• 1,907

Chương 112: Quật Lư


Số từ: 2434
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Hoàng hôn một chút lại một chút dày đặc bao phủ, đèn lồng khắp nơi trong Lục phủ theo thứ tự được thắp sáng, toàn bộ Lục phủ bị bao vây trong ánh sáng mông lung.
Tập Hiền các của Lục gia lão thái gia lại sáng ngời, bốn đèn lồng mới tinh đỏ thẫm bằng lụa được thắp lên trên cửa hiên, chiếu sáng phạm vi trong mấy trượng quanh đó.
Lục Giam khoanh tay đứng đối diện Lục lão ông cao tuổi đang ngồi trước án thư làm bằng gỗ tử đàn, tản ra ánh sáng nhạt của sừng tê giác, hắn cúi mắt nhìn đá thanh chuyên dưới chân, bình tĩnh trầm mặc.
So sánh với Lục lão thái thái bị bệnh nhiều năm, Lục lão ông tầm hơn 60 tuổi vẫn còn trẻ, hắn mặc một kiện cẩm bào trong nhà hoa văn chìm, phía dưới là hài thanh bố, râu tóc hoa râm, y phục chỉnh tề, lông mày của hắn rất đậm – đến mức khiến người ta có một loại ảo giác, trên khuôn mặt kia người ta chỉ nhìn thấy lông mày, ngược lại làm cho người ta xem nhẹ cặp mắt luôn lóe ra tinh quang.
Hắn thoải mái tựa vào ghế làm bằng gỗ tử đàn to rộng, mỉm cười nhìn tôn tử ưu tú nhất trong Lục gia này, có điều hắn từ nhỏ rời xa nhà, cũng có thể nói là tôn tử xa lạ nhất:
Con ở Thanh châu có nhiều chuyện như vậy? Không muốn nói gì với ta sao?
Thanh âm của hắn không cao, biểu tình cũng thực ôn hòa, nhưng bên trong ẩn chứa dò xét không buông tha.
Chính là biểu tình cùng thái độ bất động thanh sắc, nhìn như ôn hòa, kì thực căn bản không lưu lại đường lui này đã thống trị Lục gia, khiến Lục gia Đại lão gia Lục Kiến Tân làm quan bên ngoài nhiều năm dù có đắc ý thế nào, cũng không dám quên người trong nhà, mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, luôn sớm sai người vấn an tặng lễ, cũng không dám có chút chậm trễ; Khiến Lục gia Nhị lão gia Lục Kiến Trung ở nhà khổ tâm kinh doanh nhiều năm cho dù đã làm tổ phụ, dù có không cam lòng, bất bình, ủy khuất, cũng chỉ dám giải quyết sau lưng, cũng không dám đảm đương đối mặt với hắn nói một chữ không, không cho ngồi cũng không dám ngồi, không cho đứng cũng không dám đứng; Khiến Lục gia Tam lão gia Lục Kiến Lập đọc sách càng đọc càng khổ sở, làm người càng mất mát, mặc kệ muốn buông xuôi cỡ nào, ở trước mặt hắn cũng vẫn không thể không ngẩng đầu ưỡn ngực, làm bộ chính mình thực tự lập.
Lục Giam lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, làm như đang suy tư có nên nói hay không.
Lục lão ông khe khẽ thở dài:
Hài tử, ta là thân tổ phụ của con, toàn bộ Lục gia đều là con cháu đời đời của ta, trong lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, không có đạo lý nặng bên này nhẹ bên kia.
Hắn cảm thấy hắn đã nói đủ rõ ràng, nếu nói trong nhà này người có thể săn sóc lý giải Lục Giam nhất, trừ bỏ hắn sẽ không còn ai. Lục Giam chính là người có tâm tư, khó xử cũng khó mà mở miệng.
Trên thực tế, Lục Giam trên mặt xác thực hiện lên một tia do dự, nhưng hắn vẫn châm chước nói:
Nghe nói phương bắc đại hạn, đàn dê đàn trâu ở Mạc Bắc đã chết rất nhiều, mùa đông năm nay đại khái sẽ không thái bình.
Tin tức này hiện tại sĩ tử nơi nơi đều truyền khắp, hắn thử tìm tòi ánh mắt giọng khách át giọng chủ dưới hàng lông mày kia của Lục lão ông, nhìn xem bên trong là thần sắc gì, tức giận hay là phẫn nộ? Hay là mất hứng? Chỉ thấy Lục lão ông nhắm mắt lại, vẻ mặt đều là biểu tình
Tiếp tục nói, ta nghe
.
Lâm gia, Ngô gia đều đã có hành động, sao có thể giấu giếm lão thái gia? Lục Giam cắn chặt răng:
Cho nên bọn họ đều cảm thấy mùa đông năm nay giá lương thực nhất định sẽ tăng cao.


