• 1,907

Chương 126: Hương Vị


Số từ: 2361
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Ngày mùng một tháng 10, ngày rét lạnh đã tới.
Một ngày này, Lâm lão thái gia sáng sớm đã dẫn chúng nam đinh, chậm rãi ra khỏi thành đi viếng mồ mả tế tổ. Lâm lão thái thái ở nhà, dẫn nữ quyến thay đổi trang phục mùa đông, chuẩn bị vây lô hơ lửa, ủ rượu nướng thịt, nhàn thoại việc nhà.
Chu thị cùng Đào thị hai người gần đây tăng thêm không ít ăn ý, ngươi kính ta một chén rượu, ta gắp khối thịt cho ngươi, thổi phồng Lâm lão thái thái cũng là ngươi vừa mới nói một câu, ta liền đi theo thêm một câu nữa, phối hợp thiên y vô phùng, lại có vài tôn tử và nhi tức, thỉnh thoảng nói chêm chọc cười ầm ỹ, khiến Lâm lão thái thái mặt mày hớn hở.
Nhưng người bất khoái nhất là La thị, bệnh
Phong hàn
của nàng vừa khỏi hẳn không lâu, còn chưa dám lại gần Lâm lão thái thái, kính rượu xong liền có vẻ ủ ê ngồi ở một góc một mình ăn thịt uống rượu, mang theo chút u oán thỉnh thoảng vụng trộm đánh giá Chu thị cùng Đào thị, bực mình nói không nên lời. Lâm Lục lặng lẽ rót một ly rượu Đông Dương qua, hai mắt nhìn La thị, hướng Đào thị đang nói chuyện.
Người này chẳng phải nên tỏ vẻ thân cận hơn sao? Bị người bắt được điểm yếu thì sẽ nhận thua sao? La thị liền cắn chặt răng, tiếp chén rượu đứng dậy đi qua kính Đào thị:
Tam đệ muội, ta kính muội, ngày thường nếu có chút đắc tội không chu toàn, còn thỉnh muội nể mặt tẩu tử phía trên như ta.
Không đợi Đào thị trả lời, liền một ngụm uống cạn chén rượu:
Ta xin uống trước.

Như vậy cho dù là hắt nước bẩn lên người nàng cũng được sao? Đào thị thản nhiên nhìn Lâm lão thái thái liếc mắt một cái, chỉ thấy Lâm lão thái thái ra vẻ đang trêu chọc tằng tôn tử
(chắt trai)
, kì thực một đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm nơi này, liền nhẹ nhàng loan loan khóe môi, hai tay nâng chén đối với La thị:
Nhị tẩu, ta ngày thường nếu có chút đắc tội không chu toàn, cũng thỉnh tẩu nể mặt đệ muội như ta.
Nói xong cũng uống một hơi cạn sạch.
Chu thị tròng mắt vừa chuyển, vỗ tay nói hay:
Như vậy thì tốt rồi! Vô cùng cao hứng ăn thịt uống rượu!

Thấy hai người hòa hảo, Lâm lão thái thái tâm tình tốt, liền phân phó Chu thị:
Không phải nói làm thịt một con nai sao, lưu lại một nửa cho công công và bọn họ, đầu cũng chặt ra một nửa, dùng dầu vừng tẩm, chúng ta tinh tế nướng ăn, hôm nay sẽ để các con uống rượu thỏa thích một chút, uống rượu cũng không được chửi loạn.

Thấy bà hưng trí cao, mọi người không khỏi vui vẻ, Lâm Lục cười nói:
Từ lúc con nghe nói có thịt nai, liền vẫn nghĩ tới món thịt nướng. Hôm qua đã muốn mở miệng nói với tổ mẫu, lại sợ tổ mẫu chê con không thục nữ, nhẫn a nhẫn a, đêm qua vừa nhắm mắt đã nghĩ tới thịt nai, hiện tại được ăn rồi, tổ mẫu rốt cục thành toàn cho con a!

