Chương 159: Xuyến Vàng
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2412 chữ
- 2020-05-09 04:30:40
Số từ: 2407
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Năm ấy, Lâm Cẩn Dung không biết trong kiện vải này có xuyến vàng, sau khi cầm về mới phát hiện. Hành vi này của Đồ thị che giấu trước mặt Lâm Ngọc Trân, rõ ràng không hợp lẽ, nàng không nên thu nhận, nhưng bởi vì Đồ thị là thân mẫu của Lục Giam, cho nên nàng cũng không thể không thu nhận. Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, nàng muốn hỏi ý tứ của Lục Giam nhưng Quế ma ma ngăn nàng lại nói:
Người hỏi ý tứ của Nhị gia, hắn sẽ bảo người nên nhận hay là không nên nhận đây? Dù thế nào cũng không thích hợp. Nếu không thể trả lại, thì cũng đừng hỏi nữa, trước hết cứ nhận lấy đi.
Sang ngày hôm sau, Đồ thị liền lén lút tìm tới cửa cùng nàng thân cận, sau đó rất nhiều sự tình đều đã chứng minh, con người được một tấc lại muốn tiến một thước, nàng ngàn vạn lần không nên nhất thời mềm lòng nhận lấy vòng tay này, khiến đôi bên mất lòng. Lần này nàng mặc dù không muốn lấy lòng ai hay gây bất hòa với ai, nhưng cũng không muốn mình có thêm phiền toái, trong lúc này, loại sự tình thế này đối với nàng mà nói đều là lãng phí tinh lực, nếu không cần thiết, kiên quyết không để bản thân liên quan.
Lâm Cẩn Dung hàm chứa tươi cười, mê hoặc nhìn Đồ thị, hai tay tiếp nhận kiện vải, tùy ý để một bên buông xuống, không đợi Đồ thị phản ứng kịp, một thanh âm vang lên, xuyến vàng đã trượt ra ngoài kiện vải, rơi xuống trên mặt đất.
Vài ánh mắt quét ngang lại đây, Đồ thị khẩn trương, thất kinh nhìn chung quanh, đặc biệt là Lâm Ngọc Trân, Lục lão ông, Lục Giam. Lâm Cẩn Dung tiến lên một bước, đem xuyến vàng giấu dưới chân váy, một cước đá đến dưới chân Đồ thị, cười dài đem kiện vải đưa cho Lệ Chi, xoay người tiếp tục hành lễ tặng quà.
Lục lão ông lạnh lùng liếc Đồ thị một cái, Lâm Ngọc Trân ánh mắt thiếu chút nữa bốc lửa, Đồ thị đáng thương hề hề nhìn về phía Lục Giam. Lục Giam trầm mặt, mím môi nghiêng mặt đi không nhìn nàng. Lục Vân trấn an nhìn Lâm Ngọc Trân, quay đầu liếc Đồ thị, lại nhìn Lục Giam, rồi ánh mắt lại dừng ở trên người Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung vẫn đang cười dài đội mũ làm bằng da hổ giữ ấm lên đầu thứ tử Hạo Lang của Lục Thiệu, lại xoa xoa đầu trưởng tử Nguyên Lang của Lục Thiệu, thấp giọng trả lời Lục Luân mấy câu, có vẻ hào phóng thân thiết tự tại, chuyện vừa rồi đối với nàng mà nói, đúng là nửa điểm ảnh hưởng đều không có.
Lục Vân rũ mắt xuống, nghiêng đầu nghĩ ngợi, hướng Lục Giam làm động tác nhỏ, ý bảo hắn không cần lo lắng, Lâm Ngọc Trân nơi này đã có nàng. Lục Giam cúi mắt, thần sắc thản nhiên.
Hành lễ xong, Lục lão ông nhìn Lâm Cẩn Dung liễm mi túc nhan ngồi ở phía dưới, càng nhìn càng vừa lòng, vuốt râu dặn dò Lục Giam:
Hôm nay con nên đi đến nhạc gia lại mặt đáp lễ, quà tặng đã được chuẩn bị tốt, đi sớm về sớm, tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa, đừng uống nhiều rượu.
