Chương 6
-
Thất Dạ Đàm
- Thập Tứ Khuyết
- 3587 chữ
- 2020-01-30 11:00:36
Số từ: 3577
Dịch: Nguyễn Thành Phước
Nguồn: NXB Văn Học
6.
Tôi ngồi dưới gốc mai già.
Đây là chỗ hẹn hò giữa tôi và Thanh Tử. Giống như mọi cặp tình nhân, chúng tôi thề mãi mãi bên nhau. Nhưng khi cha tôi đánh chết chàng, tôi không những không ngăn cản, thậm chí tỏ ra không biết, ngay một tiếng khóc than thân cho chàng cũng không bộc lộ.
Tôi biết thân xác chàng chôn dưới gốc mai này, ngay cây mai cũng không nỡ hút huyết nhục chàng thiếu niên đó, cho nên lựa chọn chết khô, huống hồ con người
Tôi ôm thân cây, nức nở.
Đột nhiên có một giọng hỏi:
Là ai đang khóc?
Tôi ngoài đầu, liền nhìn thấy Tiểu Lan. Nhưng lần này cô ta chỉ có một mình, đám tỳ nữ đâu rồi? Cô ta vừa đi thăm Nhan Thước, sao không về nghỉ, lại chạy đến đây?
Tôi vội vàng trốn say gốc cây, có lẽ cô ta không nhìn thấy, tiếp tục đi thẳng, phía trước là Phật đường nhỏ, là nơi mẹ tôi ăn chay niệm phật. Vì sao Tiểu Lan đến đó? Tôi lén đi theo, nhìn thấy cô ta đi vào Phật đường rồi quỳ trước tượng Bạch Ngọc Chỉ Quan Âm, dáng vẻ vô cùng thành kính.
Quan Âm Bồ Tát trên trời linh thiêng, xin phù hộ cho Tam điện hạ được bình an qua kiếp nạn này.
Tiện nhân! Hộ Đồng nuôi ngươi mười tám năm, lại trở mặt làm thê thiếp của địch chủ.
Tam điện hạ là người tốt, nếu chàng có thể khỏi bệnh, con nguyện ăn chay niệm phật, làm bạn với ngọn đèn dầu.
Tôi kinh ngạc, không ngờ Tiểu Lan lại nặng tình với Nhan Thước như vậy. Cô ta đã tư tình với chàng trước khi chàng cầu hôn tôi? Tại sao? Tại sao? Nếu mộng cảnh lúc trước tôi nhìn thấy là thật, thì chàng ta chính là vị hôn phu của tôi. Tiểu Lan, Tiểu Lan, ngươi lại dám nhòm ngó vị hôn phu của ta… Tôi nắm chặt khung cửa, tức run người, chính lúc đó, lại nghe thấy một tiếng gọi vô cùng quen thuộc từ miệng cô ta…
Tiểu thư, tiểu thư… sẽ không trách em chứ?
Tiểu Lan khẩu âm Hàng Châu rõ rệt, véo von như giọng oanh hót. Cô ta gọi tôi hai tiếng
tiểu thư
, ngọt ngào hơn người khác rất nhiều, một đạo tôi rất thích nghe cô ta gọi mình bằng giọng như thế, còn bây giờ hai tiếng đó lại như mũi dao đâm vào lòng tôi.
Tiêu thư, em biết tiểu thư hận Nhan Thước, hận chàng công phạt Yến thành nhưng tiểu thư, Tam điện hạ cũng chỉ là bất đắc dĩ, chàng là hoàng tử Thị quốc, hai nước Thị Yến bất hoà gay gắt, nếu ngày trước không phải Yến thành bị mất mà là kinh đô Thị quốc, thì kết cục vẫn là thảm cảnh…
Sảo biện, sảo biện! Tôi không muốn nghe!
Tiểu thư… em biết tiểu thư không tha thứ cho em nhưng… quả thật em không còn cách nào khác…
Tiểu Lan nói đến đây, nghẹn ngào, cúi đầu tay sờ lên bụng, nét mặt buồn thảm:
Nếu không vì đứa trẻ này, em nhất định sẽ đi theo mọi người! Tiểu thư, em là người yếu đuối nhưng vì đứa trẻ này em nhất định kiên cường sống tiếp, tiểu thư, tên con em sẽ gọi là Đồng Đồng được không?
