Chương 13: Con Đường Tắt
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2508 chữ
- 2020-05-09 04:29:55
Số từ: 2503
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Ngũ hừ lạnh hai tiếng, cũng không nói thêm gì, chỉ kéo Lâm Cẩn Dung chỉ vào bóng dáng hai tỷ muội song sinh phía trước thấp giọng nói:
Ta nói cho tỷ biết về bí mật của hai nàng. Là về Lục gia Nhị biểu ca a.
Có thể có bí mật gì chứ? Đơn giản chỉ là tranh giành tình cảm mà thôi. Lâm Cẩn Dung lắc đầu:
Đi nhanh một chút, nếu không sẽ không theo kịp.
Nói xong chỉ để ý bước nhanh về phía trước, ném Lâm Ngũ bỏ lại phía sau.
Lâm Ngũ biết rõ bản tính của Lâm Cẩn Dung, hiểu được nàng từ trước đến nay không thích nói nhiều, càng không thích trêu chọc thị phi, vì vậy thấy thế cũng không tức giận, trong lòng quả thật có vài phần ý tứ cùng nàng kết minh — mặc kệ nói như thế nào, lợi dụng Lâm Tứ so với hợp tác cùng cặp song sinh kia cũng tốt hơn nhiều, huống chi, còn chưa biết lộc tử thùy thủ
(hươu chết về tay ai)
. Vì thế cất bước đuổi theo:
Tứ tỷ tỷ, chúng ta đi với nhau.
Sau đó chỉ lo lôi kéo cánh tay Lâm Cẩn Dung làm nũng.
Đến chính sảnh, Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái ngồi ở chính vị, Lâm gia Đại lão gia Lâm Như Mẫn đi đầu chúng huynh đệ tỷ muội cùng với nam tử, nữ nhân các phòng già trẻ lớn bé theo thứ tự tiến lên dập đầu mừng thọ nhị lão, nói mấy câu cát tường.
Khi đến phiên các chất nữ, các tiểu thư Lâm gia đều thu liễm tâm tư, lên tinh thần, tư thái tao nhã nhàn tĩnh, tiến thối có độ, nhất cử nhất động đều chuẩn xác hợp lý, khi lui ra cũng nâng đỡ lẫn nhau, có vẻ tỷ muội tình thâm, chỉ có Lâm Ngũ đặc biệt chú ý tới đôi hài mới đổi của mình, không để người khác lại dẫm bẩn lần nữa.
Cặp song sinh lúc này cũng không có tâm tình quản chuyện của Lâm Ngũ, các nàng một lòng một dạ đang tìm kiếm Lục Giam trong đám người. Các nam nhân khác của Lục gia có thể không tiến vào làm lễ mừng thọ lão thái thái, chỉ để ý ngồi vào vị trí uống rượu là được rồi, nhưng Lục Giam cũng giống như Lục Vân, với thân phận ngoại tôn phải ra mừng thọ lão thái thái, nhưng tìm kiếm một lúc, thế nhưng không thấy Lục Giam, mà Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân cũng đều có chút tâm thần không yên, luôn hướng về phía cửa nhìn xung quanh.
Lâm Lục tiểu thư nhỏ giọng nói:
Thất muội, sao không thấy người đâu?
Lâm Thất tiểu thư hết nhìn đông tới nhìn tây:
Ta sao biết được?
Lâm Lục tiểu thư:
Có thể đang ngắm cảnh, đã quên canh giờ rồi chăng?
Sau đó lo lắng nhìn Lâm Ngọc Trân:
Nhìn xem, cô cô tức giận rồi, nếu không đến sợ là sẽ bị phạt.
Thân phận của Lục Giam mỗi người đều biết, bất quá nàng cũng không bởi vậy coi thường hắn, ngược lại càng có vài phần thương tiếc lo lắng.
Lâm Thất tiểu thư dùng quạt quạt vài cái:
Ngô Tương đáng giận, muội nói chúng ta rõ ràng đang cùng Nhị ca ngắm cảnh, hắn đến làm loạn cái gì chứ? Nếu làm hại Lục Nhị ca bị cô cô mắng, cứ chờ xem ta sẽ không tha cho hắn!
Đúng là một bộ dáng hoàn toàn không coi Lục Giam cùng Ngô Tương là người ngoài.
