• 1,907

Chương 128: Thay Đổi


Số từ: 2364
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Ngọc Trân mắt thấy La thị thi lễ xong, mới thản nhiên nói:
Nhị tẩu đây là làm gì vậy, ngày ấy coi như lão thái thái đã nói rõ ràng, chúng ta là thân thích, xương cốt gãy vẫn có thể nối lại được, Nhị tẩu chỉ là sợ ta trách tỷ, cho nên mới không cẩn thận lỡ lời mà thôi, không cần phải nói nhiều.

La thị cười đến mặt đều cứng đờ:
Ta nhất thời hồ đồ.


Cho nên mượn ta làm kẻ ngốc sao…… Không biết nếu ta cùng Tam tẩu ầm ỹ, Nhị tẩu có cảm giác gì đây?
Lâm Ngọc Trân không khách khí hoàn lễ đáp trả một câu.
La thị tươi cười nhất thời cứng ngắc trên mặt, trầm mặc hồi lâu, ngượng ngùng nói:
Cô phu nhân, tính tình muội cũng thật cao ngạo. Ta làm sai, liền nhận sai, ngày đó cũng đã bị trách mắng, bị phạt, lại bồi lễ vật với muội, ngay cả Tam tẩu cũng không trách ta, hôm nay chờ muội hồi lâu, vào cửa liền nhận lỗi, ăn nói khép nép, tức giận của muội vẫn không tiêu tan sao? Bằng không muội còn muốn ta phải làm thế nào? Ai không có thời điểm phạm lỗi hồ đồ đây?
Hai nhà thủy chung sẽ trở thành thân gia, nàng sai lầm rồi, cúi đầu phủ phục, Lâm Ngọc Trân nên tiếp nhận mới đúng, chẳng lẽ thật sự muốn xé rách da mặt?
Lâm Ngọc Trân trầm mặc không nói, rũ mắt nhìn xuyến vàng trên cổ tay hồi lâu, rồi thản nhiên nói:
Nhị tẩu, chuyện quá khứ dừng ở đây, ta không đề cập tới, tỷ cũng đừng nhắc lại, nhắc tới trong lòng ta lại khó chịu. Nói đi, tỷ hôm nay là có chuyện gì?

La thị cũng cũng không dám nhắc lại, chuyển nhập chính sự:
Chuyện lương thực chắc Cô phu nhân đã biết? Lão thái gia không cho chúng ta vận chuyển lương thực đi phương bắc, sẽ ở bản địa tìm người qua tay, không biết nhà các muội tính thế nào?
Theo suy nghĩ của nàng, người Lục gia thành thạo, quen thân nhiều người, việc buôn bán đã thành thạo, tất sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội này, nếu có thể, nàng muốn nhờ vả một chút, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
Chuyện này lúc trước Lâm Ngọc Trân biết trễ hơn những người khác trong Lâm gia hai ngày, so với người Lục gia biết trước một ngày, tiền của nàng cũng không thiếu, việc này lúc đó chưa chắc chắn, không cẩn thận còn dễ dàng đắc tội với người phu gia, cho nên cũng không tham dự. Vì thế nàng cũng không thật sự nhiệt tâm, thản nhiên nói:
Ta không quá chú ý tới chuyện của các nam nhân.

La thị tuy rằng cảm giác được nàng lãnh đạm, nhưng cũng đành kiên trì nói rõ ràng:
Vận chuyển lương thực đến phương bắc, 750 văn tiền lương thực là có thể nhận được hai ngàn tiền giao dẫn muối, nếu đem muối vận chuyển trở về, lại là sinh ý không nhỏ. Nếu quý phủ thuận tiện, ta và Nhị ca muội muốn đi nhờ xe, tương lai đồ cưới của chất nữ cũng nhiều hơn.
Nói xong khẩn trương nhìn Lâm Ngọc Trân, xem Lâm Ngọc Trân trả lời thế nào. Nàng đã nói rõ ràng, sự tình liên quan đến đồ cưới của cặp song sinh, nếu Lâm Ngọc Trân còn muốn Lâm Lục làm nhi tức, sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, dù sao cũng là chuyện đôi bên đều có lợi, không có lý do gì có thể cự tuyệt, đương nhiên, trừ phi Lâm Ngọc Trân lại thay đổi chủ ý.
Lâm Ngọc Trân tất nhiên nhận ra ý thăm dò của nàng, trầm mặc hồi lâu, mới nói:
Chờ lão thái gia nhà ta tâm tình tốt, ta sẽ thay tỷ đi hỏi một chút.

