Hồi 19: Sinh tử thảy khó quên nửa đời bèo dạt theo nước biếc - Ân thù đã giải thoát một đêm mưa lạnh danh hoa rữa
-
Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn
- Lương Vũ Sinh
- 13048 chữ
- 2020-05-09 09:16:03
Số từ: 13043
Nguồn: sstruyen.com
Máu tuôn ra thành dòng, Nạp Lan vương phi ngã gục xuống đất, có một chuyện chợt dâng lên trong lòng, trong khoảnh khắc tim ngừng đập, bà ta cố thều thào nói:
Hoàng hôn ngày mai... họ áp giải Bảo Châu, áp giải Bảo Châu đến... đến Hình bộ đại đường thẩm vấn
. Nói xong thì hai mắt trợn ngược.
Phi Hồng Cân cầm thanh đoản kiếm đứng sững bên cạnh Vương phi, chợt nghe ngoài cửa một tiếng cười gằng, Phi Hồng Cân cầm cây đoản kiếm trước ngực, xoay người ra, chỉ thấy ba người dạ hành đã phóng vào trong cửa sổ. Dưới ánh trăng trông rất rõ ràng, một người râu dài bạc trắng, thân hình nhỏ thó, hai người kia là hai hán tử tuổi khoảng năm mươi, vừa nhảy vào thấy máu chảy lênh láng thì không khỏi kêu hoảng, ông già ấy quát lớn:
Hừ, nữ tặc lớn gan dám làm tổn thương Vương phi!
Phi Hồng Cân đang bực tức, bà ta nhún vai phóng thanh kiếm tới, ông già phất ống tay áo đánh soạt một tiếng, đã bị đâm một lỗ to, mũi kiếm của Phi Hồng Cân cũng lệch sang một bên. Phi Hồng Cân cảm thấy một luồng đại lực dồn tới, bà ta thừa thế lao về phía trước, hai hán tử chém đao và kiếm xuống, Phi Hồng Cân lia ngang thanh đoản kiếm, chỉ nghe tiếng binh khí giao nhau. Phi Hồng Cân phóng tọt ra cửa sổ nhanh như điện chớp, từ trên tầng sáu nhảy xuống, lia soạt soạt hai kiếm, lại đâm bị thương hai tên thị vệ. Đang định bỏ chạy thì chợt nghe vù một tiếng, ông già râu bạc cũng từ trên nhảy xuống, tay cầm đôi kiếm chặn đường bà ta. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, hai hán tử ấy cũng nhảy xuống, vệ sĩ trong vương phủ đã tản ra xung quanh toan bao vây. Ông già râu bạc làm ra vẻ huênh hoang, nói:
Nếu ngươi thắng được đôi kiếm của ta, ta sẽ tha cho ngươi
.
Phi Hồng Cân đã bao giờ bị coi thường đến thế, bà ta quét vù ra một roi. Ông già râu bạc quát:
Hay!
rồi xoay người lướt sang bên cánh của Phi Hồng Cân, kiếm phải đánh ra một chiêu Kim Đao Triển Xí mở ra ngoài, thanh kiếm lạnh lẽo chém vào vai của kẻ địch. Phi Hồng Cân vừa đánh ra một roi thì lập tức thay đổi phương vị, trở tay đâm lại một kiếm, chỉ nghe keng một tiếng, hai bên đều thối lui. Phi Hồng Cân cảm thấy hổ khẩu nóng ran, lòng thầm thất kinh, trên thanh kiếm của ông già bị mẻ mất một miếng, lão cũng kêu ồ lên!
Hai người lại giao phong lần nữa, cả hai đều không dám khinh địch. Phi Hồng Cân thi triển tuyệt kỹ của sư môn, tay trái cầm roi tay phải cầm kiếm, công thủ đều liền lạc với nhau. Cây roi dài múa lên như rồng bay rắn lượn, cây đoản kiếm như chim ưng sải cánh, chiêu số biến hóa phức tạp, công thủ cũng khó năm bắt. Tuy bị vây trong màn ánh kiếm bóng roi nhưng ông già không hề sợ, đôi trường kiếm trong tay triển khai vèo vèo, tựa như sấm sét! Vả lại điều kỳ lạ hơn là chiêu số của kiếm bên trái và kiếm bên phải của ông ta khác nhau, cũng như Phi Hồng Cân, chiêu số biến hóa rất phức tạp, trong khoảnh khắc hai người đã chạm nhau đến năm mươi chiêu, ông già chợt nhảy ra khỏi vòng chiến quát hỏi:
Ngươi có phải là đồ đệ của lão yêu bà trên Thiên Sơn không?
Phi Hồng Cân cả giận, đâm ra soạt soạt ba kiếm, quét ra ba roi rồi mắng:
Ngươi dám rủa sư phụ của ta!
lúc này cũng biết thân phận của lão già.
Lão già này có thân phận rất cao, lão là Tề Chân Quân, tổ sư khai sơn của phái Trường Bạch, lão đã sáng chế ra môn Phong Lôi kiếm pháp, đệ tử dưới trướng rất nhiều, sư thúc của Đa Thích là Nữu Cô Lư cùng Khưu Đông Lạc, kẻ đã chém Lăng Vị Phong vào mười tám năm trước là đệ tử của lão. Năm mươi năm trước y đi vân du ở Hồi Cương, lúc đó y vẫn chưa đầy ba mươi tuổi, vừa mới luyện thành Phong Lôi kiếm pháp, tâm cao khí ngạo, một mình lên Thiên Sơn đánh Hối Minh thiền sư. Hối Minh thiền sư niệm tình y từ ngàn dặm đến, đã xuất hiện luận kiếm với y trên đỉnh Thiên Sơn. Hối Minh thiền sư thích nhất là những kẻ hậu bối nghị lực vững vàng, lúc đầu đối xử rất tốt với y, khen y rằng:
Nhà ngươi tuổi còn trẻ mà có thành tựu như thế thật hiếm có. Kiếm pháp của ngươi tuy có khuyết điểm nhưng ở miền quan ngoài coi như chẳng ai địch nổi!
lúc đó Tề Chân Quân nếu khôn lanh thì đã khiêm nhường xin chỉ dạy, thậm chí lập tức bái sư, Hối Minh thiền sư sẽ nhận ngay. Không ngờ Tề Chân Quân không chịu coi mình là hậu bối, cứ kiên quyết đòi tỉ thí với Hối Minh thiền sư. Hối Minh thiền sư mỉm cười nói:
Ta đã phong kiếm nhiều năm, kiếm pháp đã quên gần hết, không phải là đối thủ của ngươi. Những lời nói lúc nãy chẳng qua chỉ là đoán bừa, ngươi đừng để bụng
. Nói xong thì lắc người biến mất. Tề Chân Quân tuy kinh hãi trước khinh công tuyệt đỉnh của Hối Minh thiền sư nhưng cũng tưởng rằng kiếm pháp của ông ta không bằng mình, bởi vậy ngông nghênh phách lối, không thèm tìm Hối Minh thiền sư nữa mà dạo bước ở Thiên Sơn.
Thiên Sơn kéo dài hơn ba ngàn dặm. Hối Minh thiền sư sống ở phía Bắc Thiên Sơn, phía Nam Thiên Sơn lại có một kỳ nhân khác, tung tích còn bí mật hơn cả Hối Minh thiền sư, đó chính là một người đàn bà tóc bạc phơ nhưng mặt rất đẹp đẽ mà người đời gọi là Bạch Phát Ma Nữ, nghe nói bà ta đã từng là kẻ đứng đầu cường đạo, sau đó vì thất ý trong tình trường, trong tình trường đã bạc đầu nên mới tuyệt tích giang hồ, ẩn cư miền tái ngoại.
Tề Chân Quân chỉ biết có Hối Minh thiền sư chứ không biết Bạch Phát Ma Nữ, lão từ phía Bắc Thiên Sơn đến phía Nam Thiên Sơn, vung kiếm múa may một hồi rồi cao giọng than rằng:
Đáng tiếc trên đời này không ai có thể động thủ quá chiêu tưởng kiếm pháp của mình độc bộ thiên hạ, lấy làm tiếc vì tìm không ra đối thủ. Không ngờ vừa nói xong thì một tràng cười lạnh vọng vào tai.
Tề Chân Quân võ công cực kỳ cao cường nhưng cũng không biết Bạch Phát Ma Nữ chui ra từ đâu, bởi vậy lão kinh hoảng vội vàng một kiếm che ngực một kiếm ứng địch, quát:
Yêu phụ ở đâu ra, tại sao cười lạnh?
Bạch Phát Ma Nữ khinh bỉ nói:
Với chút võ công mèo quào của ngươi mà dám dùng kiếm ở đây
.
Tề Chân Quân tức đến nỗi mặt tái xanh, vung kiếm nói:
Ngươi nói như thế chắc là kiếm pháp cao minh lắm đây. Được, chúng ta hãy tỉ thí xem sao!
Bạch Phát Ma Nữ cười lạnh rồi bẻ một cành cây, bà ta nhìn Tề Chân Quân rồi tháo sợi dây đai lưng xuống. Bạch Phát Ma Nữ hừ một tiếng nói:
Ta tuy không giỏi nhưng cũng không cần rút kiếm dạy dỗ cho ngươi!
Tề Chân Quân cả giận, trở tay chém ra một kiếm nhanh như điện chớp, quát rằng:
Hay lắm, hay lắm, ngươi cứ dùng cành cây đi!
Bạch Phát Ma Nữ lách người, quét cành cây tới vạch vào cổ tay của Tề Chân Quân. Bà ta chỉ dùng một sợi đai lưng và một cành cây, chỉ trong vòng ba mươi chiêu đã phá được Phong Lôi kiếm pháp, đuổi lão xuống núi.
Bạch Phát Ma Nữ chính là sư phụ của Phi Hồng Cân. Bởi vậy Tề Chân Quân thấy Phi Hồng Cân tay trái sử dụng roi tay phải sử dụng kiếm thì đoán ra bà là môn hạ của Bạch Phát Ma Nữ.
Tề Chân Quân từ sau khi bị Bạch Phát Ma Nữ đánh bại, đã trở về núi Trường Bạch khổ luyện kiếm pháp, quả nhiên đã thành một bậc đại sư về môn kiếm thuật ở quan ngoại, quân Thanh nhập quan cũng đã từng nhờ lão giúp đỡ. Nhưng lúc đó lão tự thấy không bằng Bạch Phát Ma Nữ, bởi vậy không muốn nhập quan. Cho đến khi Khưu Đông Lạc bị Lăng Vị Phong cắt một lỗ tai ở hồ Phù Tiên, trở về núi Trường Bạch than khóc, lão giơ ngón tay đếm lại, từ ngày bị thất bại ở Thiên Sơn đến nay đã gần năm mươi năm. Lão nghĩ Hối Minh thiền sư và Bạch Phát Ma Nữ chắc chắn đã qua đời, lại nghe nói Lăng Vị Phong là đệ tử của Hối Minh thiền sư, chàng đã dùng Thiên Sơn kiếm pháp đánh bại rất nhiều cao thủ, lão không khỏi dậy lên hùng tâm. Lúc này lão đã gần bát tuần, nhưng công lực thâm hậu còn hơn cả trai tráng, bởi vậy mới trở lại trung thổ.
