Chương 109: Đổi
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 4986 chữ
- 2020-05-09 04:30:27
Số từ: 4981
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Phạm Ngũ Nhi trở về tòa lầu xem diễn, Tôn phu nhân ánh mắt nhìn lên quần áo trên người của Ngũ Nhi một lúc, đột nhiên mím môi châm chọc cười, đem khăn tay che miệng, nhìn Tôn Hồng Lí liếc mắt một cái, hai người đứng dậy cùng Ngô thị cáo biệt.
Canh giờ còn sớm, yến tiệc chính còn chưa bắt đầu mà, ở lại chơi thêm một lúc, dùng cơm xong rồi hẵng về?
Ngô thị thực tiếc hận, trong mắt nàng, Tôn gia dù thế nào cũng tốt hơn Phạm gia. Phạm gia dù là về thủ đoạn của Phạm phu nhân chưa từng xảy ra nhiễu loạn cùng gièm pha, nhưng bên trong tuyệt đối không thể sạch sẽ, người đi ra từ một nơi loạn thất bát tao, tâm tư có thể trong sạch được sao? Với tính tình kia của Đào thị, chịu sao được vài lần tính kế? Nhưng mà tuyển lựa nhi tức cũng giống như chọn quần áo cho mình, không thích chính là không thích, thật sự không thể khuyên nhủ.
Tôn phu nhân thản nhiên nói:
Đa tạ ý tốt của người, nhà của ta còn có chuyện chờ ta trở về xử lý.
Nàng không trách Ngô thị lấy phương thức này cho người ta xem tướng tiểu cô, dù sao Tôn Hồng Lí có tình huống đặc thù, nếu là chân chính tới cửa xem tướng lại không chấp nhận, truyền ra ngoài càng không lợi.
Tôn Hồng Lí cúi đầu không nói lời nào, trên mặt cũng nhịn không được lộ ra vài phần ủy khuất. Vốn xuất phát từ bất đắc dĩ tự hạ thấp thân phận, nếu Phạm Ngũ Nhi không có gì để chê bai, nàng cũng không nói tới, nhưng rõ ràng là người thế này…… Bị so sánh với người như vậy, nàng không khỏi cảm thấy ủy khuất. Người bên ngoài không biết, trong lòng nàng lại biết rõ, lúc ngồi xuống đều cảm thấy trên mặt nóng rực đau nhức.
Ngô thị thấy không thể giữ lại, nghĩ rằng dù sao cũng chưa nói trắng ra, còn có đướng cứu vãn, không bằng sớm để họ đi, đỡ cho về sau lại xảy ra chuyện gì, hoàn toàn đắc tội với người ta mới là điều không ổn. Vì thế thật có lỗi đứng dậy tiễn khách, tự mình đưa người tới thang lầu, biểu hiện hối lỗi mười phần.
Úc khí trong lòng Tôn phu nhân cuối cùng cũng được giảm bớt, đi xuống lầu, quay đầu lại nhìn lầu xem diễn thấp giọng mắng:
Phi! Còn tưởng rằng cho dù là con vợ kế, nữ nhi Đào gia
(ý nói Đào thị)
cũng không thể mất thể thống đến mức này, nhưng hôm nay ánh mắt lại thiển cận như vậy, muội nên cảm thấy mình may mắn vì không bị nhìn trúng, nữ nhi kia của nàng cũng không phải người thiện tâm gì.
Nói xong trong lòng lại trở nên phiền chán. Tiểu cô đến tuổi cũng không thể không xuất giá, càng trì hoãn tiểu thúc sẽ không thể nghị thân, vốn không phải gia cảnh bần hàn, cố tình xấu hổ, người bên ngoài còn không biết sẽ nói nàng khó nghe đến mức nào nữa.
Tôn Hồng Lí đỏ đôi mắt, miễn cưỡng cười nói:
Tẩu tử, đều là ta liên lụy tẩu.
Tôn phu nhân nghiêm túc, tức giận nói:
Vận khí không tốt thì trách ai.