Tảng đá trong lòng La thị rốt cục cũng được thả xuống, đứng dậy cười nói:
Ta đây chờ tin tốt của Cô phu nhân.

Lâm Ngọc Trân gật gật đầu:
Ta chút mệt, sẽ không tiễn Nhị tẩu.
Chờ La thị đi rồi, nàng mệt mỏi thở dài, ngửa đầu tựa vào ghế từ từ nhắm mắt lại.
Phương ma ma cẩn thận ở một bên đánh giá vẻ mặt của Lâm Ngọc Trân, không dám khuyên, cũng không dám hỏi. Lục gia có điều kiện kiếm tiền, cũng muốn đi một chuyến này, tuy Lục Nhị lão gia Lục Kiến Trung phụ trách, nhưng Lâm Ngọc Trân nếu thật sự muốn tham gia cũng không phải không thể.
Thật lâu sau, Lâm Ngọc Trân mạnh ngồi dậy, nói:
Ngươi đi hỏi lão thái gia đang làm cái gì? Có rảnh rỗi không, tâm tình thế nào?

Phương ma ma gật đầu rời đi đi, trong chốc lát trở về bẩm báo:
Lão thái gia vừa gặp Nhị lão gia cùng Đại thiếu gia, tâm tình rất tốt, lúc này ở Tập Hiền các không có ai.

Lâm Ngọc Trân đứng dậy thay đổi quần áo mặc trong nhà nửa mới nửa cũ cùng hài, rút bớt trâm sai trên đầu, nhìn trước gương thấy mình đã đủ cẩn thận đoan trang mới nghiêm túc nói:
Theo ta đi gặp lão thái gia.

Phương ma ma kích động, có lẽ trải qua hôm nay, việc hôn nhân của Lục Giam sẽ được định ra.
Lâm Ngọc Trân nghiêm mặt, ngẩng đầu, ưỡn ngực, vững vàng xuyên qua Lục gia đại hoa viên, hướng về Tập Hiền các, dọc theo đường đi có hạ nhân cùng nàng hành lễ vấn an, nàng cũng chỉ thản nhiên gật đầu mà thôi.
Lục lão ông tâm tình quả nhiên rất tốt, cơ hồ là mới vừa nghe thông truyền liền lập tức để nàng đi vào, khoái hoạt hỏi nàng:
Không phải nói đến nhà Tri châu dự tiệc sao? Sao trở về sớm như vậy?

Lâm Ngọc Trân thập phần cẩn thận đứng trả lời:
Nhị tẩu ở nhà mẹ đẻ có việc tới tìm, nhi tức phải trở về.

Lục lão ông hòa ái nói:
Ngồi, ngồi đi. Không có người ngoài ở đây, không cần chú ý như vậy. Nàng tới tìm con là có chuyện gì?
Bằng không Lâm Ngọc Trân sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm mình, còn nhắc tới chuyện như vậy.
Lâm Ngọc Trân cũng tiếp lời:
Nàng muốn dùng đồ cưới mua chút lương thực, nhưng phụ thân ta không cho phép bàn việc buôn bán trong nhà, tới hỏi nhà chúng ta có hướng phương bắc chạy một chuyến hay không, muốn đi nhờ xe. Nhi tức không dám đáp ứng nàng, nói muốn hỏi trước ý tứ công công thế nào.