Lão vừa đến Bắc Kinh thì vừa khéo gặp Lăng Vị Phong đại náo thiên lao, lão vào cung gặp Hoàng đế, Hoàng đế cả mừng, bảo lão dắt hai đồ đệ đến phủ Vương phi truy tìm tung tích của nữ tặc. Té ra vì Mạo Hoàn Liên biết hết tất cả các bí mật của Khang Hy, bởi vậy y phải trừ cho được nàng. Tề Chân Quân dắt hai đồ đệ đến phủ Vương phi thế là vừa khéo gặp Phi Hồng Cân.
Tề Chân Quân xưa nay căm, ghét nhất Bạch Phát Ma Nữ, lần này gặp phải đồ dệ của bà ta, lão rắp tâm quyết hạ cho bằng được. Lão đã luyện Phong Lôi kiếm pháp đến năm mươi năm, quả thực đã đến mức xuất thần nhập hóa! Tề Chân Quân triển khai đôi kiếm kêu lên vèo vèo, xung quanh người y là một màn thanh quang, đúng là uy lực kinh người! Nhưng Phi Hồng Cân cũng phối hợp roi và đoản kiếm đến mức kín kẽ! Tề Chân Quân lúc đầu cậy mình có năm mươi năm công lực, tưởng rằng đối phó với một kẻ tiểu bối thì dễ như trở bàn tay, không ngờ Phi Hồng Cân lại đánh ra những chiêu số hiểm hóc, môn hộ lại che kín, được nửa canh giờ, lão chẳng chiếm được phần tiện nghi nào, và lại có mấy lần vì nôn nóng, suýt nữa bị Phi Hồng Cân quét roi trúng bởi vậy mới thầm thất kinh, nhủ rằng:
Mình khổ luyện Phong Lôi kiếm pháp vốn là muốn tìm Bạch Phát Ma Nữ trả thù, nếu cả học trò của mụ mà đấu không lại, tâm huyết năm mươi năm há chẳng phải đã uổng phí sao?
.
Thật ra Tề Chân Quân có điều không biết, Phi Hồng Cân càng đuối hơn lão, chiêu số của bà tuy tinh kỳ, công lực rốt cuộc vẫn hơi kém hơn, nếu dốc hết toàn lực thì chỉ mới có thể đánh ngang hàng, và lại mỗi lần binh khí ngang nhau, bà ta cảm thấy một nguồn tìm lực tựa như chùy sắt dồn vào ngực. Phi Hồng Cân vận khí ngưng thần, liều mạng chống trả, lại phá được ba mươi chiêu nữa. Lúc này Tề Chân Quân cũng thấy Phi Hồng Cân võ công tuy cao nhưng công lực không bằng mình. Thế là y thay đổi Phong Lôi kiếm pháp, không cần tấn công gấp gáp, chỉ vận nội lực lên kiếm, kiếm phong quét ra cả lá cây xung quanh cũng rơi lả tả! Lần này Phi Hồng Cân lại nôn nóng, bà ta nghĩ kẻ cường địch ở trước mặt, bọn thị vệ lại lăm le xông vào, nếu không mau thoát thân thì e rằng khó giữ mạng. Thế là bà ta mới đánh ra chiêu hiểm, một chiêu Ngọc Đới Vi Yêu buộc Tề Chân Quân phải phóng người né tránh. Y phóng vọt người lên né tránh chiêu hiểm, cũng trong lúc đó y lại trả chiêu, kiếm pháp cực kỳ lợi hại nhưng Phi Hồng Cân càng dữ dằn hơn y, chân bà vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi vai chỉ hơi lắc, người đã xoay qua, cây roi trên tay trái dựng đứng lên như cây bút, đâm vào huyệt Đan Điền của Tề Chân Quân. Kiếm và roi giao nhau, trong đêm tối lửa bắn tung tóe. Cả hai người đều thối lui ra sau! Công lực của Tề Chân Quân tuy cao hơn Phi Hồng Cân nhưng cao cũng có giới hạn, y đang lơ lửng trên không, không dễ dàng bằng ở dưới đất bằng, thế là đôi bên lại đánh nhau ngang hàng, kiếm và roi giao nhau, cả hai người đều bị tìm lực của đối phương đánh bật ra.
Phi Hồng Cân thừa thế lộn người, thi triển khinh công tuyệt đỉnh lướt ra đến sáu bảy trượng, cây roi trở tay phất lại, hai tên thị vệ vừa vung binh khí lên đã bị roi cuốn lấy, Phi Hồng Cân điểm chân xuống đất, dồn lực vào cây roi, hai món binh khí đều bị bà ta cuốn mất!
Phi Hồng Cân hú dài một tiếng, kêu lên:
Bổn cô cô không rảnh chìu ngươi!
đang định xông ra thì chợt một đại hán lao tới phải mặt. Kẻ ấy tay trái cầm đao tay phải cầm kiếm chém xuống đầu bà ta, quát:
Ngươi muốn chạy!
Phi Hồng Cân quét ra một kiếm, người ấy vọt ra, vung đao chém vào trung bàn của bà ta, mũi kiếm đánh ngược lại, rõ ràng là chiêu số của Phong Lôi kiếm pháp. Nhưng lẽ ra là đôi kiếm mà trở thành đao và kiếm, kẻ ấy chính là đệ tử đắc ý của Tề Chân Quân tên gọi Khưu Đông Lạc. Võ công của Khưu Đông Lạc tuy kém hơn Phi Hồng Cân nhiều nhưng vẫn có thể chống nổi trong vòng mười chiêu, chỉ trong chớp mắt Tề Chân Quân đã xông tới!
Tề Chân Quân đuổi tới kêu lên:
Đông Lạc, lui xuống!
rồi hai kiếm cuốn tới, vây lấy Phi Hồng Cân. Lúc nãy y bị Phi Hồng Cân đánh một roi thối lui trước mắt mọi người, bởi vậy tức đến đỏ mặt. lần này nhảy bổ tới, đã đánh những chiêu hiểm hóc hơn, Phi Hồng Cân biết không xông ra được, thế là liều mình, chỉ thấy bóng kiếm ánh roi, cát chạy đá bay, rõ ràng là nguy hiểm muôn phần, kịch liệt vô cùng!
Một hồi sau Phi Hồng Cân toát mồ hôi ướt đẫm, bà ta rốt cuộc vẫn là hạng nữ lưu, khí lực dần dần đuối đi. Đang định thi triển tuyệt chiêu Thần Ma Đoạt Mệnh của bổn môn để ôm nhau cùng chết với kẻ địch thì chợt nghe có người quát:
Hàn đại ca, hãy nhổ râu lão tặc kia!
Phi Hồng Cân vừa nghe thì cả mừng, chỉ thấy ở trên một cây lớn gần đó, ba bốn người lướt xuống như chim bay. Người đi đầu là Hàn Chí Bang, người ở giữa là Lăng Vị Phong, còn người cuối cùng là một thiếu niên áo vàng mà bà ta không quen biết.
Hàn Chí Bang lướt vào trong trận như cơn gió lốc, Tề Chân Quân chém vèo ra một kiếm, tưởng rằng có thể chặt ngang eo kẻ địch, nào ngờ đã bị hụt. Thân pháp Hàn Chí Bang rất kỳ quái, cũng không biết chàng đã né như thế nào. Tề Chân Quân chưng hửng, Hàn Chí Bang đã đánh ra hai quái chiêu, Tề Chân Quân chưa từng thấy, định rút kiếm về chặn lại thì bị Phi Hồng Cân lao tới vỗ bốp hai tiếng vào hai bên má. Tề Chân Quân thúc chỏ ra mà chẳng trúng, cằm dưới lại đau nhói, chòm râu bạc trắng đã bị kẻ địch nhổ mất một nhúm! Lúc này Lăng Vị Phong đã giao đấu với người tay trái múa đao tay phải dùng kiếm thấy Hàn Chí Bang làm thế thì kêu lên:
Đủ rồi, lui đi!
Hàn Chí Bang vẫn còn nấn ná, bốp một tiếng, lại đánh trúng vào bối tâm của Tề Chân Quân. Không ngờ chàng ta như đấm trúng vào một tấm sắt, chấn động đến nỗi bàn tay tê dại, hổ khẩu chảy máu. Chàng nhờ thân pháp quái dị, rút lui nhanh ra vòng chiến, Phi Hồng Cân cũng đánh hờ ra một kiếm rồi vội vàng xoay người yểm hộ, Tề Chân Quân tuy tức giận lạ thườg nhưng cũng không dám đuổi theo.
Hàn Chí Bang học được vài quái chiêu trong hang đá, được Lăng Vị Phong dạy, bất ngờ lướt người tấn công, quả nhiên đã nhổ được râu của Tề Chân Quân. Chàng không biết lợi hại, còn muốn tham công, đánh thêm Tề Chân Quân một chưởng, trái lại đau nhói cả bàn tay nên vội vàng lui ra.
Bởi vì công lực của Hàn Chí Bang kém xa Tề Chân Quân nhiều, lúc đầu nhờ có mấy quái chiêu và Phi Hồng Cân kìm chế kẻ địch nên mới thành công. Làm sao có thể tiếp tục đánh được? Nhưng Tề Chân Quân cũng không biết sự ảo diệu, bị Hàn Chí Bang tát hai bạt tai, lại bị nhổ râu nên tức tối còn hơn bị thua Bạch Phát Ma Nữ. Y tưởng rằng Hàn Chí Bang còn lợi hại hơn cả Phi Hồng Cân nên không khỏi khiếp sợ.
Hàn Chí Bang và Phi Hồng Cân xông ra cùng một lúc, Quế Trọng Minh đã chạy lên tiếp ứng. Chàng lia cây Đằng Giao kiếm lên thành một đường ánh sáng bạc, chém gãy hết binh khí của bọn vệ sĩ.
Quế Trọng Minh kêu:
Lăng đại hiệp, chúng ta xông ra ngoài!
Lăng Vị Phong nói:
Để ta đòi nợ đã
. Khi chàng từ trên cây nhảy vọt xuống, đã chọn Khưu Đông Lạc. Chàng thi triển cây kiếm kìm chế y lại. Có điều lúc đó phải coi chừng Hàn Chí Bang nên chưa dùng những chiêu hiểm hóc. Lúc này Hàn Chí Bang và Phi Hồng Cân đã thoát hiểm, chàng còn lo lắng gì nữa.
