CHƯƠNG II.2
-
THẦY LANG
- Tadeusz Dolega Mostowicz
- 689 chữ
- 2020-05-09 03:39:07
Số từ: 716
- Quỷ quái thật! - Ông lão chửi thề và suy nghĩ xem nên làm gì với chuyện này.
Lão tính lui tính tới, rốt cuộc quay người lại phía sau, lay lay vai người hành khách.
- Hây, này ông, dậy thôi! Ma xui quỷ khiến thật chứ! Dậy thôi! Vì hắn mà người ta có khi gặp chuyện phiền toái nữa chứ lỵ... Tỉnh dậy đi!
Người hành khách từ từ mở mắt rồi chống cùi tay nhổm lên
- Ông là ai vậy hả?... Người lão nông giận dữ hỏi.
- Tôi ở đâu thế này, cái gì thế này? - Hành khách đáp lại bằng một câu hỏi.
- Trên xe của tôi chứ đâu nữa. Không thấy à?
- Tôi thấy. - người ấy lẩm bẩm rồi khó nhọc ngồi lên kéo chăn vào.
- Nào.
- Nhưng sao tôi lại ở đây?
Lão Ban-kốp-xki ngoảnh phắt đi, nhổ nước bọt về phía trước. Cần phải cân nhắc chút đã.
- Tôi biết đâu được đấy! - Rốt cuộc lão nhún vai. - Tôi đang ngủ, có lẽ chính anh đã trèo lên xe của tôi chứ còn gì nữa. Từ Vac-sa-va hả?
- Cái gì kia?
- Tôi hỏi, có phải anh là người Vac-sa-va không? Vì nếu thế anh chẳng có việc gì phải đi với tôi tới Vun-ka hay Bứt-trưn-nhex cả. Tôi đang về nhà đây. Mà nhà anh có đến Vun-ka đâu cơ chứ? Ồ, sau cái cối xay gió kia là tôi phải rẽ rồi kia kìa... Anh xuống chứ, hay sao nào? Từ đây đến phố cũng phải mươi cây số đấy...
- Đến đâu cơ? - Người kia hỏi, mắt ông ta bộc lộ vẻ ngạc nhiên.
- Tôi bảo đến Vac-sa-va. Ông từ Vac-sa-va tới phải không nào?
Người đàn ông giương mắt, lau lau trán rồi trả lời:
- Tôi không biết.
Ông Ban-kốp-xki sôi cả lên. Giờ thì ông đã nhận ra rằng mình đang nói chuyện với một thằng vô lại. Ông thận trọng sờ soạng trên ngực, nơi đang giấu cái túi tiền, và nhìn quanh. Cách đó chừng nửa cây số có những chiếc xe ngựa đang diễu thành một hàng dài.
- Mày lại còn giả vờ đần độn hả. - ông gầm lên: - Mày không biết ở đâu đến đây chắc?
- Tôi không biết. - người kia đáp lại.
- Thế có lẽ đầu óc mày loạn cả lên rồi đấy. Thế chắc mày cũng không biết kẻ nào đã phang vỡ sọ mày chứ?
Người kia đưa tay sờ sờ đầu rồi lại lẩm bẩm:
- Tôi không biết.
- Vậy thì xuống ngay khỏi xe! - Người nông dân cáu đến tột độ quát lên. - Mau lên! Xuống!
Ông ghì cương con ngựa dừng lại. Người lạ ngoan ngoãn bước xuống đường và đứng im đờ đẫn nhìn tứ phía nhưng vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Thấy người lạ không hề có một ý xấu nào, ông Ban-kốp-xki vẫn quyết định nói thẳng với anh ta:
- Tao nói với mày như là con người nói với nhau, thế mà mày nói với tao như nói với chó. Phù, đồ rác rưởi thành thị! Tao hỏi có phải từ Vac-sa-va tới không thì mày lại trả lời là không biết nữa chứ. Thế có thể mày không biết mày là ai, tên mày là gì nữa chứ?...
Người lạ nhìn ông với đôi mắt mở to.
- Sao kia?... Tôi tên là gì à?... Sao? Tôi... không biết...
Và những bắp thịt trên mặt ông ta co rúm lại như sợ hãi.
- Phù! - Ông Ban-kốp-xki nhổ đánh toẹt và đột ngột cả quyết quất một roi lên lưng ngựa.
Chiếc xe lao vọt về phía trước. Đi được chừng hai dặm, người nông dân nhìn lại phía sau, người lạ vẫn đi phía sau ông, bên mép đường.
- Phù!- ông lại nhổ toẹt và kéo cương thật mạnh khiến con ngựa phải chuyển sang nước kiệu.
-------------------------------------
(12) Nguyên văn: orkiestron - nhạc cụ cơ khí rất phổ biến ở châu Âu hồi thế kỷ XIX, gồm có bộ dây, trống và chuông, bố trí trong một tủ kính, hoạt động khi có đồng tiền nhét vào. (N.D)