• 1,907

Chương 142: Yên Tâm


Số từ: 2508
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Trong hương khói lượn lờ, Đào thị vô hạn thành kính quỳ sát trước tượng phật, trong miệng lẩm bẩm. Lâm Cẩn Dung quỳ gối trên bồ đoàn cách đó không xa, im lặng nhìn Phật tổ kim quang sáng lạn, mỉm cười nhìn chúng sinh, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất, nếu để nàng một lần nữa trở lại cõi đời này, vậy cầu xin nhất định phải phù hộ nàng sống sót.
Thật lâu sau, Đào thị dừng lại, vươn tay về phía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy đỡ nàng, Đào thị thống khổ nhíu mày:
Già rồi, bất quá chỉ quỳ trong chốc lát, đi đứng đã có chút tê rần.

Lâm Cẩn Dung liền cười:
Tổ mẫu cùng hai vị bá mẫu tuổi còn lớn hơn người nhiều, cho nên các nàng quỳ lạy không dậy nổi.

Đào thị nhẹ nhàng thở dài:
Là vì các nàng giờ phút này không có niệm tưởng giống như ta. Nếu các nàng có điều cầu xin, con xem dù thế nào các nàng cũng phải quỳ lạy!
Khác với Đào thị và Lâm Cẩn Dung, đám người Lâm lão thái thái bất quá chỉ gửi tiền công đức cho đức phật, sau đó muốn ngắm ôn tuyền, xem cổ bia, nghỉ tạm uống trà, thật sự đúng là du xuân ngắm hoa.
Một bên lão ni cô Trí Bình nói:
Phu nhân, lòng thành kính cùng cầu xin của người Phật tổ đều có thể nghe thấy.

Một nữ tử trẻ tuổi mặc áo bố tăng bụi bặm, vẫn còn để tóc dài, hai tay làm chữ thập hành lễ:
Sư thúc, lão thái thái các nàng đã nghỉ ngơi xong, muốn ra sau núi ngắm hoa, sư phụ bảo ta tới thỉnh nhị vị nữ thí chủ.

Nữ tử này đại khái hơn hai mươi tuổi, da ngăm đen, khóe mắt đã có chút nếp nhăn, trên nét mặt mang theo vài nét đau khổ. Lâm Cẩn Dung lần trước đến không thấy nàng, không khỏi nhìn lâu hơn một chút. Nữ tử kia cảm giác được ánh mắt nàng, nhợt nhạt cười, im lặng đi vào thu dọn trong đại điện.
Đào thị liền hỏi Trí Bình bồi ở một bên:
Đây là đệ tử mọi người mới thu nhận sao? Vì sao lại xuất gia?

Trí Bình vội niệm a di đà phật, sau đó thấp giọng nói:
Tam phu nhân, nàng họ Hà, đây cũng là người đáng thương. Trong nhà nghèo, thiêu thùa may vá giúp đỡ huynh trưởng chuẩn bị sính lễ cưới thê, chính mình lại không gả đi được, còn phải một ngày một đêm làm công phụ giúp gia đình, phụ mẫu không còn, cùng ca tẩu ầm ỹ, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, suốt đêm chạy tới muốn xuất gia, trong nhà cũng không có ai tới tìm. Ta cùng sư tỷ thấy nàng đáng thương, cũng không phải thật tâm muốn xuất gia, không đành lòng để nàng đi theo cửa phật kham khổ cả đời, vì vậy không cho nàng cắt tóc. Chúng ta là người xa lánh hồng trần, không thể làm được gì, phu nhân thiện tâm, nếu có nhà nào không cần đồ cưới, thúc đẩy giúp đỡ cũng là một chuyện công đức.

Đào thị thở dài:
Thói đời ngày nay, không cần đồ cưới được bao nhiêu người đây? Người nghèo không phải cũng không cưới thê được hay sao? Ta cũng chưa nghe nói nhà ai vì gả nữ nhi mà không cần sính lễ.