Lâm lão thái thái cười ha ha:
Tiểu miêu này thật là tham ăn! Nhanh cho Lục tiểu thư của chúng ta một bàn lớn, hôm nay chúng ta liền xem nàng có thể ăn được bao nhiêu!

Đợi cho thịt nai đưa lên, đám người Hề thị, Văn thị quả thực bưng một bàn thịt nai to tướng đặt trước mặt Lâm Lục:
Lục tiểu thư thế này đủ chưa?
Lâm Lục cũng không cần bọn nha hoàn hỗ trợ, cười hì hì đem dầu vừng quết đều, ngồi ở bên bếp lò nướng:
Là các tỷ làm cho ta ăn, nhưng không cho cười ta.

Tất cả mọi người cười:
Không cười muội, không cười muội, muội cứ ăn hết đi!

Lâm Thất liền xắn tay áo, đi đến bên cạnh Lâm Lục ngồi xuống:
Lục tỷ, ta hỗ trợ tỷ.

Lâm Lục liền đuổi nàng:
Tránh ra, muội tới giúp ta ăn chứ gì? Tròng mắt muội vừa chuyển, ta chỉ biết muội đã có chủ ý gì đó.

Lâm Thất trợn tròn ánh mắt nói:
Di, kỳ thật tỷ mới là Lâm Thất? Bằng không sao tỷ biết ta đang suy nghĩ cái gì?
Liền đuổi theo xem vành tai của Lâm Lục:
Ta xem xem, ta xem xem ta đoán có sai không……

Lâm Lục thối nói:
Chính muội là ai muội cũng không biết sao?

Mọi người không khỏi cười ha ha, Chu thị kéo tay Lâm Thất cười nói:
Ngươi là Thất hay là Lục a? Nha đầu nào uống rượu được hơn?

Lâm Cẩn Dung cầm một ly rượu Đông Dương ấm áp, mỉm cười nhìn cặp song sinh đùa giỡn, thấp giọng nói với Lâm Cẩn Âm:
Thời điểm Lục muội cùng Thất muội không bá đạo, thật sự luôn khiến người vui vẻ, cũng khó trách lão thái thái thích các nàng như vậy.
Nàng dù sống cả hai đời cũng không thể làm được như thế.
Lâm Cẩn Âm cười nói:
Đây là trời sinh thành bản lĩnh, buộc đi làm làm không giống ngược lại thành bêu xấu. Thịt nướng đầy mỡ, nếu muội nguyện ý, không ngại sau đó vì mọi người pha trà, nói vậy mọi người đều sẽ yêu thích.

Lâm Cẩn Dung trầm tư một lát, thấp giọng phân phó Lệ Chi mang trà cụ của nàng tới. Vừa quay đầu lại, liền thấy Đào thị và La thị ngồi cùng nhau, nhỏ giọng nói chuyện, Đào thị vẻ mặt đứng đắn, ánh mắt lại lóe quang, hàng lông mày trang điểm tinh tế của La thị càng nhíu vào gần nhau, vẻ mặt trầm tư.
Không bao lâu, nói chuyện chấm dứt, Đào thị hơi có vài phần đắc ý đi tới, ngồi xuống bên cạnh hai nữ nhi, cười nói:
Đang nói gì vậy?


Đang khen ngợi tính tình Lục muội cùng Thất muội hoạt bát khiến người yêu thích.
Lâm Cẩn Dung tò mò nàng cùng La thị nói gì đó, liền nhỏ giọng hỏi:
Nương, người cùng Nhị bá mẫu nói gì thế?

