Chương 138: Đại Cát
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2456 chữ
- 2020-05-09 04:30:33
Số từ: 2451
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Đến chạng vạng, mẫu tử Lâm Ngọc Trân lưu lại ăn cơm chiều, La thị cáo ốm không ra, cặp song sinh thì nói muốn phụng dưỡng mẫu thân, cũng không tham dự. Lâm lão thái thái hiếm khi chẳng hề quan tâm như lần này, vừa nghe qua, ngược lại cố ý công đạo Chu thị, tặng cho Lâm Cẩn Dung chút đồ ăn mà nàng thích, lại giúp cho tiêu hóa đưa quá đó. Sau đó [không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng], trước mặt Lâm Ngọc Trân liền hỏi Đào thị viết thảo thiếp nên liệt kê đồ cưới thế nào.
Đào thị thản nhiên nói:
Đồ cưới của A Dung, ta đã sớm chuẩn bị, năm trước đã liệt kê ra, chính là để Cung ma ma lưu giữ, ngày mai lại lấy ra. Trên thảo thiếp trước viết qua đại khái, đợi đến khi viết đính thiếp thì tính sau.
Rồi sợ Lục gia khinh mạn, cố ý nói ra chút đồ quý trọng đáng giá cho Lâm Ngọc Trân nghe, lại nhân hợp với buôn bán tiền lời, cảm thấy là công lao của Lâm Cẩn Dung, cũng rộng rãi hào phóng, so với dự định lúc trước bỏ thêm vào đó mấy phần.
Lâm Ngọc Trân nghe vào trong tai, ghi tạc trong lòng, tất nhiên không chịu thua. Ban đêm trở về nhà, kể lại với phu thê Lục lão ông, Lục lão ông nghe nói Lâm Cẩn Dung không náo loạn, trong lòng liền thuận theo, tất nhiên đáp ứng chuyện thành thân hoãn lại vài năm:
Cũng tốt, để Lục Giam chuyên tâm đọc sách, như vậy thời điểm khảo thí công danh cũng có nắm chắc hơn một ít. Thời gian thành thân cụ thể, đến lúc đó lại nghị luận sau.
Lại cố ý gọi Tống thị đến, trước mặt Lâm Ngọc Trân, phải an bài lễ đính hôn cùng sính lễ, đều phải chọn thứ tốt nhất, không cho phép xảy ra sai lầm gì, hoàn toàn biểu hiện ra đối với việc hôn nhân này rất coi trọng.
Lâm Ngọc Trân thấy Tống thị khúm núm, thê tử Lã thị của Lục Thiệu cố gắng miệng cười, trong lòng nàng như nở hoa. Chuyện nàng bình sinh tiếc nuối nhất chính là nhi tử thân sinh của mình mất đi, để trưởng tử Lục Thiệu của Nhị phòng trở thành người đứng đầu trong nhà, so với Lục Giam cũng lớn hơn vài tuổi, lúc này hài tử đã có, bắt đầu tập đi, vậy mà nàng còn chưa có gì. Nhưng hiện tại xem ra, Nhị phòng có giành trước thì đã thế nào? Cho dù Tống thị nắm giữ gia vụ, Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu hai người quản lý sinh ý trong nhà thì thế nào? Bất quá chỉ là nha hoàn ôm vàng nguyên bảo, thay người khác làm lụng vất vả mà thôi. Có lão thái gia che chở, trong tương lai, còn không phải đích tôn chiếm ưu thế sao!
Lục Vân thoáng ngồi một lát rồi đi tìm Lục Giam, vào cửa liền cười:
Chúc mừng ca ca, chúc mừng ca ca, sớm đã nói là tin vịt, hôm nay Tam cữu mẫu còn cùng mẫu thân thương lượng chuyện đồ cưới sính lễ, thảo thiếp đều nhanh viết xong, đợi cho bà mai tới cửa, trao đổi thảo thiếp, sẽ ra quyết định.
Lục Giam ngồi dưới đèn, đang cầm một quyển sách đọc, nghe nàng vui mừng khôn xiết nói chuyện, không khỏi đứng dậy, nhẹ nhàng buông sách, nói:
Muội có gặp nàng không?
