang không biết phải làm thế nào, điện thoại di động trên bàn liền đổ chuông.
Anh nghe máy thay cô, nghe thấy một giọng đàn ông trầm ấm, sốt sắng hỏi:
Vi Lam, em đang ở đâu, sao em không về nhà?
Nhân viên phục vụ nói với anh:
Bạn anh uống say rồi. Anh đến đưa chị ấy về đi
.
Chỗ các anh là ở đâu vậy?
Giọng đối phương càng sốt sắng hơn.
Quán bar Firebird Heaven
.
Được, xin hãy chăm sóc cô ấy giúp tôi, tôi sẽ đến ngay!
Chẳng bao lâu, nhân viên phục vụ đó nhìn thấy một chàng trai cao to, giống như cơn gió ào vào quán bar.
Anh đỡ Vi Lam đang trong trạng thái say mềm lên, cau mày hỏi:
Rốt cục cô ấy đã uống bao nhiêu rượu?
Chắc là khoảng 4 chai rượu vang!
Uống nhiều như vậy, thật không thiết sống nữa rồi!
Thiên Lãng càng cau mày hơn. Nhân viên phục vụ phát hiện ra rằng, lông mày của anh rất dài và dày, vừa cau mày, hai bên lông mày như muốn dính vào nhau. Anh ta nhớ rằng đã từng xem sách xem tướng, nói người có cặp lông mày như thế này, số thường long đong vất vả.
Mặc dù như vậy, người đàn ông trước mặt vẫn đẹp trai đến mức người khác phải trầm trồ.
Dáng anh ta rất cao, chắc khoảng một mét tám, mặc chiếc áo gió dài màu xanh lam thẫm, gương mặt rất đàn ông, ánh mắt tư lự. Không chỉ phụ nữ, mà ngay đàn ông cũng phải đưa mắt nhìn.
Trong lúc nhân viên phục vụ đang nhìn gương mặt điển trai đó và thẫn thờ, Thiên Lãng đã bế bổng Vi Lam ra khỏi quán.
Không ngờ, Vi Lam nhỏ bé như thế mà khi say rượu cũng nặng thật! Nhân viên phục vụ giúp anh đưa Vi Lam vào ghế sau, cô ra sức giãy giụa, Thiên Lãng ngồi bên cạnh, ấn chặt tay cô, cô mới dần dần yên lặng trở lại.
Anh ngẩng đầu, nói với nhân viên phục vụ:
Xin lỗi, cậu có thể giúp tôi lái xe về nhà được không?
Nhân viên phục vụ biết anh muốn làm thế để tiện chăm sóc cô bạn gái say, bèn nói:
Ok, em biết lái xe
. Sau đó anh ta mở cửa ghế trước ra, nổ máy.
Thiên Lãng trầm ngâm một lát, nói:
Đến hoa viên Hải Cảnh
.
Xe đã đến nơi.
Thiên Lãng cảm ơn nhân viên phục vụ, bế Vi Lam vào tòa nhà của mình.
Lúc đến cửa phòng ngủ, cô
oẹ
một tiếng, nôn hết ra người anh.
Oái, em nôn đâu không nôn, lại nôn trúng vào người anh! Chiếc áo gió hàng hiệu này oan gia rồi! Anh than thầm trong lòng, đặt cô lên giường, bật đèn.
Dưới ánh đèn sáng rực, gương mặt cô trắng bệnh trông rất sợ, trán lấm tấm mồ hôi.
Cảm giác say khó chịu thế nào, Thiên Lãng biết rõ hơn ai hết. Anh cố gắng chịu đựng, thu dọn bãi nôn cho cô, rửa ráy cho cô, thay cho cô áo ngoài bẩn, sau cùng là mặc quần áo ngủ vào cho cô.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, Thiên Lãng đắp chăn cẩn thận cho Vi Lam, cởi áo gió ra, đi vào nhà tắm.
Tắm xong, anh không quay về phòng ngủ của mình, mà ngồi trên đầu giường cô, pha một cốc trà, lặng lẽ uống.