Lâm Cẩn Dung xa xa đứng ở bên cửa sổ, nhìn theo bóng dáng của Tôn gia tiểu thư, khe khẽ thở dài. Nàng không biết tính cách thật sự của Tôn Hồng Lí như thế nào, nhưng tối thiểu hai người này không thiếu tiền, cũng hiểu được liêm sỉ, điều này so với Phạm Ngũ Nhi tốt hơn rất nhiều. Chỉ sợ nếu chọn về Đào thị không vừa ý, một người tuy nhìn không vừa mắt, nhưng so với đạo tặc giấu trong nhà, thường xuyên hạ thủ sau lưng càng làm cho người buông lỏng tâm tư hơn.
Đào Phượng Tường dựa vào, đỡ lấy đầu vai nàng nhỏ giọng nói:
Thành thật nói đi, muội đã làm chuyện tốt gì vậy?
Lâm Cẩn Dung trừng mắt nhìn:
Tỷ đều thấy a. Ta làm bẩn quần áo mới của nàng, sau đó ta đền cho nàng một bộ.
Bộ quần áo kia coi như tặng cho Phạm Ngũ Nhi để an ủi vậy.
Đào Phượng Tường tà liếc nàng:
Mau mau thành thật a…… Ngày thường không nhận ra, hóa ra thích phá hỏng việc như vậy.
Lâm Cẩn Dung không thừa nhận:
Nói lung tung, ta biết làm thế nào mới tốt đây.
Lời còn chưa dứt, bên hông đã bị Đào Phượng Tường hung hăng nhéo, Đào Phượng Tường cắn răng thấp giọng uy hiếp:
Đừng giả bộ nữa! Muội cũng chỉ có thể tạm thời lừa gạt cô cô được một chút thôi, Phạm Ngũ Nhi có thể tự mình lấy ra mặc sao? Nếu muội không lấy ra cho nàng chọn, nàng sẽ chọn bộ này sao? Chỉ tiếc, Tôn gia tỷ tỷ vẫn rời đi rồi.
Lâm Cẩn Dung cũng không giả bộ nữa, bất đắc dĩ thở dài:
Ta đây có biện pháp nào chứ? Ta lại không thể làm chủ.
Đào Phượng Tường kỳ quái nói:
Nói đi, muội vì sao lại chán ghét Phạm Ngũ Nhi như vậy?
Lâm Cẩn Dung không chút do dự nói:
Ta cảm thấy nàng hẹp hòi, thực âm hiểm, thực giả dối. Tỷ xem Phạm phu nhân lợi hại như vậy, tiếu lí tàng đao, nàng có thể không học hỏi được sao? Tỷ cảm thấy nương ta có thể ứng phó được sao? Kia chẳng phải là nuôi ong tay áo?
Lời này tuy là nàng thuận miệng nói ra, nhưng cũng chưa từng oan uổng Phạm Ngũ Nhi.
Muội muội, lúc này người thật sự âm hiểm chính là muội, bất động thanh sắc giả bộ giở trò nha.
Đào Phượng Tường thở dài:
Thôi, có những người vừa gặp mặt cũng không khiến người ưa thích, ta cũng không thích Phạm Ngũ Nhi, cảm thấy ánh mắt nàng không ngay thẳng, giấu ở dưới lông mi đổi tới đổi lui, giống như con chuột vậy.
Kia vốn chính là một con chuột, Lâm Cẩn Dung cuối cùng đã tìm được tri âm, thấy Phạm phu nhân còn cùng Đào thị không ngừng nói chuyện, Đào thị cũng theo lễ ứng phó, liền ghé vào bên tai Đào Phượng Tường nói:
Không biết Phạm gia gả thứ xuất nữ nhi ra ngoài đồ cưới có nhiều không đây?
Đào thị coi trọng nhân phẩm của nhi tức, nhưng Lâm Tam lão gia tuyệt đối coi trọng đồ cưới của trưởng tức nhiều hay ít. Nếu Đào thị muốn chọn Phạm Ngũ Nhi, không thể không thỉnh Lâm Tam lão gia ra mặt ngăn cản.
Đào Phượng Tường cười nói:
Phạm phu nhân có tiếng không chịu thiệt bao giờ.