Trí Bình liền thất vọng cười gượng một tiếng.
Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn, chỉ thấy nữ tử kia lưng càng ngày càng cúi thấp, dần dần trùng lặp với một bóng dáng khác trong ấn tượng của nàng — năm ấy khi nàng ở Giang thần miếu, dưỡng nữ Cẩm cô của ông từ cũng là như vậy. Khi đó Cẩm cô đối đãi với nàng vô cùng tốt, nàng từng ưng thuận, một ngày kia thoát khốn, sẽ giúp đỡ Cẩm cô tìm một mối nhân duyên tốt…… Lâm Cẩn Dung cúi mắt ở bên tai Đào thị thấp giọng nói:
Nương, hôm nay chúng ta đến lễ Phật, vừa vặn gặp phải, có lẽ là ý của Phật tổ cũng không chừng, giúp nàng một phen, so với tiền giấy mua hương nến cũng có ý nghĩa hơn? Lại là tích đức.
Giúp người sống không phải càng có ý nghĩa hơn sao?
Đào thị kinh ngạc nhìn nàng, trầm tư một lát, khe khẽ thở dài:
Thôi…… Làm phiền sư thái viết thư ra ngoài, nếu có người nguyện ý cưới nàng, ta đưa nàng ba mươi quan tiền làm đồ cưới.

Trí Bình nhất thời mừng rỡ, cao giọng niệm phật, tán thưởng Đào thị thiện tâm, còn nói số mạng Hà thị thật tốt, muốn để nàng ra hành lễ nói lời cảm tạ với Đào thị.
Đào thị ngừng lại:
Cần gì làm điều thừa, đừng bảo nàng cám tạ ta, nếu gặp gỡ, cũng là duyên phận.

Trí Bình đoán đại khái cũng nhờ Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói mấy câu kia, thật tình nói:
Phu nhân cùng tiểu thư đều là người tốt.

Đào thị thở dài:
Muốn làm người tốt cũng phải có của cải.

Trí Bình không mất thời cơ bổ sung thêm một câu:
Có của cải cũng phải có lòng bồ tát.

Lâm Cẩn Dung trầm giọng nói:
Người như vậy rất nhiều chăng?

Trí Bình nhìn Đào thị liếc mắt một cái, thấy Đào thị không ngăn cản mình nói tỉ mỉ, liền thở dài:
Tứ tiểu thư hằng ngày kim tôn ngọc đắt tiền, không biết thế gian khó khăn. Nữ nhi nhà nghèo, từ nhỏ nếu không chết non, hoặc là bị vứt bỏ, may mắn lớn lên, cũng có rất nhiều người không thể gả đi, hoặc là chết già u cư, hoặc là để người ta thu nạp làm thiếp thị nô tỳ, hoặc là lưu lạc phố phường, hoặc là nhập thân đạo quan ni am. Quý phủ thu lưu vị cô nương kia thật có phúc, nếu không sẽ không biết ra sao? Thế gian khổ ải! Cho nên này nếu làm việc thiện, sau này sẽ có phúc báo.

Cung ma ma thấy Lâm Cẩn Dung có chút đăm chiêu, liền cười mắng Trí Bình:
Lão ni cô này, câu nào cũng không quên nghề chính của mình!

Trí Bình cũng liền thức thời không đề cập đến nữa, cười hì hì dẫn Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung đi tìm đám người Lâm lão thái thái.
Phong cảnh phía sau núi mặc dù đẹp, nhưng đám người Lâm lão thái thái có thể là người leo núi được hay sao? Bất quá là theo đường mòn đi được một đoạn, nhìn ngắm sơn thủy một hồi, sai người hái mấy cành hoa đào rồi kết thúc, tự trở về thôn trang nghỉ ngơi, chờ đám người Lâm lão thái gia dẫn Lâm Thận Chi đi bái phỏng Chư tiên sinh trở về.
Ban đầu cảm thấy mới mẻ, nhưng một lúc sau, đám người Lâm lão thái thái thấy thôn trang của Đào thị thật thiếu thốn, có rất nhiều chỗ không tiện, không khỏi muốn được sớm trở về nhà, nhưng chờ mãi chưa thấy đám người Lâm lão thái gia trở về, liều gọi Thiết Hòe gia đến hỏi:
Từ nơi này đến quý phủ của Chư tiên sinh đi mất bao nhiêu canh giờ?

