• 1,907

Chương 162: Khóc Lóc


Số từ: 2416
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục Giam nhìn bộ dạng Đồ thị dường như trời sắp sụp đổ, nhịn không được thở dài, nghiêng mặt qua một bên, một câu cũng không nói. Lục Thiện ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lục Giam.
Mắt thấy mẫu tử bọn họ giương cung bạt kiếm, loại chuyện này đương nhiên không xen vào vẫn tốt hơn. Lục Vân vò khăn tay, hơi hơi có chút xấu hổ cười nói:
Ta đây đi trước.
Nói xong vội vàng đuổi theo Lâm Ngọc Trân.
Lâm Cẩn Dung không thể tránh khỏi, liền ôn nhu nói:
Tam thẩm nương xin nghe ta nói một câu, dược có ba phần độc, bổ quá mức sẽ không tốt. Điều trị cũng nên chú ý, không bằng thỉnh đại phu tốt đến khám bệnh. Nghe người ta nói, Thái Minh phủ có một đại phu họ Quách, rất tài giỏi.
Nếu từ trước, có Lục Vân so sánh, nàng sẽ chủ động đưa Đồ thị nhân sâm, nhưng hiện tại, nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Đồ thị ánh mắt nhất thời sáng lên:
A Dung quen biết với Quách đại phu kia sao?

Lâm Cẩn Dung lắc đầu:
Ta không biết, chỉ nghe người ta nói. Tam thẩm nương có thể viết thư đến nhà Nhị cô tổ mẫu ở Thái Minh phủ, thỉnh bọn họ hỗ trợ xem, nếu quả nhiên y thuật cao minh, cũng nên thử một chút.

Đồ thị liền đẩy Lục Thiện tiến lên:
Nhanh cám ơn tẩu tử của con. Thân thể của con không tốt, đọc sách cũng đọc không xong, về sau còn phải dựa vào tẩu tử chiếu cố con đây.

Lục Thiện cúi đầu lảo đảo từng bước lên phía trước rồi đứng vững, mím môi không nói lời nào.
Dựa vào nàng? Vậy nàng dựa vào ai? Nói dựa vào là dựa vào sao? Vì sao luôn muốn nhờ vả người khác vậy? Chính mình rảnh tay rảnh chân lắm sao? Lâm Cẩn Dung cười nhẹ:
Tam thẩm nương quá khách khí, ta biết phương pháp tốt, về tình về lý đều nên nói với thẩm, không cần khách khí như vậy. Lục đệ khỏe lên có thể đọc sách cho tốt, không cần dựa vào ai cả.

Đồ thị dường như không nghe thấy câu nói sau của nàng, nhìn quanh trái phải, thấy không còn những người khác, liền tràn đầy tươi cười tiến lên kéo tay Lâm Cẩn Dung:
A Dung, ta vẫn biết con là cô nương tốt tâm địa thiện lương, đã sớm ngóng trông con vào cửa, chuyện buổi sáng hôm qua con cũng đừng tự giận mình, ta kỳ thật rất thương con cùng Nhị lang, đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng vẫn chưa có cơ hội khác đưa cho con……
Vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra xuyến vàng kia, đưa cho Lâm Cẩn Dung.
Xem ra một cước hôm qua cũng chưa đá tỉnh Đồ thị, ngược lại khiến Đồ thị trước mặt Lục Giam bức nàng tỏ thái độ, có cần phải đến mức lộ liễu như vậy không? Người này, chỉ nhớ rõ nàng cùng Đào thị luôn luôn cùng Lâm Ngọc Trân bất hòa, liền đã quên nàng họ Lâm hay sao. Nhưng mà, bắt đầu bất quá chỉ là bắt đầu, tiếp qua mấy ngày nữa, Đồ thị sẽ thủy chung sẽ nhớ rõ nàng họ Lâm, những thứ khác không thể nhớ gì được nữa. Lâm Cẩn Dung chỉ thản nhiên cười, nhìn Lục Giam không nói một lời, là thân mẫu của hắn, chính hắn giải quyết đi.
Lục Giam một phen kéo tay nàng, cau mày đi phía trước:
Ta còn muốn gấp trở về đọc sách, canh giờ không còn sớm, đi thôi.
Là nhi tử ngươi bảo ta đừng thu nhận a. Lâm Cẩn Dung hướng Đồ thị đã nhanh đỏ hốc mắt cười, đi theo Lục Giam.
Lục Giam gắt gao mím môi, vẫn cúi đầu bước nhanh đi phía trước, Lâm Cẩn Dung đi theo hắn chạy chậm một đoạn đường, ngọc bội đinh đang, khiến các ma ma liên tiếp quay đầu nhìn xung quanh, có vẻ nàng giống như tiểu tức phụ bị khinh bỉ vậy, nàng cũng không chạy nữa, đơn giản nói:
Nếu chàng không thích, vì sao không nói thẳng ra? Chẳng lẽ chàng phải đợi người khác tới nói với nàng sao? Mỗi lần đều trốn, thời điểm không trốn tránh được thì phải làm gì đây? Như vậy đối với nàng cũng không có lợi.

