• 14

Chương 1 : Dương gia




Đại Việt quốc, trấn Thanh Sơn, Dương gia là một trong tam đại gia tộc ở đây, đệ tử đông đúc, là một cái gia tộc tu võ truyền thừa lâu đời.
Đại lục Thiên Thánh, nơi cường giả như mây, tu sĩ ở đây được chia làm ba loại : Võ giả, Linh Pháp giả, Luyện Dược Sư. Võ giả chiếm phần đông, là loại tu sĩ thường thấy nhất, cả Đại Việt Quốc dân số gần trăm vạn dân, trong đó Võ giả chiếm khoảng ba thành. Linh Pháp giả thì cần điều kiện đặc biệt, nên rất ít, cả Đại Việt quốc theo như Ngạo Thiên biết không nhiều hơn 10 người. Linh Pháp giả thưa thớt như vậy là vì điều kiện để ra được một Linh Pháp giả là cực kì hà khắc, Võ giả thì chỉ cần tư chất không quá tệ, chọn một công pháp của gia tộc, sau đó liền là tu luyện được, mà Linh Pháp giả thì là tu luyện Linh lực. Võ giả có đan điền, có thể hấp thu Huyền khí của đại lục để tu luyện, còn Linh Pháp giả tu chính là Linh lực. Linh lực không nằm trong đan điền, mà là nằm trong Linh thức hải. Bởi vậy muốn trở thành một Linh Pháp giả, cần phải có Linh thức hải, nhưng không phải ai cũng mở được Linh thức hải. Từ xưa đến nay trong một ngàn người thì chưa chắc chọn được một người mở được Linh thức hải! Càng hà khắc hơn đó chính là công pháp của Linh Pháp giả rất hiếm có, chỉ có số ít gia tộc truyền thừa lâu đời mới có công pháp thích hợp cho Linh Pháp giả. Do đó chưa nói đến chiến lực của Linh Pháp giả là nghiền ép Võ giả cùng cảnh giới, càng là vì độ hiếm có của nó nên một Linh Pháp giả có địa vị cực cao tại Đại Việt quốc, là trọng điểm bồi dưỡng của bất kì gia tộc nào.

Loại tu sĩ thứ ba chính là Luyện Dược Sư. Tại Đại Việt Quốc, Luyện Dược Sư vô cùng ít ỏi hiếm thấy, chính là những người có địa vị cực cao, là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Nếu nói Linh Pháp giả hiếm có vì trời sinh cần có Linh thức hải, vậy thì muốn trở thành Luyện Dược Sư lại cần có thiên phú cực cao! Một người nếu không có thiên phú về Luyện Dược bẩm sinh, vậy dù có nỗ lực cùng cố gắng bao nhiêu cũng vô pháp trở thành Luyện Dược Sư. Lại nói, muốn bồi dưỡng một Luyện Dược Sư là cần đại lượng tài phú người thường không cách nào hình dung. Do đó cũng chỉ có gia tộc truyền thừa lâu đời, nhân tài đông đúc, mới có thể đủ sức để bồi dưỡng ra Luyện Dược Sư.

