• 270

Chương 16: Chiến Thủy Sơn Tông (1)


Phi Dương con mắt rực thẳng lên. Hắn tập trung khởi động "Thiên Nhãn tăng phúc." Dò xét cái trận pháp này.

Xem xong, hắn không khỏi than phiền  mình sắp phải chạy lòng vòng phá mấy cái điểm mấu của cái trận pháp này rồi.

Nói rõ ra thì xếp trận rất khó mà phá trận lại dễ hơn nhiều vì chỉ cần phá mấy cái chốt.

Hắn cũng không ngu mà lao thẳng vào sơn môn làm gì. Kinh động lũ kia là hắn phải một mình cân hết thì chết. Hiện tại hắn chưa có cái thực lực này nên phải đánh du kích a.

Tổn hao một ngày trời từ sáng đến đêm ngồi phá trận. Cuối cùng trong cơn mệt mỏi hắn đã thanh lý hoàn tất.

Phi Dương như một con chuột băng qua bìa rừng nhảy thẳng qua tường đá bay vào bên trong.

Nhờ tu vi Võ Vương và Hư Không ẩn sát mà hắn có thể cảm nhận được khí tức mạnh yếu bao quát phong sơn này. Chọn một chỗ có mấy tên mạnh mạnh chút hắn lén lút di chuyển tới.

Đây là một tòa phủ đệ nằm vắt vẻo bên sườn núi. Có thể nói là hợp phong cảnh sinh thái.

Trong tòa phủ đệ một tên chấp sự đang đứng đấy chỉ huy gần hai trăm tên đệ tử đứng tập võ.

Mọi người đều đang đồng thời xuất quyền, mỗi quyền đều uy manh đầy khí thế bừng bừng.

"Tên kia đứng thẳng lên." Tên chấp sự hô to lên. Đồng thời hắn cũng quay mình sang ba người đằng sau vẻ mặn khúm núm: "Các vị thấy ta quản lí tốt không ?."

Đứng đấy là ba người có hai nam, một nữ lần lượt tên là Bắc Phong, Khanh Toàn cùng Cung Hi. Cả ba người này đều là võ vương cảnh đệ tử chân truyền.

Đệ tử chân truyền trong tông chỉ có sáu người (chết hai cái) giờ họ đang đi xem đệ tử luyện tập cùng chỉ điểm.

"Tạm được." Bắc Phong nhàn nhạt nói.

Bỗng nhiên, đại môn vỡ tung ra.

"Ầm ầm!."

Cách cửa chia năm xẻ bảy rơi mạnh xuống. Một thân ảnh đeo hắc mũ rộng vành cùng cái mặt nạ đi vào. Đây chính là Phi Dương. Hắn nói to một tiếng.

"Tất cả các ngươi, đều phải chết."

Mọi người ở đây không khỏi biến sắc, thấy một tên võ giả đột nhập vào hẳn là có ý xấu. Từng đội từng đội đệ tử rút kiếm thân ảnh bay vọt ra tập trung vây quanh Phi Dương đều thét lớn: "Mọi người bắt tên đột nhập này lại."

Bọn này thật không biết Phi Dương dùng ẩn sát thuật che dấu khí tức. Hắn nhìn chằm chằm mấy trăm tên võ giả vẻ mặt bất động.

Giết !

"Phanh"

Phi Dương chém ngang một phát. Kiếm khí tung hành như vũ quang bay thẳng mà ra. Bọn này chỉ toàn võ sư với một ít võ linh sao đỡ nổi.

Toàn bộ võ giả ở đây chỉ nghe thấy tiếng xé gió, gần 200 đệ tử Thủy Sơn Tông trực tiếp bị kiếm khí chém đứt đôi. Máu tươi lan tràn đầy bốn phía đại địa.

"Aaa." Vô số tên võ giả còn lại hoảng sợ hét thảm một tiếng. Bọn hắn có giết người nhưng đây là lần đầu thấy nhiều người chết như vậy.

Cả đám nhộn nhạo cả lên, có người trực tiếp tè ra quần, có người thì nôn mửa liên tục. Tuy nhiên vẫn có người có lý trí trực tiếp chạy băng ra trốn.

Tên chấp sự cùng ba tên chân truyền đang khỏi tức giận lên nhưng ý nghĩ của thật của bọn hắn chính là trốn. Không do dự cả bốn người lập tức chọn bốn hướng mà trốn.

Phi Dương không quên con mồi chính. Hư Không ẩn sát bộc phát mà ra, tốc độ hắn đến thẳng trước mặt Khanh Toàn đấm ra một quyền linh lực.

"Song đấu cực quyền." Oanh!

Tên kia Khanh Toàn lập tức bị đánh bay trở lại. Phải biết Phi Dương xưa đâu bằng nay. Chỉ là một lũ Võ Vương sơ kỳ lấy đâu cơ thắng hắn. Thân ảnh hắn vọt bay thẳng đến Khanh Toàn.

Quán chú linh lực vào kiếm chém xuống. "Phanh." Tên kia Khanh Toàn lập tức bị chém đứt đầu. Phi Dương không chần chừ đuổi thẳng về phía tên chấp sự.

Dù tên kia chạy được vài mét nhưng cũng chả thoát được ẩn sát thuật cảm ứng đâu. Tên chấp sự đang chạy hắn bỗng nhiên thấy thân ảnh Phi Dương đang gần tiếp cận.