Lục Vân nghiêng đầu cười:
Gặp ai?
Lục Giam cúi mắt, vểnh vểnh lên khóe môi, không biểu hiện ra ngượng ngùng, cũng không tỏ vẻ muốn truy vấn, một bộ dạng muốn nói hay không là tùy muội.
Lục Vân biết tính nết hắn, liền có chừng có mực:
Không gặp, Tứ tỷ tỷ uống thuốc xong lúc đó đang ngủ. Hôm nay mới biết, Nhị cữu mẫu các nàng hơi quá đáng, Lục biểu tỷ cùng Thất biểu tỷ mới vừa nghe nói liền chạy tới tận cửa đánh chửi, Nhị cữu mẫu cũng đuổi theo mắng mỏ, ai mà chịu nổi? Nếu là ta ta cũng không đồng ý. Bất quá Tứ tỷ tỷ từ lúc còn nhỏ đã rộng lượng, nhà chúng ta có thành ý như vậy, mẫu thân cùng ta lại tới thăm nàng, ngoại tổ mẫu cũng trừng phạt Nhị cữu mẫu, nàng tất nhiên sẽ không nháo nữa. Cơm chiều nghe nói đã ăn hai chén cháo tổ yến, khẩu vị ngon miệng.
Thấy Lục Giam trầm mặc không nói, liền thân thiết đi qua cười:
Huynh yên tâm, Tam cữu mẫu luôn bao che khuyết điểm, sẽ không để nàng chịu ủy khuất. Nếu thật sự có chuyện gì, sao có thể thuận lợi như vậy? Có điều Tam cữu mẫu luyến tiếc Tứ tỷ tỷ, muốn nàng ở lại lâu thêm vài năm, ca ca đành phải đợi thôi.
Lục Giam cười nhẹ.
Lục Vân bồi hắn ngồi một lát, thấy hắn không muốn nói chuyện phiếm với mình, đành đứng dậy rời đi.
Nàng mới vừa ra khỏi cửa, Trường Thọ lập tức đi lên:
Thiếu gia, người đã yên tâm chưa? Đã nói rồi, người có tài như vậy, người khác sao có thể ghét bỏ người cho được?
Lục Giam đi đến bên cửa sổ nhìn sắc trời:
Muộn rồi, sớm đi ngủ đi.
Chỉ mong nàng thật sự là bởi vì Lâm Ngọc Trân xử sự không chu toàn nên mới phải chịu ủy khuất.
Ngày kế, Lâm Ngọc Trân chuẩn bị hậu lễ, còn thật sự thu thập thỏa đáng, đến Tri châu phủ nhờ Tri châu phu nhân làm mai. Tống phu nhân từ trước cùng nàng giao hảo, đám hỏi hai bên đều là vọng tộc, tất nhiên rất vui làm nguyệt lão. Cố ý chọn ngày tốt, trịnh trọng đến cửa làm mai, tiếp theo quan môi tới cửa, đem bát tự của Lâm Cẩn Dung đưa tới Lục gia.
Lục lão ông sai người bói toán, đại cát, lập tức vuốt râu đắc ý cười, cảm thấy ánh mắt của mình không sai. Lập tức lại viết bát tự của Lục Giam thỉnh bà mối đưa tới Lâm gia, Lâm gia cũng bói toán, lại là đại cát.
Quế ma ma tiến vào:
Chúc mừng tiểu thư, hai bên đều là đại cát! Người bốc cát nói, hiếm khi gặp quẻ tốt như vậy! Lão thái gia cùng lão thái thái, lão gia cùng phu nhân đều thật sự vui mừng. Đã thỉnh bà mối đi báo cho Cô phu nhân biết, hiện tại chỉ chờ bên kia định ra mà thôi!
Lệ Chi nghe vậy, cũng đến an ủi chúc mừng Lâm Cẩn Dung:
Tiểu thư người xem, chính là đại cát đại lợi, không cần lo lắng. Ngày sau tất nhiên mọi sự đại cát.
Nàng ngày ngày đi theo Lâm Cẩn Dung, đoán Lâm Cẩn Dung chết sống không chịu gả, đơn giản chính là lo lắng gả đến đó cuộc sống không tốt đẹp mà thôi. Hiện tại hai bên bói toán đều có kết quả tốt, chính là điềm lành.