Cái gì? Ngươi đã phản bội ta lại còn để con của ngươi làm nhục ta sao?
Mười tám năm, mười tám năm qua, chúng ta sớm tối bên nhau, tôi không hề biết lòng dạ cô ta lại thâm độc như vậy!
Tôi lảo đảo bước thấp bước cao rời khỏi Phật đường, từng chuyện cũ lại chập chờn nối nhau hiện ra trước mắt, tôi lại nhìn thấy quá khứ mười tám năm của mình, cũng trở nên hư ảo giống như cảnh tượng này.
Tại sao tôi quay lại?
Tại sao tôi tận mắt chứng kiến cha mẹ chết thảm, con tạo nghiệt ngã vẫn không buông tha, vẫn để cho cảnh cũ người xưa ráng cho tôi thêm một đòn đau như vậy?
Đồng Đồng, tại sao ngươi quay về?
À, phải rồi, tôi quay về là để báo thù? Vậy thì còn chờ đợi gì nữa?
Tôi lao thẳng vào nhà Thuỷ tạ, không có ai ngăn cản, bức rèm xa bay bay, Nhan Thước đang yên ngủ.
Tôi giơ tay, chính lúc đang định đặt lên xiết cổ Nhan Thước, thì chàng ta mở mắt, nhìn tôi, yếu ớt mỉm cười,
Đồng Đồng!
Giống như câu chú đã niệm ngàn nắm trong luôn hồi số mệnh, hai tay tôi khựng lại trên không, không thể nhúc nhích.
Đồng Đồng, ta biết, nàng sẽ đến tìm ta…
Chàng cười, trong mắt loang loáng ánh nước,
nàng hận ta như vậy, sao có thể dễ dàng tha cho ta?
Tôi nhìn chàng, sững sờ không thể nói.
Chàng đột nhiên chìa tay về phía tôi,
Đồng Đồng, hãy để ta nhìn nàng, lại gần đây để ta nhìn nàng cho rõ…
Tôi đứng chôn chân không nhúc nhích, mặc chàng lùa tay vào tóc tôi,
Đồng Đồng, đầu nàng vỡ rồi, tóc nàng toàn máu… Đồng Đồng nàng đang khóc hay sao? Đồng Đồng, nàng trách ta không đến kịp ư? Xin lỗi, Đồng Đồng, ta đã đến muộn.
Chàng nói gì, sao tôi không hiểu?
Vì sao người này sắc mặt lại dịu dàng đến thế? Dịu dàng đến mức khiến tôi nhớ tới mộng cảnh ngày xưa: Trong vườn đào lả tả cánh hoa bay, chàng thiếu niên áo gấm ngọc miện, trang trọng thề nhất định lấy tôi, nhưng… không nên là chàng, không nên là Nhan Thước.
Nhưng rõ ràng người tôi thích là Thanh Tử!
Vừa nghĩ tới Thanh Tử, nỗi hận trong lòng lại trào lên, sức lực hồi phục, tôi trở tay, chộp lấy cổ chàng, mắt Nhan Thước đột nhiên trợn lên, miệng há ra nhưng không thể phát ra một tiếng, chàng giãy giụa khi bị tôi siết chặt.
Chết đi! Chết đi!
Đúng lúc đó một vệt sáng trắng loé qua, tôi cảm giác sống lưng ớn lạnh.
Ngoái đầu, thấy người áo trắng đứng ở cửa, hướng cây đàn về tôi bắt đầu gảy, mặt đầy băn khoăn.
Quả nhiên là cô nương!
Người đó nói.
7.
Tôi cười khẩy, trở tay cởi chiếc áo ngoài vừa bị tiếng đàn của người đó phá rách, vội ấn lên mặt Nhan Thước, bịt chặt miệng chàng ta.
Người áo trắng đứng phía sau nói:
Buông dao đồ tế, sẽ thành phật thành tiên!
Tại sao?
Năm ngón tay tôi giơ lên khoát một vòng, túc thì đằng sau tạo thành một kết giới hình tròn sáng rực bảo vệ.