Đã bốn giờ sáng rồi, nghe thấy mấy tiếng chim hót.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, loáng thoáng có người đi lại, cảnh vật tĩnh lặng.
Thiên Lãng quay đầu lại, trên chiếc giường rộng, Vi Lan nằm nghiêng cuộn tròn người. Anh nghe nói người có tư thế ngủ như thế, thiếu cảm giác an toàn.
Cô ngủ không ngon, mày cau lại, rất khổ sở. Lông mi dài và cong, còn hơi rung rung.
Chuyện gì khiến cô phải uống nhiều rượu như vậy? Có liên quan với cú điện thoại ngày hôm qua ư? Thiên Lãng trầm tư suy nghĩ. Vi Lam đột nhiên động đậy, đưa tay ra ngoài chăn.
Sao vậy, em khó chịu ở đâu?
Anh cúi người xuống hỏi.
Vi Lam mở mắt ra, nhưng lại ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. Loáng thoáng nhìn thấy trước mặt có bóng người, bàn tay cô bám chặt vào bờ vai chắc nịch của anh, cả người dựa vào lòng anh, giống như một chú mèo sợ lạnh.
Cảm nhận được hơi ấm của lồng ngực anh, bàn tay kia của cô cũng dò dầm vào cổ áo đang để hở của anh.
Đôi mắt Thiên Lãng bắt đầu tối lại, đáng ghét! Say như thế này mà cô còn dụ dỗ anh! Một điều đáng ghét hơn là, bản năng trong người anh lập tức trỗi dậy.
Vi Lam?
Anh khẽ gọi cô, áp sát vào cơ thể mềm mại đó, hơi thở bắt đầu gấp gáp.
Sở Hàm, tại sao… Tại sao anh lại đi? Tại sao anh không yêu em nữa?
Vi Lam lảm nhảm, một giọt nước mắt lăn từ đuôi mắt cô xuống, chảy dài xuống gò má tái nhợt của cô.
Thiên Lãng nhìn cô với ánh mắt sững sờ, không thể nào tin. Trong tích tắc, trái tim anh rơi xuống vực thẳm, rơi mãi, rơi mãi…
Nằm trong lòng anh mà cô lại gọi tên một người đàn ông khác rõ như vậy!
Anh gạt ngón tay cô ra, dùng mọi ý chí, từ từ đứng dậy.
Hơi ấm không còn nữa, Vi Lam cử động một cách bất an.
Đừng… Đừng bỏ em, Sở Hàm…
Thiên Lãng nghiến răng, lúc này đây, lý trí và vẻ bình tĩnh mà anh cố gắng giả vờ tạo ra đã tan vỡ hoàn toàn! Anh kéo cô ngồi dậy, để cô nhìn thẳng vào mình.
Hạ Vi Lam, em nghe cho rõ đây! Anh không phải là Sở Hàm, anh là Tần Thiên Lãng!
Anh hét lớn.
Vi Lam bất chợt tỉnh lại. Cô ngồi trên giường, mái tóc dài xõa xuống mặt, đôi mắt sợ hãi mở to, hỏi:
Thiên Lãng, anh vừa nói gì vậy?
Thiên Lãng ngồi xuống trước mặt cô, tim đập thình thịch, nhìn cô run rẩy.
Vi Lam, có phải bất kể anh cố gắng thế nào, em vẫn không thể quên được anh chàng Sở Hàm đó không?
Môi anh nhợt nhạt, giọng yếu ớt, bất lực.
Tại sao Thiên Lãng lại biết Sở Hàm?
Không, không phải
. Vi Lam lắc đầu một cách vô thức, giật thột không biết phải làm thế nào.
Em không muốn kết hôn với anh là vì anh ta, đúng không? Tuy nhiên, anh ta đã đính hôn với người khác rồi! Em vẫn còn nhớ nhung anh ta, không phải là rất ngốc hay sao?
Đừng nói gì nữa
. Cô giãy giụa ra khỏi sự kiểm soát của anh,
Thiên Lãng đứng thẫn thờ ở chỗ cũ. Anh đứng rất lâu, không biết bước tiếp theo sẽ phải làm thế nào.