Lăng Vị Phong cười dài, cây kiếp thép đột nhiên xuất chiêu nhanh như lửa xẹt. Tay trái của Khưu Đông Lạc tê rần, cây đao trong tay bay lên không trung, cây kiếm vừa mới gạt ngang đã bị Lăng Vị Phong trở tay giật lấy, cây kiếm vuột khỏi tay. Khưu Đông Lạc co giò toan bỏ chạy nhưng chẳng thể nào kịp nữa. Lăng Vị Phong vươn tay trái, chụp hậu tâm của y, giở y lên như một con gà, xoay mấy vòng rồi nắm đầu y vặn lại, giơ kiếm vạch lên mặt y một cái, y sợ đến nỗi chết khiếp, chỉ cảm thấy đau nhói, té ra Lăng Vị Phong đã cắt lỗ tai phải của y, cả cười nói:
Vốn lời đều trả đủ, tha mạng cho ngươi đấy!
rồi vung tay lên, ném Khưu Đông Lạc ra xa đến ba trượng.
Tề Chân Quân tức giận đến tái mặt, thấy ba tên phản tặc sắp chạy ra thì y vung tay phóng vọt lên không trung rồi hạ xuống giữa Quế Trọng Minh và Lăng Vị Phong, hai kiếm chém về phía Lăng Vị Phong. Lúc này Phi Hồng Cân và Hàn Chí Bang đã chạy ra phía trước, Lăng Vị Phong ở sau rốt. Tề Chân Quân sợ Hàn Chí Bang nhất, nhưng lại chẳng hề xem Lăng Vị Phong ra sao.
Tề Chân Quân không nhận ra Lăng Vị Phong, Lăng Vị Phong cũng chẳng biết lão, cười lạnh nói:
Tên lão tặc nhà ngươi còn mấy cọng râu?
rồi chàng lách người, cây kiếp thép đâm vào chỗ hở giữa đôi kiếm của lão, Tề Chân Quân cả kinh, ngửa người ra sau, cây kiếm bên trái bạt ra, gạt được kiếm ấy. Lăng Vị Phong bước tới một bước, kiếm chiêu đổi thành Thiết Tỏa Hoành Châu, chặn sang bên trái, nhân lúc Tề Chân Quân né chiêu ngửa người ra phía sau, trọng tâm không vững, chàng lia cây kiếm tới đánh keng một tiếng, gạt được cây kiếm trên tay phải của Tề Chân Quân. Tề Chân Quân chỉ hơi khinh địch thì đã suýt mất mạng bởi kiếm của Lăng Vị Phong.
Nhưng Tề Chân Quân vốn là tông sư của một phái, công lực năm mươi năm chẳng thể coi thường. Trong lúc lâm nguy mà không loạn, y dồn lực ra mũi kiếm, người xoay sang trái nhanh như bánh xe gió, hai kiếm không thu lại mà hơi điểm xuống đất, sau đó bắn ngược lên kiếm phải chém vào thân kiếm của Lăng Vị Phong, thừa thế dẫn ra giải được một hiểm chiêu, kiếm trái hất lên đâm vào cổ tay cầm kiếm của Lăng Vị Phong. Lăng Vị Phong không khỏi giật mình, phóng người lướt qua bên trái của Tề Chân Quân, đánh ra một chiêu Thần Long Điếu Vĩ, trở tay đâm một kiếm vào huyệt Thái Dương của Tề Chân Quân. Tề Chân Quân đột nhiên lộn người, gạt ngang cây kiếm, chỉ nghe tiếng kim khí giao nhau, lửa bắn tung tóe. Hai người đều thối lui mấy bước, cây kiếm trong tay đều bị đối phương chém mẻ mất một miếng. Lăng Vị Phong nhận ra công lực của Tề Chân Quân và mình là kẻ tám lạng người nửa cân. Chàng thầm nhủ:
Không thể nào chế phục được lão già này trong vài mươi chiêu
thế rồi quát:
Thấy ngươi lớn tuổi như thế, ta tha cho ngươi quay về dưỡng lão!
rồi cây kiếm lia trái chém phải, nơi kiếm chiêu phát ra tựa như gió cuộn mây trôi. Bọn vệ sĩ trong vương phủ làm sao chặn nổi. Chỉ trong chớp mắt chàng đã xông tới chỗ Quế Trọng Minh.
Tề Chân Quân khổ luyện năm mươi năm, tưởng rằng có thể xưng bá thiên hạ, không ngờ vừa ra tay thì đã liên tục thua thiệt, nào là chỉ đánh ngang hàng với Phi Hồng Cân, bị Hàn Chí Bang tát cho mấy bạt tai, gặp Lăng Vị Phong thì suýt nữa mất mạng! Cả ba người này đều là hạng tiểu bối của y. Lăng Vị Phong xem ra chỉ mới hơn ba mươi tuổi, lão cũng không biết chàng đã học được kiếm pháp ở đâu mà thần diệu đến thế, chỉ mới đánh bốn chiêu mà chiêu nào cũng hiểm hóc lạ thường! Thế là bất giác nhục chí anh hùng, nào dám đuổi theo.
Một đồ đệ khác của Tề Chân Quân là Liễu Tây Nham, trong tay cầm một cây hoa thương, bị bảo kiếm của Quế Trọng Minh chặt thành hai đoạn, chân thì bị roi dài của Phi Hồng Cân quét mất một mảng thịt, y cầm nửa cây thương làm gậy, Khưu Đông Lạc thì mất lỗ tai, máu me đầy mặt, y đỡ sư đệ tập tễnh bước tới trước mặt Tề Chân Quân, khóc kêu sư phụ trả thù. Khưu Đông Lạc nói:
Kẻ khốn kiếp nhất chính là Lăng Vị Phong!
Tề Chân Quân mặt biến sắc, vuốt râu theo thói quen, nhưng vừa mới chạm lên râu thì mới nhớ râu mình đã bị nhổ, nhìn bộ dạng thảm thương của hai tên đồ đệ thì vừa thẹn vừa giận, nhớ đến lời của Hối Minh thiền sư vào năm mươi năm trước, thầm nhủ:
Chả trách nào ông ta bảo kiếm pháp của mình có khuyết điểm, quả nhiên cả đồ đệ quan môn của ông ta kiếm thuật cũng hơn mình
. Thế là chẳng còn mặt mũi gì nữa, lẳng lặng đi tìm Sở Chiêu Nam.
Lại nói Hàn Chí Bang cùng mọi người trở về Tây Sơn, Phi Hồng Cân buồn bã ngồi xuống than:
Vương phi đã chết, ả nha đầu cũng hỏng bét!
Lăng Vị Phong hỏi:
Vương phi chết thế nào?
Phi Hồng Cân kể lại tình hình lúc đó, Lăng Vị Phong cũng không khỏi rơi nước mắt. Mọi người đều ngồi lặng lẽ không nói rất lâu. Phi Hồng Cân chợt đứng phắt dậy:
Ta suýt nữa đã quên câu nói cuối cùng của bà ta!
Lăng Vị Phong vội vàng hỏi:
Bà ta nói thế nào?
Phi Hồng Cân nói:
Bà ta nói chiều ngày mai, bọn chúng sẽ giải Dịch Lan Châu ra Hình bộ đại đường thẩm vấn
. Lăng Vị Phong nói:
Ý của tiền bối là chúng ta chặn đường cướp người!
Phi Hồng Cân nói:
Cũng chỉ có một cách như thế mà thôi!
.
Lăng Vị Phong trầm tư một hồi rồi ngẩng đầu lên nói:
E rằng không được, trước khi bọn chúng giải khâm phạm ra, con đường từ thiên lao dẫn đến hình bộ chắc chắn sẽ được canh gác rất nghiêm ngặt, nói không chừng lại còn có cả Ngự lâm quân nữa. Chúng ta làm sao có thể tập kích? Dù chúng ta cậy có võ công cao cường xông vào bên trong cũng có thể đánh cỏ động rắn, khi đánh nhau với Ngự lâm quân, Dịch Lan Châu đã bị giải về thiên lao
. Phi Hồng Cân tức giận nói:
Chả lẽ chúng ta mở mắt nhìn nó bị lăng trì xử tử hay sao? Dù có nguy hiểm cũng phải thử một lần!
Lăng Vị Phong nói:
Ai bảo chúng ta sẽ không cứu? Tôi chỉ tính một cách an toàn mà thôi
. Một hồi sau, chàng ta đưa mắt nhìn Hàn Chí Bang, nói:
Xem ra chuyện này chỉ có Hàn đại ca mới có thể giúp đỡ được!
Hàn Chí Bang vội vàng nói:
Bản lĩnh của tôi kém hai người, các người đã cứu không được tôi làm sao ra tay?
Lăng Vị Phong nói:
Cứu người không phải chỉ nói đến võ lực. Huống chi bản lĩnh của Hàn đại ca cũng cao hơn rất nhiều! Có phải huynh đã nhổ râu lão già ấy không?
thế rồi chàng một tay kéo Hàn Chí Bang, một tay kéo Phi Hồng Cân lướt ra khỏi nhà dạo bước trong đêm trăng, nói rõ kế hoạch cứu người rồi hỏi:
Hàn đại ca, huynh thấy thế nào?
Hàn Chí Bang gật gù nói:
Chuyện khác thì không dám nói, nhưng bọn họ đối với tôi cũng như người nhà, cũng rất cảm kích huynh!
Phi Hồng Cân chợt chen vào nói:
Nếu cứu ra thì ta phải dắt ả nha đầu ấy đi, các ngươi không được tranh với ta!
Lăng Vị Phong cười đáp rằng:
Tôi tranh với bà làm gì? Nếu bà nhận Lan Châu làm con gái, tôi càng thích hơn
. Ba người bàn bạc xong thì ai nấy chia nhau đi sắp xếp.
Lại nói sau khi Nạp Lan vương phi bỏ đi, Dịch Lan Châu lòng như đã chết. Ngày hôm nay nàng cũng không biết là ngày trắng hay đêm đen, bọn ngục tốt mở cửa nhà lao, lấy vải dày bịt hai mắt nàng, tiếp theo nghe rất nhiều tiếng bước chân, có người đẩy nàng vào một chiếc xe.
Xe lăn bánh, Dịch Lan Châu bị bịt hai mắt trói trong xe, trải qua hơn một tháng bị hành hạ, lại bị đả kích về mặt tâm hồn, tinh thần và thể xác của nàng đã rũ riệt, người nàng cứ lắc lư theo xe, ruột gan rất khó chịu, thế là nôn hết thức ăn ra ngoài. Người bên cạnh lạnh lùng cười:
Cha của ngươi đã tác nghiệt, ngươi đã nợ, đáng kiếp!
Dịch Lan Châu vốn rất yếu đuối, lúc này nàng chợt ngồi thẳng dậy, mắng:
Tên gian tặc Sở Chiêu Nam nhà ngươi, ngươi còn xứng nhắc đến tên cha ta!
Sở Chiêu Nam cười lạnh nói:
Điệt nữ yên tâm, ngươi phải nên mềm mỏng một chút, ngươi còn cần kẻ làm thúc thúc này chôn xác cho ngươi đấy!
Dịch Lan Châu mắng:
Vô sỉ, ngươi là thúc thúc của ai? Ngươi chỉ là chó săn cho bọn Thát Tử Mãn Châu!