Lục Giam hành lễ đáp ứng.
Lục lão ông đứng dậy nhìn sắc trời bên ngoài trở nên trắng xám, lên tiếng nói:
Đều tan đi.
Nói xong dẫn đầu đi ra ngoài, nam đinh đều nối đuôi theo phía sau, trong chính sảnh chỉ còn lại có một đám nữ quyến và hài tử.
Các phu nhân đều nâng đỡ Lục lão phu nhân, Lâm Ngọc Trân trầm mặc tiến lên, đẩy mạnh Đồ thị, cầm lấy cánh tay của Lục lão phu nhân, bình tĩnh uy hiếp nhìn Đồ thị, biểu tình hận không thể đem Đồ thị ăn sống nuốt tươi. Đồ thị thì mắt ửng đỏ, cúi đầu đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, toàn thân đều tản ra hơi thở ai oán, Tống thị tiến lên che giữa hai người, cười hì hì cùng Lâm Cẩn Dung nói chuyện:
Nhị lang nội tức, có quen chưa? Có cái gì cần đều nói với ta, đừng ngượng ngùng.
Lâm Cẩn Dung đứng ở phía sau Lã thị, nội tức của Lục Thiệu, cũng không hướng thẳng tới ai chỉ tiến lên một bước, hàm chứa cười nói:
Cám ơn Nhị thẩm nương quan tâm, đều rất tốt. Thời điểm cần gì, ta cũng sẽ không khách khí.
Lâm Ngọc Trân gật đầu:
Đúng, có cái gì cần thì cũng đừng khách khí với Nhị thẩm nương của con. Người khác cũng không thể thay con lo lắng chu toàn.
Lã thị vẫn trầm mặc không nói cũng cười lên tiếng:
Tìm ta cũng được. Ta tốt xấu cũng là tẩu tử, vào cửa sớm hơn vài năm, không dám nói biết nhiều hơn muội, nhưng chắc có vài việc quen thuộc hơn.
Bà bà quản gia, chẳng phải trưởng tẩu cũng có uy phong sao? Nói đến nói đi vẫn là trong lòng chột dạ chăng. Lâm Ngọc Trân không âm không dương nở nụ cười một tiếng.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười không nói, cúi đầu giả bộ ngượng ngùng.
Thích thế nào thì cứ thế đi.
Lục lão phu nhân đau đầu thở dài:
Đều tản đi. Hôm nay thức dậy quá sớm, ta phải trở về nằm nghỉ chốc lát.
Ý tứ là không cần ai hầu hạ bà.
Lâm Ngọc Trân chân trước bước ra cửa, lại quay đầu cố ý công đạo Lâm Cẩn Dung:
Con trở về phòng đi nghỉ đi, không cần phải đến chỗ ta hầu hạ, có việc ta sẽ sai người đến gọi con. Có chuyện gì thì cũng sai người đến nói với Phương ma ma, hoặc là nói với muội tử cũng được.
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, quay đầu nhìn lại, đã thấy Huệ ma ma, thân tín của Đồ thị đang che che dấu dấu cúi người nhặt xuyến vàng lên. Rồi nàng thu hồi ánh mắt, phía đối diện Đồ thị đáng thương hề hề, ánh mắt còn mang theo chút lấy lòng cầu xin, nàng chỉ làm bộ như chưa từng nhìn thấy, thản nhiên quay mặt đi.
Lệ Chi cùng Quế ma ma từ đầu tới cuối nhìn xem cũng hiểu được, ngầm thay Lâm Cẩn Dung đổ một phen mồ hôi lạnh.
Chủ tớ ba người mới đi vài bước, Lâm Cẩn Dung liền nhìn thấy Đồ thị chân cũng có vẻ định bước theo, nghĩ đến Đồ thị định giở công phu lấy lòng, trong lòng run lên, chạy nhanh cười tiếp đón Lục Vân:
Làm phiền muội muội dẫn ta đi lại cho quen biết đường. Tuy rằng từ trước đã tới vài lần, nhưng vẫn có những nơi chưa từng đi qua.
Đồ thị chân liền rụt trở về.