Lâm Cẩn Dung không khỏi châm chọc cười. Đại cát, thế gian này có bao nhiêu hôn nhân không phải thông qua bói toán thấy đại cát mà thành? Thật sự đều là đại cát sao? Đào thị cùng Lâm Tam lão gia, năm đó nàng cùng Lục Giam. Đặc biệt nàng cùng Lục Giam, giống như một mối hôn nhân đáng chê cười nhất trên thế gian vậy. Có thể thấy được rất nhiều thời điểm, thần linh cũng làm việc qua loa cho xong mà thôi.
Trong mắt nàng, mấy thứ hư vô mờ mịt này, sao có thể so với tiền tài tương thân tương ái trong tay nàng, sau đó tiền sinh ra tiền, ánh vàng rực rỡ bạch quang lòe lòe càng đáng giá càng khiến người ta vui mừng, càng khiến người ta cảm thấy kiên định. Nói đến điều tốt, chuyện cao hứng nhất là chuyện Đào gia cùng Đào thị, cùng với tồn lương trong tay Lâm gia rốt cục đã bán đi với giá cao cho một vị đại thương nhân họ Mai do Đào Thuấn Khâm giới thiệu, Lâm Thế Toàn thuận thuận lợi lợi đi theo vị đại quản sự của đại phú thương này trên đường vận chuyển.
Lại có chính là Lục gia đáp ứng thành thân trễ vài năm. Năm đó nàng mười sáu tuổi liền gả vào Lục gia, mười bảy tuổi sinh hạ Ninh nhi, hiện tại nàng hy vọng có thể chậm trễ hơn một chút. Có lẽ, bỏ qua một mốc nhỏ, bỏ qua đoạn thời gian đó, nàng sẽ không phải trải qua cảm giác tê tâm liệt phế, hận không thể đi tìm chết, mà chết không xong lại thương tâm thống khổ như vậy.
Trí nhớ xa xôi như thủy triều vọt tới, Lâm Cẩn Dung dùng sức nhắm mắt, muốn quên đi gương mặt phấn nộn đáng yêu kia, tươi cười khiến người ta đau lòng đến cốt tủy kia, khuôn mặt Ninh nhi lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt nàng, vừa cười, vừa gọi nương, vừa tập đi, vừa tập chạy, rồi Ninh Nhi máu tươi đầy mặt và cổ……
Trái tim giống như bị ai đó hung hăng nhéo đau, đau khiến khí lực toàn thân của Lâm Cẩn Dung trong nháy mắt như bị rút đi, nàng cắn chặt răng, nắm chặt cánh tay Lệ Chi, chậm rãi ngồi xuống tháp. Tư vị này, nàng không bao giờ muốn nếm thử một lần nữa, nàng không chịu nổi! Nàng thật sự không chịu nổi!
Lệ Chi bị Lâm Cẩn Dung nắm chặt có chút đau, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung mặt tái nhợt dọa người, ánh mắt tan rã, môi xanh trắng, cả người đều run nhè nhẹ, không khỏi bị hù dọa, lớn tiếng kêu lên:
Tiểu thư, tiểu thư! Người làm sao vậy?
Quế ma ma đang ở một bên nói liên miên cằn nhằn, nói Đào thị muốn chuẩn bị thứ tốt cho Lâm Cẩn Dung, Lục gia lại bỏ ra rất nhiều sính lễ, Tri châu phu nhân uy phong thế nào, khéo léo biết ăn nói ra sao, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu này, chạy tới nhìn lên nhất thời sợ tới mức tay chân lạnh lẽo. Nhưng nàng rốt cuộc cũng có nhiều kinh nghiệm, chỉ trong chớp mắt liền tỉnh táo lại, chỉ huy Lệ Chi đỡ Lâm Cẩn Dung nằm xuống.
Lâm Cẩn Dung miễn cưỡng không chịu:
Ta không làm sao, vì sao phải nằm xuống?