Tiếng đàn của người đó vang lên, kết giới lập tức tan ra, cơ thể tôi bị tiếng dàn xuyên qua, đau đớn như xé thịt.
Tôi thét:
Ngươi dám ngăn cản ta, được, ta sẽ giết ngươi trước!
Tôi buông Nhan Thước, quay phắt người phất ống tay áo, trên mặt chiếc gương đồng ở đài gương giáp tường hiện ra hình ảnh lộn ngược của tôi lúc này tóc xoã tung, mình vận váy hồng, không thấy tứ chi, máu từ đầu chảy xuống.
Hôm Yến thành bị mất, đại quân hai nước Yến Thị dàn hàng ngang giáp chiến trước cổng thành, tôi đi chân trần từng bước, bước lên tường thành, ngàn vạn con mắt hướng vào, mẹ sau lưng thét gọi, còn tôi một mực không ngoái đầu, đi đến điểm cao nhất trên thành, đẩy binh sỹ đứng gác, rồi nhắm mắt, nhảy xuống.
Tôi nhớ ra rồi!
Cuối cùng tôi đã nhớ ra tất cả!
Tôi từ trên tường thành cao mười trượng nhảy xuống trước mặt ba quân, hoá thành hồn ma, lởn vởn bên ngoài cổng thành, mãi không đi, đêm đêm vào giấc mộng của Nhan Thước quấy nhiễu chàng ta, làm cho vết thương trên người chàng ta ngày càng trầm trọng, cuối cùng tôi còn tìm được một người hiểu ý nguyện của tôi, đích thân đưa tôi vào thành, trở về đây giết Nhan Thước!
Thì ra là thế!
Thì ra ngọn nguồn của tất cả lại là thế!
Vậy thì, còn có gì đáng sợ? Có gì phải chần chừ? Tôi đã chết rồi, không sức mạnh nào trong cõi càn khôn có thể ngăn cản tôi. Nhan Thước! Hôm nay sẽ cho ngươi hồn đoạn nơi này, đền mạng cho họ Đồng ta, báo thù cho nước Yến của ta!
Tôi xông về phía người áo trắng, người đó dựng cây đàn bắt đầy chơi, tiếng đàn như dao như kiếm, cũng như bàn tay vô hình có mãnh lực vô biên ngăn cản tôi, cầm cố tôi.
Xung quanh lập tức dâng lên những bức tường vô hình, tôi tung hoành vùng vẫy giữa bức tường đó, miệng điên cuồng gào thét:
Thả ta ra, thả ta ra! Giết! Giết! Giết tất cả các ngươi!
Tiểu thư
tiếng gọi dài xuyên thấu kết giới, tôi nhìn thấy Tiểu Lan đứng ở cửa Thuỷ tạ, tròn mắt ngạc nhiên, môi run run:
Tiểu thư! Đúng là tiểu thư!
Tiện nhân! Ta sẽ giết cả ngươi!
Nỗi oán hận ngút trời cuối cùng phá vỡ những bức tường cầm cố xung quanh, tôi bay về phía Tiểu Lan, bóp cổ cô ta.
Khi há miệng định cắn, Nhan Thước trên sập đột nhiên lao đến, đẩy Tiểu Lan ra, đoạn quay người ôm lấy tôi.
Đồng Đồng!
Lòng tôi như trái núi băng đá ngàn năm, đội nhiên nứt vỡ vì tiếng gọi đó, vết nứt cứ thế lan ra, tôi đột nhiên không thể cựa động.
Tiếng đàn càng mau, tay người áo trắng vẫn thoăn thoắt lướt trên phím, hướng về tôi hô lên:
Nghiệp chướng, tôi còn chưa chịu buông ra?
Tôi như bị sét đánh, cả người trượt về sau, va mạnh vào tường.
Còn không thoát ra mau!
Người áo trắng làm động tác xe ra, tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bị xé làm hai, đau nhói đến tận óc.
Ta hận, ta hận! Tất cả lũ các ngươi liên thủ ức hiếp ta! Ức hiếp một người đã chết!
Ta hận các ngươi!
