• 1,907

Chương 135: Thanh Ảnh


Số từ: 2418
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Dưới ánh nến, Lục Giam gắt gao mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm mẫu chữ mà mình yêu thích kia, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Trường Thọ chưa từng nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng một trận hoảng hốt, luống cuống tay chân chuẩn bị giấy bút, ra sức mài mực, đem bút nhét vào trong tay Lục Giam, thấp giọng năn nỉ nói:
Thiếu gia, người viết chữ đi?
Cho dù ít nói, nhưng cứ vùi đầu viết chữ cũng tốt rồi, không cần gắt gao nhìn chằm chằm một quyển sách, vẫn không hề nhúc nhích ngẩn người như vậy, ánh mắt kia thật dọa người a.
Lục Giam hướng hắn cười cười, cầm bút, chấm chút mực, nhưng đầu bút lông vừa chạm vào trang giấy, lại không thể di chuyển, rất nhanh mực đã đem giấy ướt sũng, choáng váng thành một vệt đen mơ hồ hỗn loạn. Sau đó vệt đen này khô lại, vô cùng chói mắt, muốn xem nhẹ cũng không được. Lục Giam ném mạnh bút đi, dùng sức xé tờ giấy kia, giống như muốn đem tất cả sức lực cùng khó chịu đều phát tiết trên tờ giấy này.
Trường Thọ kinh hoảng đi nhặt bút, lại kéo tay Lục Giam:
Thiếu gia, thiếu gia, người làm cái gì vậy? Cần gì xé giấy như vậy? Lão thái gia không phải đã nói qua với người rồi sao, đó là tin vịt! Các tiểu thư tính toán thiệt hơn, người đừng để ý tới.
Lại cảm thấy trên mu bàn tay mát lạnh, hắn giật mình nhìn nhìn, trên mu bàn tay có đọng một giọt nước.

Thiếu gia……
Trường Thọ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Lục Giam. Thiếu gia đã bao nhiêu năm không khóc? Tựa hồ là năm vừa rời khỏi nhà, ban đầu hắn còn thường xuyên vụng trộm rơi lệ lúc ban đêm, sau đó cũng không hề khóc nữa. Hiện tại sao lại khóc như vậy?
Lục Giam nghiêng mặt, trốn vào khoảng tối dưới ánh đèn, cổ họng nghèn nghẹn nói:
Đi ra ngoài!


Thiếu gia……
Trường Thọ muốn an ủi hắn, lại nghe Lục Giam nói:
Đi ra ngoài!


Được, được.
Trường Thọ ngập ngừng vài cái, cuối cùng cũng không dám nói gì thêm, nhẹ tay nhẹ chân đi ra, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó an vị ở cửa, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Trong phòng vẫn không có tiếng vang, nếu không phải ngọn đèn chưa tắt, hắn cơ hồ cho rằng Lục Giam đang ngủ. Không biết qua bao lâu, trong phòng rốt cục truyền đến một thanh âm cực nhỏ, giống nhau là tiếng di chuyển ghế. Trường Thọ nghe thấy một tiếng này, giống như nghe thấy tiếng nhạc trên trời, thấp giọng nói:
Thiếu gia, người có muốn ngủ không? Nô tài bưng nước ấm đến cho người?

Lục Giam không đáp lời hắn. Trường Thọ cố lấy dũng khí, lại hỏi:
Thiếu gia, chậu than còn cháy không? Nô tài đổi chậu than khác cho người?

Lại qua hồi lâu, mới nghe Lục Giam nói:
Vào đi.

Trường Thọ rón ra rón rén đẩy cửa ra, vươn đầu nhìn lén Lục Giam, đã thấy thần sắc Lục Giam khôi phục như bình thường, ngồi ở bên cạnh bàn học im lặng nhìn mình. Lần đầu tiên, hắn ngồi ở bên cạnh bàn học, trước mặt không hề có sách hay giấy bút, trước mặt hắn trống rỗng, cái gì cũng đều không có, được thu dọn rất sạch sẽ.
Trường Thọ ánh mắt lập tức trở nên mơ hồ, hắn nghiêng đầu, nghẹn một hơi, nhìn Lục Giam thấp giọng nói:
Thiếu gia, mặc kệ thế nào, nô tài đều nghe lời người.