Lục Giam mạnh đứng lại, có chút phiền chán nói:
Ta đương nhiên sẽ nói với nàng ta! Còn như vậy, ngày sau cũng không tốt đẹp gì!
Câu cuối cùng của hắn vừa thấp lại nhanh, nhanh đến mức Lâm Cẩn Dung cơ hồ không nghe thấy rõ ràng.
Lâm Cẩn Dung thất thần cẩn thận nghĩ lại một lúc, mới phản ứng kịp, thì ra hắn đang oán giận nàng ta sao. Kiếp trước, nàng chưa bao giờ từng nghe thấy Lục Giam nói về Đồ thị một câu không phải, cũng chưa từng nghe Lục Giam nói về Lâm Ngọc Trân một câu không phải, vĩnh viễn đều là trầm mặc, trầm mặc. Hôm nay thật đúng là hiếm có. Nàng vốn trong lòng không khỏi hờn giận, không vui vì bị Lục Giam dắt chạy như vậy, rõ ràng là do mẫu tử hắn oan uổng, vì sao không tự mình giải quyết, cứ bắt nàng phải chịu đựng đứng giữa? Cho nên trực tiếp nói ra, lại không nghĩ rằng sẽ nghe thấy hắn oán giận. Là vì Đồ thị ở trước nàng liên tiếp mất mặt, lại bị nàng nói mấy câu kia khiến hắn tức giận, tức giận quá hồ đồ rồi chăng? Nàng nghĩ, lấy tính tình của Lục Giam, rất nhanh sẽ hối hận vì đã nói những lời này.
Quả nhiên Lục Giam mới nói xong liền gắt gao ngậm miệng lại.
Nếu đã nói ra, cũng không cần để ý nhiều, hắn càng không thích, nàng càng muốn nói, tốt nhất tự mình giải quyết cho tốt, đừng đến phiền nàng. Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói:
Tuy rằng không nghĩ chàng sẽ tức giận, ta vẫn còn muốn nói. Ta thực khó xử, không biết nên xử lý như thế nào mới thỏa đáng, muốn chiếu cố cô cô, lại muốn chiếu cố chàng. Nhưng vẫn thấy giữa khoảng cách có lớp băng mỏng ngăn cách, không muốn làm sai, gây sự, lo lắng đề phòng, sợ bị hiểu lầm, chàng ở nhà thì không sao, chàng không ở nhà thì phải làm sao bây giờ?

Lục Giam mím môi quay đầu nhìn nàng.
Lâm Cẩn Dung hiếu học mà tin cậy nhìn hắn.
Lục Giam một lúc lâu mới có chút cố sức thấp giọng nói:
Đã khiến nàng khó xử. Trong hai ngày này ta sẽ nói với nàng ta, nếu nàng ta vẫn như vậy…… Ta không ở đây, nàng có thể đi tìm tổ phụ, hắn sẽ xử lý tốt.