Thiết Hòe gia cười làm lành nói:
Tính theo giờ chắc cũng sắp về rồi.

Chu thị liền khuyên Lâm lão thái thái:
Chắc là cùng Chư tiên sinh trò chuyện với nhau vui vẻ, chưa thể trở lại luôn. Nếu bên kia muốn giữ lại dùng cơm, chắc chắn sẽ sai người tới nói.

La thị liền chua chua nói:
Giữ lại dùng cơm là việc nhỏ, chỉ sợ chậm trễ chưa trở về, nơi này cũng không thể nghỉ lại. Chúng ta thật ra tùy tiện có thể ngủ ở chỗ nào cũng được, chỉ sợ lão thái thái thân thể xương cốt không chịu nổi.

Đào thị trong lòng nghĩ việc Lâm Thận Chi bái sư là đại sự, cảm thấy phiền chán, nghe nàng nói như vậy, rõ ràng hỏi Lâm lão thái thái:
Nếu không để nhi tức sai người đi xem thử?

Lâm lão thái thái nhíu mày:
Không nên, chờ một chút đi.

Qua thời gian uống một chén trà nhỏ, chợt nghe Lâm Tam lão gia cười ha ha đi vào:
Thành công rồi!

Đào thị mừng đến lập tức đứng dậy:
Thành công?

Lâm Tam lão gia đắc ý vuốt râu đi vào, hành lễ với Lâm lão thái thái, khoe khoang nói:
Thành công rồi! Chư tiên sinh thấy tiểu lão Thất, hỏi hắn ba vấn đề, để hắn viết chữ một hồi, sau đó thu nhận rau dại mà tiểu lão Thất chọn, chỉ nói, nhà hắn điều kiện gian khổ, sợ tiểu lão Thất tuổi còn nhỏ, không chịu được đau khổ…… Hài tử Lục Giam kia đã nói, để tiểu lão Thất đi theo hắn, hắn sẽ trông nom, sẽ không khiến tiên sinh cùng sư mẫu thêm phiền toái. Phụ thân liền cùng Chư tiên sinh thương định ngày bái sư.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng biểu tình của mọi người đều khác biệt.
Các đệ tử khác của Lâm gia không phải chưa từng tới bái sư, Chư tiên sinh cũng chưa nói không thu, dù sao ngay cả đệ tử xuất thân nông dân cũng đều có thể được người nhận dạy dỗ, sao lại cự tuyệt bọn họ? Nhưng đãi ngộ cũng hoàn toàn không giống như Lục Giam, muốn làm lễ bái sư sẽ bị chối từ. Nay Lâm Thận Chi mới tám tuổi đã được cho phép làm lễ bái sư, kia chỉ có thể nói rõ ràng, Chư tiên sinh thật sự nhìn trúng Lâm Thận Chi.
Điều này có ý nghĩa là từ nay về sau, Tam phòng cũng có địa vị hoàn toàn khác biệt. Tục ngữ nói đúng, chỉ khi lão già râu bạc trắng, không khi thiếu niên nghèo, ngày sau có muốn chèn ép Tam phòng, cũng cần phải nể mặt Lâm Thận Chi, huống chi còn có một hiền tế như Lục Giam.
Trước đó lão thái gia cũng bắt tay giáo dưỡng trưởng tử nhà mình, chính là nhi tử thua kém, khiến người thất vọng. Chu thị trầm mặc một lát, nghĩ đến Chu Mại cũng đã làm lễ bái sư, tâm tình tốt hơn một chút, tiến lên chúc mừng Đào thị:
Ta đã sớm biết sẽ như vậy, lão thái gia bắt tay dạy dỗ, sao có thể không thành chứ?


Đúng vậy, lão thái gia mới dạy dỗ vài năm, nếu không lọt vào mắt xanh của Chư tiên sinh, vậy cũng không biết như thế nào mới tốt.
La thị trong lòng chua xót khổ sở, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung.