Bình thường đồ cưới của nhà gái phải cao hơn sính lễ nhà trai, nhưng ở chỗ Phạm phu nhân căn bản không thể có chuyện này, nhi tử đón dâu thì yêu cầu bên nhà gái chuẩn bị đồ cưới nhiều, nữ nhi xuất giá thì lại không có bao nhiêu, đương nhiên ngoại trừ đích nữ. Nhưng cũng không có ai trách cứ gì Phạm phu nhân, Phạm lão gia sinh nhiều nữ nhi như vậy, có thể giống như mọi người gả đi là không khiến người khác thất vọng rồi.
Lâm Cẩn Dung cười, Phạm gia thứ nữ chỉ sợ đều là giống như Phạm Ngũ Nhi câm điếc ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời. Ở nhà bị Đại nương tính kế, thật đổi thành giả, đi ra ngoài lại tính kế người khác, đem giả đổi thành thật. Đang nghĩ ngợi, chợt nghe lầu trên lầu dưới một mảnh im lặng.
Hai người quay đầu, chỉ thấy trên sân khấu kịch đối diện, một kĩ nhân đứng đó thở dài:
Đào Đại lão gia cùng phu nhân nể mặt tiểu nhân, tiểu nhân không thể không cảm kích, vì muốn hoàn trả ân, tiểu nhân sẽ biểu diễn ảo thuật để các vị khách quý xem, nếu thấy hay, xin các vị khách quý trọng thưởng, nếu không hay……
Người nọ giương mắt nhìn trời, hỏi trên trời:
Sẽ không hay sao?
Một thanh âm thanh thúy của nữ tử cười khẽ nói:
Sẽ không!
Thanh âm cũng không biết từ nơi nào truyền đến, mọi người nhìn lại xung quanh, nhưng không thấy người đâu.
Kỹ nhân kia đối với mọi người cười:
Tiên nữ trên trời nói sẽ không. Hôm nay là ngày sinh thần của Đào phu nhân, ta muốn hỏi nàng có thể đưa cho ta hai bàn đào để chúc mừng Đào phu nhân được không?
Lại nghe giọng nữ lúc trước do dự mà nói:
Được thì được, nhưng bàn đào Vương mẫu sao có thể tùy tiện tặng người, trên tòa lầu kia có hạ phàm là sao Văn Khúc đầu thai chuyển thế, vương mẫu thích nhất nhìn thấy hắn viết chữ, để hắn viết chữ đổi đi.
Kỹ nhân kia liền khó xử:
Đại tỷ, người không phải đang làm khó tiểu nhân sao? Nơi đây toàn là người phú quý, tiểu nhân hoa mắt, sao biết ai là sao Văn Khúc đầu thai chuyển thế?
Giọng nữ kia nói:
Ngươi thực ngốc nha! Không phải là Trạng nguyên của Thái Minh phủ sao?
Kỹ nhân kia trừng mắt nhìn, hét lớn:
Đúng vậy, ta quả nhiên ngốc mà!
Sau đó đối với Ngô Tương khom mình hành lễ:
Thỉnh sao Văn Khúc viết vài chữ cho tiểu nhân, bằng không màn ảo thuật này tiểu nhân cũng không thể tiếp tục biểu diễn.
Mọi người một trận cười to, đem Ngô Tương đẩy ra ngoài, Ngô Tương cũng không chối từ, tươi cười đối mọi người thở dài:
Đây là cố ý lấy tiểu sinh ra để chọc mọi người vui sướng mà, thôi, nghiêm mặt viết một chữ hiếu kính cô cô, bêu xấu rồi!
Rồi hăng hái ở trên giấy sái kim huy bút viết xuống một chữ
Thọ
, ngửa đầu nhìn trời nói:
Tiên nữ tỷ tỷ trên trời, người xem chữ thọ này có thể đổi được bàn đào hay không?
Chỉ nghe giọng nữ kia cười nói:
Đổi, đổi!
Mọi người cười vang, Ngô thị ánh mắt đều cười tươi, mang theo vài phần kiêu ngạo mắng:
Không biết là chủ ý của ai, lại khen ngợi hài tử này đến mức như thế.
Chúng phụ nhân liền cười nói:
Thần đồng nổi danh ở Bình châu, không phải sao Văn Khúc hạ phàm là cái gì? Người có chất nhi như vậy, thật sự là phúc khí.