Lâm Cẩn Dung nhếch lên khóe môi:
Chàng tin tưởng ta sao? Chàng sẽ không sợ……

Lục Giam vô cùng nghiêm túc đánh gãy lời của nàng:
Ta tin tưởng nàng.

Hắn dựa vào cái gì tin tưởng nàng? Lâm Cẩn Dung thấy lời này của hắn giống như là nói cho chính hắn nghe vậy, không khỏi buồn cười vô cùng. Lục Giam không nhìn biểu tình của nàng, ngẩng đầu nhìn phía trước, mỗi bước đi dường như đều dùng sức. Hai người ôm tâm sự, trầm mặc đi một đoạn đường, đến gần Vinh Cảnh cư của Lục lão phu nhân, Lục Giam bỗng nhiên nói:
Nàng nói về Quách đại phu kia là thật sao?

Lâm Cẩn Dung nói:
Ta lúc ở Thanh châu từng nghe vài người nhắc tới, đều khen ngợi hắn. Tình hình cụ thể ta không biết, cho nên mới bảo Tam thẩm nương viết thư hỏi Nhị cô tổ mẫu ở Thái Minh phủ. Ta thấy bồi bổ về mặt ăn uống cũng tốt hơn uống thuốc.
Nàng cũng không dám gánh trách nhiệm a.
Lục Giam không nói gì thêm nữa.
Vào Vinh Cảnh cư, Lâm Ngọc Trân sầm mặt nhìn hai người liếc mắt một cái:
Ta đang định sai người đi gọi các con đây, tổ mẫu đang chờ các con đến ăn quýt, đã chờ một lúc rồi.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, cũng không biện giải, tiến lên rửa tay, lấy khăn sạch lau rồi lần lượt bóc từng quả quýt cho mọi người, trước đưa cho Lục lão phu nhân, rồi đưa cho Lâm Ngọc Trân.
Tống thị liền khen:
Nhìn xem Nhị chất tức, tính tình thật tốt lại hiền lành.

Lời này không phải nói Lâm Ngọc Trân tính tình không tốt sao? Lâm Ngọc Trân sắc mặt càng thêm âm trầm.
Lâm Cẩn Dung cười khẽ đưa một quả quýt cho Tống thị:
Nhị thẩm nương, người đừng khen ta quá lời, mà quyên không ăn quýt a, ta đây lại trở thành người không hiền lành riiuf.

Lục Vân cũng nói:
Nhị thẩm nương lại khen, Nhị tẩu ta sẽ ngượng ngùng.

Tống thị ăn quýt, cười nói:
Ai nha, ta mới khen một câu, A Vân liền lo lắng tẩu tử mình thẹn thùng rồi. Không hổ là thân biểu tỷ muội, thật là yêu thương nhau.
Lục Đại thiếu phu nhân Lã thị mang theo khẩu khí hờn dỗi tiếc nuối nói:
Con không có thân biểu tỷ muội yêu thương phải làm sao bây giờ? Bà bà cần phải yêu thương con nhiều hơn một ít mới tốt.

Tống thị liền ôm nàng vào lòng:
Được, ta thương con.
Quay đầu trêu ghẹo Lâm Cẩn Dung:
Đừng chỉ chăm chăm bóc quýt cho cô cô và A Vân nha, cũng bóc cho Nhị lang một quả đi.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười không nói, bóc vỏ một quả cho Lục Giam. Thấy Đồ thị cùng Lục Thiện tiến vào, liền cũng cười bóc một quả cho Đồ thị và Lục Thiện, cũng không bỏ quên ai. Đồ thị tiếp nhận quýt, vẫn ủy ủy khuất khuất nhìn Lục Giam, Lục Thiện không tiếp nhận, nghiêng mặt qua một bên.
Hài tử này cũng đã mười ba tuổi, bộ dạng giống như hài tử mười tuổi, tính tình lại trẻ con chỉ như hài tử bảy tám tuổi. Cứ để như vậy thì về sau sẽ ra sao đây? Lục lão phu nhân nhìn, vươn tay gọi Lục Thiện qua:
Lục lang đến ngồi cạnh tổ mẫu, bồi tổ mẫu trò chuyện.