Người áo trắng nhìn Nhan Thước và Tiểu Lan nói to:
Các vị đánh thức ký ức của cô ấy đi!
Nhan Thước vội hỏi:
Đánh thức thế nào?
Tay người đó vẫn không ngừng chơi đàn, miệng hét:
Nói một câu nào đó để cô ấy nhớ ra! Mau lên!
Tiểu Lan bước lại gần. nhìn tôi giọng thảm thiết:
Tiểu thư, em là Tiểu Lan…
Tôi còn nhớ Tiểu Lan, đồ tiện nhân!
Tiểu thư, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình như ruột thịt, tiểu thư có thứ gì cũng chia cho em, tiểu thư là người thân thiết nhất của em trên đời.
Tôi trợn mắt nhìn cô ta, tiếc là không thể xé toác mồm cô ta, moi gan, uống máu cô ta, để cho cô ta không thể nói lời đáng ghét như vậy.
Tuy nhiên, mắt Tiểu Lan lại sáng lên, đặt tay lên bụng mình, nói tiếp:
Tiểu thư, em có con rồi, tiểu thư còn nhớ không, tiểu thư biết em thích cháu trai của Khương quản gia, vậy là đã xe duyên cho chúng em.
Tôi ngây người, không giãy giụa nữa.
Hai tháng trước chàng đi Vân đảo, gặp bão lớn, thuyền chìm, đến giờ chưa biết tung tích ra sao. Em đau khổ muốn chết, tiểu thư đã an ủi em, bảo em chỉ cần còn sống là vẫn còn hy vọng, tiểu thư, tiểu thư quên rồi sao? Tiểu thư nói đúng, em vẫn còn con của chàng, tiểu thư, em mừng lắm.
Lòng tôi bắt đầu co thắt.
Sau khi Yến thành bị mất, Tam điện hạ đã thu nạp em. Tiểu thư, ngay nô tỳ của tiểu thư Điện hạ cũng yêu quý, huống hồ tiểu thư. Tại sao tiểu thư muốn giết chàng?
Chàng… chàng… Tôi sững sờ nhìn Nhan Thước, lúc này chàng đã gục xuống đất, thở thoi thóp, cuộc vật lộng vừa rồi đã rút cạn toàn bộ hơi sức của chàng, bây giờ chàng đã như ngọn đèn cạn dầu. Tuy nhiên, mặc dù vậy, ánh mắt chàng vẫn dịu dàng, dịu dàng như ánh nắng xuân, mãi mãi trong veo toả xuống rừng đào thắm đỏ.
Tiểu thư, hai nước Yến Thị giao chiến, Tam điện hạ phụng mệnh phụ hoàng, dẫn quân phạt Yến thành. Chàng lo cho sự an nguy của tiểu thư, nên chỉ bao vây ngoài thành để chiêu hàng, trăm họ không muốn binh đạo, lão gia cũng không muốn đánh, kéo dài một tháng như vậy, hai bên đã chuẩn bị ký hoà ước. Ai ngờ tiểu thư lại như ma quỷ nhập vào xông lên tường thành, bất chấp tất cả lao xuống… tiểu thư… tiểu thư đáng thương…
Tiểu Lan quỳ trên đất khóc thảm thiết.
Còn tôi nghe tiếng khóc của cô ta, có vật gì từ dưới chân dâng lên, lại có gì rung lắc rời khỏi cơ thể mình, rồi đột nhiên toàn thân nhẹ bẫng.
Nghiệp chướng, đi mau!
Một đường sáng trắng loé lên, rõ ràng nhằm vào tôi, nhưng lại xuyên qua cơ thể tôi, kích trúng vào vật phía sau. Tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, bụi bay mù mịt, người áo trắng xông ra kéo tôi, bay lên cao. Trong chớp mắt cả hai bay xa mười trượng, khi dừng lại, đã thấy quay về đứng ở chỗ cũ, có một bóng đen phủ phục rên rỉ trên mặt đất.
Tôi trố mắt hỏi:
Cái gì vậy?
Người áo trắng nhướn mày:
Cô nương không nhận ra sao?