Phụ thân các con tối nay đã có thể ngủ được rồi.
Lâm lão thái thái nhìn xem rõ ràng, bất động thanh sắc dời lực chú ý của mọi người:
Lão Tam, sao có một mình con trở về? Những người khác đâu? Phụ thân con còn ở lại nhà Chư tiên sinh sao?

Lâm Tam lão gia cười nói:
Phụ thân tâm tình tốt, bảo Lục Giam dẫn đến Thanh Lương tự, ta sợ mẫu thân đợi lâu, về trước để báo tin.
Lại dặn dò Đào thị:
Có thể chuẩn bị cơm chiều, chờ phụ thân bọn họ trở về rồi cùng ăn.

Con người vì việc vui mà có tinh thần hơn, Đào thị thanh thúy lên tiếng, tự mình đi an bài cơm chiều. Lâm Tam lão gia ở lại trong phòng khoe Lâm Thận Chi trí tuệ thế nào, ứng đối thích đáng ra sao, Chư tiên sinh thích hắn, Lục Giam cũng rất tốt, hoàn toàn không thèm nhìn tâm tình sắc mặt của những người khác trong phòng, La thị vài lần ngắt lời cũng không thành công.
Lâm Cẩn Dung thấy hắn trở về báo tin là giả, cố ý đến khoe khoang để người ta ngột ngạt mới là thật, ở một bên ngồi nhìn một lát, cảm thấy không thú vị, cũng ngăn cản không được, liền đứng dậy nhìn hành lý của Lưu Nhi đã thu thập thỏa đáng hay chưa, chơi với Lưu Nhi một lúc, lại đi tìm Đào thị, giúp đỡ chuẩn bị cơm chiều.
Đào thị tâm tình rất tốt:
Phụ thân con vẫn còn đang khoe khoang sao?

Lâm Cẩn Dung chỉ huy bọn nha hoàn dọn bát đũa:
Vâng.

Về phương diện này, Đào thị cùng Lâm Tam lão gia cũng giống nhau, liền cười nói:
Chúng ta cũng nên hãnh diện một hồi. Ta nhịn hơn hai mươi năm, cuối cùng đợi đến ngày hôm nay.

Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói:
Ngày sau đợi Thất đệ tên đề bảng vàng, đó mới là thời điểm chân chính hãnh diện.

Lúc trước chính mình chẳng phải cười nhạo Lâm Ngọc Trân, khen Dương thị trầm ổn đó sao? Tại sao giờ phút này đã phạm phải sai lầm này? Đào thị nhất thời thu liễm tươi cười, ngượng ngùng nói:
Sự tình tuy rằng không lớn, nhưng cũng là một chuyện đáng cao hứng.
Ngữ khí biểu tình có chút không phục biểu hiện vừa rồi của mình, thậm chí tăng thêm vài phần ngưng trọng.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười:
Đúng là đáng giá cao hứng.
Bọn họ không biết thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện gì, chỉ có nàng biết, cho nên bọn họ kỳ thật đều không rõ nàng mới thật sự là người cao hứng.
Đào thị trầm mặc một lát, lại nói:
Hài tử Lục Giam này rất được. Nói thật, để Thất đệ con đi xa đến đây đọc sách như vậy, ta thật sự lo lắng, ít nhiều có hắn trông chừng, ta mới yên tâm.

Lâm Cẩn Dung hiểu được nàng có ý tứ gì, khóe môi mang theo thản nhiên tươi cười:
Thất đệ cũng nên dựa vào chính hắn, không thể mọi chuyện đều dựa vào người khác, nếu không về sau phải làm sao bây giờ?


Đúng vậy, Lục Giam sang năm sẽ đi thi, cũng không thể quản hắn bao lâu.
Đào thị giật mình nhớ tới, trên mặt lại mang theo hy vọng:
Hài tử này kiên định nghiêm túc, lại khắc khổ, sang năm nhất định có thể tên đề bảng vàng.


Vâng.
Lâm Cẩn Dung phụ họa lên tiếng. Nhưng nàng biết Lục Giam sang năm sẽ không tham dự kỳ thi này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.