Đào thị cười nói:
Chưa nói cái gì. Chính là nhắc nhở nàng, gần đây cô cô con chưa từng tới chơi, nàng nên tìm cơ hội nhận lỗi.
Kỳ thật chính là uyển chuyển nhắc nhở La thị, nên đem chuyện Lục Giam cùng Lâm Lục sớm định ra mới tốt.
Đang nói, chỉ thấy Lâm Thất đứng dậy, cùng La thị thấp giọng nói mấy câu sau lại tới bên cạnh Lâm Lục ngồi xuống, nhỏ giọng nói nhỏ. Lâm Lục như không nghe thấy, mặt mày bất động, trấn định tự nhiên tiếp tục nướng thịt, không bao lâu, hì hì cười:
Được rồi!
Chầm chậm từ tốn, để thịt kia bớt nóng, rồi gắp bằng gỗ mun, dùng đĩa trắng gắp đưa tới bên miệng Lâm lão thái thái, yêu kiều cười:
Tổ mẫu, đây là khối thịt nai nướng đầu tiên, là chỗ thịt ngon nhất, người nếm thử trước đi.


Tổ mẫu răng không tốt, chỉ nếm thử một miếng là được rồi.
Lâm lão thái thái vui mừng hưởng thụ hiếu tâm của chất nữ, híp mắt tinh tế thưởng thức:
Rất ngon.
Đợi bà nuốt xuống, Lâm Lục lại săn sóc đưa qua một ly rượu nóng:
Tổ mẫu uống ngụm rượu.

Lâm lão thái thái được nàng hầu hạ không một chỗ nào có thể chê trách, cười nói:
Nếu nói về các chất nữ, vẫn là A Châu hiểu được cách hầu hạ ta nhất. Người thông minh hơn nàng không phải không có, nhưng không có ai như nàng hiểu ta đến vậy.

Ngày xưa, Lâm Thất nếu nghe thấy thế, tất nhiên sẽ tiến lên làm nũng, không thuận theo sẽ không buông tha, nhưng hôm nay Lâm Thất cái gì cũng không nói, chỉ mỉm cười nhìn Lâm Lục. Lâm Lục được khen ngợi, trên mặt vẫn chưa lộ ra thần sắc vui mừng, còn có vài phần thẫn thờ:
Kỳ thật chất nữ vẫn nhớ kỹ sáu tuổi năm ấy được tổ mẫu tự tay nướng thịt nai, hương vị kia cả đời cũng không thể quên.

Lâm lão thái thái ngẩn ra, lập tức cười nói:
Đúng, đúng, chính là như vậy. Nha đầu tai quái con còn có tâm, còn nhớ rõ hương vị kia sao?

Lâm Ngũ hừ lạnh một tiếng, chua giọng nói:
Tổ mẫu, Lục muội muội đây đều là tham ăn a.

Lâm Lục làm như không nghe thấy, nhỏ giọng nói:
Hồi lâu không thấy cô cô cùng Vân muội muội tới chơi, nghe nói các nàng đều cực kỳ yêu thích thịt nướng, tuy biết nhà họ không thiếu mấy thứ này, nhưng không biết có hương vị ấm cúng như thế này không? Dịp tết nhất, cũng nên mời các nàng tới đây chơi.

Buổi nói chuyện chạm vào tâm sự của Lâm lão thái thái, Lâm lão thái thái thở dài:
Cũng là hài tử này có tâm, không uổng cô cô thương con. Người đâu, đem hai khối thịt nai đưa qua cho Cô phu nhân, nói Lục tiểu thư giữ lại tặng nàng. Hỏi nàng ngày mai có thể tới không, lại đây ăn cơm.
Vừa cười nhìn mọi người:
Phần nhân tình này ta cũng không thể nuốt xuống.