Lục Thiện cúi đầu đi qua, ngồi bên người Lục lão phu nhân không nói được một lời, từ đầu tới cuối đầu cũng chưa nâng lên. Lục lão phu nhân đưa cái gì cho hắn hắn cũng tiếp nhận, cất vào trong ngực không ăn, cũng không động, Lục lão phu nhân không biết làm gì, đành xoa xoa đầu của hắn, khe khẽ thở dài.
Tống thị thở dài, vô hạn trìu mến nói:
Hài tử này, sao ta lại thấy gầy hơn hồi trước vậy? Khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò, chỉ thấy có hai cặp mặt, thực là…… Thời điểm đi theo Ngũ lang còn trông thấy khuôn mặt tươi cười, mấy ngày nay Ngũ lang bị tổ phụ mang đến Tụ Hiền các đọc sách, không có người bồi hắn, lại thành cái dạng này.

Nàng không nói lời này thì không sao, Đồ thị vừa nghe liền bi ai, các loại cảm xúc toàn bộ dâng trào, rút khăn tay che mặt, ô ô nức nở hóc lên:
Ta tạo nghiệt gì a…… Đứa thứ nhất…… Ô ô…… Đứa thứ hai, không còn ở bên cạnh…… Ô ô…… Chỉ còn lại có một nhi tử độc đinh, lại như vậy…… Ô ô…… Ta tương lai phải làm sao bây giờ, ô ô…… Tứ lang của ta a, nếu con còn sống, ta cũng không phải khổ sở như vậy a…… Ô ô……
Thấy nàng đột nhiên nhắc tới thứ tử đã sớm chết non đứng hàng thứ tư Lục Giáng, mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, Lâm Ngọc Trân trên mặt khó coi, gân xanh trên trán giật giật, chán ghét đến cực hạn, Lục lão phu nhân đau đầu xoa xoa trán, hận không thể nhanh đứng dậy chạy thoát, Lục Giam cầm quả quýt mới chỉ ăn một nửa, mặt càng ngày càng trắng bệch, ánh mắt càng ngày càng đen sẫm. Lục Thiện đầu càng ngày càng thấp, thân mình co rúm lại.
Tống thị vội đứng lên khuyên nhủ Đồ thị, khoa trương nhẹ nhàng chụp miệng mình:
Xem miệng này của ta, tự dưng nói gì vậy? Tam đệ muội a, muội đừng khóc, đều là lỗi của ta. Lục lang không phải chỉ có thân thể yếu đuối thôi sao? Muội yên tâm, muốn tìm thuốc bổ gì chúng ta cũng đều tìm cho muội, ai nha…… Nhắc tới Tứ lang đáng thương, ta cũng thật đau lòng a…… Hài tử kia, vừa thông minh vừa nhu thuận……
Sau đó cũng đỏ đôi mắt, hơi hơi nghẹn ngào. Đồ thị khóc lớn hơn nữa:
Tứ lang đáng thương của ta a…… Ô ô…… Mạng của ta thực khổ a…… Ô ô……

Lục Vân nhanh đứng dậy khuyên nhủ, Đồ thị căn bản không để ý tới nàng. Lục Vân vừa vội lại ủy khuất, quay đầu nhìn Lục Giam, lại nhìn Lục lão phu nhân, sau đó nhìn về phía Lâm Cẩn Dung. Một vở tuồng náo nhiệt như vậy, hoàn toàn có thể vượt qua chuyện lễ gặp mặt. Hiện tại hồi tưởng, dường như mỗi lần Đồ thị cùng Lâm Ngọc Trân nháo loạn luôn luôn có thân ảnh của Tống thị. Hôm nay chiêu này cũng thật cao minh, rõ ràng muốn bức tử người ta mà, Lục Thiện không thành đạt thì thôi, Đồ thị thực dại dột. Có qua có lại mới toại lòng nhau, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:
Tam thẩm nương chớ khóc, nghe nói đệ tử của Chư tiên sinh cùng Lục đệ tuổi cũng xấp xỉ. Sau khi Thất đệ của ta đến nơi đó tính cách cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.