Sở Chiêu Nam đang định đốp chát trở lại, chợt thấy chiếc xe phía trước ngừng lại, y vạch rèm xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy phía trước có hai cỗ xe đang chạy tới. Sở Chiêu Nam lấy làm ngạc nhiên hỏi:
Ai thế? Sao lại nhường đường cho y?
.
Sở Chiêu Nam và Tề Chân Quân vâng lênh dắt hai mươi bốn cao thủ đại nội chia thành sáu chiếc xe, đưa Dịch Lan Châu từ thiên lao đến hình bộ. Đêm hôm trước bọn chúng đã sắp đặt hai ngàn Ngự lâm quân canh giữ ở các ngã đường, bất cứ ai cũng không được bước qua. mới sáng sớm tinh mơ bọn chúng đã xuất phát từ thiên lao, tưởng rằng phòng bị nghiêm ngặt như thế chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
Vệ sĩ trên đỉnh xe đáp:
Đó là xe của sứ giả Hoạt Phật Tây Tạng!
Sở Chiêu Nam thầm nhủ:
Té ra là bọn chúng!
sứ giả Hoạt Phật Tây Tạng được tiếp đãi rất long trọng ở Bắc Kinh tựa như sứ giả của nước ngoài. Lệnh giới nghiêm chỉ dùng cho quan và dân, xe của sứ tiết Hoạt Phật thì Ngự lâm quân không dám cản!
.
Sở Chiêu Nam rất tinh mắt, từ xa đã thấy trong số hơn mười Đạt Ma có hai người quen mặt, một kẻ chính là Đạt Ma đi cùng Trương Thiên Mông hộ tống Xá lợi tử. Song có một người tuy mặt tăng bào màu hồng, nhưng thần thái và cử chỉ thì khác hẳn với Đạt Ma bình thường. Sở Chiêu Nam nhìn kỹ lại thì thấy người đó chính là Tổng đà chủ của Thiên Địa hội Hàn Chí Bang, y cả kinh, đang định quát lên thì chợt người phía trước kêu:
Người này là giả mạo!
chỉ trong khoảnh khắc, rất nhiều người trên hai xe nhảy ra phóng ám khí, đao kiếm đều giở lên tựa như một đám hổ điên. Sở Chiêu Nam phải canh giữ Dịch Lan Châu nên không dám rời khỏi xe.
Đám người nhảy ra khỏi xe chính là bọn Lăng Vị Phong. Bọn họ cũng giả mạo, nhưng trong số đó có bảy tám Đạt Ma thật. Té ra Hàn Chí Bang cướp được Xá lợi tử cho Đạt Ma Tây Tạng, bọn họ đón chàng vào Tây Tạng tiếp đãi như thượng khách. lần này trở về kinh, Hàn Chí Bang cùng Lăng Vị Phong đi tìm Hồng Y lạt ma bàn bạc chuyện mượn xe cộ, Hồng Y lạt ma lấy làm khó xử, Lăng Vị Phong nói:
Sau khi việc thất bại, ngài cứ bảo là chúng tôi đánh cắp. Chu quả kim phù trong hoàng cung mà chúng tôi cũng có bản lĩnh lấy, huống chi là xe cộ của Lạt ma
Y nghĩ thầm:
Hàn Chí Bang là ân nhân của tăng nhân Tây Tạng, Lăng Vị Phong là ân nhân của mình. Tuy có chút mạo hiểm nhưng cũng đáng lắm!
.
Bọn Lăng Vị Phong mượn được xe cộ của sứ tiết Hoạt Phật, rồi Tông Đạt Hoàn Chân lại cùng bảy tám Lạt ma phải tính toán đúng thời gian, thế rồi xông vào vùng cấm trong thành, chặn xe tù rồi gây ra một trận hỗn chiến.
Lăng Vị Phong thấy đã thành công, thế là đều dắt cả đám quần hào ở nhà Thạch Chấn Phi xông ra, bọn Quế Trọng Minh, Mạo Hoàn Liên, Trương Hoa Chiêu, Thông Minh hòa thượng ai nấy đều võ công cao cường nhưng hai mươi bốn đại nội cao thủ do Tề Chân Quân cầm đầu cũng chẳng phải tay vừa.
Sở Chiêu Nam vẫn bình tĩnh như thường, y cầm kiếm canh bên cạnh Dịch Lan Châu, thầm nhủ:
Chỉ cần Tề Chân Quân chặn được Lăng Vị Phong, những kẻ khác mình không sợ. vả lại Dịch Lan Châu đang ở trong tay mình, bọn chúng cũng phải sợ ném chuột bể đổ!
.
Sở Chiêu Nam nín thở chờ đợi, chỉ thấy phía trước mặt đao quang kiếm ảnh loang loáng, đôi bên đánh nhau rất kịch liệt. Lăng Vị Phong tuy đã xuất hiện nhưng trong nhất thời không thể nào lao tới được, Sở Chiêu Nam thầm mừng, đang định đánh xe trở về thiên lao thì chợt phía trước có một bóng người lướt tới, bọn cao thủ Tề Chân Quân, Thành Thiên Đình đang chặn Lăng Vị Phong và Quế Trọng Minh, những cao thủ đại nổi khác chặn không được, bị người ấy lướt qua đầu mà chẳng hề hay biết.
Sở Chiêu Nam thất kinh, khi nhìn kỹ lại thì bóng người ấy đã phóng lên đỉnh xe, tiếng roi kêu lên vù vù, hai tên vệ sĩ đã ngã xuống đất. Người này chính là Phi Hồng Cân.
Sở Chiêu Nam vốn cũng sợ Phi Hồng Cân, nhưng lúc này cũng đành liều mạng, cây kiếm trong tay quét lên, đánh một chiêu Tiều Phu Vấn Lộ, đâm vào huyệt Hoa Cái của Phi Hồng Cân. Phi Hồng Cân lách vai, roi dài trường kiếm phân ra hai bên trái phải, cây roi quét vào cây kiếm, cây kiếm đâm xuống hông của Sở Chiêu Nam. Hai món binh khí với hai cách đánh khác nhau, cùng ra chiêu một lúc, hiểm hóc vô cùng. Sở Chiêu Nam rút cây kiếm, thuận theo thế roi, thoát khỏi cây roi, y lướt ngang người tay trái nắm kiếm quyết đẩy ra phía ngoài, tay phải cầm kiếm hạ xuống phía dưới mở ra ngoài, trên đâm vào bụng dưới, dưới chém vào hai chân. Chỉ trong chốc lát đã đánh ra ba chiêu cực kỳ lợi hại từ Dẫn Hổ Quy Sơn biến thành Kim Điêu Triển Xí, chiêu số chưa đi hết thì đã biến thành Di Tinh Trích Đẩu, hóa thủ làm công, kiếm đi như rút tơ, liên miên không ngớt.
Phi Hồng Cân cũng đồng thời vận dụng ba loại thân pháp né chiêu xuất chiêu, đoản kiếm chém xéo, roi dài quét ngang, chẳng hề thối lui một bước!
Chiêu số của hai người đều nhanh chóng đến cùng cực, chỉ trong khoảnh khắc điện chớp lửa xẹt mà đã chạm nhau hơn mười chiêu. Nếu là người võ nghệ, hai người vừa vặn tám lạng nửa cân, chẳng ai thắng được ai. Nếu luận về khí lực thì Sở Chiêu Nam có thể cầm cự được lâu hơn. Phi Hồng Cân đã thấy Dịch Lan Châu bị trói trong xe nhưng lại không thể nào đánh lui được Sở Chiêu Nam, cả hai bên đều có mấy tên vệ sĩ nhảy bổ tới, bà ta vừa nôn vừa giận, thế là hú dài một tiếng quát:
Sở Chiêu Nam, ngươi dám cản ta!
rồi cây roi quét từ trái sang phải thành một vòng, người đột nhiên nhảy vọt tới. Sở Chiêu Nam không ngờ bà ta lại liều mạng đến thế, thế là y phóng vọt người lên trên, nếu lúc này Sở Chiêu Nam chịu ra đòn sát thủ thì cả hai bên đều sẽ bị thương mà Phi Hồng Cân chắc chắn sẽ nặng hơn!
Trong khoảnh khắc, có một chàng thiếu niên lướt qua đầu Sở Chiêu Nam nhanh như điện xẹt. Phi Hồng Cân tuy chưa bao giờ yêu Sở Chiêu Nam, vả lại bà ta đã cùng Dương Vân Thông bắt y, thế nhưng dẫu sao bà ta cũng là người mà y yêu duy nhất. Phi Hồng Cân liều mạng nhảy bổ tới, Sở Chiêu Nam lách người qua theo bản năng, Phi Hồng Cân đã lướt tới tóm lấy Dịch Lan Châu rồi lộn ra ngoài!
Khi Sở Chiêu Nam bừng tỉnh thì Phi Hồng Cân đã lướt ra cách đó mười mấy trượng. Lúc này đôi bên đang quần thảo nhau rất kịch liệt, Sở Chiêu Nam biết Phi Hồng Cân khinh công cao siêu còn hơn cả mình, thấy Lăng Vị Phong đang ác chiến với Tề Chân Quân, thế là trút giận sang Lăng Vị Phong. Y đánh liều bỏ Phi Hồng Cân, vung cây trường kiếm hợp lực cùng Tề Chân Quân toan giết Lăng Vị Phong.
Hôm qua Tề Chân Quân đấu một trận ở vương phủ, vốn là đã khiếp sợ Hàn Chí Bang và Lăng Vị Phong, thế nhưng tại sao y lại dám xuất hiện ở đây nữa? Tề Chân Quân gặp Sở Chiêu Nam, mỗi người biểu diễn một bài kiếm pháp. Sở Chiêu Nam liền nói:
Nếu tiền bối chịu ra tay, Lăng Vị Phong lúc đó sẽ gặp đối thủ, chỉ cần hai chúng ta liên thủ thì có thể giết được y. lúc đó Tề Chân Quân hừ một tiếng, thầm nhủ:
Ngoại trừ Bạch Phát Ma Nữ, trên đời này chả ai địch nổi ta. Năm mươi năm trước Hối Minh thiền sư còn không dám tỉ kiếm với ta, huống chi là đồ đệ quan môn của lão
. Lão tưởng rằng Sở Chiêu Nam tự nâng cao thân phận, cố ý khen ngợi sư đệ của mình, không ngờ sau cuộc chạm trán ở vương phủ, lão bị Lăng Vị Phong đánh cho bốn chiêu thì khiếp đảm. Sau đó lão mới trách Sở Chiêu Nam rằng:
Tại sao ngươi không chịu nói thực khiến cho ta bẽ mặt? Bộ Thiên Sơn kiếm pháp hôm qua ngươi biểu diễn sao không hề giống của Lăng Vị Phong? Chúng ta đều ra sức cho Hoàng thượng, đánh giặc phải biết người biết ta. Thế mà ngươi lại giấu kiếm pháp của sư môn để ta không chuẩn bị. Hừ! Hừ!
.