Tôi từ từ bước tới, cái bóng ngẩng đầu, ánh sáng lưu chuyển trên khuôn mặt dính đầy bụi, rõ ràng là chỉ nhìn thấy hình bóng đen sì, không nhìn ra được gì, tôi lại hình như thoáng thấy mái tóc dài màu trà sẫm mềm mại sổ tung.
Thanh Tử!
Cái bóng quay cuồng, giãy giụa rên rỉ, chìa tay về phía tôi như cầu xin.
Tôi vừa định đi đến, người áo trắng đã kéo giật lại:
Đừng! Đến giờ cô nương vẫn không hiểu sao? Chính là ác vong này đã xâm nhập cơ thể cô nương, thay đổi ký ức cô nương, khiến cô nương làm những việc điên rồ.
Hôm đó, tôi từ trên tường thành nhảy xuống vỡ đầu chết, cha tôi đột nhiên phát điên một mình một ngựa xông ra cổng thành khiêu khích đối phương., trúng tên và bị trường lao đâm chết. Sau đó là mẹ tôi, huynh trưởng tôi, rồi Nhan Thước và Tiểu Lan… vừa rồi, suýt nữa họ cũng chết dưới tay tôi, tất cả thảm hoạ này thì ra đều do Thanh Tử gây ra ư, tại sao?
Thanh Tử, vì sao lại làm thế?
Chàng trách tôi không báo thù cho chàng?!
Trách tôi bội ước, yêu người đàn ông khác hay sao?!
Có lẽ càng trách Đại tướng quân Đồng Tịnh cha tôi do thiên kiến mà nhẫn tâm lấy đi tính mạng chàng?!
Nỗi oán hận ngày trước dường như vẫn còn trong lòng tôi, nặng nề và băng lạnh. Tôi nghĩ, tôi hiểu nỗi oán hận của chàng, cảm nhận được thống khổ của chàng, hiểu nỗi đau của chàng.
Mắt tôi đột nhiên trào nước, nhìn cái bóng không thành hình người đó, khẽ nói với người áo trắng:
Thả chàng ra!
Hắn là ác vong!
Tôi lắc đầu, kiên quyết lặp lại:
Thả chàng ra, tôi xin ông.
Người áo trắng nhìn tôi, rất lâu sau thở dài, ngón tay bấm phím đàn,
nào!
Cái bóng đó biến thành vệt sáng, bay vào cây đàn của ông ta.
Thanh Tử, nếu cha đồng ý cho chúng mình thành hôn, sau hôn lễ thiếp sẽ không ở lại trong toà thành ngột ngạt này nữa, chàng đưa thiếp ra ngoài du ngoạn ngắm cảnh được không? Thiếp muốn chu du giang sơn, thưởng ngoạn cảnh đẹp Giang Nam, phi ngựa nơi biên ải, leo núi Côn Lôn, chàng sẽ đưa thiếp đi phải không?
Thanh Tử, chàng cười rất đẹp, thiếp thích nhất nhìn chàng cười, sau này chàng phải cười thật nhiều vào đấy!
Thanh Tử, chàng nhìn cây mai này đi, tuổi của nó nghe nói bằng tuổi thiếp, sau này khi chúng mình đều già, có thể ngồi ở đây hóng mát, chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau…
Đó là những lời hẹn thề rất lâu về trước, đã cùng với bóng đen biến mất trong cây đàn, hoá thành một tiếng thở dài, nhẹ hơn tiếng gió.
Lại quay người, nhìn vào mắt Nhan Thước, trong đôi đồng tử màu hổ phách đó, bóng tôi đổ dài nhàn nhạt, nhạt đến nỗi cơ hồ có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Chàng gọi tôi:
Đồng Đồng!
Tôi cụp mắt.
Nhan Thước, thiếp và chàng đời này quả đã vô duyên. Lúc còn sống thiếp đau buồn vì Thanh Tử, không muốn lấy ai, sau vì quốc thù ngăn cản, không thể thành thân. Còn bây giờ, thiếp đã thành hồn ma. Cho dù chàng nhìn thấy thiếp, cho dù chàng có thể gọi thiếp nhưng làm sao thiếp sống lại? Cho dù sống lại cha thiếp chết dưới tay chàng, mẹ thiếp máu bắn trước ba quân, hận thù lớn như vậy, thiếp muốn quên làm sao có thể?