Tại Dương gia, lúc này trời còn đang tờ mờ sáng, mọi người đều đang ngủ say, bất ngờ chính là một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang luyện võ ở sân tập dành cho đệ tử của gia tộc. Thiếu niên thân hình có chút mảnh khảnh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, gương mặt có chút non nớt nhưng ánh lên sự kiên cường cùng bất khuất lạ thường. Lúc này thiếu niên đang khom lưng lại, làm ra một tư thế có phần cổ quái, hai chân dạng ra, mười ngón tay quặp lại như long trảo. Đây là một trong những võ kĩ đê giai mà mỗi đệ tử Dương gia đều có thể tu luyện lúc nhập môn, Giao Long Xuất Hải. Thiếu niên tên Dương Ngạo Thiên, mười bốn tuổi, là đệ tử Dương gia trấn Thanh Sơn đời thứ mười tám. Trong gia tộc, Dương Ngạo Thiên được tất cả mọi người đặt cho cái biệt danh là " phế nhân " . Thực ra biệt hiệu này mới chỉ được đặt gần đây, vào 5 năm trước, Dương Ngạo Thiên là thiên tài trẻ tuổi số một của gia tộc, là đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng, sáu tuổi đặt chân vào con đường võ đạo, trở thành Võ đồ trẻ tuổi nhất trấn Thanh Sơn, bảy tuổi tấn cấp Võ đồ đỉnh phong, là thần tượng của vô số thế hệ trẻ trong gia tộc. Nhưng thiên tài quá mức trời cũng đố kị, chỉ sau một năm, Dương Ngạo Thiên bỗng dưng từ thiên tài trở thành một phế vật không thể tu luyện, suốt năm năm nay tu vi vẫn chỉ dừng lại ở Võ đồ đỉnh phong, càng quái lạ là dù thái thượng trưởng lão trong gia tộc đích thân kiểm tra cơ thể của Ngạo Thiên vẫn không thể tìm ra chỗ nào khác thường. Thậm chí gia tộc còn bỏ ra vốn lớn để mời Nguyên Hạo đại sư, là một Luyện Dược Sư tam cấp duy nhất của trấn Thanh Sơn, địa vị phải nói cực cao, vẫn không thể tìm ra nguyên nhân khiến Dương Ngạo Thiên biến thành một phế vật. Kể từ đó, từ một thiên tài đỉnh phong trong gia tộc, Dương Ngạo Thiên phải trơ mắt nhìn từng người từng người một vượt qua mình, nhận lấy tất cả sỉ nhục cùng khinh bỉ với biệt danh " phế vật " .
" Ngạo Thiên huynh mới sáng sớm đã luyện tập rồi ư, sao huynh không nghỉ ngơi thêm chút nữa? "
Nghe giọng nói thánh thót có phần tinh nghịch kia vang lên phía sau, Long Ngạo Thiên dừng luyện công, xoay người lại cười cười :
" Hàm Yên muội muội a, chẳng phải muội cũng dậy sớm như ta sao "
Hàm Yên là một thành viên của Dương gia, là một cô nhi được cha mẹ của Ngạo Thiên nhặt được lúc còn bé, suốt mười năm qua luôn sống chung với Ngạo Thiên. Hàm Yên càng lớn càng xinh đẹp, chính là một cái hại nước hại dân, được rất nhiều thanh niên tài tuấn trong trấn Thanh Sơn truy cầu. Lúc này cô bé vân vê mái tóc, chu đôi môi anh đào nhỏ nhắn xinh xinh nói :
" Ngạo Thiên huynh có thể dậy sớm luyện công, vì cái gì muội lại không thể? Nhìn thấy Ngạo Thiên huynh chăm chỉ như vậy, muội cảm thấy hổ thẹn a "
" Ài, muội đừng trêu ta, phế vật như ta dù có tập luyện nhiều bao nhiêu cũng không thể so sánh với thiên tài như muội, ta tập một tháng còn không bằng muội một ngày, thôi muội về phòng tu luyện đi, ta phải tranh thủ thời gian luyện tập thêm chút nữa "
Hàm Yên khẽ thở dài, bộ dáng có chút ủ rũ nói :
" Vậy huynh luyện tập tiếp đi, muội không quấy rầy nữa "
Ngạo Thiên khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục diễn tập võ kĩ đê giai Giao Long xuất hải. Hai canh giờ sau, Ngạo Thiên dường như đã cạn kiệt sức lực, ngồi xuống một bậc thềm gần đó nghỉ ngơi. Lúc này trên tay hắn có một đồ vật, trông như một bức tượng nhỏ bằng đá tạc hình một tôn chiến thần khoanh tay trước ngực không rõ khuôn mặt tỏa ra một thứ uy nghiêm khó diễn tả bằng lời. Người ngoài có lẽ không biết lí do vì sao Ngạo Thiên bỗng nhiên từ thiên tài trở thành một phế vật, nhưng bản thân hắn lại biết vô cùng rõ, tất cả đều vì pho tượng nho nhỏ trong tay này. Đây là hắn lấy được sau một lần đuổi theo một đầu bạch hồ dẫn đến một động phủ của một cường giả đã tọa hóa. Trong di chúc cường giả đó nói thứ này là hắn nhặt được trong một bí cảnh, cũng không biết có tác dụng gì, với tu vi của hắn cũng chỉ nhìn ra một chút ảo diệu trong