Lâm Ngũ thấy hai nàng không coi ai ra gì, dường như các nàng cùng Ngô Tương, Lục Giam vô cùng quen thuộc thân thiết, liền nhịn không được, cũng phe phẩy quạt, lạnh lạnh nói:
Hai vị muội muội oán trách Ngô Nhị ca thật không có đạo lý! Nhị biểu ca là nam tử, tuổi cũng không nhỏ, đều có chủ trương của hắn. Phàm là người cầu tiến, đều muốn cùng Ngô Nhị ca nghiên cứu học vấn, sao có thể hộ tống tỷ tỷ muội muội thưởng ngoạn ngắm cảnh? Kia không phải sẽ trở thành người không có chí hướng hay sao?
Lâm Thất tiểu thư đem quạt lụa hướng trong lòng bàn tay
Ba
gõ một cái, khiến Lâm Ngũ liếc mắt nhìn, rồi trào phúng nói:
Đúng vậy, hóa ra Ngũ tỷ sớm đã liều mạng hướng trước mặt người khác cũng muốn nghiên cứu học vấn. Có phải Ngũ tỷ sang năm muốn cùng các ca ca đi tham dự khảo thí hay không a?
Lâm Lục tiểu thư đem sườn quạt che miệng, khanh khách cười duyên, giả bộ trách cứ Lâm Thất tiểu thư:
Thất muội đừng làm loạn, không lại có người lòng dạ nhỏ nhen vừa khóc lóc, sau lưng chạy đi tìm nương rồi ca ca để cáo trạng, ta sợ bị phụ thân mắng a.
Lâm Thất run run bả vai nói:
Ta cũng sợ a……
Lâm Ngũ tiểu thư hận nghiến răng, lại tìm không thấy lời nào để đáp lễ, hảo hán không chịu thiệt, đơn giản nâng cằm nói:
Ta không chấp nhặt giống như các muội!
Lập tức kéo lấy Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói:
Tứ tỷ, tỷ nói vừa rồi tỷ ở hoa viên nhìn thấy Lục gia Nhị biểu ca, bọn họ ở đâu vậy?
Chủ ý là muốn vụng trộm sai người đi gọi Lục Giam, thay Lâm Ngọc Trân cùng Lục Giam giải vây, hắn sẽ không bị trách phạt.
Lâm Cẩn Dung giả bộ tự hỏi:
Để ta nghĩ lại xem.
Tuy phu thê tình cảm không tốt, nhưng nàng vẫn hiểu được một vài tính cách của Lục Giam, đó là người không dễ dàng chịu thua, chơi cờ thua người khác, sẽ vẫn quấn quít đòi chơi tiếp, thẳng đến khi người đó thể lực chống đỡ hết nổi bại bởi hắn thì mới chấm dứt, nói cách khác, là nhã nhặn che giấu sự xấu hổ. Mà Ngô Tương còn trẻ đã thành danh, tính cách ngạo kiệt, làm sao dễ dàng nhận thua? Hai người lúc trước nếu không bị nàng khích tướng một câu kia, lúc ấy chắc hẳn cũng sẽ dừng tay, nhưng có một câu nói kia của nàng, chắc chắn là toàn tâm toàn ý đấu cờ tới ngươi chết ta sống, phân ra thắng thua đến cùng, làm sao còn nhớ rõ canh giờ mừng thọ?
Đây cũng là kết cục nàng đang chờ mong.
Có thể thấy được, Lục Giam hôm nay nếu không tới kịp dập đầu mừng thọ Lâm lão thái thái, Lâm Ngọc Trân vốn lòng dạ hẹp hòi, hay ngờ vực vô căn cứ, còn dễ dàng bị người khác xúi giục nhất định sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt, khẳng định sẽ tức muốn nổi điên, cảm thấy Lục Giam cố ý khiến nàng khổ sở. Mặc dù trước mặt người ngoài sẽ không tìm Lục Giam tính sổ, nhưng sau khi trở về sẽ thu thập Lục Giam, Lục Giam mặt ngoài không nói, trong lòng sẽ mang thù…… Ha ha, nhất định là một màn rất thú vị.