Đồng Đồng…
Nếu thế gian không có chiến tranh.
Nếu thế gian không có phân biệt sang hèn.
Nếu thiếp không chết
Nhan Thước, chúng ta nhất định không rơi vào nghịch cảnh này. Còn bây giờ, tất cả đã quá muộn rồi.
Tôi quay đi, Tiểu Lan khóc, gọi:
Tiểu thư! Đừng đi! Tiểu thư!
Ngốc quá!
Tôi nhếch môi, cười:
Quên lời ta rồi sao, chỉ cần sống là còn hy vọng, hãy sống cho tốt!
Tiểu thư! Tiểu thư!
Tôi giả tảng như không nghe thấy, mặc cho sau lưng, từng tiếng từng tiếng gọi, thảm thiết, xa dần xa dần.
8.
Có tiếng bước chân từ từ đi đến.
Ngoái lại, người áo trắng khoanh tay cười với tôi.
Ông là ai?
Đại phu!
Dừng một lát lại tiếp:
Không phải chỉ là đại phu, cũng là đại phu ma.
Tôi cười, lấy ống tay áo che trán nhìn ông ta hỏi:
Vậy, vết thương trên đầu tôi, khi nào sẽ khỏi?
Mắt ông ta loé sáng mấy lần, thong thả nói:
Cô nương cũng biết, Tiểu Lan đã hoài thai, tám tháng sau sẽ sinh ra một bé gái, nếu cô nương bằng lòng có thể đầu thai vào bụng cô ta, kiếp sau lại tiếp tục tiền duyên với họ.
Đề nghị này quả thật hấp dẫn, tuy nhiên, tôi nhìn đường phố dài hun hút, lờ mờ sương khói, vô số những cái bóng bay đi bay lại. tất cả đều là những hồn ma, cũng chết trong chiến loạn như tôi, chỉ có điều tôi may mắn hơn họ, bởi vì sau khi tôi chết, Nhan Thước đã lập bia mộ ở nơi tôi nhảy xuống, để tôi ít nhất có chỗ đi về. Còn nỗi oán hận của Thanh Tử, càng khiến tôi thoát khỏi cầm cố của bia mộ, có thể tự do đi lại, nói chuyện với người sống. Nhưng những hồn ma kia, phiêu bạt giữa đất trời, không có chốn về, không nơi nương nấu, cũng không biết lúc nào mới có thể được luân hồi.
Ông là đại phu.
Phải!
Quản được cả sinh lẫn tử?
Phải!
Giọng tôi du dương:
Vậy thì, có thu nạp đồ đệ không?
Ông ta ngây người, sau khi hiểu ý tôi, lộ vẻ kinh ngạc.
Từ phía xa, trời nước một màu, rang đỏ vạn dặm, lại là hoàng hôn. Ánh mặt trời tàn buông xuống, thành trì mặc dù hoang tàn tiêu điều nhưng đã xuất hiện dấu hiệu phục hồi.
Cái chết của tôi là một bi kịch, bi kịch như vậy trên dương gian không phải chỉ một mình tôi, cho nên tôi hy vọng có thể làm được gì cho họ, không để bi kịch giữa tôi và Thanh Tử lại xảy ra.
Thu nhận tôi làm đồ đệ đi!
Tôi nói với người áo trắng, giọng tôi du dương như mây bay gió thoảng,
lữ trình cô đơn, sao không cho tôi đồng hành?
Ông ta nhìn tôi rất lâu.
Khi tia nắng cuối cùng của ngày đã tắt, ông ta mới lên tiếng:
Tên tôi là Khinh Trần.
Sư phụ xin nhận của đồ đệ Đồng Đồng một lạy!
Tôi quỳ xuống, nhìn thấy phía xa một ánh đèn dần dần thăng lên một điểm sáng trong màn đêm.
Giống như sô mệnh.
Giống như tương lai của Yến thành.
Lại giống như Khinh Trần và cây đàn của ông ta.
Khinh thường cõi trần, tiêu diêu tự tại cùng cây đàn.