Quế ma ma liền tiến lên không hề phân trần trước rót một chung trà nóng, vuốt ngực xoa lưng, thấy sắc mặt nàng dần dần hồng hào, mới bảo Lệ Chi nhanh thỉnh Đào thị:
Tiểu thư sợ là trúng gió gì đó, nhanh đi thỉnh phu nhân tới xem!
Nước ấm chảy vào trong bụng, tứ chi của Lâm Cẩn Dung dần dần bớt cứng ngắc, khí lực cũng một lần nữa trở về, liền gọi lại Lệ Chi:
Không cần đi, ta không sao.
Lệ Chi tất nhiên là không nghe, nhất định phải đi, Lâm Cẩn Dung hít vào một hơi, lớn tiếng nói:
Lời ta nói ngươi không nghe sao? Các ngươi trong mắt không còn có ta nữa ư?
Lệ Chi ủy khuất đỏ mắt, vẫn kiên trì nói:
Tiểu thư không thoải mái, nô tỳ muốn đi nói với phu nhân, thỉnh đại phu đến xem, người mắng chết nô tỳ nô tỳ cũng phải đi.
Lâm Cẩn Dung thở dài:
Ta ngủ quá nhiều, chưa ăn đủ mà thôi. Không có gì trở ngại, không tin các ngươi đi lấy chút đồ ăn đến, ta ăn vào sẽ trở nên khỏe hơn. Đứng khiến phu nhân lo lắng thương tâm, lại dẫn tới vô số nhàn thoại.
Nói xong dựa vào thành tháp, chậm rãi ngồi dậy, muốn để các nàng xem, nàng quả nhiên không có chuyện gì. Kiếp trước nàng tự tử cũng thoát nạn, nàng sao có thể dễ dàng chết đây?
Quế ma ma sầu lo lấy tay sờ trán của nàng, thấy còn bình thường, liền dùng thanh âm dỗ tiểu hài tử nói:
Tiểu thư muốn ăn cái gì?
Lâm Cẩn Dung nói:
Có cái gì ăn cái đó, ta đang đói bụng.
Nàng thật sự đói bụng.
Anh Đào việc bưng một đĩa bánh nhân mặn hấp lá sen tới, Lệ Chi luống cuống tay chân rót trà nóng, Lâm Cẩn Dung lấy một cái, uống nước trà, một ngụm rồi lại một ngụm, ăn chậm nuốt xuống, ăn xong một cái lại ăn thêm, liên tục ăn ba bốn cái cũng không dừng tay.
Quế ma ma cùng Lệ Chi nhìn nhau, cảm thấy không thích hợp, nghĩ rằng nên thỉnh Đào thị. Đã thấy Lâm Cẩn Dung vỗ nhẹ tay, đứng dậy cười nói:
Ăn ngon thật. Múc nước cho ta rửa tay.
Quế ma ma cùng Lệ Chi lại là một trận rối ren, mang nước cầm khăn tay, vụng trộm đánh giá tình hình của Lâm Cẩn Dung, đã thấy nàng trừ bỏ so với lúc trước trầm mặc ra, những mặt khác đều khôi phục bình thường. Hai người liền nhẹ nhàng thở dài một hơi, rốt cuộc không an tâm, mặc dù không đi nói với Đào thị, nhưng vẫn đi tìm Lâm Cẩn Âm tới.
Lâm Cẩn Âm đến, ôn nhu trấn an, săn sóc tinh tế nói:
Có chỗ nào không thoải mái, hay khó chịu, đều phải nói ra, tỷ tỷ không có bản sự gì để giúp muội, nhưng vẫn có thể trấn an muội thay muội đưa ra chủ ý. Cũng đừng sợ người khác nói nhàn thoại, bị bệnh mời đại phu đến khám là chuyện nên làm.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười:
Ta không có chuyện gì, ăn được ngủ được. Khi đó cũng không biết làm sao, đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu. Tỷ tỷ không cần lo lắng.
Có những chuyện chỉ có bản thân nàng mới có thể vượt qua, ai cũng không thể giúp được nàng. Có lẽ theo thời gian, khi đã vượt qua thời điểm kia, nàng sẽ không còn bị chuyện kiếp trước khiến nghẹn đắng đau đớn nữa. Nàng cần phải sống tốt.