Mắt thấy Lâm Ngọc Trân sắc mặt càng ngày càng âm trầm, Lâm Cẩn Dung bình tĩnh xoa xoa thái dương, quay đầu nhìn Lâm Ngũ đã có chút gấp gáp nói:
Ta nhớ ra rồi, ta ở gần rừng phong gặp bọn họ, bọn họ lúc ấy hình như đang nói muốn chơi cờ. Về phần sau đó đi đâu, ta cũng không biết.
Lâm Ngũ trong mắt lộ ra một tia vui mừng:
Vậy chắc hẳn chính là ngồi trong đình sau rừng phong chơi cờ rồi. Nhanh, Tín Nhi, ngươi chạy đi gọi người giục.
Lâm Cẩn Dung hờ hững nhìn Tín Nhi nhanh như chớp chạy đi, thản nhiên xoa nhẹ mu bàn tay.
Lâm Ngọc Trân cố gắng tươi cười, gương mặt ửng đỏ nghiêm túc thấp giọng giải thích với Lâm lão thái gia, Lâm lão thái thái, sau đó để một mình Lục Vân làm lễ dập đầu hai lần trước Lâm lão thái thái, còn cười hì hì nói:
Ca ca không thoải mái, bảo người công đạo ta, để ngoại tôn nữ nhi thay hắn dập đầu trước ngoại tổ mẫu. Chúc ngoại tổ mẫu an khang, phúc thọ lâu dài.
Lâm lão thái thái cười sáng lạn:
Tốt, thực ngoan.
Sau đó đưa cho hai hồng bao, cố ý thuyết minh một phần là cho Lục Giam.
Lâm Ngọc Trân thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấp giọng công đạo người bên cạnh:
Tìm được Nhị thiếu gia thì bảo hắn trực tiếp trở về nhà, đừng tới đây nữa!
Lâm Cẩn Dung ngồi khá xa, tuy rằng không nghe thấy nơi đó đang nói gì, nhưng dựa vào hiểu biết, nàng biết Lâm Ngọc Trân đang có chủ ý, liền ghé vào tai Lâm Ngũ thấp giọng nói:
Ta nhớ rõ từ nơi này đến rừng phong bên kia có đường tắt – phía nam có một cửa ngách, nhưng ngày thường không có ai đi qua đó nên cửa đã bị khóa lại.
Lâm Ngũ không biết chuyện vừa xảy ra phía Lâm lão thái thái và Lâm Ngọc Trân, chỉ một lòng một dạ cho rằng nên nhanh tìm thấy Lục Giam mang đến đây mới thỏa đáng, vì vậy nhân tiện nói:
Tứ tỷ, hai chúng ta cùng đi tìm người mở cửa?
Lâm Cẩn Dung lắc đầu:
Ta không dám đi loạn. Bất quá, nếu có người hỏi đến, trong khoảng thời gian ngắn ta có thể che giấu cho muội.
Lâm Ngũ ánh mắt phát sáng nhìn Lâm Cẩn Dung, trên mặt lộ ra tươi cười sáng lạn:
Ta sẽ nhớ ân tình của tỷ.
Chu thị là đương gia chủ mẫu, nàng cũng có vài phần tự tôn, cần gì phải mất công tự mình đi một chuyến này? Chỉ cần chuồn ra tùy tiện tìm một nha hoàn có thể thay nàng làm việc.
Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống, nhìn chân váy phấn hồng viền màu lam của Lâm Ngũ vui vẻ biến mất dưới khóe mắt, nhất thời không khỏi có chút sợ run. Nàng có nên làm vậy hay không? Tính kế trừng phạt Lục Giam, hay biết thời biết thế, tính kế để một trong ba đường muội thay mình gả cho hắn đây?
Nàng lúc trước liên tục đặt ra hai giả thiết, cứ lặp đi lặp lại, chuyện này hoàn toàn có thể làm, hoàn toàn có lý do để thực hiện, chỉ cần nàng không lấy chồng, trong ba đường muội tất nhiên phải có một người gả đi, các nàng so với nàng thông minh lợi hại hơn, phụ thân mẫu thân cũng có thế lực hơn, nhất định sẽ không bi thảm giống như nàng. Nhưng một ý niệm trong đầu vẫn không thể khống chế trào ra — vạn nhất các nàng cuối cùng vẫn có kết cục thảm thương như nàng thì làm sao đây?