Kỹ nhân kia giơ chữ thọ lên cao cho tất cả mọi người cùng nhìn thấy, tất cả mọi người tán thưởng, Ngô Tương mỉm cười, bước chân thư thả vững vàng bước xuống sân khấu kịch, dáng người cao to khoác sam tử sắc tím nhạt, nhất cử nhất động tự tin mà phong lưu.
Đào Phượng Tường thưởng thức nhìn hắn, nhịn không được cùng Lâm Cẩn Dung kề tai nói nhỏ:
Xem bộ dạng cuồng ý của hắn kìa!
Lâm Cẩn Dung mỉm cười. Ngô Tương là người ngông cuồng, loại ngông cuồng này, cũng không phải cố ý giả bộ, mà là một tư thái biểu lộ một cách tự nhiên. Cho dù là hắn thường có suy nghĩ kỳ lạ, cũng không trở ngại nàng thưởng thức tài tình của Ngô Tương, tài tử đứng đầu Bình Châu, Ngô Tương làm rất tốt.
Trong tiếng thúc giục của mọi người, kĩ nhân đem chữ thọ của Ngô Tương ném lên trời, kêu lớn:
Tiên nữ đại tỷ, người bắt lấy.
Vừa lúc chữ thọ kia không hiểu vì sao biến mất, giọng nữ thanh thúy lên tiếng:
Bàn đào đến đây! Tiếp nhận!
Kĩ nhân nhảy lên nhảy xuống một hồi, cũng không biết biến ra thế nào, đột nhiên trên tay xuất hiện một bàn sơn đen, trên đó lộ ra hai quả đào mừng thọ to bằng cái bát.
Phu nhân trường mệnh trăm tuổi!
Kỹ nhân kia thét to một tiếng, mỉm cười quỳ một gối xuống ở trên đài hướng về Ngô thị hiến đào mừng thọ.
Mọi người nhất tề bộc phát ra một trận trầm trồ khen ngợi, thanh âm của Đào Thuấn Khâm trung khí mười phần từ dưới lầu truyền đến:
Thưởng! Trọng thưởng!
Không khí cứ vậy mà trở nên cao trào.
Có người đem đào mừng thọ bưng lên, Tống ma ma đi qua tự mình đưa đến trước mặt Ngô thị, chúng phụ nhân đều tiến lên nhìn, thấy quả đào mừng thọ tươi mới, dáng vóc to hơn quả đào bình thường hơn nhiều, phấn nộn, còn tản ra hương thơm ngát, đều khen ngợi, đoán mò kĩ nhân kia đã biến ra thế nào, lại hỏi Ngô thị kĩ nhân này từ đâu mời đến, có hài tử thậm chí yêu cầu biến lại một lần nữa.
Cũng không biết bọn họ mời hắn đến từ đâu, ta trước đó cũng không biết.
Ngô thị ánh mắt hơi hơi có chút ướt át, nhẹ nhàng vuốt ve hai quả đào kia, cười nói:
Thưởng, trọng thưởng!
Tống ma ma liền đi qua, la lớn:
Phu nhân thưởng! Trọng thưởng!
Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn Ngô thị, trong lòng một trận phiên giang đảo hải
(sông cuộn biển gầm)
. Ngô thị không thể nghi ngờ là nữ nhân hạnh phúc nhất mà nàng từng chứng kiến, không có người thứ hai. Khóe mắt đảo qua Đào thị, chỉ thấy Đào thị si ngốc nhìn quả đào kia, ánh mắt ảm đạm. Lại nhìn các phụ nhân khác trong lầu, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít đều có vài phần tâm sự.
Đào Phượng Tường thấp giọng nói:
Phụ thân ta đối đãi với nương thật sự là quá tốt.
Không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, giương mắt nhìn gốc cây ngoài cửa sổ, ngốc nghếch một hồi, đúng là thần thái của tiểu nữ nhi.
Lâm Cẩn Dung không khỏi suy nghĩ, thật tình vị tất đã đổi lấy được thật tình, cả đời này, nàng sẽ không ngớ ngẩn như trước nữa, ai cũng đừng nghĩ tới việc lại bắt nạt nàng, đắn đo nàng.