Chúng ta đi chậm một bước. Hiện tại giá lương thực ở Bình châu so với hai ngày trước đã tăng gấp hai, Đại ca con đã đến phụ cận Đại châu xem thử, nhìn xem có thể mua với giá rẻ hơn hay không, nhưng cho dù thành công, phí chuyên chở cũng không nhỏ.
Lục lão ông ngữ khí bình tĩnh trần thuật sự thật, thản nhiên nói:
Trước khi con xuất môn. ta từng cho con không ít tiền, để con ở bên ngoài không phải chịu ủy khuất, nghe nói lúc con ở Thái Minh phủ thực tiết kiệm, như vậy hiện tại con mang về được bao nhiêu?

Lục Giam trầm mặc một lát, đáp:
Đại khái còn có mười lượng bạc.


Như thế nào? Đào gia không thay con kiếm thêm nhiều tiền sao?
Lục lão ông đột nhiên mở mắt, mang theo vài phần châm chọc cùng cười nhạo nhìn chằm chằm Lục Giam:
Đúng rồi, con vừa mới đưa tiền cho nhà người ta, lương thực phải chờ tới mùa đông mới có thể tăng giá, hương liệu, nhóm hàng hóa đầu tiên mới vừa được mua, tiền còn chưa kịp đưa đến tay đúng không?

Lục Giam cúi mắt, không thấy hối hận, không biện giải, trầm mặc mà chống đỡ.
Lục lão ông lại đợi hồi lâu, cũng không thấy Lục Giam trả lời, tức giận cười cợt, thật sự là lợn chết không sợ nước sôi, lại phải đợi một lúc, trước hết bị tiểu tử này khiến tức chết rồi, được rồi, không đợi, hắn muốn hỏi còn không được sao? Vì thế thẳng đánh vào yếu điểm:
Ta hỏi con, Đồ gia cần gả đi mấy nữ nhi? Cưới thêm mấy nhi tức? Năm mới tang sự của Đồ gia lão thái gia tốn bao nhiêu tiền?

Lục Giam đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo cuối cùng là mở miệng:
Đồ gia lão thái gia thọ bảy mươi tuổi, dùng năm mươi vạn văn tiền…… Mượn không ít tiền, còn chưa thể hoàn trả, nhà hắn còn có hai nữ nhi, ba nhi tử chưa thành thân.
Hắn nói năm chữ Đồ gia lão thái gia này có chút khổ sở, rõ ràng là thân ngoại tổ phụ của hắn, ngày bé đau lòng hắn, hiện tại nói đến lại giống như người ngoài, thời điểm người chết, hắn thậm chí không thể mặc tang phục.

Ha!
Lục lão ông trầm mặc một lát, bật cười một tiếng:
Nói như vậy, Đồ gia đã hoàn toàn suy tàn rồi sao? Ngay cả mai táng đều phải vay tiền, cưới nhi tức đều phải dựa vào việc gả nữ nhi để hoàn vốn! Con chỉ có trăm lượng hoàng kim, kiếm được tiền cũng đủ để Đại ca con trả phí chuyên chở cùng phí nhân công mua lương thực từ Đại châu về?! Chi phí ăn mặc của con, không phải là người trong nhà đưa cho con sao? Ta thông cảm con, cố ý cho con tiền tài, cho con đi giải sầu, con lại đối đãi như vậy? Giấu giếm ta, con giấu giếm được sao?! Con săn sóc Đồ gia như vậy, sẽ không sợ mẫu thân con
(ý chỉ Lâm Ngọc Trân)
thương tâm thất vọng đau khổ hay sao?