Lục Giam cười cười, thản nhiên nói:
Đã biết. Tắm rửa rồi ngủ đi.

Sắc trời gần sáng, Lục Giam liền đứng dậy ra khỏi phòng, đi về phía Tập Hiền các. Lục lão ông đã sớm dậy, đang ở trong viện tản bộ, thấy hắn đến, liền dừng lại, tâm tình rất tốt hỏi:
Có chuyện gì vậy?

Lục Giam thấp giọng nói:
Tổ phụ, coi như quên đi.

Mặc dù không nói rõ là chuyện gì, Lục lão ông cũng hiểu được, mị mắt nói:
Quên đi? Cái gì quên đi? Định tính toán như vậy sao?
Hắn cười lạnh một tiếng:
Có phải mẫu thân lại nói gì với con hay không? Ta hôm qua đã nói với con, đó là tin vịt, nhóm tiểu cô nương đùa giỡn nhau giận dỗi một chút mà thôi.

Lục Giam cúi mắt nói:
Mẫu thân không nói gì với con. Con tự mình hiểu được.
Không có lửa sao có khói, nếu không phải thật sự không muốn, sao có thể có tin vịt như vậy? Nói như vậy có thể giấu diếm được người khác, sao có thể giấu giếm hắn? Trong mắt nàng căn bản không có hắn, hắn chỉ tồn tại giống như tro bụi, con kiến mà thôi.
Lục lão ông nhíu mày nhìn hắn một lát, đột nhiên dùng sức vỗ đầu vai hắn, lớn tiếng nói:
Cưới vợ phải cưới hiền thê, chẳng lẽ con muốn thành thân với người bất lương sao? Dù con nguyện ý, ta vẫn không muốn! Chuyện tới nay, trong nhà đều đã biết chuyện này, con bảo ta quên đi thế nào? Thật sự là chê cười, thế đạo tiểu bối ngỗ nghịch trưởng bối trở thành phong trào rồi sao? Mặt mũi của ta trong mắt các con chẳng lẽ không đáng một đồng?

Lục Giam giương mắt nhìn hắn:
Tổ phụ, cần gì phải ép buộc?

Lục lão ông cười lạnh, nhẹ nhàng phun ra một hơi:
Ép buộc? Nàng muốn chết thật ta mới bội phục nàng, bất quá là chút kỹ xảo tự nâng giá trị con người lên mà thôi.

Lục Giam thanh thanh nói:
Nàng không phải là loại người như vậy.


Thật không? Vậy thì không phải.
Lục lão ông cáo già nhìn hắn cười:
Đi xuống đọc sách đi, ta sẽ xử lý tốt chuyện này. Con yên tâm, nàng bất quá là bị người khác ép buộc, nhất thời mất mặt, luẩn quẩn trong lòng mà thôi, qua thời gian, nàng tất nhiên sẽ nghĩ thông suốt. Nhị lang, trên đời này những thứ thật sự tốt đẹp sẽ không trống rỗng ở đó chờ con, con phải dựa vào chính mình đi hái, chiếm được, thậm chí chinh phục, vậy mới là nam tử hán đại trượng phu chân chính. Con không phải sẽ nói với ta, ngay cả chút bản sự ấy con cũng không có chứ? Con đừng khiến ta thất vọng.


Nhưng mà……
Lục Giam mới mở đầu, đã bị Lục lão ông đánh gãy:
Không nhưng mà! Cũng không cần nói thêm, sự tình không có gì thay đổi. Đi xuống đi!