Sở Chiêu Nam hỏi lão đã thua Hàn Chí Bang và Lăng Vị Phong như thế nào. Lão kể lại mọi chuyện nhưng giấu việc Hàn Chí Bang tát mình hai bạt tai và nhổ râu. Sở Chiêu Nam nghe xong thì lấy làm lạ, Tề Chân Quân đang đứng nói chuyện, Sở Chiêu Nam im lặng không nói, đột nhiên vận chưởng đè xuống vai y nói:
Lão tiền bối, xin mời ngồi xuống
. Tề Chân Quân cả giận, vận nội lực theo bản năng hích vai ra ngoài, tuy y đứng không vững nhưng Sở Chiêu Nam cũng bị đẩy lui đến mấy bước. Tề Chân Quân tức giận nói:
Sở Chiêu Nam, ngươi cũng muốn thử tài ta?
Sở Chiêu Nam mỉm cười, nói:
Tiền bối bớt giận, tôi chỉ muốn tìm hiểu tại sao ông đã thua Lăng Vị Phong. Ông không phải thua thật mà bị y hù dọa
. Sở Chiêu Nam biết công lực của Tề Chân Quân hơn mình, nếu so với Lăng Vị Phong, ít nhất cũng là đôi bên bằng nhau, thế rồi mới nói:
Với kiếm pháp và công lực của ông, chẳng thể nào thua Lăng Vị Phong trong vòng mấy chiêu. Tôi đã giao thủ với bọn Lăng Vị Phong, Phi Hồng Cân mấy lần. Tôi nói thực cho ông biết, tôi và Phi Hồng Cân kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng còn kém hơn Lăng Vị Phong. Ông thắng được Phi Hồng Cân, không lẽ nào lại thua Lăng Vị Phong!
.
Thế rồi Sở Chiêu Nam đã nói chân lý cho Tề Chân Quân biết:
Đêm qua tôi đã xem kiếm pháp của ông, nếu luận về sự biến hóa phức tạp của chiêu số, đủ có thể chống lại Thiên Sơn kiếm pháp. Nếu luận về sự tinh vi ảo diệu thì còn kém hơn một chút. Nhưng tôi thấy công lực vận kiếm của ông thâm hậu chẳng kém gì Lăng Vị Phong. Lúc nãy tôi không tin nên mới thử xem. Tôi càng tin rằng suy nghĩ của tôi không sai. Ông đã phối hợp công lực với kiếm pháp, muốn đánh ngang tài ngang sức với Lăng Vị Phong không khó. Y thắng được ông bởi vì y ngoài sáng trong tối. Từ lâu tôi đã nghe sư phụ nói đến Phong Lôi kiếm pháp của ông, nhưng lần đầu tiên ông mới thấy được Thiên Sơn kiếm pháp. Thiên Sơn kiếm pháp nhanh nhẹn lạ thường, hễ thấy sơ hở là tấn công vào. Nếu ông đóng kỹ môn hộ, dùng sự trầm ổn của Phong Lôi kiếm pháp cố gắng thủ kỹ, lại thêm công lực của ông dù không hạ được y ngay tức khắc cũng khiến cho y mệt đến đứt hơi
. Sở Chiêu Nam căm hận Lăng Vị Phong, bỏ ra thời gian nửa ngày biểu diễn lại Thiên Sơn kiếm pháp cho Tề Chân Quân xem. Tề Chân Quân thấy bốn chiêu mà hôm qua Lăng Vị Phong đã đánh cũng trong số đó mới không nói là Sở Chiêu Nam giấu nghề, hùng tâm lại trỗi dậy nên chấp nhận cùng Sở Chiêu Nam đi trừ Lăng Vị Phong.
Lại nói Lăng Vị Phong cầm đầu quần hùng cướp xe tù, lại một lần nữa gặp Tề Chân Quân, Lăng Vị Phong mạnh mẽ tựa như con hùng sư, chiêu nào cũng tấn công tới tấp. Tề Chân Quân trầm ổn hóa giải, một mặt đã phá hơn mười chiêu, Lăng Vị Phong thầm lấy làm lạ, kiếm pháp chợt thay đổi, hư hư thực thực, mỗi chiêu đều không dùng hết, phần cuối đều có biến hóa khiến cho Tề Chân Quân chẳng thể nào nắm bắt nổi. Tề Chân Quân chỉ cảm thấy xung quanh kiếm phong lướt tới ào ạt, bóng người thấp thoáng, lão hít sâu một hơi, giữ chặt môn hộ, chỉ thấy thanh kiếm của lão tựa như treo một vật nặng ngàn cân, trái công phải thủ, phải công trái thủ, kiếm chiêu tuy chậm nhưng tạo thành một màn thanh quang dày đặc che lấy thân. Kiếm phong của hai người chạm nhau phát ra tiếng kêu như xé vải. Kiếm quang giao nhau lúc phân lúc hợp, ba mươi chiêu nữa lại trôi qua mà vẫn chưa phân thắng thua.
Lăng Vị Phong nổi lên sát cơ, kiếm chiêu lại thay đổi lần nữa, chàng quát lớn một tiếng tay trái đâm vào trong màn kiếm ảnh tìm huyệt đạo của Tề Chân Quân còn tay phải thì múa kiếm dồn tới ào ạt, bất chợt chàng lại phóng người vọt lên cao tựa như chim ưng bắt mồi, lúc thì ép người sát xuống đất tựa như bươm bướm vờn hoa, Tề Chân Quân vừa phải chặn kiếm, vừa phải phòng bị điểm huyệt nên mồ hôi trán toát ra đầm đài. Lăng Vị Phong tay phải dùng kiếm tay trái dùng chưởng, tựa như đồng thời sử dụng hai món binh khí, chưởng trái của chàng thì hoặc vỗ hoặc đâm, lúc tựa như một cây bút điểm huyệt, lúc thì tựa như một cây đơn đao, biến hóa phức tạp lạ thường. Khi Tề Chân Quân sáng tạo Phong Lôi kiếm pháp, y thường lấy làm đắc ý vì bộ kiếm pháp phải sử dụng cả hai tay của mình:
Xưa có câu một lòng không thể làm hai việc. Thế mà ta có thể làm được điều đó
. Nay y thấy Lăng Vị Phong tay phải dùng kiếm, tay trái đánh chưởng, hai tay như sử dụng hai món binh khí, chiêu số tinh kỳ hơn cả Phong Lôi kiếm pháp rất nhiều, lúc này lão không khỏi vừa giật mình vừa khâm phục. Tuy lão có mấy mươi năm công lực cũng chỉ có thể gắng gượng chống trả, dần dần bị thế công mãnh liệt của Lăng Vị Phong dồn ép thối lui!
Hai người đang quần thảo kịch liệt, chạy vòng qua mấy chiếc xe. Lăng Vị Phong đang hăng đánh, chợt thấy Phi Hồng Cân bảo đã đắc thủ, lại kéo Dịch Lan Châu chạy theo hướng khác. Lăng Vị Phong thầm nhủ:
Tại sao Phi Hồng Cân lại chạy một mình?
chàng chợt nhớ bọn Ngự lâm quân đã chặn các lối đi gần đó, lo rằng một tay khó vỗ nên kêu, chạy không thoát nên huýt một tiếng sáo, gọi mọi người thoát ra. Không ngờ Tề Chân Quân tuy lọt xuống thế hạ phong nhưng vẫn chưa bại, đôi kiếm của y múa tít bám lấy chàng. Lăng Vị Phong không thể nào thoát thân ra được!
Sở Chiêu Nam bỏ Phi Hồng Cân, vung cây trường kiếm nhảy bổ tới quát:
Lăng Vị Phong hãy buông kiếm xuống, niệm tình đồng môn tha cho ngươi không chết!
Lăng Vị Phong hơi xoay người, đâm soạt ra một kiếm, mắng:
Đồ vô sỉ!
Sở Chiêu Nam cười lạnh nói:
Ngươi chết đến nơi mà vẫn chưa tỉnh ngộ, ta chỉ đành thay sư phụ dạy dỗ cho ngươi!
.
Tình thế chợt thay đổi, Sở Chiêu Nam cậy có Tề Chân Quân yểm trợ nên bám lấy Lăng Vị Phong, thanh kiếm của y cứ như con rồng lượn, thi triển ra bảy mươi hai đường Truy phong kiếm thức trong Thiên Sơn kiếm pháp. Thiên Sơn kiếm pháp tập trung tinh túy kiếm pháp của các nhà, trong đó có cả thảy ba trăm sáu mươi mốt chiêu kiếm, trong công có thủ, kiếm pháp phức tạp, kiếm chiêu thì nhiều. Bảy mươi hai đường Truy phong kiếm toàn là thế công, nếu gặp phải địch thủ yếu hơn mình thì mới có thể vận dụng. Lăng Vị Phong tuy giỏi hơn Sở Chiêu Nam nhưng vì một mình địch hai người, thế công đã bị Tề Chân Quân chặn mất, Sở Chiêu Nam không cần lo lắng chàng sẽ phản kích nên mới áp dụng thế công lợi hại nhất.
Lăng Vị Phong nổi giận, nhưng chàng biết khi danh gia đấu kiếm với nhau, tuyệt đối không thể động nộ, thế là chàng chặn được vài chiêu thì bình tâm lại, tụ khí ngưng thần, thi triển sáu mươi bốn đường Hàn đào kiếm có cả công lẫn thủ trong Thiên Sơn kiếm pháp, chỉ thấy mũi kiếm máy động, hàn vạn điểm ngân quang dồn ra như sóng bể, chàng chỉ dùng một thanh kiếm mà cự lại với hai cao thủ có công phu tuyệt đỉnh, chẳng hề nhường bước! Sở Chiêu Nam thấy chàng sử dụng Thiên Sơn kiếm pháp quá thần diệu như thế thì thầm thất kinh, nghĩ lại hơn mười năm nay mình tuy có tiến bộ nhưng cũng chẳng bằng chàng.
Tuy là thế, Truy phong kiếm thức của y chiêu nào cũng hiểm hóc, y liên thủ với Tề Chân Quân, uy lực hơn hẳn Lăng Vị Phong. ba thanh kiếm kết thành một màn ánh kiếm bao bọc hàng vạn điểm ngân tinh của Lăng Vị Phong, dồn nén kiếm quang của Lăng Vị Phong xuống. Ba người càng đấu càng dữ, có hai tên vệ sĩ toan chen vào nhưng bị kiếm phong quạt ra, thế là ngã chổng cẳng, trên người cũng bị thương mấy chỗ. Cũng không biết là do Lăng Vị Phong đâm trúng hay là bị người của phe mình ngộ thương. Những tên còn lại chẳng dám xen vào.