Chương 110: Ghét bỏ
Sắc trời bắt đầu tối, khách nhân dần dần tản đi, tiễn bước vị khách nữ cuối cùng, Ngô thị được hai nữ nhi giúp đỡ trở về phòng, rõ ràng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vẫn còn hưng trí cực cao, nhiệt liệt cùng Đào thị thảo luận:
Cũng không biết nàng kia được giấu ở đâu? Nghe hạ nhân nói, bọn họ cũng không thấy kỹ nhân kia dẫn nữ tử đi vào, lại cũng không thấy mang đi ra ngoài……
Đào thị còn chưa trả lời, chợt nghe Ngô Tương ở ngoài cửa cười nói:
Cô cô người có điều không biết, là phúc ngữ
(thuật nói bụng)
!
Ngay sau đó, Đào Phượng Cử nắm tay Lâm Thận Chi, Ngô Tương cùng Lục Giam đi đến.
Ngô Tương cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Ngô thị, tiếp tục nói:
Chúng ta ở Thái Minh phủ đã từng gặp qua. Giọng nữ kia chính là từ trong bụng nam tử vọng lại……
Lúc này còn chưa có người đến Thanh châu, Bình châu biểu diễn phúc ngữ, mọi người đều lấy làm kỳ lạ, Lâm Cẩn Dung tò mò hỏi Ngô Tương:
Phúc ngữ? Thật đúng là từ trong bụng vọng ra sao?
Ngô Tương sờ sờ đầu:
Không biết, sau đó ta có hỏi kỹ nhân kia, hứa thưởng cho hắn rất nhiều tiền mà hắn cũng không chịu nói.
Đào Phượng khanh liền cười nói:
Là miếng cơm của người ta, tất nhiên ngàn vàng cũng không bán. Cũng chỉ có các đệ nhàn rỗi, mới có thể lãng phí khí lực như vậy.
Lâm Thận Chi trăm điều không thể lý giải:
Trong bụng sao có thể phát ra âm thanh? Chẳng lẽ bên trong còn cất giấu một cái miệng sao?
Đào Phượng Cử liền chê cười hắn:
Trong bụng người khác có thể phát ra âm thanh hay không ta không biết, nhưng tiểu Thất đệ nhất định có thể.
Rồi quai hàm phát ra mấy tiếng ùng ục kêu to đói ngấu trong bụng, Lâm Thận Chi tức giận mặt đỏ lên đuổi theo đánh hắn, mọi người đều cười rộ lên.
Ngô Tương nhìn Lục Giam im lặng ngồi một bên, thanh thanh cổ họng, nói:
Cô cô, Lục Giam vừa mới ở bên ngoài nói hắn phải về Bình châu, ta khuyên hắn đi cùng hắn cũng không chịu……
Ngụ ý là muốn Ngô thị giúp đỡ giữ Lục Giam lại.
Ngô thị từng nghe Đào Thuấn Khâm đề cập đến mục đích Lục Giam đến Thanh châu, thấy hắn không đợi sự tình có biến chuyển đã muốn đi, không khỏi kinh ngạc nói:
Nếu đã đến thì ở đây lâu thêm mấy ngày, hai ngày này ta bận bịu chưa kịp chiêu đãi ngươi cho tốt, ngày mai ta bảo Phượng Đường dẫn các ngươi đi chung quanh ngắm cảnh, rồi cùng với cữu phụ, cữu mẫu trở về sau.
Lâm Thận Chi cùng Đào Phượng Cử đều tiến lên lôi kéo Lục Giam khuyên nhủ, Lâm Thận Chi thậm chí còn yêu cầu hắn:
Nhị biểu ca huynh có thể ngủ cùng chỗ với ta.
Lục Giam nghe vậy, mỉm cười nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, chưa nói được, cũng chưa nói không được.
Đào thị cũng không muốn Lục Giam đi cùng. Tục ngữ nói đúng, một khi bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng, nếu Lục Giam thực sự cùng nhà mình trở về Bình châu, ai biết được Lâm Ngọc Trân lại phát điên gì nữa, nói không chừng mấy lời dụ dỗ linh tinh ăn nói khùng điên đều thốt ra, kia chẳng phải là tự dưng khiến người khác ghê tởm mình sao? Nhưng tình cảnh này, nàng dù thế nào cũng phải tỏ thái độ, do dự một chút, liền cũng khuyên nhủ:
Đi cùng chúng ta, trên đường có thể chiếu cố lẫn nhau. Tam cữu phụ nếu biết, cũng sẽ không chịu đáp ứng để ngươi trở về nhà một mình.