Lục Vân có chút ngoài ý muốn, quét Đồ thị liếc mắt một cái, ngọt ngào cười:
Đang muốn tìm một cơ hội thân cận với Nhị tẩu đây.
Lã thị liền cười nói:
Xem nha đầu này vừa há mồm kìa, rõ ràng là thân biểu tỷ muội, lúc nào cũng có thể vui đùa, muội cần phải đợi tới giờ phút này mới được thân cận với Nhị tẩu của muội hay sao?
Lục Vân tươi cười xem như cam chịu.
Quang mang trong mắt Đồ thị lập tức ảm đạm, buồn bã ỉu xìu được ma ma bên người nâng đỡ, chậm rãi đi theo đường khác
Bên này đi đến cuối đường là chỗ của tổ mẫu, bên kia đến cuối đường là chỗ của tổ phụ, sân viện của ta cách chỗ nương không xa, về sau thời điểm Nhị tẩu đến thỉnh an nương có thể thuận đường bảo ta một tiếng.
Lục Vân cùng Lâm Cẩn Dung vừa đi vừa giới thiệu, chỉ đông tây nam bắc nói:
Nhìn kìa, nơi đó là chỗ của Tam thẩm nương cùng Tam thúc.
Nói tới đây, Lục Vân dừng lại, cười nhìn Lâm Cẩn Dung nói:
Lục Thiện cùng Tam thẩm nương thân thể không tốt lắm, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, có đôi khi sẽ không đúng mực, không chu toàn. Vừa rồi……
Là cố ý hay là vô tình?
Lâm Cẩn Dung không nhìn nàng, chỉ về phía đông đánh gãy lời của nàng:
Nếu nhớ không lầm, bên kia chính là chỗ ở của Nhị thẩm nương đúng không?
Như vậy là tuyệt đối không cùng mình thảo luận chuyện vừa rồi, không chút lưu tình. Lục Vân mỉm cười, cũng không nhắc lại, ngược lại cẩn thận cùng Lâm Cẩn Dung nói đến tính tình của mọi người trong Lục gia, có vẻ rất chu đáo săn sóc.
Lâm Cẩn Dung chỉ nghe mà không nói gì.
Không bao lâu, đến cửa sân, Lục Vân rời đi, Lâm Cẩn Dung cất bước vào viện, Quế Viên nghiêm túc chào đón nói:
Nhị gia ở trong phòng chờ thiếu phu nhân cùng nhau dùng điểm tâm.
Quế ma ma nhỏ giọng hỏi:
Nhị gia có tức giận không? Sắc mặt thế nào?
Lâm Cẩn Dung cũng rất ngạc nhiên Lục Giam sẽ có phản ứng gì.
Quế Viên không rõ lắm, nghĩ nghĩ, rồi nói:
Nhìn không ra là mất hứng. Nhưng cũng không nhìn ra có cao hứng.
Đặc biệt còn chờ Lâm Cẩn Dung trở về cùng nhau ăn điểm tâm, nhất định muốn nói ra suy nghĩ của mình. Quế ma ma lo lắng nói:
Tiểu thư, người vào phòng rồi cứ nói với Nhị gia người không phải cố ý.
Kỳ thật nàng chính là cố ý thì làm sao. Lâm Cẩn Dung
Ân
một tiếng, chậm rãi bước vào phòng.
Trên bàn đã dọn xong bát đũa đồ ăn, Lục Giam ngồi bên cạnh, thấy nàng tiến vào, bình tĩnh nói:
Rửa tay đi, đồ ăn nguội rồi.
Lâm Cẩn Dung chậm rì rì rửa tay, đi đến đối diện Lục Giam ngồi xuống, cũng không đề cập đến chuyện vừa rồi, chỉ tiếp nhận thìa và bát cháo từ Anh Đào rồi đưa cho Lục Giam, sau đó lại tiếp nhận từ Anh Đào bát cháo của nàng, cúi đầu ăn cơm.
Lục Giam nhìn nàng, cũng im lặng ăn.