Mọi người ngầm hiểu cười, Lâm Lục mặt hơi hơi đỏ lên, tiếp tục trở lại bếp lò cúi mắt chuyên tâm thịt nướng, nướng xong lần lượt phân phát cho mọi người, Lâm Cẩn Dung khoái hoạt ăn rất nhiều, lại uống nhiều rượu Đông Dương. Uống đến cao hứng liền đứng dậy hiến nghệ pha trà, lần lượt tạo ra chữ
Cát Tường Như Ý
cho mọi người, đặc biệt tạo thêm chữ
Thọ
cho Lâm lão thái thái, lại thêm chữ
Hảo
cho Lâm Cẩn Âm, ngay cả chất nhi Đại phòng còn chưa thể uống trà nàng cũng tạo nên chữ
An
đưa qua, được mọi người thật tình khen ngợi, chính nàng cũng có chút vui vẻ.
Đang cao hứng, chợt nghe Lục gia phái Phương ma ma tặng lễ vật đáp lại đến, cũng là hai khối thịt dê non, cộng thêm hai mâm quýt tươi mọng ánh vàng rực rỡ.
Phương ma ma tặng lễ vật cho mọi người, cười nói:
Phu nhân nhà ta nói, cảm tạ Lục tiểu thư có hiếu tâm, nhưng ngày mai Tri châu gia Tống phu nhân mời khách, sợ là không tới được. Vốn nên làm chủ thỉnh lão thái thái cùng Cữu phu nhân, biểu tiểu thư đi qua chơi, nhưng tiếp theo đúng là có vài người nhà đến, thật sự bận việc. Đành phải chờ nàng nhàn rỗi, lại chuẩn bị rượu nhạt thỉnh các vị.

Lâm lão thái thái không cho là đúng:
Nếu như thế, cứ bảo nàng chu toàn việc trước mắt. Ngươi nói với nàng, nàng nhàn rỗi, bảo nàng tới thăm ta, ta có lời muốn nói với nàng.


Vâng.
Phương ma ma cáo từ, La thị liền ra hiệu cho Thôi ma ma, Thôi ma ma hiểu ý, thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, lặng lẽ theo đi ra ngoài. Trong chốc lát, lại trở về dán bên tai La thị thấp giọng nói:
Thật sự là bề bộn nhiều việc, nhưng đúng là còn tức giận, bất quá người yên tâm, không có trở ngại gì. Có lão thái thái chống đỡ rồi.

Gương mặt căng thẳng của La thị cuối cùng được buông lỏng, Lâm Lục mắt thấy thần sắc của nàng chuyển biến tốt, cũng lặng lẽ buông ra khăn tay đã bị vò gắt gao.
Mọi người vừa cười nháo một hồi, gần tới giờ Thân, Lâm lão thái thái có chút mệt mỏi, đang muốn kêu mọi người tan tiệc, chợt nghe bên ngoài một trận tiếng bước chân vang lên, tiếp theo các nam nhân Lâm gia tiến vào. Lâm lão thái gia đi trước làm gương, trên mặt như cũ không có biểu tình gì, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nhưng phía sau, Lâm Đại lão gia, Lâm Nhị lão gia hé ra khuôn mặt tươi cười, Lâm Tam lão gia lại đắc ý vuốt râu, vào cửa còn phá lệ chủ động hướng Đào thị cười cười.
Lâm lão thái thái thấy trượng phu cùng bọn nhỏ vui vẻ, vội hỏi:
Đã gặp chuyện tốt gì vậy?

Lâm Đại lão gia lặng lẽ nhìn Lâm lão thái gia liếc mắt một cái, thấy Lâm lão thái gia không nói lời nào, đành phải hết sức duy trì thần sắc bình tĩnh, ổn định thanh âm nói:
Vừa nhận được tin tức, triều đình khẩn cấp muốn lương thực, dùng phương thức mộ thương vận lương, chỉ cần đem lương thực vận chuyển đến phương bắc, phí tổn mất một trăm năm mươi văn tiền có thể nhận được hai ngàn tiền giao dẫn, sau đó đến kinh thành hoặc là đông nam trao đổi muối về bán lấy tiền!

Nhất thời, mọi người trên mặt đều tươi cười. Chu thị kích động không biết nên bắt tay đặt ở đâu mới tốt; La thị còn lại là hai mắt tỏa sáng, hận không thể chạy nhanh trở về tính mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền; Xét ra, Tam phòng bình tĩnh hơn rất nhiều. Đào thị tuy rằng đắc ý, vẫn nhớ rõ nên ổn định, rụt rè mỉm cười, chỉ cố ý đi đến bên cạnh Lâm Cẩn Dung, giống như ca ngợi vỗ nhẹ lên đầu vai nàng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.