Cuộc ác đấu ấy còn hung hiểm hơn cả cuộc đại chiến ở thiên lao! Tề Chân Quân có công lực hơn năm mươi năm, đủ có thể cự lại với năm thị vệ thuộc hàng nhất đẳng, lại thêm Sở Chiêu Nam tinh thông Thiên Sơn kiếm pháp, dù Lăng Vị Phong võ công tuyệt thế cũng không thể chống nổi những đòn tấn công liên hoàn của hai người này. Lăng Vị Phong kêu lên:
Trọng Minh, mau đến đây!
chàng không thấy có người tiếp ứng, vội vàng quay đầu liếc nhìn thì thấy bọn Quế Trọng Minh đang bị bọn đại nội thị vệ cản chân, ai nấy đều khổ đấu nên không thể nào rút lui được!
Cả suốt tháng nay Quế Trọng Minh chẳng được làm chuyện gì, cứ ngối bó gối ở nhà Thạch Chấn Phi, lần này chàng mới cùng Mạo Hoàn Liên đi theo Lăng Vị Phong cướp xe tù bởi vậy chàng cứ như con hổ xúc chuồng, cây Đằng Giao kiếm triển khai như con ngân xà, chỉ nghe tiếng binh khí gãy vang lên, binh khí của bọn vệ sĩ đánh tới khiến chàng đều bị gãy đôi! Chàng định gọi Mạo Hoàn Liên cùng xông lên thì thấy Mạo Hoàn Liên múa một đường kim quang, cũng chặt gãy tất cả những món binh khí đánh về phía mình. Quế Trọng Minh cả mừng kêu lên:
Hoàn Liên, sao muội lại có thanh bảo kiếm?
Mạo Hoàn Liên cười không đáp, sánh vai đứng cùng chàng, hai thanh bảo kiếm phối hợp rất kín kẽ.
Không ngờ bảo kiếm chỉ có thể dương oai một lúc, lần này Sở Chiêu Nam chọn ra hai mươi bốn cao thủ trong đại nội, ai nấy võ công cao cường, sau khi bị cả hai người chặt gãy binh khí, một đám vệ sĩ khác nhảy lên thay thế, có kẻ sử dụng hổ đầu câu, Phán Quan bút, hỗn nguyên bài, nga mi thích hoặc dùng nhuyễn tiên, đồng chùy, tất cả đều là những binh khí nặng mà bảo kiếm khó chém, dù là loại binh khí nhẹ cũng là thứ dùng để khắc chế đao kiếm, vả lại sau khi bảo kiếm ra oai, kẻ địch đề để ý bởi vậy cũng chẳng dễ chặt gãy nữa.
Nhưng công lực của Quế Trọng Minh cũng chẳng phải tầm thường, chằng nhờ có thanh bảo kiếm nên chiếm hết phần tiện nghi. Chàng thấy đám về sĩ lao lên vây công thì gầm lớn một tiếng, tay vận thần lực, một chưởng vỗ ngược ra, đánh bay một tấm thiết bài, cây Đằng Giao kiếm múa tít kêu lên vèo vèo, trong vòng mấy trượng đều là ánh kiếm quang kín kẽ. Bọn vệ sĩ thấy uy lực như thế thì không dám áp sát vào.
Đang lúc giằng co chợt mấy tên vệ sĩ bao vây Quế Trọng Minh lui xuống, một tên thi vệ mặc áo xanh nhỏ thó bay lướt tới, Quế Trọng Minh chém ra một kiếm, chỉ nghe keng một tiếng, binh khí của kẻ địch đã gián chặt lên thân kiếm của chàng, một vật đen thui dồn tới trước mặt, Quế Trọng Minh đưa tay chụp lấy nhưng chẳng trúng, kẻ địch đã bước xéo qua lướt sang bên cạnh, rồi một lần nữa phát chiêu, Quế Trọng Minh lúc này mới nhìn rõ kẻ địch sử dụng một đôi Phán Quan bút. Người tinh thông thuật đánh huyệt đa số là giỏi các công phu khéo léo, giở về khí lực. Nhưng tên vệ sĩ này công lực chẳng kém gì Quế Trọng Minh, đúng là một kẻ kình địch nội ngoại kiêm tu.
Người này chính là Thành Thiên Đình, ngoại hiệu Thiết Bút Phán Quan, là đệ nhất cao thủ trong thị vệ nội đình, có thể nói sánh vai cùng đệ nhất cao thủ Ngự lâm quân Sở Chiêu Nam. Y hơi kém hơn Lăng Vị Phong và Phi Hồng Cân nhưng cộng lực tương đương với Quế Trọng Minh. Quế Trọng Minh thắng nhờ có thanh bảo kiếm, Thành Thiên Đình hơn nhờ hỏa hầu già dặn, đôi bên tám lạng nửa cân!
Quế Trọng Minh và Thành Thiên Đình kỳ phùng địch thủ, cả hai người đều tập trung tinh thần chẳng hề giám lơi lỏng. Bởi vậy Lăng Vị Phong kêu chàng, chàng vẫn chẳng hề nghe. Mạo Hoàn Liên võ công tuy kém hơn nhưng ba kẻ có võ công cao nhất ở phía địch đã phải đối phó với Quế Trọng Minh và Lăng Vị Phong. Nàng có cây Thiên hồng kiếm và Đoạt Mệnh thần sa nên kẻ địch không dám tiến tới gần bởi vậy vẫn còn có thể chống chọi nổi. Nghe Lăng Vị Phong kêu như thế thì liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy phía bên đó ngân hồng tung bay, nhìn từ xa cứ như một quả núi kiếm phát ra tiếng kêu vèo vèo, ba bóng người như ba sợi dây màu đen cứ luồn qua xỏ lại trong màn kiếm quang. Mạo Hoàn Liên kinh hãi, biết mình chẳng thể nào tiến vào được, vội vàng kêu lên:
Trọng Minh, Lăng đại hiệp kêu huynh!
Mạo Hoàn Liên và Quế Trọng Minh đứng rất gần, chàng nghe rất rõ ràng tiếng gọi của Mạo Hoàn Liên, chàng phóng vọt lên, Thành Thiên Đình quát:
Chạy đi đâu!
đôi Phán Quan bút phân ra hai bên, đâm vào hai huyệt Phân Thủy của Quế Trọng Minh, Quế Trọng Minh xoay người, quét ra một chiêu Cơ Ưng Lược Vũ, Thành Thiên Đình rất lợi hại, vừa nhìn thấy Quế Trọng Minh lách người biết Quế Trọng Minh lấy tiến làm lui, đột nhiên lật tay, cây Phán Quan bút đánh ra một chiêu Hoành giá kim lương, gạt cây kiếm của Quế Trọng Minh ra rồi đột nhiên xoay người, phương vị thay đổi lần nữa, cây thiết bút đẩy tới, điểm vào huyệt Hồn Môn ở be sườn trái của Quế Trọng Minh. Quế Trọng Minh chợt cả giận, dùng toàn những chiêu số liều mạng trong Ngũ Cầm kiếm pháp, chàng trở tay chém xéo xuống một kiếm, đi được nửa đường thì đột nhiên đổi chém thành quét, một chiêu Thiết Tỏa Hành Châu đâm vào vai của kẻ địch. Hai chiêu này nhanh như điện chớp, biến hóa cực kỳ thần tốc. Thành Thiên Đình rụt đầu lại, hạ người xuống, cây Đằng Giao kiếm chém vèo qua đỉnh đầu của y, Thành Thiên Đình quát lên một tiếng
đánh!
rồi vươn người dậy, đôi bút dựng thẳng lên chĩa vào huyệt Đan Điền của Quế Trọng Minh. Quế Trọng Minh bị y cứ bám lấy như oan hồn, chẳng thể nào thoát thân, nghĩ đến Lăng Vị Phong thì càng lo lắng.
Tề Chân Quân và Sở Chiêu Nam thi triển kiếm pháp độc môn quần thảo với Lăng Vị Phong rất ác liệt, cả ba thanh kiếm tạo thành một màn lưới kiếm, dồn ép kiếm quang của Lăng Vị Phong, xem ra sắp đắc thủ thì chợt thấy một bóng người lướt qua đầu bọn vệ sĩ nhảy bổ tới với thân pháp hết sức kỳ quặc. Tề Chân Quân kêu
ồ
một tiếng, cây kiếm trong tay hơi chậm lại, Lăng Vị Phong thừa thế đâm soạt ra một kiếm, xuyên qua ống tay áo của lão! Tề Chân Quân thối lui ra phía sau, kiếm pháp của Lăng Vị Phong tinh diệu tuyệt luân, hễ thấy sơ hở là đâm vào ánh ngân quang tuôn ra, gạt được kẻ địch. Trận thế liên thủ tạm thời tan vỡ, Lăng Vị Phong xông lên, cây kiếm đâm về phía trước, Sở Chiêu Nam vội vàng rút kiếm chặn lại.
Sở Chiêu Nam thầm bực mình, nghĩ bụng Tề Chân Quân sống đến ngần ấy tuổi mà kinh nghiệm đối địch quá kém, đôi bên liên thủ rõ ràng đã chiếm thế tuyệt đối, xem ra sắp dồn Lăng Vị Phong vào chỗ chết thế mà tự dưng lại để cho Lăng Vị Phong chiếm lại thế thượng phong, nếu muốn giành lại ưu thế thì phải tốn công lắm
.
Sở Chiêu Nam đang bực mình, người ấy đã lướt tới, y xoay người tung một cú đá, không ngờ chưởng phong của kẻ địch đã quét tới trước mặt, cũng không biết kẻ ấy xông tới từ phương vị nào!
Sở Chiêu Nam cả kinh, nhưng dẫu sao y cũng là danh gia, lâm nguy không mà không loạn, tay trái đánh ra một chiêu Kim Long Thám Trảo, chặt xuống mạch môn của kẻ địch, người ấy đột nhiên rụt tay, vù một tiếng, đao quang lấp lánh chém từ phía sau tới. Sở Chiêu Nam không ngờ đao của kẻ địch đã chém từ phía sau lưng của mình, y phóng vọt ra ba trượng, quay đầu lại nhìn thì không khỏi kinh ngạc.
Người ấy chính là Hàn Chí Bang, chàng dùng những quái chiêu học được tòa động đá tại Vân Cương hù dọa được nhiều đại nội cao thủ, mạo hiểm giải nguy cho Lăng Vị Phong, Tề Chân Quân nhìn thấy trước, thế là chột dạ nên kêu ra thành tiếng, nhưng lão cũng không biết Hàn Chí Bang cũng sợ mình, hôm trước Hàn Chí Bang vỗ trúng một chưởng vào bối tâm của lão, đã bị lực phản chấn làm đau nhói bàn tay.
Chính vì đôi bên kiêng dè nhau nên Hàn Chí Bang cũng không dám chạm lão, mà quay sang đánh lén Sở Chiêu Nam, quả nhiên sau ba chiêu thì đã đẩy Sở Chiêu Nam ra khỏi vòng. Lăng Vị Phong giảm áp lực đương nhiên lập tức lấy lại thượng phong.
Hàn Chí Bang vốn là bại tướng trong tay Sở Chiêu Nam, khi tranh cướp Xá lợi tử ở Vân Cương, Sở Chiêu Nam chỉ dùng đôi chưởng mà đánh bại cây kim đao của Hàn Chí Bang một cách dễ dàng! Giờ đây thấy những chiêu số của chàng rất cổ quái thì không khỏi lấy làm lạ, tại sao tên vô dụng này không đầy hai năm mà học được võ công thượng thừa đến thế!