Tổ phụ! Con……


Người đâu, hầu hạ ta thay quần áo, mang theo lễ phẩm, cùng ta đến Lâm gia đưa thiếp cầu hôn!
Lục lão ông cũng không thèm nhìn tới Lục Giam, xoay người vào phòng.
Lục Giam đứng ở đình viện, kinh ngạc nhìn cỏ dại khô vàng trên một gốc cây gần đầu tường, cọng cỏ kia theo gió thổi lắc qua lắc lại, cũng không thể tìm thấy nơi nào để dựa vào, tùy thời đều phải ngả nghiêng.
Lục lão ông một bên sửa sang lại ống tay áo, một bên thấp giọng phân phó tùy tùng bên cạnh vài câu, cầm thiếp cầu hôn trên bàn, nghiêm túc nhìn một lần, xác nhận không còn gì cần bổ sung nữa, mới cẩn thận đặt vào hộp gấm thiết kế tinh mỹ, tự tay bê hộp gấm, sải bước lướt qua người Lục Giam, lên xe ngựa xuất môn rời đi.
Lục Giam chậm rãi đi ra Tập Hiền các, theo đường nhỏ trong rừng trúc bước đi vô định, ra khỏi rừng trúc, đi tới bên một đầm nước, dừng lại cạnh gốc cây mai, nhìn mặt nước mà ngẩn người.
Có người ở phía sau vỗ nhẹ bờ vai của hắn một cái, sau đó vòng đi ra nhìn hắn cười:
Chúc mừng Nhị ca, chúc mừng Nhị ca.
Chính là Lục Kinh cùng Lục Luân.
Cả nhà cao thấp đều biết Lâm Cẩn Dung thà chết cũng không chịu gả cho hắn, còn chúc mừng cái gì? Lục Giam kéo kéo khóe miệng, quay đầu tiếp tục nghiêm túc ngắm nhìn mặt nước.
Lục Kinh nghiêng đầu đánh giá hắn trong chốc lát, dựa vào nhỏ giọng nói:
Nhị ca, biết trong lòng huynh khó chịu, ta cũng không phải cố ý tới khiến huynh ngột ngạt. Kia thật sự là tin vịt, huynh cũng không phải không biết tính tình của Lâm gia Nhị phu nhân cùng cặp song sinh, ỷ vào được Lâm gia lão thái thái sủng ái, chẳng bao giờ muốn chịu thua thiệt. Không tin huynh cứ hỏi Ngũ lang, rõ ràng chính là tin vịt, có phải vậy không, Ngũ lang?

Trên gương mặt ngăm đen béo tròn của Lục Luân có chút khó xử, nhưng vẫn vuốt đầu nói:
Nhị ca, A Dung tính tình rất mềm mại, căn bản sẽ không làm loại chuyện này, dù sao ta không tin. Có nhiều người đỏ mắt nàng, thích bắt nạt nàng. Huynh đừng mắc mưu.

Lục Giam mơ hồ cười.
Lục Luân lại nói:
Ta vẫn sợ hãi, nếu là Lâm Ngũ hoặc là một trong cặp song sinh tỷ muội kia, vậy cũng thật phiền. Biết không, Lâm Thất từng nhéo lỗ tai và mặt của Lục Thiện.

Lục Giam quay đầu nhìn hắn:
Thật sự?

Lục Luân mất hứng nói:
Chẳng lẽ là giả? Ta là người hay nói dối gạt người sao?

Lục Giam trầm mặc nhìn mặt nước.
Lục Kinh liền cười nói:
Nhị ca, nếu huynh không phải…… Ai…… Ta nói này làm cái gì, dù sao cọc hôn sự này vô luận thế nào cũng đều phải thành, Lâm Tứ hoàn toàn hơn hẳn các muội muội của nàng, tâm địa thiện lương. Tổ phụ thật tinh mắt.

Nếu huynh không phải…… Lục Kinh không phải là muốn nói, nếu hắn không phải là con thừa tự của Lâm Ngọc Trân, tất nhiên không cần phải cưới Lâm gia nữ nhi, nhiều huynh đệ như vậy, ai nói sẽ không thể rơi xuống trên đầu người khác? Nhưng vì hắn chính là con thừa tự của Lâm Ngọc Trân, dựa theo tông pháp luật pháp đã định ra, vĩnh viễn cũng không có khả năng thay đổi. Lục Giam không muốn nghe thêm, miễn cưỡng cười:
Ta còn có việc chưa xong, đi về trước.