Biết rõ hoàn toàn sự việc sẽ có kết cục đó, nàng còn tự tay thúc đẩy chuyện này, nàng so với kẻ vô lương tâm không nói đạo nghĩa, không để ý đến tình cảm cốt nhục mà nàng thống hận nhất thì có gì khác nhau?! Ba đường muội và nàng tình cảm tuy rằng không thể nói là thâm hậu, thậm chí còn có một chút khúc mắc, nhưng dù vậy vẫn không có thâm cừu đại hận gì. Lâm Cẩn Dung mâu thuẫn, đầu lưỡi lúc nãy cắn nát vẫn đau, cầm quạt quạt phẩy mấy hơi gió cho đỡ rát. Nàng thầm thở dài, đành hành sự tùy theo hoàn cảnh vậy.
Lúc này từng nhóm một đã mừng thọ xong, bắt đầu ngồi vào bàn tiệc. Các nữ nhân ở lại đây tiếp đãi khách nữ, các nam nhân ra phòng bên ngoài để tiếp đãi khách nam. Lục Vân tất nhiên muốn cùng Lâm gia tỷ muội ngồi cùng bàn, tỷ muội trật tự ngồi vào chỗ của mình, Lâm Lục tiểu thư cùng Lâm Thất tiểu thư chú ý thấy Lâm Ngũ tiểu thư và Tín Nhi vắng mặt, nhìn nhau liếc mắt một cái, dựa vào gần Lâm Cẩn Dung hỏi:
Tứ tỷ, tỷ có biết Ngũ tỷ đi đâu không?
Lâm Cẩn Dung bất động thanh sắc nói:
Biết, nàng đi nhà xí một chút.
Cặp song sinh tuy là không tin, nhưng cũng không tiện hỏi rõ, chỉ cười nói:
Ngũ tỷ đi thật nhiều a.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, không nói đúng cũng không nói không đúng.
Lâm Lục liền cười:
Tứ tỷ, tỷ đã gặp Lục gia Nhị biểu ca chưa?
Lâm Cẩn Dung vẫn như cũ vân đạm phong khinh trả lời:
Đã gặp.
Cặp song sinh nhìn nhau liếc mắt một cái, các nàng biết, trong số các nàng, phải có một người gả cho Lục Giam, mà Lâm Cẩn Dung là trưởng tỷ, không nói nhất định chính là nàng, nhưng cơ hội của nàng khẳng định không nhỏ. Lâm Thất liền sinh sôi nói:
Hắn đang làm cái gì? Các ngươi có nói chuyện không?
Lâm Cẩn Dung hờ hững nói:
Hắn cùng Ngô Nhị ca ở chung một chỗ, ta không cùng hắn nói chuyện, chỉ nói chuyện với Ngô Nhị ca mà thôi.
Lâm Lục cũng cười:
Ngô Nhị ca cùng Tứ tỷ vẫn đều hợp ý. Ta nhớ rõ, thân cô cô của hắn chính là mợ của Tứ tỷ, đúng vậy không?
Lâm Cẩn Dung từ chối cho ý kiến.
Lâm Cẩn Âm lại nghe không thuận tai, liền chỉa chỉa Lục Vân một bên đang tò mò nhìn tỷ muội các nàng lặng lẽ nói chuyện, trầm mặt bày ra uy phong của tỷ tỷ:
Nhắc tới bọn họ làm cái gì? Các muội tuổi cũng đã lớn, nói chuyện cũng nên chú ý đúng mực, đừng để người ta nói nữ nhi Lâm gia không có quy củ.
Tỷ muội Lâm Tam cùng Lâm Tứ đều giống nhau chất phác không thú vị, nhưng làm cho người ta không thể hỏi vặn, cặp song sinh cơ hồ ngượng ngùng sờ sờ mũi, lộ ra vẻ mặt không hứng thú. Lâm Cẩn Dung cười cười, âm thầm ôm lấy cánh tay Lâm Cẩn Âm.
Lâm Ngũ tiểu thư trước khi tiệc bắt đầu nhẹ tay nhẹ chân đi vào, cười đến mặt mày loan loan ngồi xuống cạnh Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói:
Đã chuẩn bị tốt. Đợi lát nữa hắn đến sẽ cảm tạ chúng ta, tỷ nghĩ xem chúng ta nên bắt hắn tạ lễ thứ gì đây?