Lục lão ông liền thở dài:
Phụ thân con nha, bảo ta nói hắn thế nào đây. Rất ngạo khí, thật đúng là làm khổ con cháu. Thôi, đều là thân thích, nếu đã mở miệng, sao có thể không giúp? Con đáp ứng nàng đi, ta sẽ nói với lão Nhị.


Đa tạ công công.
Lâm Ngọc Trân trên mặt có vài phần thật tình thật lòng tươi cười:
Không biết người cảm thấy chất nữ kia của ta thế nào, tên là Lục Cẩn Châu? Chính là tỷ tỷ trong cặp song sinh kia.

Lục lão ông vuốt râu ha ha cười:
Đúng là châu tròn ngọc sáng. Ta nhớ rõ, cũng hoạt bát, rất tốt. Con còn nhớ rõ Mạnh gia năm trước đến nhà chúng ta chơi hay không? Chính là sau đó chuyển đến Đại châu, lần này Lục Thiệu đến Đại châu, vừa vặn gặp được, được nhà hắn giúp đỡ không ít.

Lâm Ngọc Trân có chút không hiểu, đang yên đang lành, tự dưng nhắc đến Mạnh gia là sao? Cũng không dám chen vào nói hay đánh gãy lời, đành phải đi theo cười:
Vâng, còn nhớ rõ, nhà bọn họ mọi người có khỏe không?


Đều tốt, nhà rất giàu có. Hắn có tôn nhi, so với Lục Giam nhỏ hơn một tuổi, lần này đi theo Lục Thiệu đưa lương thực trở về, ta thấy rất có tiền đồ, tiến thối thích đáng, bộ dạng đoan chính tuấn tú, con không ngại cùng Nhị tẩu nói thử xem, có thể thành một mối nhân duyên tốt.
Ánh mắt giấu dưới hàng lông mi của Lục lão ông lóe tinh quang, bất động thanh sắc đánh giá Lâm Ngọc Trân.
Lâm Ngọc Trân sắc mặt khẽ biến, còn miễn cưỡng cười nói:
Có thể ngắm cho Lâm Thất……
Chợt nghe
Ba
một tiếng vang lớn, khiến nàng đổ mồ hôi lạnh, kinh hoảng nhìn Lục lão ông.
Đã thấy Lục lão ông thản nhiên nhìn cái chặn giấy vỡ thành hai nửa trước mặt hắn nói:
Cái chặn giấy này sao ai lại đặt ở đây? Hại ta không để ý làm vỡ mất rồi! Những người này làm việc càng ngày càng không chú tâm, con làm trưởng tức phải nói với Nhị đệ muội, cần phải chỉnh đốn!


Vâng.
Lâm Ngọc Trân rũ mắt nhìn Phương ma ma thu dọn chặn giấy bị vỡ, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ nắm chặt khăn tay.

Ngồi, ngồi a.
Nhìn Lâm Ngọc Trân không được tự nhiên, Lục lão ông trầm tư một lát, thấp giọng nói:
Những năm gần đây con sống cũng không thoải mái, ta và mẫu thân con đều biết, sẽ không bạc đãi con!

Lâm Ngọc Trân đôi mắt đột nhiên liền đỏ, đem khăn tay lau khóe mắt, nhịn xuống lệ, nhỏ giọng nói:
Công công và bà bà vẫn đối đãi với nhi tức rất tốt, nhi tức đều ghi nhớ trong lòng.
Đây là cảm kích từ nội tâm, không có nhi tử, đối với nữ nhân mà nói thì còn có ý nghĩa gì? Nhưng công công bà bà đối đối với nàng thật sự là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Không có nhi tử thì để nàng nhận con thừa tự, cho nàng chọn, cho nàng tuyển, đi xa nhà 7, 8 năm, trong thời gian này cũng không về làm tròn hiếu đạo, vậy mà hai người không trách cứ một câu. Ngay cả phụ thân, mẫu thân ở Lâm gia cũng không thể tìm được điểm nào để chê trách.
Lục lão ông thở dài:
Con cũng đừng nghĩ nhiều, sống ở đời phải chấp nhận số mệnh. Cũng may hài tử Lục Giam rất được, không chịu thua kém, hắn không hề bất hiếu với con chứ?