Hàn Chí Bang giơ cao chân bước vào vị Khảm, lại phát ra thêm mấy quái chiêu, Sở Chiêu Nam rút kiếm về thủ thế, càng lúc càng lấy làm lạ, còn Lăng Vị Phong thì đã đẩy Tề Chân Quân thối lui từng bước. đang lúc đuổi theo thì đã đi ngang bên cạnh Quế Trọng Minh, chàng còn vung tay ra vỗ cho Thành Thiên Đình một chưởng, tuy không trúng nhưng luồng chưởng phong cũng dồn đôi bút của Thành Thiên Đình ra ngoài, Quế Trọng Minh thừa thế nhảy ra khỏi vòng chiến, tiếp ứng cho Mạo Hoàn Liên và Trương Hoa Chiêu.
Sở Chiêu Nam tuy lúng túng trước những quái chiêu của Hàn Chí Bang nhưng y rốt cuộc cũng là người lanh trí, nghĩ bụng chỉ có hai năm mà Hàn Chí Bang dù học được võ công thượng thừa nhưng công lực cũng không đủ nên không cần phải sợ chàng! Thế rôi y phong bế huyệt đạo toàn thân, liều mạng chịu những quái chiêu của chàng, vận dụng ba mươi đường Tu Di kiếm pháp trong Thiên Sơn kiếm pháp bảo vệ mình rồi xông tới. Đây là bộ kiếm pháp chuyên về thế thủ. Sở Chiêu Nam dùng bộ kiếm pháp này, lại phong bế huyệt đạo của mình nên dễ dàng đối phó với Hàn Chí Bang. Hàn Chí Bang chẳng thể nào thi triển được những quái chiêu của mình, chỉ đành sử dụng thân pháp quái dị để né tránh liên tục.
Phía bên kia Lăng Vị Phong sau khi đẩy lui Tề Chân Quân thì không đuổi theo nữa, chàng đột nhiên xoay người lại, mở đường máu cho bọn Thông Minh hòa thượng, Thường Anh, Trình Thông, Sở Chiêu Nam lo lắng, vội vàng chạy ra chặn lại. Lăng Vị Phong đâm ra soạt soạt ba kiếm, Sở Chiêu Nam công lực hơi kém hơn, tuy sử dụng Tu Di kiếm pháp nhưng cũng bị gạt ra, y vội vàng gọi Tề Chân Quân chạy tới. Quế Trọng Minh xông ra phía trước, cây Đằng Giao kiếm đang cuộn trong tay đột nhiên bật ra, Tề Chân Quân thấy một người chạy đến với tay không, chẳng hề phòng bị, đột nhiên thấy ánh bạch quang lóe lên, cây trường kiếm trong tay phải đã bị chặt gãy!
Tề Chân Quân cả kinh, trường kiếm trên tay trái trầm xuống, Quế Trọng Minh chợt thấy như có một vật nàng ngàn cân đè xuống thân kiếm, chẳng thể nào rút ra được, chàng vội vàng thi triển Đại Lực Ưng Trảo thần công chụp vào cổ tay của kẻ địch, Tề Chân Quân gạt ngang kiếm trên tay phải, y chỉ hơi phân tâm thì áp lực trên kiếm trái yếu hơn, Quế Trọng Minh thừa thế rút kiếm ra, cả hai người đều nhảy lui mấy bước.
Tề Chân Quân thầm lo:
Mình khổ luyện kiếm thuật hơn năm mươi năm ở núi Trường Bạch, tưởng rằng có thể vô địch thiên hạ, không ngờ vừa đến kinh sư, liên tục gặp kình địch, giờ đây cả một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mà cũng có thể chặt gãy kiếm của mình, rốt cuộc ở Trung Nguyên có bao nhiêu người tài?
Quế Trọng Minh cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, nếu không nhờ thanh bảo kiếm là vật chí nhu chí cương, bị y đè xuống chắc chắn sẽ gãy nát. Quả thực chàng chưa bao giờ thấy có người luyện được công lực đến mức đó.
Tề Chân Quân hơi chậm lại, Lăng Vị Phong đã chạy tới chỗ Quế Trọng Minh, quần hùng cũng xông ra. Sở Chiêu Nam vội vàng kêu hoảng, bọn Ngự lâm quân chặn các đường lối ở phía trước cũng đã dàn thành trận thế, ở các nhà dân cũng bày sẵn cung tiễn thủ.
Lúc này Sở Chiêu Nam đã thấy rõ thực lực của kẻ địch, thế là kêu lớn:
Thiên Đình, ngươi hãy theo chặn thiếu niên áo vàng. Tề tiền bối, chúng ta liên thủ đối phó Lăng Vị Phong. đừng sợ tên vô dụng kia, Điêu Tứ Phúc, ngươi hãy chặn y. Những người còn lại sánh vai cùng xông lên!
.
Lăng Vị Phong giật mình, thầm nhủ Sở Chiêu Nam quả nhiên lợi hại, không những võ công cao cường mà cũng rất lanh lẹ, vừa giao thủ thì biết ưu thế của đối phương ở đâu, đáng tiếc Phi Hồng Cân đã chạy mất, nếu không tôi đã phá được trận thế của y. Nhưng chàng ta cũng là người rất già dặn, nhân lúc bọn chúng chưa hợp lại thì huýt một tiếng sáo, gọi những người ở phe mình lại một chỗ, cây kiếm cứ như rồng bay phượng múa, đâm trái chém phải, thi triển thân pháp lanh lẹ chuyên giải cứu cho những người gặp nguy, cố gắng tránh thế hợp kích của hai người Tề, Sở. Nếu bọn chúng muốn ám hại người của phe mình, chàng lại bất ngờ xuất hiện quấy nhiễu, Hàn Chí Bang vốn đã bị Điêu Tứ Phúc đánh cho luống cuống chân tay, nhưng nhờ có Lăng Vị Phong đột nhiên yểm hộ, vung chưởng đánh gãy tay trái của Điêu Tứ Phúc, Hàn Chí Bang mới có thể thoát thân cùng Lăng Vị Phong chuyên dùng thân pháp quái dị để hỗ trợ cho người cùng phe.
Thế là bọn Sở Chiêu Nam rơi vào cuộc thế cuộc loạn. Nhưng nếu luận về thực lực phía Sở Chiêu Nam có ba nhân vật cao thủ, lại thêm mười hai cao thủ đại nội, so với Lăng Vị Phong vẫn mạnh hơn nhiều! Trong cuộc hỗn chiến, tuy tạm thời nằm ở thế giằng co, nhưng vẫn chiếm được thượng phong, bọn Ngự lâm quân ở phía ngoài đường cũng đã đuổi tới, tình thế rất nguy hiểm.
Đang lúc hỗn chiến Trương Hoa Chiêu bị trúng một đao, máu tuôn ra như suối, nhưng chàng vẫn vung kiếm chống trả, dũng mãnh lạ thường. Lăng Vị Phong lướt tới, trở tay vỗ một chưởng đánh vỡ đầu tên đại nội cao thủ đứng trước mặt chàng, kéo chàng vào bên trong, chỉ nghe chàng nói:
Lan Châu, huynh muốn gặp muội
. Lăng Vị Phong biết chàng ta đã mê sảng, càng lo hơn. Tay phải cầm kiếm chống địch, tay trái xé ống tay áo băng lại cho chàng, khẽ nói bên tai chàng:
Sau khi thoát ra, huynh sẽ đưa đệ đi tìm. Huynh hãy đi sau Quế Trọng Minh hiền đệ, biết chưa?
Trương Hoa Chiêu khẽ gật đầu, Lăng Vị Phong vung kiếm lên, lại đánh lui được hai tên vệ sĩ.
Lăng Vị Phong thấy thế địch càng lúc càng lớn, thầm nhủ:
Sao bọn họ vẫn chưa đến?
đang lúc lo lắng chợt thấy đám quân Thanh ở phía trước tản ra hai bên, một đội nhân mã phóng tới, mặt mũi ai nấy đều vẻ rất quái dị, trông giống như đào kép ở sân khấu. Lăng Vị Phong thầm nhủ:
Trương Thanh Nguyên cũng thật tài giỏi, vẽ mặt như thế này làm sao bọn chúng nhận ra!
nhưng chàng không khỏi lo lắng:
Trương Thanh Nguyên khả năng chỉ bình thường, huynh đệ y dắt theo dù có thể chống lại Ngự lâm quân, nhưng cũng không đánh lui đại nội cao thủ
. Đang suy nghĩ thì chợt thấy một ông già gầy gò đi trước, kiếm đâm chưởng vỗ tựa như sấm sét, bọn Ngự lâm quân ngã rạp xuống đất, Lăng Vị Phong cả mừng, nói với Mạo Hoàn Liên:
Sao người lại đến đây!
.
Tề Chân Quân chạy đến chặn ông già ấy, kiếm phong vung lên, chỉ thấy một luồng bạch quang đâm thẳng vào yết hầu, Tề Chân Quân kêu một tiếng:
Nhanh thật!
rồi hai kiếm gạt ra, ông già kêu ồ một tiếng, xoay phắt người, tránh chiêu kiếm hiểm hóc của Tề Chân Quân, rồi đâm nhanh thanh kiếm của mình tới, Tề Chân Quân trầm eo lật cổ tay, chém vào thanh kiếm của ông già, nào ngờ kiếm pháp của ông ta nhanh đến kinh người, trong chớp mắt đã đánh ra năm nhát kiếm. Tề Chân Quân phải múa kiếm phòng thủ, chẳng thể nào đánh được kiếm của ông già. Sở Chiêu Nam thấy thế cả kinh, cả người lẫn kiếm múa thành một đường bạch quang lướt về phía ông già. Ông già mau chóng đâm ra hai chiêu, đột nhiên nhún người bay lướt lên cao ba trượng, ánh kiếm quang lóe lên, đâm thẳng vào mặt của Sở Chiêu Nam. Hai kiếm chạm nhau trên không trung, hai người đều bị thối lui đến mấy bước. Khi còn trên không trung ông già xoay cả người lẫn kiếm một vòng lớn rồi hạ xuống, bọn Ngự lâm quân vừa kéo ùa tới đã bị trúng kiếm. Khi Sở Chiêu Nam lộn người ra thì lại bị Quế Trọng Minh thừa thế chém cho một kiếm, Sở Chiêu Nam đang ở trên không trung, chẳng thể nào né tránh được, chỉ đành ngầm vận nội lực điểm mũi kiếm tới, mũi kiếm tuy bị chặt gãy nhưng y cũng nhờ lực điểm ấy mà hạ xuống đất, hoảng sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Tề Chân Quân lại thất kinh, thầm nhủ:
Sao chỉ trong hai ngày mà gặp nhiều cao nhân thế này?
kiếm pháp của ông già gầy ốm ấy rất lanh lẹ, chẳng kém gì Lăng Vị Phong. Lúc này Sở Chiêu Nam mới đoán được ông ta là ai, kêu lớn:
Thạch lão đầu, ông không cần sản nghiệp ở kinh sư, cũng không cần người nhà nữa chăng?