Khuyên là khuyên, chính là ngữ khí nghe như chỉ có lệ cùng không tình nguyện.
Lâm Cẩn Dung ngồi ở phía sau Đào Phượng Tường, khẽ cười, Đào thị rốt cục cũng hiểu được dính vào người này là không tốt. May mà Lâm Tam lão gia giờ phút này còn cùng Đào Thuấn Khâm, Đào Phượng Đường ở bên ngoài và mấy bằng hữu uống rượu, bằng không nếu hắn ở đây, tất sẽ lôi kéo Lục Giam không để hắn chối từ.
Lục Giam từ trước đến nay vốn mẫn cảm, tất nhiên nhận ra ý tứ của nàng, cúi mắt trầm mặc một lát, nhẹ nhàng cười:
Đa tạ hai vị trưởng bối quan tâm giữ lại, nhưng tiểu chất đi ra ngoài đã lâu, trong nhà trưởng bối khó tránh khỏi lo lắng…… Ngày mai sáng sớm tiểu chất muốn rời đi, sẽ đi sớm, nên không tới đây quấy rầy sự thanh tịnh của các trưởng bối, xin từ biệt ngay tại đây.
Nói không nhiều lắm, ngữ khí cũng rất kiên định, rồi vái chào thật sâu.
Gia cảnh mỗi người đều có chỗ khó xử, tính cách Lâm Ngọc Trân Ngô thị cũng biết, nếu Đào thị không tình nguyện, Ngô thị cũng sẽ không khuyên nhủ thêm, vì thế biết thời biết thế tỏ vẻ tiếc nuối, bảo dịp khác lại tới chơi.
Vậy ngươi trên đường cẩn thận chút.
Đào thị âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn hài tử này biết điều. Vừa suy nghĩ, lại thấy có chút hối lỗi, vì thế nhanh bổ sung hai câu tỏ vẻ quan tâm:
Ngươi trở về thế nào? Chắc là không có xe ngựa, ta phái hai người đi theo người về được không?
Lục Giam cười nói:
Đa tạ ý tốt của Tam cữu mẫu, đồ đạc của ta không nhiều lắm, cũng có ngựa, Trường Thọ đi theo ta, hai người cưỡi ngựa trở về sẽ thuận tiện mau lẹ hơn.
Vì thế lần lượt cùng mọi người hành lễ cáo từ. Lúc đi tới trước mặt Lâm Cẩn Dung, do dự một lát, nhẹ nhàng vái chào:
Tứ muội muội, đa tạ muội.
Đa tạ nàng? Cùng những người khác đều là cáo biệt, tại sao lại đa tạ nàng? Lâm Cẩn Dung có chút dự cảm bất hảo, giương mắt nhìn qua, thấy Lục Giam nghiêm túc bắt tay, cúi mắt đối với mình hành lễ, liền nghiêng thân né tránh lễ này, cười nhẹ:
Nhị biểu ca đừng đa lễ, có câu vô công không nhận lộc, lễ cùng cảm tạ này ta nhận không nổi.
Lục Giam cười nhẹ với nàng:
Muội tất nhiên nên nhận.
Vì thế lại thi lễ, hành lễ xong, hướng những người khác trong phòng gật đầu, xoay người nhanh rời đi. Ngô Tương vội đuổi theo đi ra ngoài:
Ta tiễn ngươi……
Đào Phượng Tường thấy Lâm Cẩn Dung cau mày, một bộ dạng trăm tư không thể lý giải, liền trêu ghẹo nói:
Cái đinh trong mắt sắp rời đi rồi, muội còn không cao hứng?
Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói:
Tỷ nói đang êm đẹp, sao tự dưng cảm tạ ta?
Sẽ không phải là vì Lục gia cũng có thể tham gia sinh ý này chứ? Nhưng hắn đâu phải người để ý điều này? Không đúng, đó là cái gì đây? Cần phải tìm thời điểm hỏi thăm xem sao.