Nhớ lại chuyện cũ, lại nghe thấy câu hỏi săn sóc này, Lâm Ngọc Trân trong lòng nhất thời ấm áp dào dạt:
Không có. Tuy rằng hắn còn tiến tới, nhưng vẫn có chút ham chơi, nhiều lúc trốn nhi tức chạy ra ngoài chơi, nhi tức lo lắng hắn học cái xấu, hắn lại ít nói, có cái gì cũng không chịu nói với nhi tức……

Lục lão ông chỉ điểm nàng:
Hắn tuổi lớn, lại là nam tử, con không thể nhốt hắn ở trong phòng, như vậy không tốt. Con nên tìm thời điểm thích hợp cho hắn đi ra ngoài, để hắn có thêm kiến thức, hắn mới hiểu được thế sự, mới có thể hiểu được chỗ tốt của con.


Vâng, con về sau sẽ chú ý hơn.
Lâm Ngọc Trân đáp ứng thập phần sảng khoái.
Lục lão ông trầm mặc một lát, nói:
Ta có ý tưởng, còn chưa nói với lão Đại, muốn hỏi trước ý tứ của con, con cảm thấy Tứ chất nữ Lâm Cẩn Dung thế nào? Ta muốn đưa sính lễ để cưới nàng về làm thê tử của Lục Giam.

Lâm Ngọc Trân cả kinh biến sắc, đùa giỡn cái gì vậy? Vừa mới bắt đầu nàng không phải không để ý đến Lâm Cẩn Dung, nhưng Lâm Cẩn Dung thật sự khiến nàng quá thất vọng, còn có Đào thị, không thể hòa hợp. Cho nên từ rất sớm, nàng cũng đã loại trừ Lâm Cẩn Dung, hiện tại, đột nhiên, Lục lão ông lại nói muốn cưới nàng về làm thê của Lục Giam, làm nhi tức của nàng sao?! Lâm Ngọc Trân nhất thời tâm loạn như ma, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, không thốt nên lời.
Ngay cả Phương ma ma cũng khiếp sợ không thôi, thậm chí hoài nghi bản thân nghe lầm.
Lục lão ông tự nói:
Ta thấy hài tử này rất tốt. Trong số các chất nữ của con, nàng lớn tuổi nhất, dung mạo đoan trang tú nhã, làm văn biết chữ, cũng có tài tình, cùng Lục Giam tài mạo tương đương, đúng là lương xứng. Nếu con không có ý kiến gì, ta liền viết thư cho lão Đại, đem chuyện này định ra.

Lâm Ngọc Trân giờ phút này mới tìm lại được thanh âm của bản thân:
Công công, chuyện này có thể thương thảo lại một chút được không?

Đôi mắt giấu dưới hàng lông mi của Lục lão ông lóe ánh sáng nhạt:
Nga? Nói thế là sao?
Thanh âm đã có chút khó chịu.
Lâm Ngọc Trân sởn da gà, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh, đánh bạo nói:
Tam tẩu con đã nhờ người xem tướng giúp nàng.


Không phải mới chỉ đang xem tướng sao? Bát tự còn chưa coi, ta chỉ cần mở miệng, phụ thân con căn bản sẽ không phản đối.

Lâm Ngọc Trân khẩn trương nuốt nước miếng:
Không phải cô cô như con ghét bỏ chất nữ nhi, nhưng hài tử này cá tính hơi mạnh mẽ!


Con nói là chuyện ấm lô hội đó sao?
Lục lão ông cười nói:
Kỳ thật cũng có chút giống con a. Nàng tương lai phải quản gia, cá tính mạnh mẽ một chút cũng tốt thôi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.