Lục Giam thẳng tắp quỳ xuống, dập đầu, nhẹ nhàng nói:
Sinh hạ có ơn sinh thành, nuôi dưỡng có ơn dưỡng dục, tôn nhi cũng không dám quên. Lâm gia còn chưa cần tôn nhi hỗ trợ, Đồ gia cũng đã sụp đổ, tôn nhi chỉ có một người, một đôi tay, chỉ có thể trước tập trung vào chuyện quan trọng nhất. Không phải cố ý muốn giấu giếm, mà là nhiều lời sẽ dẫn đến nhiều sai lầm. Chuyện lương thực, vốn là mượn thế lực của Đào gia, đã là không làm mà hưởng, nếu có lòng tham, thiên địa cũng không dung thứ. Mặc kệ như thế nào, tổ phụ cho rằng tôn nhi làm không tốt, tôn nhi đều nhận trách phạt. Nhưng nếu có một lần như vậy nữa, tôn nhi vẫn sẽ làm như thế.

Con lừa bướng bỉnh này tức chết người đi được! Sao không đổi cách nói, chịu thua không được hay sao? Nhiều lời nhiều sai lầm? Khó trách suốt ngày cũng không nói mấy câu. Lục lão ông thật to thở hổn hển, hất mạnh đầu, nhìn đèn lồng bằng lụa ở góc tường đang đung đưa mà mím môi. Hai nhi tức, một người quá mạnh mẽ bá đạo, không buông tha người khác, một người âm nhuyễn, nước mắt rơm rớm, ai cũng không nhường ai, quả nhiên là nhiều lời nhiều sai lầm.
Lục Giam thấy hắn chậm chạp không nói, cũng không ngẩng đầu, trầm mặc không hề nhúc nhích.
Hồi lâu, thanh âm của Lục lão ông giống như từ nơi xa truyền đến:
Hai tin tức này, Đào gia có được từ đâu? Con làm sao mà biết được?

Đây là sẽ không tiếp tục hỏi về sự tình Đồ gia, Lục Giam thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm tư loáng thoáng, mông mông lung lung dần dần nổi lên, hắn nhẹ giọng nói:
Lúc ấy, Đào gia Đại thiếu gia dẫn đệ muội cùng biểu đệ muội đến các cửa hàng du ngoạn, Lâm Tứ ngẫu nhiên nhắc tới hai chuyện này, Đào gia Đại thiếu gia lập tức chú ý tới. Ta là ở các cửa hàng chung quanh tìm kiếm cơ hội, vừa mới gặp được bọn họ, nên vô tình nghe thấy.


Con nói là nữ nhi Lâm Tứ của Tam phòng Lâm gia? Chính là Lâm Tứ ở ấm lô hội mà mẫu thân con chuẩn bị cho A Vân gây náo động sao?
Lục lão ông nhăn mày, nhẹ nhàng vuốt râu:
Ta nhớ rõ, trong lúc các nhà ở Bình châu tranh nhau mua đất bị nhiễm mặn, trước hết cũng là do Đào Thuấn Khâm vì bào muội mua đất bị nhiễm mặn, Lâm gia Tam phòng thu lợi nhiều nhất……
Đào Thuấn Khâm ở Thanh châu cũng mua không ít đất bị nhiễm phèn, nhưng đây đều là từ sau khi trở lại Thanh châu. Trong chuyện này có gì liên hệ với nhau không? Hắn ngồi thẳng thân mình, hai mắt phát sáng:
Con đem tình hình lúc đó kể lại với ta!