.
Ông già gầy ốm chính là Nhiếp vân kiếm Thạch Chấn Phi, trước khi Lăng Vị Phong xuất đạo đã được người ta truyền tụng tên tuổi. Võ công của ông ta cao cường, kiếm pháp tinh diệu, cũng là một bậc tông sư ở kinh sư.
Tình thế lại thay đổi, Lăng Vị Phong nhân lúc Tề Chân Quân và Sở Chiêu Nam đang ác đấu với Thạch Chấn Phi thì phóng vọt ra, bọn đại nội cao thủ chẳng thể nào cản được, đã bị chàng mở ra một đường máu. Thành Thiên Đình vung đôi bút xông tới, Thông Minh hòa thượng chém ra một đao đánh keng một tiếng, thân đao cong queo nhưng cây Phán Quan bút của Thành Thiên Đình cũng bị chặt mẻ mất một miếng, ông ta thầm thất kinh. Quế Trọng Minh ở phía sau cũng nhảy tới, vung cây Đằng Giao kiếm lên, Thành Thiên Đình không dám cản lại, thế là lách người sang một bên, Quế Trọng Minh quét ngang thanh bảo kiếm, lại đả thương được hai tên võ sĩ, Lăng Vị Phong ở phía trước cũng đã phóng lên hợp nhau với Thạch Chấn Phi!
Sở Chiêu Nam và Tề Chân Quân định chặn lại nhưng nào kịp nữa. Lăng Vị Phong đánh lui Sở Chiêu Nam, Thạch Chấn Phi cũng chặn Tề Chân Quân, Quế Trọng Minh và Mạo Hoàn Liên dùng hai thanh bảo kiếm mở đường, yểm hộ ở hai bên, trong chốc lát đã vượt ra khỏi vòng vây cùng mọi người của Trương Thanh Nguyên đánh lùi Ngự lâm quân. Thạch Chấn Phi kêu lên:
Chạy ra Đông Trực môn!
Lăng Vị Phong vâng một tiếng, để Thạch Chấn Phi dẫn đầu còn mình thì cùng Quế Trọng Minh đoạn hậu, chàng phóng ra ba cây Thiên Sơn thần mãng, quát lớn một tiếng, Tề Chân Quân chợt thấy một luồng ô kim bay thẳng vào mặt thì vung kiếm hớt một cái, chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, lửa bắn tung tóe, thân kiếm đã bị bắn xuyên thủng, còn Sở Chiêu Nam thì nhanh nhẹn né tránh hai mũi Thiên Sơn thần mãng khiến hai tên vệ sĩ ở phía sau phải chết thế.
Sở Chiêu Nam và Tề Chân Quân biết không thể thắng được, chỉ đành tụ tập quân Thanh đuổi theo ở phía sau chứ không dám đơn thân độc mã hỗn chiến với quần hùng nữa.
Hai toán nhân mã rượt đuổi nhau trên đường phố, dân tình hai bên đường đều đóng chặt cửa. Không đầy nửa canh giờ họ đã xông đến Đông Trực môn, chỉ thấy cửa thành mở rộng, có hai ba mươi đại hán mặt vẽ lòe loẹt đang đánh nhau với quân Thanh, bọn Thạch Chấn Phi dồn lên, tiêu diệt toàn bộ số quân Thanh ấy. Cả đoàn người chạy ra khỏi thành, Thạch Chấn Phi nói với Lăng Vị Phong:
Chúng ta đóng cửa thành lại
. Hai người vận thần lực đóng chặt cánh cửa sắt, lại cài thêm một thanh cài ở phía ngoài, khi bọn Ngự lâm quân đuổi đến thì đều bị nhốt trong thành. Lăng Vị Phong rất ngạc nhiên.
Thạch Chấn Phi nói:
Đây toàn là nhờ Phi Hồng Cân!
Lăng Vị Phong vội vàng hỏi:
Phi Hồng Cân? Tiền bối đã gặp bà ta?
Thạch Chấn Phi nói:
Người của chúng tôi mai phục gần thiên lao đánh ra, định đập tan Ngự lâm quân, chợt thấy Phi Hồng Cân dắt theo một người, tay phải cầm kiếm tay trái cầm roi phóng lướt lên những mái nhà. Tôi chạy theo hỏi, bà ta chỉ cười nói: ‘Nếu ông muốn cứu bọn Lăng Vị Phong, bảo bọn họ hãy chạy về phía Đông Trực môn. Người của tôi sẽ đóng cửa thành lại, có thể chặn được truy binh một giờ nữa khắc!’ Nói xong thì bà ta thi triển khinh công tuyệt đỉnh phóng vọt đi, từ xa tựa như có bóng người thấp thoáng, không biết có phải là người tiếp ứng bà ta hay không
. Lăng Vị Phong nghe xong thì thầm nhủ:
Té ra Phi Hồng Cân đã có sắp xếp, những người tiếp ứng bà ta chắc là người Cáp Tác Khắc
.
Trương Thanh Nguyên nói:
Theo kế hoạch đã định đêm qua, tôi đã âm thầm tụ tập bằng hữu Thiên Địa hội và người của Lỗ vương ở kinh sư, mai phục chuẩn bị. Chúng tôi vốn muốn khuyên Thạch lão tiền bối không nên ra mặt, nhưng ông ta nghĩa khí ngất trời, cứ đòi giúp chúng ta một tay
.
Thạch Chấn Phi vuốt râu nói:
Ngươi tưởng ta không ra mặt thì có thể bảo toàn được sao? Hai ngày trước có người ngầm thông báo cho ta rằng Ngự lâm quân đang để ý đến ta. Có điều bọn chúng vẫn chưa nắm được bằng chứng ta có bao che cho phản nghịch hay không, lại sợ đánh cỏ động rắn nên mới tạm thời không dám làm gì ta. Nếu ta không ra mặt, sau khi các người gây ra chuyện này, bọn chúng cũng sẽ đến tìm ta. Chi bằng ta cứ cho bọn chúng biết tay trước!
Lăng Vị Phong hỏi:
Thạch lão tiền bối từ rày về sau tính thế nào? Có cùng chúng tôi tới Tứ Xuyên không?
Thạch Chấn Phi nói:
Môn sinh đệ tử của ta rất nhiều, ta không thể đi xa như thế
. Lăng Vị Phong nói:
Họ ở lại trong kinh thì có xảy ra chuyện không?
Thạch Chấn Phi nói:
Bọn người trong quan phủ chỉ lo ta cứng đầu. Ta mà đi thì bọn chúng cũng chẳng dám làm gì. Trong Ngự lâm quân cũng có không ít đồ tử đồ tôn của ta, bọn chúng có bắt được nhiều như thế không? Ta định đến miền Giang Nam tìm Mạnh Kiên rồi cùng đi bắt Nhân Yêu Hách Phi Phụng
. Trương Thanh Nguyên nói:
Hàng trăm huynh đệ Thiên Địa hội và người của Lỗ vương cũng không thể theo tôi, vậy xin nhờ Thạch lão tiền bối chiếu cố cho
.
Thạch Chấn Phi nói:
Hay lắm! nếu ta bị quan phủ bức bách thì sẽ dắt các huynh đệ ấy xuống núi xưng vương, từ tiêu đầu đổi thành trại chủ, ha ha!
Nói xong thì quay sang Mạo Hoàn Liên:
Mạo cô nương, xin hãy gởi lời thăm của ta đến Phó tiên sinh!
Lăng Vị Phong và Mạo Hoàn Liên bái tạ, Thạch Chấn Phi lấy ra một cái bọc lớn đưa cho Lăng Vị Phong:
Đây là số tiền một trăm hai mươi vạn lượng bạc do các đại tiền trang ở năm tỉnh phía Bắc phát ra, có thể dùng được ở khắp nơi. Ta sắp ra đi, các đồ đệ của ta trong một đêm đã bán hết gia sản của ta. Bọn chúng nói ta cứ đem đi hết cả còn hơn là để lại cho bọn quan phủ. Giờ đây ta cũng nói, đại hiệp cứ đem đến cho Lý tướng quân làm quân hưởng còn hơn là để cho lão già này!
Lăng Vị Phong thấy ông ta mau mắn như thế cũng không từ chối. Thạch Chấn Phi dắt theo mấy trăm người ra đi. Quần hùng đều không khỏi khen ngợi nghĩa khí ngất trời của ông ta!
Sau khi Thạch Chấn Phi ra đi, Trương Thanh Nguyên mới khẽ nói với Lăng Vị Phong:
Chúng ta không thể trở về Tứ Xuyên được nữa!
Lăng Vị Phong kinh ngạc nói:
Sao?
Trương Thanh Nguyên nói:
Cẩn Tinh Trung, Thượng Chi Tín đều đã phản. Đại tướng của Ngô Tam Quế ở miền Tây Bắc là Vương Phụ Thần cũng phản ở Cam Túc, giờ đây Ngô Tam Quế đang ở Hồ Nam, y chiếm cứ được Xung Châu xưng làm Hoàng đế nhưng ngày tháng cũng không còn dài nữa! Ngô Tam Quế chết không đáng tiếc, nhưng bọn chúng làm phản thì liên lụy đến chúng ta. Nhất là Vương Phụ Thần, đại quân của triều đình ở Tây Bắc đều đã vào Tứ Xuyên, Lý tướng quân sai người đến báo chúng ta không cần về, ông ta bảo cũng sẽ phán tán lực lượng để chờ thời cơ đến Hồi Cương
.
Lăng Vị Phong im lặng không nói, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
Vậy chúng ta đến Hồi Cương cũng được!
Hàn Chí Bang nói:
Hiện giờ chúng ta có văn thư của đại Đạt Ma, với cước trình của chúng ta, bổ đầu của quan phủ cũng đuổi không kịp, chi bằng đến Tây Tạng rồi tính tiếp
. Bọn Tông Đạt Hoàn Chân cũng lên tiếng mời, Lăng Vị Phong khẳng khái nói:
Được! Trời Nam đất Bắc, đâu đâu cũng là nhà. Hồi Cương hay Tây Tạng cũng thế
. Mạo Hoàn Liên nhìn về phía kinh thành, nhớ đến Nạp Lan Dung Nhược, cảm thấy mây khói kinh hoa tựa như giấc mộng.
Lúc này Trương Hoa Chiêu đã tỉnh táo, hỏi Lăng Vị Phong:
Phi Hồng Cân là người thế nào, tại sao bà ta lại dắt Dịch Lan Châu đi mất?
Lăng Vị Phong cười buồn nói:
Toàn là tình nghiệt, không cần phải hỏi. Ta sẽ dắt đệ đi tìm bà ta
.
Chính là: Không tiếc đường xa đến vạn dặm, hai mươi năm tình nghiệt giải làm sao.
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.