Đào Phượng Tường không biết chuyện Lục Giam cầu Đào Phượng Đường cùng Đào Thuấn Khâm, tuy rằng cũng kỳ quái, nhưng không để trong lòng, chỉ cười nói:
Ai biết? Muội cố tình khiến hắn khó xử hắn ngược lại lại cảm thấy thoải mái, còn bởi vậy có điều lĩnh ngộ, cho nên muốn cảm tạ muội chăng!
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung trong mắt hiện lên cực độ chán ghét cùng phẫn nộ, không khỏi bị hù dọa nhảy dựng, nhanh ngậm miệng, vỗ ngực nói:
Miệng ta láu táu, thường hay lung tung, muội đừng so đo.
Lâm Cẩn Dung âm trầm một lát, rồi nói:
Quên đi, lần này không so đo với tỷ.
Đào Phượng Tường không dám nói nữa, thật cẩn thận ngồi xuống, cầm điểm tâm đưa nàng ăn để lấy lòng, Lâm Cẩn Dung bị nàng chọc cho nở nụ cười:
Làm gì đây.
Lại nghe Đào thị nói:
A Dung, con lại đây, ta hỏi con, hôm nay con với Phạm Ngũ Nhi là chuyện gì xảy ra? Con có nhiều quần áo như vậy, nàng sao có thể chọn trúng bộ kia?
Sau khi tức giận xong, tinh tế suy nghĩ, nàng cũng đã phản ứng lại.
Lâm Cẩn Dung không chút hoang mang đi qua, ngồi xuống bên cạnh Đào thị, cười nói:
Mẫu thân không phải nói bảo con đền bù cho nàng kiện quần áo mới xinh đẹp sao? Bộ quần áo kia cùng quần áo mới được đặt cùng nhau, nàng liếc mắt một cái liền chọn trúng, ta nói ta đã mặc qua, bảo nàng chọn đồ mới, nàng đều không cần, lại nói, sau khi giặt tẩy sẽ gửi trả lại ta.
Những chuyện khác một mực không đề cập tới.
Giặt tẩy trả lại rõ ràng là lời nói khách khí mà thôi. Một thứ nữ không hay xuất môn, không được sủng ái, ít khi có đồ mới, chỉ cần chọn quần áo nửa mới nửa cũ là phù hợp lẽ thường, cứ cho là không biết trân quý, nhưng nhìn thấy đai lưng cũng nên hiểu được nó có giá trị xa xỉ, đổi lại đai lưng bình thường khác thì đã sao? Nhưng lại công khai ăn mặc như vậy đi ra ngoài, còn đắc chí, vẫn là không có mắt nhìn, kiến thức hạn hẹp. Đào thị trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, lại hỏi:
Con sao lại hắt trà lên người nàng?
Nàng hôm nay đã vu hãm Phạm Ngũ Nhi, Lâm Cẩn Dung chỉ thản nhiên nói:
Con là cố ý. Nàng ở mặt ngoài giả bộ trung thực, đầu cũng không dám ngẩng lên, lại ở dưới bàn vụng trộm dẫm lên váy của Tôn gia tiểu thư, lại thỉnh thoảng đá người ta một cái, còn làm bộ không phải cố ý.
Đào Phượng Tường muốn lấy công chuộc tội với Lâm Cẩn Dung, nhanh chen vào nói:
Khó trách, nàng bị so sánh với Tôn gia tiểu thư a. Ngẫm lại nha, nếu gặp phải tính tình của ta, bị người khác dẫm lên váy rồi đá đá, ta còn không khiến Phạm Ngũ Nhi kia khổ sở hay sao? Vậy thật đúng là trúng kế của nàng rồi.
Ngô thị tuy rằng cũng thấy Lâm Cẩn Dung nói chuyện này thập phần khiến người ta khiếp sợ, quả thực bất khả tư nghị, nhưng cũng hung hăng trừng mắt nhìn Đào Phượng Tường một cái, ý tứ là ai cần nàng lắm miệng, Đào Phượng Tường chu miệng, cúi đầu trốn phía sau Đào Phượng Khanh.