Lục Giam thấy hắn không có ý tứ chán ghét phản cảm, phảng phất giống như còn thấy hứng thú, cũng liền cẩn thận nghiêm túc kể lại.
Lục lão ông nghe xong, trầm mặc không nói lời nào, lại chỉ vào ấm nước trên chậu than. Lục Giam chạy nhanh đứng dậy đem khăn tay bao lấy ấm nước, đến trước mặt hắn rót chén trà nóng, hai tay dâng lên.
Lục lão ông chậm rãi uống một ngum, nhẹ nhàng vẫy tay:
Con đi xuống đi.

Cứ như vậy là xong rồi? Lục Giam có chút kinh ngạc, thấp giọng đáp vâng, hành lễ cáo lui, đi đến cạnh cửa, lại nghe Lục lão ông ở phía sau thản nhiên nói:
Ân sinh thành hay ân dưỡng dục đều là ân, hiện tại đành thôi, con làm việc cũng không tệ lắm. Biết hoàn cảnh của con không dễ dàng, cũng không còn cách nào, đây là số mạng của con a. Đùng buồn ở trong lòng, đối với con không có lợi. Thẩm nương của con cố nhiên cũng có nhiều khó xử, nhưng nàng còn có Lục đệ. Còn mẫu thân con, nàng không có ai, con nên hiếu thuận thông cảm nàng một chút.

Lục Giam trở lại trịnh trọng hành lễ:
Tổ phụ giáo huấn phải.

Lục lão ông hướng hắn vẫy vẫy tay, nhắm mắt tựa vào ghế bành lâm vào trầm tư. Hết thảy đều bắt đầu từ động tĩnh của Đào gia, ba chuyện này giờ phút này còn chưa thấy lợi nhuận, cứ chậm rãi, đợi đến mùa đông, có lẽ có thể biết rõ ràng.
Lục Giam mới bước trên đường nhỏ trúc ảnh che phủ ngoài Tập Hiền Các, chợt nghe có người nhẹ nhàng nức nở nói:
Nhị lang, con có sao không? Tổ phụ có tức giận không?
Ngay sau đó một nữ nhân từ trong rừng trúc bước nhanh ra, đi đến trước mặt hắn, một phen kéo lấy tay áo hắn liền thấp giọng nức nở:
Nhị lang đáng thương của ta……
Chính là Đồ thị, yếu đuối nắm khăn tay khóc như ruột gan đứt từng khúc.
Lục Giam hơi hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói:
Thẩm…… Đừng khóc, tổ phụ không làm khó ta, đêm khuya gió lạnh, cẩn thận bị phong hàn.


Thẩm?
Đồ nhanh lấy khăn tay che miệng, giống như con thỏ bị chấn kinh nhìn quanh trái phải:
Không có bị ai nhìn thấy chứ? Ta không muốn để con chọc phiền toái, trong lòng lại thật sự lo lắng, ở chỗ này chờ con suốt một canh giờ……

Lục Giam nhu hòa nói:
Mau trở về đi thôi, ta thật sự không có việc gì.

Đồ thị nước mắt mới dừng lại trào ra:
Ta không muốn để con nhận thêm phiền toái, nhưng ta thật sự không còn cách nào khác…… Nhà cữu phụ con giống như vậy, cũng không thể để biểu tỷ muội biểu ca biểu đệ của con sống quãng đời độc thân còn lại được? Cữu phụ con nói, Đại biểu ca trong nhà vừa sinh con thiếu chút nữa thì chết non, dù sao cũng nuôi không nổi……

Lục Giam mày càng nhíu chặt:
Sẽ không, chờ một chút, đợi đến mùa đông đi……


Mùa đông thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp sao?
Đồ thị giương mắt chờ mong nhìn Lục Giam, chợt nghe bên cánh rừng truyền đến một tiếng vang nhỏ, hai người kinh hãi đổ một thân mồ hôi lạnh. Lục Giam ngăn trước Đồ thị, bước qua nói:
Ai?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.