Thấy hắn vội vàng đi, Lục Luân thấp giọng nói:
Tam ca, thật sự là tin vịt sao?

Lục Kinh liếc mắt khinh thường nhìn hắn:
Tổ phụ nói là tin vịt, tất nhiên chính là tin vịt. Nhà chúng ta giàu có lại có danh vọng, Nhị ca tuấn tú lịch sự, vừa thi đậu công danh, tiền đồ rộng mở, hai nhà còn hiểu rõ, ai không muốn gả chứ? Đệ không phát hiện biểu hiện của các tiểu thư Lâm gia sao? Tứ tỷ tỷ tính nết thế nào đệ cũng không phải không biết, nàng chính là thích thanh tĩnh, không thích cùng các nàng xen lẫn chung một chỗ mà thôi. Việc hôn nhân này đối với nàng là có lợi. Đệ sao có thể nhìn Nhị ca bị người khác xúi giục, tâm sinh oán hận?
Thấy Lục Luân trên mặt lộ ra thần sắc do dự, Lục Kinh lại nói:
Bằng không, Lâm Tam phu nhân đã sớm nháo loạn ngất trời rồi?

Lục Luân thở dài:
Cũng đúng.
Lập tức lại nói:
Thật sự là phiền toái! Tương lai ta cưới thê, nhất định sẽ không phiền toái như vậy a.

Lục Kinh liền cười rộ lên:
A, ngốc tiểu tử thông suốt a, muốn thành thân rồi sao?

Lục Luân đỏ mặt, đuổi theo đánh hắn:
Sao nào? Ai cho huynh nói lung tung!

Hai huynh đệ ngươi truy ta đuổi, rất nhanh biến mất sâu trong vườn.
Lục Giam đi đến cửa sân viện của mình, chỉ thấy Lục Vân đứng ở nơi đó vươn đầu nhìn, thấy hắn lại đây, bước nhanh chào đón, hàm chứa cười nói:
Ca ca, huynh đi đâu vậy? Ta chờ huynh đã lâu. Mẫu thân bảo huynh đi qua cùng nhau ăn điểm tâm.

Lục Giam nói:
Ở trong vườn dạo bộ thôi.

Lục Vân cao thấp đánh giá hắn một phen, thấy đáy mắt hắn có thanh ảnh, vẻ mặt vô tình, hiểu được là vì cái gì, nhưng cũng không nói ra, thân thiết nói:
Vậy nhất định là đói bụng rồi? Chúng ta đi mau, mẫu thân chỉ sợ cũng đã đợi lâu.

Huynh muội hai người lòng ôm tâm sự, trầm mặc đi đến phòng của Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân đang ngồi ở phía trước cửa sổ ngẩn người, thấy hai người tiến vào, vội hé ra khuôn mặt tươi cười, phân phó Phương ma ma:
Mang đồ ăn lên.

Thức ăn đa dạng được mang lên, hơn phân nửa đều là món Lục Giam thích, Lâm Ngọc Trân thản nhiên nói:
Nhị lang, chớ tin lời đồn này. Nghe lời tổ phụ an bài, tổ phụ sẽ không hại con.
Nàng dừng một chút, lại thêm một câu:
Ta cũng sẽ không hại con. Ta tính thỉnh Tri châu phu nhân làm mai, lại thỉnh quan môi tới cửa, cần phải chuẩn bị hôn sự này thật tốt.

Lục Vân gắp thức ăn cho Lục Giam:
Buổi chiều ta cùng nương muốn đi qua thăm Tứ tỷ tỷ, an ủi nàng, không để nàng chịu ủy khuất.

Lục Giam thấp giọng nói:
Mẫu thân, nàng nếu thực không muốn, cho dù đi thì đã được gì.

Lâm Ngọc Trân biểu tình nhất thời rất khó coi:
Con nói lời ngốc nghếch gì vậy? Cha mẹ chi mệnh, nàng có thể nào không muốn? Là con không muốn sao?

Lục Vân vội nói:
Ai nha, này không phải người khác ở giữa phá rối sao? Làm gì vì chuyện này mà tổn thương hòa khí của chúng ta? Ăn cơm, ăn cơm a.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.