Thời điểm Tôn gia phu nhân rời đi xác thực vẻ mặt giận dữ, nhưng nàng nghĩ đến đó là bởi vì không vừa mắt Tôn Hồng Lí, lại không nghĩ rằng phía sau còn có chuyện như vậy. Có điều ngẫm lại, Lâm Cẩn Dung cùng Phạm Ngũ Nhi cũng là lần đầu gặp mặt, vô oán vô cừu, nàng cũng không phải loại người thích khiêu khích hại người khác, chắc hẳn là thật. Vậy cô nương kia nhân phẩm quả nhiên có vấn đề, dù thế nào cũng không thể đồng ý. Đào thị lại thở dài nói:
Như thế nào đều là kẻ thích bắt nạt người khác như vậy?
Lâm Cẩn Dung cười nói:
Con còn nghe thấy người khác nghị luận về đồ cưới của thứ nữ nhà họ, quên đi, chúng ta không nên đàm tiếu sau lưng người khác. Dù sao người này nhân phẩm tuyệt đối có vấn đề.
Đào thị vội nói:
Thôi, con đừng nói nữa, đi xuống đi.
Sau đó quay đầu nhìn Ngô thị, vẻ mặt bất đắc dĩ cầu xin giúp đỡ, ý tứ này, muốn cùng Ngô thị tham khảo một lần nữa.
Lâm Cẩn Dung cũng không tin Đào Phượng Tường sẽ nói Phạm phu nhân là người không chịu thua thiệt, Ngô thị sẽ không biết, nàng tạm thời cũng chỉ có thể làm được đến vậy, vì thế liền cùng Đào Phượng Tường nhìn nhau cười, dắt tay lui xuống.
Trở lại trong phòng, Lệ Chi nhỏ giọng nói:
Tiểu thư, vì sao người phải làm như vậy?
Người khác không biết, sự tình nàng rất rõ ràng, nàng thật sự không rõ Lâm Cẩn Dung vì sao phản cảm Phạm Ngũ Nhi như thế.
Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm chính mình trong gương, đáp phi sở vấn
(hỏi một đằng trả lời một nẻo)
:
Lệ Chi, hôm nay ta đã hiểu được, cái gì gọi là ba người thành hổ, miệng nhiều người nói, cũng trở thành chân lý. Mặc kệ ta làm cái gì, làm như thế nào, ngươi đều phải nhớ rõ, tóm lại, ta muốn tốt cho mọi người.
Lệ Chi trầm mặc một lát, rốt cuộc gật đầu.
Lâm Cẩn Dung một đêm ngủ ngon, hừng đông chạy tới thỉnh an Đào thị, đúng lúc thấy Đào thị cùng Cung ma ma càu nhàu:
Thật sự là người nghèo ai cũng e ngại, người bên ngoài tìm việc hôn nhân tùy tiện nói chuyện có thể gặp được người trong sạch, hắn thì sao, lần lượt từ Bình châu đến Thanh châu, không phải người này có vấn đề thì cũng là người kia. Tại sao lại khó khăn như vậy?
Cung ma ma cười làm lành nói:
Phu nhân an tâm một chút chớ sốt ruột, đó là người thiện tâm, cho nên muốn chọn người tốt, nếu không như thế, tùy tiện chọn một người là được rồi.
Đào thị liền thở dài:
Ta là sợ ngày sau tự ta thấy ghê tởm. Quên đi, vẫn là nên xem xét lại Tôn gia tiểu thư, nàng có thể chịu nhịn, nói không chừng là người lòng dạ bao dung. Cũng không biết nhà nàng còn chấp nhận không?
Lâm Cẩn Dung hiểu được Phạm Ngũ Nhi không được, không khỏi ha ha cười:
Mẫu thân, phải thử qua mới biết được.
Qua một chốc, Ngô thị phái Tống ma ma tới thông báo Phạm gia sai người đến trả đai lưng cho Lâm Cẩn Dung, cũng không đề cập gì đến bộ quần áo, kỳ thật cũng chính là nhân tiện hỏi thăm ý đồ của Đào thị như thế nào, Đào thị chán ghét nói:
Tặng để an ủi nàng ta đi!
Sau đó đem đai lưng ném cho Lệ Chi:
Đem chỉ bạc cùng hạt châu kéo ra sửa lại đi.