Lệ Chi ở một bên nhìn không khỏi khẩn trương, hai người kia, rõ ràng trong lòng đều tức giận, ngày đầu tiên đã như vậy, làm sao bây giờ? Đang muốn mở lời nói gì đó, chợt nghe Lục Giam nói:
Ta lập tức sẽ đến nhạc gia, nàng có muốn nhắn lại gì với nhạc phụ nhạc mẫu hay là Thận Chi không?
Lâm Cẩn Dung nghĩ nghĩ, nói:
Cứ nói ta rất tốt. Bảo bọn họ không cần quan tâm.
Lục Giam gật gật đầu.
Lâm Cẩn Dung buông đũa, nói:
Chuyện lúc trước, ta không để ở trong lòng.
Lâm Thận Chi mới mười tuổi, tối thiểu trong hai năm này, ở thôn trang của Chư tiên sinh đều cần Lục Giam trông chừng hắn, vẫn là giải thích một chút đi.
Ân. Ta cũng không để ở trong lòng.
Lục Giam gắp miếng cá chưng rượu đặt vào bát của nàng, cũng không có ý tứ nói gì thêm
Lâm Cẩn Dung cũng không nhắc lại việc này, gắp món đậu phụ qua.
Lục Giam mặc mặc, vùi đầu ăn, lại gắp bánh hoa mai vào bát Lâm Cẩn Dung:
Món này cũng ngon.
Lâm Cẩn Dung cũng gắp một chiếc bánh mẫu đơn vào bát của hắn:
Nếm thử này.
Quế ma ma ở một bên nhìn, trong lòng tràn ngập vui mừng, cảm thấy hai người ngươi tới ta đi, thật sự là tương kính như tân, đó là một khởi đầu tốt. Đã thấy Lục Giam đột nhiên thả đũa, đứng dậy nói:
Nàng từ từ ăn đi, cũng đến giờ rồi, ta sang gặp nhạc phụ nhạc mẫu.
Lâm Cẩn Dung cũng buông đũa theo, đi đến giá áo lấy ngoại bào phủ thêm cho hắn:
Trên đường cẩn thận.
Lục Giam đột nhiên quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đen tối.
Lâm Cẩn Dung thẳng tắp đối diện với ánh mắt của hắn:
Nhị gia còn có gì muốn phân phó sao?
Không có. Lúc này trong nhà không có việc gì, nàng ngủ thêm một chút đi.
Lục Giam khẽ mím môi, quay đầu lại:
Ta đi đây.
Đi tới cửa, thoáng dừng dừng, rồi lại nhanh bước ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung ngồi trở lại trước bàn, đặt món cá chưng rượu và bánh hoa mai mà hắn gắp vào bát nàng vào đĩa bên cạnh, rồi lại chọn đồ ăn khác. Ăn xong để đám người Lệ Chi thu dọn, rồi ngồi vào một bên đọc sách để tiêu thực.
Vừa đọc hai trang, Lệ Chi đi lên nhỏ giọng nói:
Thiếu phu nhân, người phải cẩn thận a, Tam phu nhân cũng không phải kẻ khù khờ, nàng là cố ý thử người đây. Nhưng người cũng không thể không để ý tới, Cô phu nhân nơi đó không có vấn đề gì, nhưng ở chỗ nàng ta cũng không thể thả lỏng, nếu nàng ta cùng Nhị gia nói vài câu khó nghe về người, vậy cũng không tốt.
Lâm Cẩn Dung thấy trên mặt nàng tràn đầy lo lắng, không khỏi cười nói:
Không có việc gì. Trải giường chiếu cho ta đi.
Lâm Cẩn Dung nghỉ ngơi xong, tính toán đã đến giờ Lâm Ngọc Trân ngủ trưa sắp rời giường, thoáng thu thập một chút, đến sân viện của Lâm Ngọc Trân. Trên đường trải qua sân viện của Lục Vân, Quế ma ma nhắc nhở nàng:
Có muốn gọi Đại tiểu thư cùng nhau qua đó không?
Đúng là cơ hội bồi đắp tình cảm với tiểu cô.
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói:
Không cần.
Không đợi Quế ma ma nói thêm, tiếp tục đi về phía trước.