Hắn lúc này chỉ có hoảng hốt cùng run sợ liên tục kêu "Tha ta." Phi Dương giả vờ như điếc thân ảnh tiếp cận hắn chém ra một kiếm. Tên kia chấp sự bị đánh bay thẳng xuống.

Đau đớn một cái, tên kia chấp sự vội vàng đứng dậy dập đầu.

"A."

"Tha cho ta đi."

Phi Dương nhìn tên này không chút nào thương hại. Hắn chốt một câu: "Hết thảy hóa thành sức mạnh của ta đi."

Trong nháy mắt luồng sát khí từ Phi Dương bộc phát lan tràn ra, hắn dơ lên bảo kiếm chém xuống.

Tên chấp sự lập tức bị chém xẻ đôi mà ra. Từ khi đột phá Võ Vương trung kì tới giờ linh lực của hắn đã bành trướng từ 2500 lên 4000 rồi.

Xoay người lại một cái hắn cười một cái: "Một con chuột vẫn chưa đi xa, trốn dưới đất sao, nhưng kết quả vẫn vậy thôi."

Cách đây hơn 50m mét, thân ảnh Bắc Phong đang lẩn trốn dưới đất. Hắn giờ đang run cầm cập. Hắn đã chạy rất xa nhưng hắn vẫn không an tâm.

Lý do hắn nấp ở đây là hắn có một cái bảo mối giúp hắn ẩn nấp. Theo một lần ra lịch luyện nhờ vận khí may mắn mà hắn thu được. Lúc ấy hắn còn gà yếu nhờ có vật này hắn đã trốn được một tên Võ Vương truy sát.

Hắn đang nắm chặt ngọc phù người run cầm cập. Tự dưng người hắn run lên: "Sao hắn tìm được chỗ này."

Phi Dương cầm kiếm bay vọt đến chỗ hắn nhất kiếm chém xuống đất, nhát kiếm đánh thủng mặt đất, đại địa nứt toác mà ra, xuyên thẳng xuống để lộ ra Bắc Phong vẻ mặt khinh ngạc.

Hắn đã giơ cả vũ khí lên đỡ mà còn bị chấn gãy cả xương tay. Hắn hét lên một tiếng "Aaaaa." Rồi vội vàng nhảy ra. Hắn nhanh nhưng Phi Dương còn nhanh hơn hắn.

Phi Dương cho thêm một nhát chém "Phanh." Cánh tay của Bắc Phong bay ra ngoài. Hắn ngã ngụy xuống khuôn mặt xanh sao vàng vọt lên.

"Vì sao ngươi lại vô tình như vậy, xin hãy tha ta, ta chưa hề đắc tội ngươi." Bắc Phong run run nói.

Phi Dương cười gằn, nói: "Ngươi là đồ đệ của trưởng lão phải không, vậy thì ngươi phải chết thôi."

"Ta không muốn sát sinh một chút nào, nhưng nếu không làm thì lấy đâu ra sức mạnh."  Dứt lời, Phi Dương cầm kiếm tiến thẳng tới.

"Cái gì, ta không hiểu ngươi đang nói gì." Bắc Phong nghe xong, hắn thật sự không hiểu. Thấy Phi Dương tiếp cận ngày một gần, hắn buộc phát toàn bộ một ngàn tia linh lực nhảy ra liều lĩnh, hắn không muốn chết.

Phi Dương thấy vậy hắn lấy 400 tia linh lực tung ra "Song đấu cực quyền" tuôn mà ra. Nhờ thuộc tính mà sát thương x2.5 lên. Sức sát thương đã vượt qua một ngàn tia linh lực của Bắc Phong.

"Bành." Bắc Phong bị đánh bay ra ngoài máu tơi cuồng phún. Xương cốt rã rời mà ra. Rầm rơi xuống một cái, tròng mắt hắn nhìn Phi Dương một lát rồi dừng. Hắn đã triệt để không còn khí tức.

"Vẫn còn một đứa, thậm chí còn chạy quá xa. Tốt, còn có một tên trưởng lão gần đây." Kỳ thật lúc đầu hắn không đuổi Cung Hi bởi vì nàng là người chạy nhanh nhất. Ai ngờ được đứa nhìn yếu nhất sẽ chạy nhanh nhất chứ.

...

"Sư phụ, ta sợ mọi người gặp bất trắc rồi." Cung Hi đứng trước một lão ẩu nói.

Vị lão ẩu này nhàn nhạt nói: "Ta biết, giờ ta đã thông tri rồi. Các đại trưởng lão bảo ta đi tập hợp. Ngươi tốt nhất là trốn trong đây chúng ta sẽ tập hợp mỗi người tiêu diệt hắn."

"Vâng." Cung Hi vội vàng nói, nàng sợ nên nàng quyết định đi trốn khỏi đây.

Gật đầu một cái, vị lão ẩu cấp tốc chạy đi thật nhanh.

...

Thình lình kẻ mà Phi Dương muốn giết chính là lão ẩu này. Hắn cũng đoán được mấy đại trưởng lão sẽ ra lệnh tập hợp, mà để tập hợp các trưởng lão phải từ các nơi chạy đến nên hắn định chặn người này luôn.

P/s: Trận chiến sắp mở màn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Giới Huyền Huyễn.