đó. Thời gian suốt 5 năm qua, Ngạo Thiên luôn đeo nó ở trước ngực, chính pho tượng này đã âm thầm rút đi toàn bộ Huyền khí mà hắn tu luyện được, do đó mới không hề có chút tiến cảnh trong suốt những năm qua. Tuy vậy, mỗi lần hút khô Huyền khí của Ngạo Thiên là nó lại trả lại một thứ chất lỏng màu lam nhạt, chất lỏng này sẽ thấm vào cơ thể chạy thông suốt khắp các kinh mạch, sau đó tụ lại phía bên trên đan điền. Nếu nội thị nhìn vào sẽ thấy phía trên đan điền của Ngạo Thiên là một hồ nước nhỏ màu lam nhạt. Nếu có người ngoài ở đây nhìn thấy cảnh này, sợ là sẽ bị hù dọa đến trực tiếp ngã ngửa. Bởi vì bất cứ ai không phải quá mức cô lậu quả văn, đều sẽ nhận ra hồ nước màu lam nhạt này chính là Linh thức hải của Linh Pháp giả siêu hiếm trong Đại Việt quốc . Càng khó tin hơn, đó là Linh thức hải vậy mà cùng tồn tại song song với Đan điền. Phải biết rằng, từ vạn cổ chí kim đến nay, chưa từng có trường hợp Đan điền cùng Linh thức hải tồn tại song song. Đại lục Thiên Thánh tồn tại đã hàng trăm vạn năm, cường giả vô số, nhưng mỗi một tu sĩ chỉ có thể chọn cho mình một con đường tu luyện, nếu đã là Võ giả, thì sẽ không thể trở thành Linh Pháp giả, mà đã là Linh Pháp giả, thì sẽ không thể làm một Võ giả bình thường. Có chuyện như vậy là bởi vì nếu một người có thể mở ra Linh Thức hải, thì Linh thức hải sẽ lập tức dung hợp cùng với Đan điền, đồng hóa Đan điền trở thành một bộ phận của Linh thức hải, ai cũng không thể can thiệp vào quá trình dung hợp này, nếu không sẽ dẫn đến phản phệ chết người. Bởi vậy mới nói, nếu có người nhìn thấy phía trên Đan điền của Ngạo Thiên lại có thêm một cái Linh thức hải, cơ hồ sẽ hù chết người.
" Trả giá tu vi không tịnh tiến năm năm trời, đổi lại có thể phát sinh một kì tích thế này, cũng đáng giá. Chỉ là không biết rốt cuộc đây là thứ gì mà có công dụng nghịch thiên như vậy "
Bỗng nhiên Dương Ngạo Thiên đứng dậy, khẽ vươn vai vài cái rồi trở về phòng của mình. Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, Ngạo Thiên liền ngồi xuống giường và bắt đầu thổ nạp Huyền khí. Đây cũng là động tác cơ bản của một Võ đồ, bằng cách liên tục thổ nạp Huyền khí để mở rộng Đan điền, chỉ khi trùng kích được vách tường giới hạn Đan điền vốn có để mở rộng đan điền hơn, mới được xem là đột phá lên cấp độ Võ Sĩ. Lại nói, Đan điền được chia ra làm năm loại : Nhân cấp, Hoàng cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Thần cấp. Cách để phân biệt từng loại Đan điền, là dựa vào màu sắc. Đan điền Nhân cấp có màu trắng, Hoàng cấp có màu vàng kim, Địa cấp có màu xanh lục, Thiên cấp có màu tím, Thần cấp có màu gì thì không ai biết. Nhân cấp là dễ gặp nhất, đa phần Võ giả thiên phú bình thường đều là Nhân cấp. Hoàng cấp có chút hiếm gặp, bất quá trong gia tộc truyền thừa lâu đời trong trấn Thanh Sơn như Dương gia, cũng là có vài đệ tử thiên phú xuất sắc như Ngạo Thiên, có Đan điền Hoàng cấp. Còn về Địa cấp, từ trước đến nay Ngạo Thiên chỉ được nghe thái thượng trưởng lão nhắc qua một người, đó chính là đương kim công chúa của Đại Việt quốc. Chỉ là Địa cấp cũng đã là vạn người không có một, càng đừng nói đến Thiên cấp, đó chính là ức người không có một, đều là nghe cũng chưa từng nghe qua. Về phần Thần cấp Đan điền, có lẽ chỉ là truyền thuyết.
Lúc này, từng tia Huyền khí từ bốn phương tám hướng xung quanh lao về phía Ngạo Thiên, sau đó thông qua lỗ chân lông trên toàn thân hắn mà tiến nhập cơ thể. Huyền khí sau khi tiến nhập cơ thể liền bổ sung vào Đan điền của Ngạo Thiên. Nhưng lúc này, một chuyện kì lạ xảy ra, pho tượng đá được hắn đeo trên cổ phát ra một lực hút kì lạ lấy đi toàn bộ Huyền khí trong Đan điền, sau đó có một luồng dung dịch màu lam nhạt từ pho tượng tiết ra dung nhập vào cơ thể Ngạo Thiên, chạy dọc khắp các kinh mạch, cuối cùng là tụ lại phía Linh thức hải bên trên Đan điền.
 
Ai thích main dùng trường thương siêu soái thì vào team Dương tiện nhân nhé Vô Địch Từ Max Cấp Thiên Phú Bắt Đầu
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thánh Tọa.